Editor: Thơ Thơ
Nhưng vô tình tra tấn như vậy cũng không có bởi vậy mà kết thúc!
Nhóm bạn tốt cùng phòng ngủ không biết xuất phát từ nguyên nhân gì hết thảy phản chiến, nhất nhất phản bội Tuyết Vi;
Toàn bộ giáo sinh cũng hoàn toàn coi Tuyết Vi trở thành công địch vũ trụ, phàm là nơi cô đi đến sẽ phiền toái không ngừng, tiếng mắng không dứt.
Kế tiếp chính là hiệu trưởng nói chuyện, nói thẳng muốn khai trừ cô.
Một khắc thu được tin khai trừ kia, Tuyết Vi gần như sụp đổ, vô luận cầu xin thế nào đều không thể làm hiệu trưởng động lòng.
Nhưng mà một hồi về đến nhà, chính là vô tận đánh chửi.
Tuyết Vĩ Quốc trách cứ cô không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ mà quyến rũ huấn luyện viên; địch mạn lệ ở bên châm ngòi thổi gió; mẹ cô Tôn Vân Vân cùng nhau bị phạt.
Đều nói, sau khi người ở bên ngoài nhận hết mưa gió, nhà là chỗ ở tốt nhất, chính là, quả thực nhà cô còn muốn đáng sợ hơn so với địa ngục.
Một khắc kia, Tuyết Vi hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn dày vò không được.
Cô đem một tia hy vọng cuối cùng ký thác ở trên người Bạch Dạ, cô khát vọng lúc này Bạch Dạ có thể đứng ra tới, giúp cô, thế cô nói chuyện.
Nhưng, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà chính là Bạch Dạ!
Bạch Dạ thế nhưng…… Ở lúc ấy biến mất!!
Giống như là người bị bốc hơi, lúc cô nghèo túng nhất, bất lực nhất, biến mất vô tung vô ảnh…… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Khi đó, Tuyết Vi vừa mới đủ 18 tuổi. Không biết nên làm thế nào đối mặt nhân sinh, cũng không biết nên thế nào đối mặt hết thảy đáng sợ này, giống như một chiếc thuyền con trôi trên biển rộng tứ cố vô thân.
Cho nên, Tuyết Vi lựa chọn sớm kết thúc sinh mệnh mình khi 18 tuổi, thả người nhảy xuống dòng sông lạnh giá.
Lúc sau, chính là tương ngộ cùng Diệp Triết Hạo ……
“Bạch Dạ, có lẽ anh có thể làm được, đối với chuyện phong khinh vân đạm hai năm trước, né tránh cùng tôi chơi trò chơi gần cầu, lui có thể công, tiến có thể thủ, cuối cùng có thể bảo đảm anh toàn thân lui, biến mất vô thanh vô tức. Nhưng tôi làm không được!!!”
“2 năm trước tôi chịu đựng, tôi đối mặt, là cả đời anh đều thường trả không nổi!”
“Không phải nói, Bạch Dạ anh 2 năm trước ném tôi xuống, 2 năm sau xuất hiện, đưa tôi về trường quân đội hoàng bộ chẳng khác nào chuyện gì đều chưa có phát sinh qua.”
“Nếu anh thật là người đàn ông mà nói, cho dù trước nay đối với tôi chưa từng có cảm tình, cũng không nên vào 2 năm trước biến mất vô tung vô ảnh, bỏ lại tôi mới 18 tuổi, đối mặt với ác mộng mà tôi chưa bao giờ chạm đến.”
“Mặc kệ thế nào, trường quân đội hoàng bộ nơi đó, tôi đã chịu đủ rồi, tôi sẽ không ở trở về…… Mất mặt……” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Thương tổn, đã thật sâu khắc vào cốt tủy Tuyết Vi.
Trường quân đội hoàng bộ đối với cô mà nói là nơi bắt đầu mối tình đầu, cũng là nơi tình diệt vong; nơi đó có bóng ma cô vứt đi không được, cũng có hồi ức tốt đẹp đời này cô đều không muốn cũng không nghĩ tìm về ……
“Tuyết……” Bạch Dạ muốn nói cái gì, rồi lại cứng rắn nuốt trở vào. Liền như vậy cưỡng chế một phần chua xót trong lòng, lạnh lùng nói: “Tùy tiện cô.”
Tùy tiện cô……
A, thật đúng là phong cách đáp lời trước sau như một của Bạch Dạ.
Tuyết Vi cười lạnh, xoay người, bước nhanh đi ra khỏi văn phòng tướng quân.
Không biết vì sao, sau khi nói xong những lời này, ngược lại cô thoải mái rất nhiều.
“A, hóa ra, rất nhiều chuyện phát tiết ra tới so với nghẹn ở trong lòng muốn tốt hơn rất nhiều……” tiếng lầm bầm lầu bầu nỉ non rơi xuống, khi Tuyết Vi mới vừa bước vào binh doanh binh đoàn thứ ba.
Một đám người mặc quân trang quân nhân màu xám liền chặn cô lại: “Tuyết Vi?”
Ánh mắt trái phải đánh giá đám người kia mặc khác hẳn với quân phục người quân Khu Bạch Hổ, bọn họ mặc là gì??
Viện Giám thị!!
Là người viện Giám thị!! Thơ_Thơ_diendanlequydon
Vì sao người viện Giám thị …… Tìm tới cô??
Trong lòng căng thẳng: “Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Bây giờ, chúng tôi hoài nghi cô có liên quan án bán cơ mật của Quân Khu Bạch Hổ, xin theo nhóm tôi trở về viện Giám thị tiếp thu điều tra!” Dứt lời, hai quân nhân viện Giám thị không hề tình cảm dùng còng tay còng đôi tay Tuyết Vi, mạnh mẽ mang cô vào bên trong xe……
Viện Giám thị.
Danh như ý nghĩa, là toàn bộ pháp luật tối cao bên trong hoàng thành.
Phạm vi bọn họ phụ trách giống cục cảnh sát, không giống nơi toà án từ từ chờ, chỉ là Quân Trường phụ trách giám thị Quân Khu Bạch Hổ cùng với các vị quan tướng còn có nhóm quân nhân.
Mọi người đều biết, toàn hoàng thành ở dưới chân quân Khu Bạch Hổ, mà Quân Khu Bạch Hổ lại chỉ có Quân Trường một người bá quyền. Không khỏi quyền lợi Quân Trường lớn hơn trời, do đó muốn làm gì thì làm, cho nên, viện Giám thị này liền ra đời.
80 phần trăm thành viên chủ yếu của viện Giám thị đã từng là quan tướng, càng nói xác thực là các tiền bối đương nhiệm thuế khoá lao dịch tướng quân ba binh đoàn, chỉ có số ít là từ bên trong nhóm quân nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn tuyển chọn ra tới.
Vì vậy, viện Giám thị bị gọi là Viện Nguyên Lão. Mười phần trang nghiêm và nghiêm túc, bình quân tuổi thành viên phương diện chủ yếu này đều xấp xỉ khoảng 50 tuổi trở lên. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đến ở viện Giám thị phía đông Quân Khu Bạch Hổ.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Vi bước vào nơi đáng sợ nhất trong truyền thuyết Quân Khu Bạch Hổ.
Mới vào nơi này, liền có loại cảm giác tới nha môn cổ đại, mỗi nhân viên làm công đều ít khi nói cười.
Anh xem bọn họ liếc mắt một cái, muốn bày ra tươi cười với bọn họ, bọn họ chỉ biết trả lại cho anh một cái nhìn xem thường, làm trong lòng người sợ hãi.
“Các vị nguyên lão, đã đưa Tuyết Vi tới.”
Đến nơi khủng bố nhất của viện giám sát, phòng thẩm vấn.
Một bước vào thính đường, lộ ra từng đợt khí âm trầm, Tuyết Vi liếc mắt một cái liền thấy được ở giữa bày biện ba cái ghế bành, ngồi trên ba cái ghế thái sư phân biệt là ba vị lão nhân tóc mai trắng xám.
Suy đoán từ nếp nhăn trên mặt cùng với tóc, ít nhất tuổi tác bọn họ cũng từ 60 tuổi trở lên. Tuy là như thế, trong ánh mắt bọn họ chứa ánh sáng lại sáng ngời có thần như vậy, uy nghiêm bất phàm. Làm người vừa thấy liền biết nửa đời trước của bọn họ nhất định là điều khiển thiên quân vạn mã, Đại tướng quân chinh chiến nửa đời.
Thậm chí, một vị lớn tuổi nhất bên trong, lúc Tuyết Vi ở trường quân đội hoàng bộ đọc sách, trên sách giáo khoa chuyên môn đã từng viết bài báo về ông.
Ông tên Long Thiên Hành. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Khi đó tứ đại quân khu vẫn là một khối, cuối cùng sau khi nguyên soái qua đời, tứ đại quân khu hoàn toàn phân liệt.
Bởi vì thời cuộc rung chuyển bất an, sau độc lập Long Thiên Hành nhậm chức Quân Trường đầu tiên của Quân Khu Bạch Hổ, cũng chính là ông nội của Hoàng Phủ Minh, tham dự vô số chiến dịch, đánh qua vô số trận chiến, thu phục một khối lại một khối đất đã mất.
Có thể nói, hoàng thành có phồn vinh hưng thịnh hôm nay, cùng với chiến công bất hủ ngày sau của ông nội Hoàng Phủ Minh, ít nhất người này có một nửa công lao.
“Tuyết Vi!” Lúc này, một vị lão giả trong đó trên ghế thái sư chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày trước, cô có tham dự cũng như hoàn thành nhiệm vụ do tướng quân Bạch Dạ binh đoàn thứ nhất giao cho cô hay không?”
“có.”
“nội dung nhiệm vụ là cái gì?”
“Là đi Ngự thành cùng gián điệp bên ta lẻn vào nơi đó bàn bạc.”
“Chuyện có thuận lợi không?”
“Hết thảy xem như thuận lợi.”
“Kia, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, có đem nội dung nhiệm vụ tiết lộ cho những người khác hay không!?”