Editor: Thơ Thơ
“tôi muốn đi tìm Hoàng Phủ Minh, tôi cảm thấy, bây giờ anh ta cần người bồi!”
“Đừng đi!”
“Vì sao??”
“Anh hai tôi quá mức hiếu thắng, ở trong quân sự, anh ta chưa từng thua qua một lần, bây giờ vậy mà bị một người phụ nữ tính kế, tâm tình anh ta khẳng định buồn bực đến cực điểm, cô đi qua, chỉ biết làm anh ta càng thêm áp lực.”
Tuyết Vi thừa nhận, Hoàng Phủ Nguyệt tuyệt đối hiểu biết tính cách Hoàng Phủ Minh hơn so với cô.
Chính là……
Cô cũng là một người cực độ hiếu thắng, sau khi thất bại, cũng cực kỳ chán ghét người khác trấn an. Nhưng mà……
Tiềm tàng chân thật trong ý thức lại là tâm lý khát vọng có thể có người hiểu mình tới bồi mình……
Cô không biết chính mình có phải là người hiểu Hoàng Phủ Minh hay không, nhưng ít nhất……
Cô muốn dốc hết toàn lực để hiểu được anh!
“Không quan hệ, nếu tôi không cẩn thận chọc giận anh ta, chạy là được. Cứ như vậy, đi trước.” Nói xong, Tuyết Vi cũng không quay đầu lại chạy đi rồi……
“A, người phụ nữ này…… Rốt cục là có điểm giác ngộ! Minh, lần này anh cũng coi như là suy hơn tính thiệt ……” tiếng nỉ non lầm bầm lầu bầu rơi xuống, Hoàng Phủ Nguyệt ý vị thâm trường nở nụ cười……
‘ leng keng, leng keng……’
‘ kẽo kẹt ’
Cửa lớn Biệt thự mở ra, mắt Hoàng Phủ Minh nghi hoặc đánh giá Tuyết Vi đứng ở trước cửa: “Làm sao lại trở lại?” Thơ_Thơ_ddlequydon
“tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới, vừa rồi, chẳng qua mới bôi thuốc một nửa cho anh. Cho nên, lại lộn trở lại tới đem ‘ công tác ’ làm xong.” Ngón tay, nghịch ngợm chỉ chỉ vết thương che kín ở trên người anh, Tuyết Vi nhàn nhạt nở nụ cười.
“A.” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, làm bộ, nhường ra một chỗ nói: “Vậy phiền toái cô.”
Trong phòng khách.
Hoàng Phủ Minh an tĩnh ghé vào trên sô pha.
Tuyết Vi dùng thuốc mỡ do chính mình nghiên cứu chế tạo tiếp tục thế anh bôi thuốc.
Tinh tế khẽ đếm, chỉ là vết thương trên lưng phải có mấy trăm vết thương, mỗi vết thương đều phát ra bầm tím, có thể thấy được Hoàng Phủ Dương Vinh xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn.
“Rồi, đến chính diện.”
Hoàng Phủ Minh quay lại thân thể, chậm rãi ngồi dậy.
Vết roi chính diện quả thực so với trên lưng còn muốn nhiều hơn rất nhiều, miệng vết thương cũng sâu hơn rất nhiều.
Cô thậm chí đều có thể cảm giác được, lúc Hoàng Phủ Minh bị phạt nhất định là một chút ‘ý hối lỗi’ đều không có. Hoàng Phủ Dương Vinh thấy vẻ mặt anh, liền xuống tay càng nặng, cho nên vết thương trước người anh rõ ràng hơn so với phía sau lưng rất nhiều.
Nhưng ngẫm lại, dựa vào tính cách người đàn ông này sao có thể sẽ cúi đầu đây?
“Đau sao?” Nhu thanh tế ngữ (lời nói nhỏ nhẹ), mang ra một chút thương cảm, lòng bàn tay Tuyết Vi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà xẹt qua từng vết thương.
Hoàng Phủ Minh cười mà không nói, lắc lắc đầu.
Nhưng, trọng thương như vậy làm sao thật sự không đau đây?
Mặt Tuyết Vi lộ vẻ thương cảm móc một ít thuốc mỡ đều đều đánh vào trong lòng bàn tay, thật cẩn thận dừng ở trên miệng vết thương của Hoàng Phủ Minh.
Tức khắc, cái trán anh đã bị mồ hôi lạnh bao trùm rõ ràng có thể thấy được, lại không có kêu một tiếng, thậm chí hút hơi lạnh đều không có, mười phần một bộ dáng thiết huyết hán tử (người đàn ông ý chí kiên cường). Thơ_Thơ_ddlequydon
Tuyết Vi xem hết thảy ở trong mắt, đau ở trong lòng. Rốt cuộc, vết thương này đó cũng có một ít quan hệ với cô. Anh càng như vậy, cô càng khổ sở.
‘ tí tách…… tí tách ……’
Chút bất tri bất giác, Tuyết Vi chỉ cảm thấy mũi đau xót, hai hàng lệ không tự biết giữ lại.
Nước mắt rơi xuống ở trên mu bàn tay Hoàng Phủ Minh, có chút lạnh lẽo. Anh chậm rãi dời tầm mắt về phía khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy bi thương ……
Ở dưới ánh đèn chiếu rọi, bộ dáng cô đẹp đẽ dịu dàng động lòng người. Tuy anh biết không ít người phụ nữ quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại không có một ai có thể như Tuyết Vi, chỉ là linh mắt liền đã đả động tim của anh ……
Chậm rãi, tầm mắt hai người đan xen ở trong không khí.
Hoàng Phủ Minh trầm mặc vươn tay, đầu ngón tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
Nhưng nước mắt kia giống như là cắt đứt, cuồn cuộn bất tận…… Cuồn cuộn bất tận……
Đột nhiên.
Lòng bàn tay Hoàng Phủ Minh thuận thế xoa cái gáy cô, đầu ngón tay, cắm vào bên trong mái tóc đen nhánh hương thơm, môi…… Nhanh chóng áp hai mảnh môi đỏ mọng của cô.
“Ô……” tiếng khóc khẽ, từ gian mũi mơ hồ truyền ra. Cô vẫn không nhúc nhích như vậy tùy ý Hoàng Phủ Minh hôn mình.
Nhưng sau một lúc lâu qua đi. Thơ_Thơ_ddlequydon
Cặp mắt kia tràn đầy bi thương chậm rãi nhắm lại, đôi cánh tay ngọc của Tuyết Vi cầm lòng không đậu leo lên cổ anh, nhợt nhạt mà hôn đáp lại anh ……
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Minh không thể tưởng tượng mở to đôi mắt, nụ hôn kia nhu tình dần dần trở nên nóng cháy, nội tâm anh cũng vì cô đáp lại trở nên sôi trào.
Chỉ khoảng nửa khắc, trong phòng đã bị hương vị ý loạn tình mê tràn đầy.
Trên sô pha, một đôi nam nữ gắt gao ôm nhau. Tiếng hít thở dần dần trở nên dồn dập, trong phòng to như vậy nghe tới lại ái muội như vậy.
Tuyết Vi chỉ cảm thấy phần lưng chợt lạnh, suy nghĩ tình mê kia dường như lập tức khôi phục lý trí……
Mở hai mắt……
‘ tôi…… tôi đang làm gì? ’ Tuyết Vi bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc, hoàn toàn không thể tin được chính mình đang ở cùng…… Cùng Hoàng Phủ Minh kích hôn?
“ưm!” Cô dùng sức lực toàn thân một tay đẩy anh ra.
Trái tim ‘ bùm, bùm……’ khẩn trương mà khủng hoảng gia tốc nhảy lên. Trong đôi mắt càng là bị vô thố ánh sáng kinh hoàng xâm chiếm……
“tôi…… tôi…… anh…… anh…… ưm……”
Cô còn chưa thử qua loại cảm giác này.
Chưa bao giờ thử qua loại cảm giác cầm lòng không đậu cùng người kích hôn; loại cảm giác này, liền biết không nên tiếp tục đi xuống, lại không thể nghĩ được bất luận biện pháp gì ngăn cản.
Cô làm sao vậy?
Rõ ràng không nên như vậy……
Không nên cùng người đàn ông này sinh ra ‘ quan hệ ’ như thế!
“Không!” Trong cổ họng rốt cục phát ra âm thanh, Tuyết Vi cố sức đẩy Hoàng Phủ Minh ra lần thứ hai, mới nhìn đến…… Thơ_Thơ_ddlequydon
Giờ phút này, ánh sáng ở trong mắt anh giống như là một con dã thú sắp săn được thức ăn, vô luận con mồi giãy giụa làm sao, chống cự làm sao đều sẽ bị anh…… Vô tình ‘ ăn luôn ’!
Thật đáng sợ……
Nên làm sao mới có thể kêu anh bình tĩnh lại?
“tôi, tôi…… Mang thai!” Tuyết Vi linh cơ vừa động lấy cớ trong bụng có thai coi như tấm chắn.
Trong nháy mắt, khát vọng ở trong mắt Hoàng Phủ Minh rốt cuộc lui bước hơn phân nửa.
“Đáng chết, thật là phiền toái!” Anh cơ hồ là cắn răng phun ra mấy chữ này.
Tuyết Vi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù, cô thập phần khó chịu ánh mắt anh ghét bỏ! Thật giống như……
Cô mang thai, giống như mang đến cho anh cực lớn ‘ trở ngại ’! Rõ ràng đứa nhỏ này anh cũng có một phần!
Ai ngờ, giây tiếp theo……
“Dùng miệng tới!”