Khi Quý Triết Ngạn về đến nhà, Diệp Trăn Trăn đã chuẩn bị xong cơm tối.
"Salad rau củ, bí đao xào tôm, cà chua xào trứng, khoai tây thái sợi với ớt xanh, canh đậu xanh bí ngô... Phối hợp dinh dưỡng rất cân đối." Quý Triết Ngạn ngồi xuống bàn, ngước mắt nhìn cô một cái.
Diệp Trăn Trăn ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Em dựa theo "Bách khoa toàn thư phối hợp cân đối ba bữa cơm" làm đó."
"À, "Bách khoa toàn thư phối hợp cân đối ba bữa cơm" kia có nói bữa tối không nên ăn nhiều quá không?"
"Vậy anh ăn mỗi ớt xanh là được." Diệp Trăn Trăn chép miệng, ngồi xuống đối diện anh. Quý Triết Ngạn cười cười cầm đũa, nếm thử một sợi khoai tây: "Mặc dù tay thái dao vẫn ở trình độ nhà trẻ, nhưng hương vị đã tiến vào giai đoạn tiểu học, chúc mừng."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Lần sau cô sẽ không nấu cơm cho anh ăn nữa! Nếu lại nấu cô là cún con!
"Cẩu Đản Nhi, hôm nay ngoan thế này có phải lại phạm lỗi gì không?" Quý Triết Ngạn để đũa xuống, miệng nhếch một độ cong nhỏ.
Diệp Trăn Trăn mất tự nhiên cuốn cuốn lọn tóc trước ngực, cúi đầu né tránh ánh mắt của anh: "Chính là... cái này... cái kia."
"Cái nào?"
"Cảnh sát Tả bảo ngày mai em đến thành phố D với anh ta!" Diệp Trăn Trăn nói câu này cực nhanh, ý đồ lừa gạt chạy tội.
Nhưng Quý Triết Ngạn nghe rõ từng chữ.
Anh rơi vào trầm mặc, nhìn Diệp Trăn Trăn mỉm cười: "Ừm, thành phố D đúng là nơi du lịch không tồi."
"Không phải! Bọn em không phải đi du lịch! Bọn em đi phá án!" Nhìn ánh mắt em chân thành chưa nè!
Quý Triết Ngạn mấp máy môi, lại hỏi: "Chỉ có hai người?"
"Ha ha cục trưởng của bọn họ thật keo kiệt, phát sao mà ít kinh phí thế..."
"Cần đi bao lâu?"
"...Ba năm ngày."
"Ba năm ngày?"
"Ba ngày!"
Sắc mặt Quý Triết Ngạn thâm trầm, không nói gì. Nhất thời lúc này trong phòng ăn trở lên yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn nuốt một ngụm nước miếng, hơi khẩn trương nhìn anh: "Nếu anh không đồng ý, em không đi nữa."
"Không cần." Quý Triết Ngạn liếc cô một cái, "Quay lại nơi quen thuộc có lẽ sẽ giúp em khôi phục trí nhớ."
Diệp Trăn Trăn hơi cảm động, đương nhiên nếu bác sĩ Quý không nói với vẻ mặt kia, cô sẽ càng cảm động hơn.
Cả một buổi tối, trên mặt Quý Triết Ngạn gần như viết ba chữ không vui vẻ, Diệp Trăn Trăn cũng không dám chọc anh, chỉ là sau khi tắm xong vẫn không nhịn được chạy vào phòng anh nhìn thoáng.
Quý Triết Ngạn đang ngồi bên bàn đọc sách, Diệp Trăn Trăn rón rén đi tới nhìn trộm, phát hiện bác sĩ Quý đang chuyên tâm đọc mục lục.
Hình ra nhận ra có người bên cạnh, Quý Triết Ngạn vô thức quay đầu, sau khi thấy tóc Diệp Trăn Trăn còn ướt, không nhin được nhíu mày: "Không phải nhắc em gội đầu xong phải lấy máy sấy khô tóc sao? Như này dễ bị cảm."
"Em, em đang chuẩn bị sấy." Diệp Trăn Trăn nói xong liền làm bộ lấy máy sấy, nhưng Quý Triết Ngạn ỷ vảo lợi thế chân dài, đã lấy được trước cô một bước.
Nhìn người đối diện vẫy vẫy tay, khóe môi Quý Triết Ngạn nhếch lên một nụ cười nhạt: "Nào."
Diệp Trăn Trăn nghe lời, Quý Triết Ngạn kéo một cái ghế ra để Diệp Trăn Trăn ngồi lên, mở máy sấy tóc.
Âm thanh ong ong vang lên trong phòng ngủ, bên tai truyền đến hơi thở của Quý Triết Ngạn khiến Diệp Trăn Trăn đỏ mặt.
Đại khái từ giờ cô sẽ yêu sấy tóc.
Tóc Diệp Trăn Trăn rất dài, cũng khá dày, Quý Triết Ngạn kiên nhẫn giúp cô sấy, ánh mắt chăm chú khiên Diệp Trăn Trăn nghĩ đến cảnh anh đứng trên bàn phẫu thuật.
Trong lòng lơ đãng bị cảm động, Diệp Trăn Trăn rũ mắt, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt. Bác sĩ Quý anh biết không, em thích tất cả mọi việc, bởi vì đều có liên hệ với anh, mới trở lên tươi đẹp.
"Được rồi." Quý Triết Ngạn nhìn mái tóc còn hơi ẩm trong tay, hài lòng tắt máy sấy. Diệp Trăn Trăn hoàn hồn, ồ một tiếng đứng lên.
Quý Triết Ngạn cất máy sấy, sờ lên đỉnh đầu Diệp Trăn Trăn: "Đồ đạc mang theo ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?"
Diệp Trăn Trăn há miệng, đột nhiên ôm lấy anh: "Bác sĩ Quý ơi, em không nỡ xa anh."
Quý Triết Ngạn thuận thế ôm eo cô, đẩy cô vào lên ngực: "Ba ngày nhanh lắm."
"Mới không phải, cổ nhân nói một ngày không gặp như cách ba năm, ba ngày không thấy chính là cách chín thu!"
Quý Triết Ngạn không nhịn được bật cười: "Em học toán ở tiểu học không tồi."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cô không chịu cắn lên cổ anh một cái.
"Đúng là cún con, sao lại cắn người." Ngoài miệng Quý Triết Ngạn giả bộ trách cứ nhưng trong giọng nói mang theo ý cưng chiều hết mực. Anh đẩy đẩy đầu Diệp Trăn Trăn, vuốt lên tóc cô: "Cổ nhân còn nói, tiểu biệt thắng tân hôn."
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên: "Sau khi trở về bác sĩ Quý muốn cùng em động phòng ư?"
...
Quý Triết Ngạn buông cô ra, đi về phòng cô: "Được rồi, đi sắp xếp đồ đạc thôi."
Diệp Trăn Trăn chép miệng, nhận mệnh đi theo.
Lôi ra một cái túi du lịch, Diệp Trăn Trăn mở tủ bắt đầu sắp xếp quần áo. Quần áo của cô vốn không nhiều, cũng không phải chọn nhiều, tùy ý chọn hai cái váy liền, lại bị Quý Triết Ngạn đứng một bên ngăn cản: "Mang áo khoác nữa."
"Nhưng... bây giờ là mùa hè."
"Mùa hè cũng không thể mặc ít như vậy."
Diệp Trăn Trăn bĩu môi, im lặng xếp áo khoác vào trong túi. Sắp xếp xong đồ đạc, Quý Triết Ngạn không yên tâm dặn dò chuyện khác: "Diệp Trăn Trăn, không có anh không cho phép ăn quá nhiều đồ lạnh, quà ăn vặt bên đường cũng phải hạn chế. Buổi tối không được ngủ muộn, trước khi ngủ nhất định phải uống một cốc sữa nóng, còn có áo khoác nhất định phải mặc, không cho phép đi quá sát Tả Dịch... Hai người là ở..."
Anh chưa nói xong đã bị Diệp Trăn Trăn dùng một nụ hôn chặn lại. Quý Triết Ngạn sững sờ một chút, sau đó đưa tay ôm gáy Diệp Trăn Trăn, đảo khách thành chủ.
Diệp Trăn Trăn dính sát người vào cửa, cảm thấy người trước mặt như muốn khảm mình vào cơ thể anh. Đầu ngón tay hơi lạnh luồn vào quần áo, tim Diệp Trăn Trăn nhảy lên thình thịch.
Quý Triết Ngạn hôn rất lâu mới buông Diệp Trăn Trăn ra, cảm xúc dưới tay rất tuyệt, anh không nhịn được cắn lên cổ Diệp Trăn Trăn mấy cái, hơi hổn hển nói: "Trăn Trăn... chờ em tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn có được không?"
Trong mắt Diệp Trăn Trăn xuất hiện một tầng hơi nước, cô nhìn hình dáng mơ hồ của Quý Triết Ngạn, ngực thở dồn dập: "Bây, bây giờ kết hôn không được sao..."
Quý Triết Ngạn khẽ cười, hôn lên khóe môi cô một cái: "Em có hộ khẩu không?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
#Hộ khẩu tổn thương#
"Vậy chúng ta, trước tiên chúng ta động phòng trước..."
Sắc mặt Quý Triết Ngạn so với vừa nãy đen thêm mấy phần, anh ôm chặt Diệp Trăn Trăn, gục đầu vào hõm vai cô: "Ngoan, chờ thêm chút..."
...
Dù bác sĩ Quý luôn bảo cô chờ một chút, nhưng cô cảm thấy tình đối với huống phản ứng sinh lý trước mặt mà nói, bác sĩ Quý mới là người không đợi được.
Đã như vậy, cô cho thêm một mồi lửa, nói không chừng bác sĩ Quý không giữ nổi.
"Bác sĩ Quý, ngày mai em phải đi, đêm nay anh ngủ cùng em được không?" Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, còn mang theo một chút nũng nịu và tủi thân.
Ngay cả cô nghe cũng thấy yếu ớt.
Quả nhiên Quý Triết Ngạn càng ôm chặt hơn, anh trầm mặc rất lâu, hơi nâng mặt cô lên nói khẽ bên tai: "Em đang cố ý thử anh sao?"
Diệp Trăn Trăn mở to mắt nhìn: "Vậy anh có vượt qua được thử thách không?"
Quý Triết Ngạn cười nhẹ, Diệp Trăn Trăn nghe không rõ lắm. Ngay sau đó anh buông Diệp Trăn Trăn ra, quay người về phòng mình.
Diệp Trăn Trăn: "..."
Xem ra quả nhiên vẫn do sức quyến rũ của cô không đủ.
Cô lén lút vào phòng Quý Triết Ngạn, phát hiện anh đang tắm rửa. Cô mím môi, thật thà nói: "Bác sĩ Quý, tắm bằng nước lạnh không tốt đâu."
Quý Triết Ngạn: "..."
Đôi khi anh nghĩ mặc kệ mọi thứ ăn tiểu yêu tinh này, xem cô còn nhảy nhót được không.
Buổi tối hai người vẫn tách ra ngủ, ngày hôm sau Quý Triết Ngạn không đi làm nên lái xe đưa Diệp Trăn Trăn tới nhà ga. Tả Dịch đã đến, bất kể do ưu thế dáng người to cao hay khí chất sắc bén, Diệp Trăn Trăn và Quý Triết Ngạn chỉ nhìn một chút là nhận ra anh ta trong đám đông.
Quý Triết Ngạn cảm thấy loại người này không thích hợp làm cảnh sát, mục tiêu lớn quá.
"Cảnh sát Tả, tôi tin anh là một cảnh sát nhân dân ưu tú, xin hãy làm tròn vai trò của mình, bảo vệ tốt cô ấy."
Những câu này của Quý Triết Ngạn không có vấn đề gì, nhưng vào tai Tả Dịch luôn có cảm giác hơi chói, anh ta nghĩ chắc vì anh ta luôn dùng ánh mắt dụ dỗ tội phạm để nhìn mọi người.
"Yên tâm đi bác sĩ Quý, chúng tôi chỉ đi điều tra thân phận của cô ấy, sẽ không gặp nguy hiểm." Tả Dịch nhìn anh cười cười, quay đầu nói với Diệp Trăn Trăn: "Đi thôi, xe đến rồi."
"Ừm." Diệp Trăn Trăn gật đầu, không khỏi nhìn Quý Triết Ngạn một cái: "Tạm biệt bác sĩ Quý."
"Tạm biệt." Quý Triết Ngạn vuốt tóc cô, nhìn bọn họ vào nhà ga.
Trên xe, Tả Dịch không nhịn được hỏi thăm: "Cô mặc nhiều thế không thấy nóng à?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
"Ha ha, trên xe có điều hòa, vẫn tốt."
Tả Dịch gật đầu không nói gì, nhưng không cẩn thận nhìn thấy mấy vết đỏ trên cổ Diệp Trăn Trăn.
Anh ta quay đầu trong lòng cười nhạo, Quý đại bác sĩ người này, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Xe chạy bốn giời, cuối cùng cũng tới thành phố D. Thành phố D không hổ danh là thành phố du lịch, đến không khí cũng không giống thành phố A. Người trên đường không như thành phố A đi lại vội vàng, phong cảnh bên đường cũng không chỉ có nhà cao tầng, khắp nơi đều có thể thấy hoa tươi.
"Tôi đã tìm cảnh sát thành phố D hỏi thăm trước đó, bọn họ đưa tôi một danh sách các công viên, chúng ta dựa theo thứ tự trên bắt đầu tìm kiếm."