Editor: Thơ Thơ
“A.” Hoàng Phủ Minh lạnh giọng cười như cũ.
Diệp Tụng Linh thất vọng chu miệng lên, đôi mắt phượng nheo lại, khuỷu tay ái muội đáp ở trên vai anh: “anh thần bí như vậy, thật đúng là đặc biệt có thể hấp dẫn khác phái đây.”
Mị nhãn cô gái như tơ đối với vành tai anh thổi bay khí. Ẩn ẩn khởi xướng thế công khiêu khích.
Bản thân Hoàng Phủ Minh không phải ‘người đàn ông tốt’ truyền thống gì, từ thời khắc cô gái này vừa lên xe, anh đã hiểu được dụng ý của cô.
Đối với cô gái tặng không tới cửa này, anh lại có đạo lý gì cự tuyệt chứ?
Mắt nghiêm khắc sâu không thấy đáy nhìn kính chiếu hậu, Hoàng Phủ Minh nhanh chóng quay lại phía dưới.
Cấp tốc thay đổi quỹ đạo chạy xe thể thao, chạy về phía đỉnh núi hoàng thành đi……
“ưm hừ……”
Đỉnh núi u ám, phong cảnh tuyệt đẹp, trong xe thể thao đậu ở bên đường truyền đến tiếng cô gái kiều mị thở dốc. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Quần áo Diệp Tụng Linh không chỉnh tề, nhắm mắt lại, hai má tản ra sắc ửng đỏ mê người. Một đôi tay ngọc giống như là rắn câu lấy cổ Hoàng Phủ Minh. Hai mảnh môi đỏ liền cầm lòng không đậu để sát vào anh.
Hai hàng lông mày Hoàng Phủ Minh căng thẳng, đột nhiên đẩy cô gái trong lòng ngực ra, lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
“hả?” Diệp Tụng Linh như ở trong mộng mới tỉnh bị hất một chậu nước lạnh, ngây ngốc nhìn Hoàng Phủ Minh bên cạnh: “anh nói cái gì?”
“Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.” Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình sửa sang lại quần áo.
Diệp Tụng Linh tựa hồ còn chưa có phục hồi tinh thần lại: “Chúng ta, chúng ta đều đã đến bước này, anh, anh vậy mà kêu tôi xuống xe hả?”
“3!”
“2!”
Lúc Hoàng Phủ Minh vừa muốn đếm tới ‘1, Diệp Tụng Linh phẫn hận cắn chặt răng, cũng không quay đầu lại đi xuống xe……
Sau một lúc lâu, tay Hoàng Phủ Minh cầm tay lái ẩn lộ gân xanh, con ngươi nhìn chăm chú cảnh đẹp phương xa cũng điểm xuyết vài phần bực bội.
Trời biết, lúc anh ở cùng cô gái kia **, vậy mà trong đầu hiện lên toàn bộ đều là hình ảnh cùng Tuyết Vi ở bên nhau, làm cho anh một chút hứng thú tiếp tục đi xuống đều không có!! Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Đáng chết, rốt cuộc tôi trúng độc gì của cô gái kia?!!”
Biệt viện nhà họ Hoàng Phủ.
“Tiểu thư, chị làm sao vậy? Lúc trước vậy mà chống đối Hoàng Phủ Quân Trường như vậy? Không phải chị đã quyết định gả cho Hoàng Phủ Quân Trường sao? Làm gì còn, còn như vậy?”
Từ khi trở lại biệt thự, Ninh Ninh cơ hồ lải nhải quở trách Tuyết Vi suốt hai tiếng đồng hồ, cô phiền đều phải phiền chết. “Tốt, tốt, bà quản gia nhỏ, lần sau chị chú ý, lần sau chú ý được rồi đi?”
“Hừ, tiểu thư thật là. Bất quá…… Nhị thiếu gia làm sao sẽ đẹp trai như vậy?? Đã nghe đồn anh ta rất tuấn tú, nhưng em thật không nghĩ tới sẽ đẹp trai như vậy …… Ai nha nha, quả thực giống như minh tinh điện ảnh, không, so với minh tinh điện ảnh còn muốn đẹp trai hơn.”
Oh, my god, lại tới nữa……
Tuyết Vi ngồi ở trước bàn trà, một tay vỗ về.
Từ khi về đến biệt thự, Ninh Ninh chỉ có hai câu nói, một là, tiểu thư sao lại có thể cùng nhị thiếu gia nói chuyện như vậy; hai là, nhị thiếu gia thật đẹp trai……
Đúng, cô không phủ nhận. Hoàng Phủ Minh là soái ca số một, số hai trong những người khác phái mà cô từng gặp qua, nhưng…… không đến mức khoa trương đến nỗi mỗi giây mỗi khắc đều phải nhắc tới đi?? Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Tiểu thư, tiểu thư, lần này chị thật có thể gả cho Hoàng Phủ Quân Trường xem như kiếm lời nha!!”
“Kiếm lời??”
“Đúng vậy, nhị thiếu gia người lớn lên soái, lại có bản lĩnh, lại có hàm dưỡng, khí chất xuất chúng, không phải chị kiếm lời là cái gì?”
“Ninh Ninh!” Lời này, Tuyết Vi đã có thể không thích nghe. “chị lớn lên xấu hả? Hay là không có bản lĩnh?? Mẹ nó dựa vào cái gì nói chị gả cho Hoàng Phủ Minh chính là chị kiếm lời đâu? Chị cảm thấy…… nếu Hoàng Phủ Minh có bản lĩnh có thể cưới được Tuyết Vi đây, mới là anh kiếm lời nha!!!”
Cũng không phải Tuyết Vi tự đại, mà là cô có nữ tính hiện đại cũng đủ tự tin.
Cô cũng không cho rằng trong một đoạn cảm tình có ai hèn mọn; có ai không xứng với ai. Chỉ cần có thể đi cùng một chỗ, mặc dù là khất cái phối hợp với phú hào, cũng là cho nhau xứng đôi, nếu không có thể đừng ở bên nhau.
“Vâng vâng, tiểu thư nhà em ưu tú nhất. Nhưng mà, tiểu thư, Ninh Ninh rất hiếu kì…… lúc trước nhắc tới Mộ tướng quân với em, nếu bây giờ Ninh Ninh kêu chị lựa chọn, nhị thiếu gia và Mộ tướng quân, ai càng làm chị vừa lòng, chị lựa chọn ai?” Ninh Ninh cười xấu xa ghé vào bên cạnh Tuyết Vi.
Bây giờ cô chỉ muốn nói cho Ninh Ninh một câu…… hai người này là *** một người! “Ninh Ninh, kỳ thật……” Thơ_Thơ_diendanlequydon
‘ leng keng, leng keng ’ tiếng chuông cửa đánh gãy lời Tuyết Vi nói.
“Có người tới, đi mở cửa đi.”
“Thời gian này còn có người tới sao?? Nên sẽ không…… Lại là nhị tiểu thư đi?” Ninh Ninh tưởng tượng đến có thể là Tuyết Phỉ Nhi tiến đến nháo sự, đầu đều phải lớn.
Căng da đầu mở cửa phòng ra, vừa thấy……
‘ rầm rầm ’
Cô không khỏi hai mắt đăm đăm nuốt nước miếng. “Nhị…… Nhị thiếu gia……?”
“Tuyết Vi ngủ chưa?”
“Không, chưa đâu, mỗi ngày tới khuya tiểu thư nhà em mới có thể, mới có thể ngủ.” Nói xong.
Hoàng Phủ Minh liền nhanh chân đi đến phòng khách.
Đang ngồi ở trên mặt đất chăm chú đùa nghịch mô hình ô tô, Tuyết Vi còn không biết Hoàng Phủ Minh ‘ đại giá quang lâm ’.
“Ninh Ninh, là……” Ngẩng đầu, vừa thấy Hoàng Phủ Minh xuất hiện, dường như Tuyết Vi liền thay đổi khuôn mặt, lạnh lùng ngồi trở lại trên sô pha: “Hoàng Phủ Quân Trường, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?!”
Cô gái đáng chết!! Thơ_Thơ_diendanlequydon
Cũng không biết vì sao, bây giờ Hoàng Phủ Minh vừa thấy đến thái độ cô đối với mình liền giận sôi máu!
“Nhị thiếu gia, ngài muốn uống……”
“Đi ra ngoài!” Còn không đợi Ninh Ninh nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh liền lạnh giọng mở miệng.
“A?”
“Tôi kêu cô đi ra ngoài!”
Khi đối diện tầm mắt Hoàng Phủ Minh, Ninh Ninh không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới phản ứng lại đây, cảm tình vị Quân Trường đại nhân này là kêu chính mình đi ra ngoài hả?
Vừa muốn chuẩn bị rời đi.
“Lưu lại!” Tuyết Vi lại cường ngạnh mở miệng.
Trong lúc nhất thời Ninh Ninh thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Đi ra ngoài!”
“Lưu lại!!”
“Đi ra ngoài!!” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Lưu lại!!!”
Thường xuyên đấu khẩu qua lại, sắc mặt Hoàng Phủ Minh càng thêm âm trầm.
Tuyết Vi lập tức nhận thấy được nếu ở cùng Hoàng Phủ Minh nói đối nghịch, chỉ sợ thật sự chọc giận anh. “Ninh Ninh, em đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Đợi Ninh Ninh mới vừa rời khỏi, Tuyết Vi chậm rãi đứng lên: “Hoàng Phủ Quân Trường, người hầu tôi đã rời đi, không biết anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì liền không thể lại đây tìm cô sao?!”
Một lời này của Hoàng Phủ Minh thiếu chút nữa chọc Tuyết Vi tức chết. Cô cho là ‘ quân cơ đại sự ’ gì đâu, ngay cả Ninh Ninh đều bị đuổi ra ngoài. “Hoàng Phủ Quân Trường, thật sự xin lỗi, thời gian này, đã là thời gian tôi muốn nghỉ ngơi, mời ngài trở về đi!!”
“người hầu của cô vừa mới nói với tôi rồi, mỗi ngày đều khuya cô mới có thể ngủ!”
Hả……
Ninh Ninh đáng chết này, thật là vừa thấy đến soái ca, đều bại lộ bí mật của chủ tử đi ra ngoài!!
“Đúng. Nhưng hôm nay, tôi phải ngủ sớm!!”
‘ rắc, rắc’ tay Hoàng Phủ Minh nắm nắm tay rung động. “cô như vậy…… Không muốn nhìn thấy tôi sao?!”