Quý Triết Ngạn dẫn Diệp Trăn Trăn đi ăn cơm ở nhà hàng Trung lần trước, múc thêm một chén canh sườn bắp ngô cho cô: "Trước tiên ăn chút canh đã, cẩn thận nóng."
"Cảm ơn bác sĩ Quý." Diệp Trăn Trăn nâng chén canh trước mặt lên, nhấp một hớp nhỏ. Quý Triết Ngạn để thìa xuống, bắt đầu giúp cô gắp thức ăn, chờ Diệp Trăn Trăn uống được hai phần ba chén, đồ ăn trong bát cô đã xếp thành ngọn núi nhỏ.
Lập tức Diệp Trăn Trăn lại muốn khóc.
"Làm sao thế, không thích những món này?" Quý Triết Ngạn thấy cô cúi đầu bất động, không yên lòng hỏi. Nước mắt Diệp Trăn Trăn tí tách rơi trên bàn, thút tha thút thít nói: "Bác sĩ Quý, trên đời này chỉ có anh là tốt với em..."
Quý Triết Ngạn nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô: "Làm sao đang ngoan lại khóc rồi?" Anh vừa giúp cô lau nước mắt vừa vuốt nhẹ tóc cô, "Ngoan nào, đừng khóc, ăn cơm trước có được không?"
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt hồng hồng: "Bác sĩ Quý, em, em không có tiền, không thể bao cả hồ cá cho anh."
Quý Triết Ngạn: "..."
Trong đầu cô bé này đang suy nghĩ cái gì vậy?
Anh xúc một thìa cơm, đưa đến bên miệng Diệp Trăn Trăn: "Sau này sẽ có, bây giờ ngoan ngoãn ăn cơm nào."
Diệp Trăn Trăn hít hít mũi, nghe lời há mồm nuốt cơm vào miệng. Quý Triết Ngạn vỗ vỗ đầu cô tỏ ý khen ngợi.
Tiểu y tá đứng ở cửa chờ cơm suýt chút cắn phải đầu lưỡi của mình! Bác bác bác sĩ Quý mà lại đút cơm cho người khác! Hơn nữa còn cười dịu dàng như vậy!
Nhất định hôm nay tư thế mua cơm của cô không đúng!
Cô ta vội vội vàng vàng chạy khỏi nhà hàng, giống như đang trốn hồng thủy mãnh thú.
Bên kia Quý Triết Ngạn thấy Diệp Trăn Trăn cuối cùng cũng nín khóc, trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu dùng cơm. Diệp Trăn Trăn đi bộ cả buổi sáng, lại vừa khóc lâu như vậy, rất chi đói bụng, không bao lâu bát cơm đã thấy đáy, lại vô cùng tự giác xới thêm một bát cơm.
Quý Triết Ngạn nhìn cô một cái, nhắc nhở: "Ăn cơm đừng ăn nhanh như vậy, dễ tiêu hóa không tốt."
"Vâng." Diệp Trăn Trăn nhai cơm trọng miệng thấp giọng đáp ứng, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Hai bát cơm sút vào bụng, Diệp Trăn Trăn cuối cùng cung no căng, vừa đúng bác sĩ Quý cũng buông đũa, Diệp Trăn Trăn vô thức định thanh toán. Sờ vào ví tiền đột nhiên dừng lại, cô chợt nhớ ra, cô đã lắc mình biến đổi, thành một người nghèo rớt mùng tơi.
Cô lúng túng ngồi tại chỗ, viền tai còn bất giác đỏ lên.
Quý Triết Ngạn cười tủm tỉm, gọi phục vụ tới tính tiền. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục cầm tờ tiền 100 tệ của Quý Triết Ngạn xoay người rời đi, Quý Triết Ngạn nhìn Diệp Trăn Trăn ngồi đối diện, dò hỏi: "Sau này em có tính toán gì không?"
Chuyện phát sinh sáng nay ở cục cảnh sát Diệp Trăn Trăn đều đã kể với anh, anh cũng không nghĩ tới vụ án lại diễn biến như vậy.
Diệp Trăn Trăn nghe thấy câu hỏi quen thuộc, trong lòng chua xót, nước mắt lại muốn rơi: "Cảnh sát Tả không muốn em rời khỏi thành phố A."
Nếu như tới thành phố D, có lẽ sẽ tìm ra chút manh mối, nhưng ở lại thành phố A, cô không có nơi nương tựa, thật không biết đi đâu.
Quý Triết Ngạn mím môi, nói: "Em trước hết đến nhà anh ở."
Diệp Trăn Trăn trong đầu nổ bùm một cái, bác sĩ Quý đây là... đang mời cô sống chung sao?
Quý Triết Ngạn hơi buồn cười: "Nhà anh mặc dù không to bằng Diệp gia, nhưng ở hai người vẫn rộng."
Diệp Trăn Trăn ngăn nội tâm đang dậy sóng, cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút: "Nhưng mà, nhưng mà em không có tiền thuê nhà." Đừng nói tiền thuê nhà, tiền ăn một ngày ba bữa cô cũng không có.
Quý Triết Ngạn nhếc khóe miệng ở độ cong khó phát hiện: "Bao ăn ở được không?"
Rất tốt!
Cơ mà Diệp Trăn Trăn vẫn chưa quên con gái cần e thẹn. Thế là cô e thẹn hỏi một câu: "Bác sĩ Quý, anh định bao nuôi em sao?"
Quý Triết Ngạn: "..."
Nhìn thấy mặt bác sĩ Quý ửng đỏ, tâm trạng Diệp Trăn Trăn nháy mắt sáng ngời: "Tục ngữ nói tích thủy chi ân (*) nên lấy thân báo đáp, ăn không ở không từ trước đến nay không phải phong cách làm người của em. Việc đã đến nước này, em chỉ có thể lấy thân báo đáp."
(*) Nguyên văn là滴水之恩定当涌泉相报 và 救命之恩但以身相许(Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp): Ân nhận dù chỉ là một giọt nước nhưng đền đáp cả suối nước cũng chưa đủ báo ân....
Nhân viên phục vụ đến trả tiền thừa nghe thấy chân lảo đảo, suýt chút ngã nhào. Cũng may anh ta thân thủ rất cao, nhanh chóng ổn định cơ thể, đưa tiền thừa cho Quý Triết Ngạn: "Thưa anh, đây là tiền thừa của anh."
"Ừm." Quý Triết Ngạn cũng thấy xấu hổ, bị phục vụ chen vào, chỉ có thể làm như không nghe thấy câu nói của Diệp Trăn Trăn.
Thế nhưng Diệp Trăn Trăn lại không có ý định buông tha.
Cô cười tủm tỉm nhìn Quý Triết Ngạn, trên mặt còn ẩn hiện hai núm đồng tiền: "Bác sĩ Quý, em lấy thân báo đáp được không?"
...
Không... tốt lắm.
"Em vẫn là học sinh, đừng suy nghĩ lung tung." Quý Triết Ngạn nhìn người đối diện, ánh mắt hơi bất đắc dĩ. Diệp Trăn Trăn nghe thấy hai chữ học sinh, tâm trạng liền sa sút.
Bây giờ cô không phải Diệp Trăn Trăn, cũng không cần đến trường đi học, không cần tham gia kỳ thi tiếng Anh, thật ra cũng rất tốt.
Phát hiện cảm xúc cô thay đổi, Quý Triết Ngạn vội vàng rời chủ đề: "Em có đồ gì cần thu dọn không? Buổi chiều anh không có việc bận, có thể đưa em tới Diệp gia."
Nghĩ đến buổi tối có thể ở nhà bác sĩ Quý, Diệp Trăn Trăn quả nhiên hưng phấn hẳn lên. Trên người cô cũng chả có gì để thu dọn, nhưng đồ vật của Diệp Trăn Trăn cần trả lại cô ta: "Vậy chúng ta đi luôn bây giờ."
Quý Triết Ngạn gật nhẹ, lôi kéo cô ra ngoài, vừa lên xe Diệp Trăn Trăn liền nhận được điện thoại của Tả Dịch, nói là tìm được chữ ký của cô trên bản hiệp ước, bảo cô qua cục cảnh sát một chuyến. Thế là Quý Triết Ngạn rất nghe lời quay xe, lái đến cục cảnh sát.
Lần này trong văn phòng ngồi không ít người, lúc Diệp Trăn Trăn đi tới bàn làm việc của Tả Dịch, anh ta đang cùng Lý Tín Nhiên nói gì đó. Thấy Diệp Trăn Trăn, Tả Dịch ngưng câu chuyện, cầm một tập văn bản đưa cho Diệp Trăn Trăn: "Cô xem một chút đi."
Diệp Trăn Trăn nhận tập văn bản cực nhanh, bản cam kết và lời khai của Diệp Khang Bình không khác biệt lắm, chính là sau khi chuyện này thành công sẽ chia cho cô 150 vạn. So với điều này, cô càng muốn biết tên mình là gì.
Bên B, Lý Cẩu Đản.
Diệp Trăn Trăn: "..."
Quý Triết Ngạn vẫn đứng bên cạnh, cũng đang nhìn tập văn bản, khi thấy ba chữ Lý Cẩu Đản, không nhịn được bật cười.
Diệp Trăn Trăn lập tức phiền muội.
Tả Dịch ho khan một tiếng, rút tập văn bản về: "Tôi cho rằng... khả năng cái tên Lý Cẩu Đản là tên giả rất lớn." Anh ta dừng lại một chút mới nói tiếp: "Điều này cũng có thể nói lên rằng, cô hẳn là cũng không có ý muốn lừa gạt, nhưng mục đích cô đồng ý với Diệp Khang Bình là gì, chỉ có thể chờ cô khôi phục trí nhớ mới biết được."
Diệp Trăn Trăn mím môi, cô không lừa Diệp gia để lấy tiền, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhõm. Cô đứng đờ đẫn một chút liền nghe thấy Quý Triết Ngạn đứng bên cạnh nói: "Cảm ơn cảnh sát Tả, nếu như không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép về trước." Anh nghiêng đầu, nhìn Diệp Trăn Trăn: "Đi nào, Cẩu Đản Nhi."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Người đàn ông này tuyệt đối không phải bác sĩ Quý! Bác sĩ Quý cô biết sao lại đùa giỡn như vậy.
#Đùa giỡn rõ ràng là ngươi#
Một câu Cẩu Đản Nhi của Quý Triết Ngạn khiến cục cảnh sát bật ra mấy tiếng cười, vụ án này khiến bọn họ sắp ngất, hiện tại mượn cơ hội chế giễu cái người làm tăng độ khó của vụ án, thật sự tâm trạng sảng khoái.
Cẩu Đản Nhi đi sau lưng Quý Triết Ngạn, không nói tiếng nào ra khỏi cục cảnh sát. Quý Triết Ngạn nhìn thoáng qua khuôn mặt đang xụ xuống của người nào đó, cười nói: "Thế nào? Không thích cái tên em tự đặt cho mình sao?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
#Tự gây nghiệt, không thể sống#
Lúc đến Diệp gia, Diệp Trăn Trăn ngồi trên xe rề rà không muốn xuống. Bây giờ cô cảm thấy để bước vào Diệp gia, phải có dung khí rất lớn.
Quý Triết Ngạn nhìn cô một cái, hỏi: "Cần anh vào cùng em không?"
Diệp Trăn Trăn mím môi, lắc đầu: "Không cần, em vào nhanh thôi." Diệp Trăn Trăn nói xong cuối cùng cũng lấy can đảm xuống xe. Trong vườn, Vương Nhị Cẩu đang tỉa tót một cái gốc cây, Diệp Trăn Trăn sợ ông ta phát hiện ra mình, nhanh chóng vọt vào nhà.
Cô vào phòng khách, cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh giống như lần đầu tiên tới Diệp gia ngày đó.
Thím Chu không ở đây, Diệp Trăn Trăn thở phào một hơi. Cô chạy chậm lên tầng hai, để điện thoại, ví da trong túi xách còn có đủ mọi giấy tờ chứng nhận trả lại chỗ cũ, sau đó lại tháo trang sức xuống, bỏ chung với nhẫn đính hôn của Tần Không trong ngăn kéo.Cô nghĩ thầm, kể cả bộ quần áo đang mặc, không có gì không phải là của Diệp Trăn Trăn.
Thế nhưng nếu cô cởi bộ quần áo này, cô sẽ không có quần áo mặc... Thôi thì bộ quần áo này, cứ mượn tạm trước.
Cô nhìn phòng một vòng, thật đúng là không có gì có thể lấy được. Cuối cùng cô chỉ cầm theo mấy bản nháp thiết kế Chu Văn cho cô ra ngoài.
Vừa quay người đã thấy thím Chu đứng sau lưng khiến cô thiếu chút hét lên.
"Tiểu thư." Thím Chu lễ phép gọi một tiếng, Diệp Trăn Trăn hơi khó chịu đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Cô thấy mình rất giống ăn trộm.
Ánh mắt thím Chu quét qua căn phòng, liền hiểu rõ: "Tiểu thư, cô có thể tiếp tục ở lại đây." Sự việc của vợ chồng Diệp Khang Bình bà ta đã nghe nói, đương nhiên cũng biết người trước mặt có dáng vẻ giống Diệp Trăn Trăn như đúc không phải là Diệp Trăn Trăn. Nhưng hai người không quan hệ sẽ không vô duyên vô cớ giống nhau như vậy, người này, nhất định có quan hệ với Diệp gia.
Nhưng Diệp Trăn Trăn không có khả năng tiếp tục ở lại đây: "Cảm ơn ý tốt của bà, cũng cảm ơn bà đã chăm sóc tôi khoảng thời gian vừa rồi, đồ đạc ở Diệp gia tôi không lấy, bà có thể kiểm tra lại. À đúng rồi, bộ quần áo này... chờ sau khi tôi mua quần áo mới, sẽ tìm cơ hội trả lại."
Cô cúi chào thím Chu, cầm theo tranh vộ vàng chạy ra ngoài. Quý Triết Ngạn ngồi trong xe thấy xa xa Diệp Trăn Trăn lon ton chạy tới liền mở cửa xe. Thấy cô cầm mấy bức vẽ, Quý Triết Ngạn buồn cười: "Đồ đạc của em chỉ có từng này?"
"Vâng..." Diệp Trăn Trăn bò lên xe, hơi bối rối nói: "Bác sĩ Quý, bộ quần áo này cũng là của Diệp Trăn Trăn, mà nghe nói... giá mười mấy vạn."
Quý Triết Ngạn vuốt tóc cô, nói: "Chúng ta trước tiên đi dạo phố nhé."