Editor: Thơ Thơ
Cưới.. Một người vợ.
A.
Giờ phút này, Tuyết Vi nói không nên lời nội tâm là cảm thụ gì, nhưng cô rõ ràng cảm giác được cái mũi cay xót từng đợt.
Đối mặt người đàn ông lập tức tam tâm nhị ý, cô thật sự nhìn mãi quen mắt, nhưng địa vị như Hoàng Phủ Minh giờ này ngày này lại sớm làm ra quyết định như vậy, thật sự không thể tưởng tượng.
"Vì sao?" Cô vẫn không hiểu, không hiểu là cái gì kêu người đàn ông này làm được chuyên tâm như thế?
"Ha hả, nếu em một hai phải hỏi nguyên nhân, đại khái.. Là bởi vì mẹ anh đi."
Hoàng Phủ Minh nhàn nhạt cười, lúc anh nhắc tới hai chữ ' mẹ anh', đáy mắt anh chảy qua nhu tình xưa nay chưa từng có.
Bởi vậy có thể thấy được, người mẹ này ở trong lòng Hoàng Phủ Minh nhất định có địa vị cực cao!
"Mẹ anh sao?"
"Ừ. Em hẳn là biết mẹ anh là vợ hai của cha anh đi?"
"Ừ, biết.."
"Cả đời cha anh cưới ba người vợ. Mẹ anh là vợ hai, mẹ Nguyệt là vợ ba. Nhớ rõ anh mới vừa hiểu chuyện không lâu, đã bị đưa đi đại viện quân khu sinh hoạt, khi đó một tháng cha anh mới có thể tới thăm mẹ anh một lần, mỗi lần cha anh đi rồi, mẹ anh đều lén lưu nước mắt. Cứ việc, anh không hiểu bà vì sao mà khóc, lại buồn bực, cha anh nếu cưới mẹ anh, vì sao một tháng chỉ gặp bà một lần?"
"Sau lại, anh từ từ hiểu rõ, là bởi vì ông ta có quá nhiều phụ nữ. Nhiều đến mức không có cách nào chuyên yêu một người phụ nữ, lại vừa lúc không biết, ông ta không cách nào chăm chú, làm thương tổn những người phụ nữ ông ta yêu."
"Cho nên, lúc ấy anh đã nói với chính mình, nếu yêu, liền không thể đi thương tổn chính người phụ nữ mình yêu; đây là đối với yêu phụ trách, cũng là.. trách nhiệm của người đàn ông."
"Nếu yêu, liền không thể đi thương tổn chính người phụ nữ mình yêu; đây là đối với yêu phụ trách, cũng là.. trách nhiệm của người đàn ông.." bên tai Tuyết Vi không ngừng, đang không ngừng lặp lại lời nói của Hoàng Phủ Minh.
Cô thật sự không thể tin được, người đàn ông này nhìn như cũng không có để ý như vậy, nhưng vẫn có giác ngộ cao cùng lòng trách nhiệm như thế?
Đương nhiên..
Tuyết Vi cũng rõ ràng biết được vì sao mẹ của Hoàng Phủ Minh sau mỗi lần gặp Hoàng Phủ Dương Vinh đều khóc thút thít.
Kia là bởi vì.. Đối với người yêu không buông bỏ thôi.
Cứ việc, bây giờ mẹ của Hoàng Phủ Minh đã không còn ở trên đời;
Cứ việc, Tuyết Vi cũng chưa bao giờ gặp qua mẹ của Hoàng Phủ Minh.
Nhưng đồng là phụ nữ, cô lại có thể cảm thụ được năm đó người phụ nữ này chịu bao nhiêu thống khổ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô vẫn luôn không muốn gả vào Nhà họ Hoàng Phủ.
Nhưng mà..
Hiện nay, Hoàng Phủ Minh lại cho ra hứa hẹn chỉ cưới một vợ, như vậy cô tin tưởng, người đàn ông này nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn này!
"Gả cho anh, có lẽ.. Cũng không phải một lựa chọn sai lầm.." Tay nhỏ chậm rãi kéo lại bàn tay to của Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi nhàn nhạt nở nụ cười.
"Em.." Hoàng Phủ Minh không thể tưởng tượng mở to hai mắt. Giây tiếp theo, anh bắt được tay nhỏ của Tuyết Vi: "Không phải có lẽ, là, nhất định!" Mặt tuấn mỹ cười say lòng người khác.
Tuyết Vi xem chính là như si như say.
Nhất định.. Sao?
A.
Cô thích người đàn ông này tự tin, cũng khát vọng, chờ đợi, người đàn ông này tự tin kiên trì hay không chính là.. Cả đời..
Hoàng Phủ Minh rời khỏi phòng ngủ Tuyết Vi.
Cô nằm trên giường, chậm rãi móc ra cái nhẫn màu bạc kia. "Anh xuất hiện thật là đúng lúc, không ngừng mở ra khúc mắc của tôi, còn làm tôi hoàn toàn làm ra quyết định. Ý trời đi, hết thảy.. Thật sự đều là ý trời."
Đều Nói, nhân định thắng thiên.
Nhưng, nếu là ý trời đến tận đây, cho dù người nỗ lực cũng không cách nào thắng trời.
Thật giống như Tuyết Vi.
Không thể hiểu được thất thân, lại bởi vì thất ** thân nhìn thấu cảm tình cùng Diệp Triết Hạo, không có làm cho cô lựa chọn một đoạn hôn nhân sai lầm;
Lại giống như, cô không thể hiểu được gả cho Hoàng Phủ Minh, chính là sau khi kết hôn mới biết được người đàn ông này đối với cô quan tâm như thế, còn cùng nhau biết được lần đầu tiên của cô cũng là cho anh.
Thật đúng là.. Tạo hóa trêu người.
"Không biết, nếu Minh biết được tôi chính là người phụ nữ trong phòng khách sạn kia, anh sẽ có phản ứng gì?" Tuyết Vi ngẫm lại đều vô cùng chờ mong vẻ mặt Hoàng Phủ Minh khiếp sợ. Dù sao, sau khi cô biết được hết thảy là thật sự bị kinh sợ rồi.
"Linh linh linh.." tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tuyết Vi thu hồi chiếc nhẫn kia, chậm rãi tiếp điện thoại: "Alo?"
"Vi Vi, con có thời gian không?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng mẹ Tuyết Vi.
"Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Con có thể về nhà một chuyến không? Mẹ có chút việc muốn cùng con tâm sự."
"Hả?" Phải biết rằng, ngày thường Tôn Vân Vân cực ít gọi điện thoại cho Tuyết Vi, cô cân nhắc.. "Mẹ, có phải mẹ lại bị Địch Mạn Lị khi dễ hay không?"
"Không có, mẹ muốn tìm con nói chút việc tư."
"Vâng, con lập tức về nhà, mẹ chờ con." Treo điện thoại lên, Tuyết Vi dặn dò Ninh Ninh một tiếng liền vội vàng quay trở về Nhà họ Tuyết..
Nơi Hoàng Phủ Dương Vinh.
"Không được! Cha phản đối! Minh, con phải biết rằng, là bởi vì con đáp ứng sẽ cưới Phỉ Nhi làm vợ, cha mới có thể đồng ý tiếp nhận Tuyết Vi, bây giờ con đột nhiên cự tuyệt là có ý tứ gì?"
Sau khi Hoàng Phủ Minh đề nghị cùng cha ý đồ không cưới Tuyết Phỉ Nhi, Hoàng Phủ Dương Vinh lập tức cho ra cự tuyệt.
"Cha, con hy vọng cha cũng hiểu rõ, lúc ấy con cũng không có đáp ứng cha muốn cưới Tuyết nhị tiểu thư, đáp ứng cha chính là Tuyết Vi." Hoàng Phủ Minh giảo hoạt cười cười.
Hoàng Phủ Dương Vinh nhớ lại, ngày đó Hoàng Phủ Minh thật đúng là không có nói ra muốn cưới Tuyết Phỉ Nhi. "Cha mặc kệ! Nếu người vợ con đã đáp ứng chuyện này, con làm gì còn muốn cự tuyệt?"
"A. Tuyết Vi đại biểu là cá nhân cô ta mà thôi, lại không thể đại biểu cho con. Dù sao cũng là con không muốn cưới Tuyết nhị tiểu thư, không phải Tuyết Vi muốn là cưới."
"Minh Nhi! Con phải biết, Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta.."
"Đủ rồi!" Hoàng Phủ Minh lạnh lùng cắt ngang lời nói kế tiếp của Hoàng Phủ Dương Vinh: "Con biết, cha lại muốn nói Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta yêu cầu khai chi tán diệp. Nếu cha thật sự khát vọng có được rất nhiều cháu trai, cháu gái, con và Tuyết Vi sinh thêm mấy đứa là được."
"Kia làm sao có thể giống nhau chứ? Minh Nhi, với gia đình chúng ta chuyện tam thê tứ thiếp là thực bình thường."
"Bình thường? A.."
Từ nhỏ Hoàng Phủ Minh thường xuyên nghe được quanh mình người ta nói đàn ông Nhà họ Hoàng Phủ bọn họ tam thê tứ thiếp thực bình thường. Anh sớm đã vô cùng phiền chán. "Cha, đúng là bởi vì cha có ý nghĩ như vậy, mẹ của con mới có thể mỗi ngày đều sống ở bên trong đau khổ!"
"Mẹ con đau khổ? Con lại làm sao biết mẹ con đau khổ?"
"Nên sẽ không đến bây giờ cha đều cho rằng mẹ con thực hạnh phúc sao? Chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ tới, mẹ con rõ ràng thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, vì sao đột nhiên qua đời?" Thần thái Hoàng Phủ Minh bình tĩnh tức khắc trở nên gợn sóng nhấp nhô, âm điệu cũng cao hơn rất nhiều.
Hoàng Phủ Dương Vinh cả kinh, mặt nghiêm túc lập tức phát xanh. "Được, chuyện mẹ con chúng ta cũng không nhắc lại. Đến nỗi chuyện con và Phỉ Nhi.. để cha suy xét một chút."
Từ sau khi mẹ Hoàng Phủ Minh qua đời, anh đã tận lực tránh nhắc tới đề tài mẹ.
Thứ nhất, đây là cấm kỵ của anh; thứ hai, là anh thật sự không muốn cùng cha nhắc tới mẹ. Chỉ vì.. Ghê tởm!
Nhưng.
Hoàng Phủ Minh lại biết rõ ràng, chỉ có anh nhắc tới mẹ mới có thể hóa giải việc hôn nhân cùng Tuyết Phỉ Nhi.