Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 236

Editor: Thơ Thơ 

Tuyết Vi nhẹ nhàng bâng quơ, giọng nói không để bụng giống như là một ngọn lửa hừng hực, đem người đàn ông này vốn đầy ngập lửa giận hoàn toàn bậc lửa!

Anh lạnh lẽo mưu phong chợt lóe, bàn tay to, đột nhiên bóp lấy cổ họng của cô: “Cho nhau lợi dụng hả?!”

Hoàng Phủ Minh tự nhận, lúc mới đầu thật là muốn lợi dụng Tuyết Vi kéo dài việc hôn nhân này, chính là dần dần, dần dần mà mục đích kia sớm đã thay đổi.

Cùng lợi dụng, đã không hề còn nửa điểm quan hệ.

“Chẳng lẽ không phải sao……” Tuyết Vi cố sức hộc ra mấy chữ, một phen mở ra cổ tay anh bóp chặt chính mình: “Huống hồ, anh không làm theo cùng Chị hai tôi thật không hiểu rõ?!”

“tôi cùng Chị hai cô, đó là bởi vì……”

“Nhị thiếu gia, rốt cuộc ngài tới thăm em gái tôi hả?” Khi Hoàng Phủ Minh sắp nói ra hiểu lầm lần đó trong phòng khách sạn, Tuyết Phỉ Nhi khẩn trương đẩy cửa phòng ra, cắt đứt đối thoại giữa bọn họ.

Hoàng Phủ Minh xụ mặt nắm chặt nắm tay, liền cành cũng chưa lý Tuyết Phỉ Nhi, quay đầu liền đi ra khỏi phòng.

Hô……

Tức khắc Tuyết Phỉ Nhi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu không phải Tiểu Hề nhìn thấy Hoàng Phủ Minh đi đến nhà kho, cô không có khả năng tức tốc đuổi tới.

Vốn định đứng ở ngoài cửa nghe hai người bọn họ rốt cuộc nói gì đó một chút, kết quả vừa vặn nghe được bọn họ tranh luận chuyện trong phòng khách sạn ngày đó, Tuyết Phỉ Nhi liền vội vàng đẩy cửa đi đến, sợ âm mưu li miêu đổi Thái Tử bị phát hiện.

Khói thuốc nồng liệt trong nhà kho nháy mắt tản ra. Thơ_Thơ_ddlequydon

Tuyết Vi rũ mi mắt xuống, mặt vô cảm ngồi ở trên ván giường.

“Em ba, mấy ngày nay ở chỗ này quen chưa?” Tuyết Phỉ Nhi nheo nheo mắt, vẻ mặt khiêu khích nở nụ cười.

“Nhờ phúc của Chị hai, còn xem như đã quen.”

“Cái gì kêu nhờ phúc của chị? Em nên cảm tạ chị còn không có đem chuyện này nói cho ba ba, nếu không…… Người mẹ đê tiện kia nhất định sẽ bị em liên lụy đi?”

“A, Chị hai, chị có dám Nói, chẳng lẽ lúc này đây Diệp Triết Hạo chạy tới Nhà họ Hoàng Phủ nổi điên, không phải do chị xúi hả?!” Một đôi mắt cơ trí chậm rãi đối diện đôi mắt Tuyết Phỉ Nhi.

Tuyết Phỉ Nhi thật không nghĩ tới, cô đều đã bị tai vạ đến nơi, ý nghĩ như cũ vẫn đâu vào đấy như vậy!?

Ngày đó vào đêm 30, Tuyết Phỉ Nhi đưa tiễn mẹ vừa vặn gặp Diệp Tụng Linh.
Lúc sau, cô cân nhắc dù sao Hoàng Phủ Minh đều biết chuyện Tuyết Vi và Diệp Triết Hạo, vừa lúc cô có thể lợi dụng cảm tình Diệp Triết Hạo đối với Tuyết Vi, hành động lớn một phen.

Vì thế, liền các loại cùng Diệp Tụng Linh khóc lóc kể lể, nói Tuyết Vi làm sao, đê tiện làm sao, làm sao, làm sao phản bội Diệp Triết Hạo.

Diệp Tụng Linh không phải cái đèn cạn dầu, bản thân cô xem Tuyết Vi đã khó chịu, nơi nào dung được Tuyết Vi trêu chọc em trai mình như thế? Cô đơn giản thêm mắm thêm muối đem lời Tuyết Phỉ Nhi nói cho mình chuyển cáo cho Diệp Triết Hạo.

Lúc này mới có chuyện Diệp Triết Hạo dưới sự tức giận chạy tới đại náo Nhà họ Hoàng Phủ này.

“Chị hai, chị và Diệp Triết Hạo cũng coi như là từng có tình phu thê, chị vì đối phó với em, hại anh ta, không có một chút tình nào sao?!”

“Cái gì tình hay không tình?! Tuyết Vi, tao và triết hạo, bất quá là bởi vì anh ta là người đàn ông của mày thôi, chỉ cần là đồ vật của mày tao đều phải đoạt, bất luận là trước đây hay là…… Bây giờ!” Dứt lời, Tuyết Phỉ Nhi mỉm cười quét mắt bụng Tuyết Vi: “không phải mày ỷ vào mình đang hoài đứa trẻ của nhị thiếu gia liền cho rằng mày ngồi ổn vị trí phu nhân Quân Trường sao? Bây giờ…… Đứa nhỏ này bất quá là đứa con hoang mà thôi, tao xem mày làm sao diễu võ dương oai! Mày chờ bị Nhà họ Hoàng Phủ đuổi ra khỏi nhà đi!” Cô càn rỡ nheo lại đôi mắt, mặt mỉm cười xoay người. Thơ_Thơ_ddlequydon

Nhưng mới vừa đi không được hai bước……

“Chị hai……” Tuyết Vi đã chậm rãi mở miệng: “chị hãy nghe cho kỹ, nếu Tuyết Vi này ngẩng đầu đi vào Nhà họ Hoàng Phủ này, cho dù đi, cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu! Mà đứa trẻ trong bụng em…… Cũng cần thiết có cái thân phận, tuyệt không phải là con hoang!”

Bước chân đi trước yên lặng, sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi khẩn trương quay đầu lại.

Khi bộ dáng Tuyết Vi nắm chắc thắng lợi ánh vào mi mắt cô, cô biết…… Chỉ sợ Tuyết Vi đã nghĩ tới kế thoát thân! “mày sẽ không có cơ hội xoay người, sẽ không! Trừ bỏ đoạn theo dõi mày cùng Diệp Triết Hạo khai phòng lưu lại bên ngoài, tao đã sớm xóa hình ảnh khác, mày đừng hòng thoát thân!”

“A. Chị hai, em căn bản cũng không mong dùng biện pháp này chứng minh mình cái gì, chị không cần khẩn trương như vậy.”

Đúng vậy……

Sao Tuyết Vi lại không nghĩ tới Tuyết Phỉ Nhi khẳng định cắt bỏ trước tất cả chứng cứ chuyện xảy ra? Cho nên…… tự nhiên cô sẽ không chọn con đường này.

Giờ phút này, Tuyết Phỉ Nhi vốn thắng lợi đang nhìn có vẻ khủng hoảng, cô rất sợ Tuyết Vi như vậy, rất sợ Tuyết Vi bị đạp xuống bùn lại còn có thể lộ ra tư thái phía trên áp đảo vạn vật giống bây giờ như vậy ……

Buổi trưa hôm sau, dương quang tươi đẹp chiếu rọi trên mặt đất tràn đầy một phần ấm áp. Trên đường phố, mỗi người mặc ngăn nắp đang đứng ở bên trong không khí vui mừng hết năm.

Một chiếc xe taxi chậm rãi vào một mảnh khu dân cư, cuối cùng đậu ở cửa một chung cư độc thân. Thơ_Thơ_ddlequydon

Cửa xe bên Ghế phụ mở ra, một cô gái khoác áo choàng màu đen thần bí cao gầy chậm rãi đi xuống, lập tức tiến vào trong thang máy chung cư độc thân này.

Lúc thang máy vận hành đến lầu 8, cửa thang máy mở ra. Cô gái Thần bí đi đến trước cửa phòng 802, đưa tay nhẹ gõ hai cái ‘ Cộc cộc cộc……’.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra.

“Cô là?” Người mở cửa là Bạch Dạ, khi anh nhìn thấy cô gái giả dạng thần bí trước mắt này không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Có thời gian không?” Trích mũ áo choàng, dung nhan Tuyết Vi tiếu lệ thoáng chốc phản chiếu ở trong con ngươi Bạch Dạ ……

Ba phòng một sảnh ở chung cư độc thân này là nơi Bạch Dạ sống.

Trong phòng trang trí thập phần đơn giản, bốn phía tường trắng, chỉ có một cái sô pha, một cái bàn trà, dùng vài giây là có thể xem xong toàn cục. Bố trí như vậy quả thực cùng tính cách Bạch Dạ thanh tâm quả dục, không màng danh lợi hình thành đối đáp.

Tuyết Vi mặt vô cảm ngồi ở trên sô pha, mắt nhìn chung quanh phòng khách quen thuộc, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Nơi này quả thực cùng hai năm trước giống nhau như đúc, không có một tia biến hóa.

“Uống nước đi.” Bạch Dạ cầm trong tay hai ly trà từ trong nhà ăn chậm rãi đi ra.

Hạ thân anh mặc một cái quần tây màu đen, áo trên là một cái áo sơmi màu trắng, tay áo xắn lên, nút trên áo sơmi cũng hơi rộng mở, có vẻ có chút tùy ý.

Đối với trang phục anh vạn năm bất biến như vậy, Tuyết Vi đánh tâm nhãn có chút bất đắc dĩ.

Người không biết có lẽ còn tưởng rằng anh Bạch Dạ không có quần áo, nhưng mở tủ quần áo anh ra sẽ phát hiện, tất cả quần áo bên trong tủ quần áo người đàn ông này đều là một kiểu, nhất thành bất biến.

“Còn nhớ chứng minh chuyện sao?” Sau khi trầm mặc thật lâu, Bạch Dạ thanh lãnh đã mở miệng.
Bình Luận (0)
Comment