Editor: Thơ Thơ
Thôi đi.
Cô thừa nhận, từ khi đi học, kỹ thuật cô buột băng vải chỉ tạm được, trên cơ bản mỗi lần thi cử đều sẽ đếm ngược xếp sau vài tên.
Cho dù Bạch Dạ tự tay làm lấy, tay cầm tay chỉ cho cô, cô cũng không có một chút tiến bộ.
“Kỳ thật tôi cảm thấy, băng gạc không cần buộc quá đẹp, có thể che khuất miệng vết thương là được.” Khẩu khí Tuyết Vi có vẻ theo hẳn lý thường.
Bạch Dạ nâng lên mí mắt, lại bất đắc dĩ nhìn cô liếc mắt một cái, chỉ phải thở dài lắc lắc đầu……
Bỗng nhiên trong văn phòng trở nên lặng ngắt như tờ.
Mắt Tuyết Vi ngắm Bạch Dạ trước mặt, lại lập tức rũ xuống mi mắt, trộm ngắm anh liếc mắt một cái, lại thu tầm mắt trở về, sau khi vài lần vòng đi vòng lại ……
“Muốn nói cái gì thì nói đi.” Bạch Dạ nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt không hề có độ ấm cũng nhìn về phía mặt Tuyết Vi. Thơ_Thơ_lequydon
Thân mình cô cứng đờ, trái tim khẩn trương nhảy động lên. “tôi…… tôi…… tôi muốn cùng Minh cử hành hôn lễ……” Tầm mắt rủ xuống, đôi tay nhỏ của Tuyết Vi gắt gao nắm thành quyền.
“Đây là lựa chọn cuối cùng của cô sao?”
Bên tai, truyền đến tiếng Bạch Dạ không có dao động như cũ, ánh mắt cô bồi trở về chậm rãi đối diện đôi mắt anh. “ừ……”
“Vì sao muốn nói với tôi?”
“tôi cũng không biết nguyên nhân. Chỉ cảm thấy…… Là một công đạo đi.” Yêu với không yêu; cùng với phân công đạo.
“A, cô thành thục hơn so với tôi.” Bạch Dạ thương cảm cười, bàn tay chậm rãi nâng gương mặt Tuyết Vi lên: “Tôn trọng lựa chọn của cô……” môi lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước dừng ở trên trán Tuyết Vi.
Trong nháy mắt này ……
Nước mắt nháy mắt tràn ngập ở hốc mắt Tuyết Vi.
Bất luận khi nào chỗ nào, dù cho Bạch Dạ Vĩnh viễn là khắc nghiệt như vậy, ai cũng không hiểu ôn nhu ở bên trong người đàn ông này.
Anh vĩnh viễn ở bên ngoài đóng gói phong khinh vân đạm, làm người cảm thấy người đàn ông này không hề có tình cảm.
Nhưng nội tâm anh tinh tế lại có ai có thể hiểu?
Bao gồm Tuyết Vi……
Cô cũng không từng đọc hiểu qua người đàn ông này!
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì?” Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Tuyết Vi, Bạch Dạ nhàn nhạt nở nụ cười. Thơ_Thơ_lequydon
“Cảm ơn anh…… Bạch…… Huấn luyện viên……”
Cảm ơn anh, bảo hộ tôi nhiều năm như vậy;
Cảm ơn anh, bao dung tôi nhiều năm như vậy;
Cũng cảm ơn anh, ở lúc tôi không biết, vì tôi làm nhiều chuyện như vậy.
Anh Vĩnh viễn trả giá ở trong yên lặng; mà tôi, Vĩnh viễn không làm mà hưởng thụ, còn không biết mình sống ở bên trong hạnh phúc.
Cuối cùng, cái gì tôi đều không thể cho anh; mà anh, lại vẫn như cũ dung túng tôi, bao dung tôi.
Nước mắt, như là vỡ đê từ trong hốc mắt Tuyết Vi trút xuống. Cô không phải một người phụ nữ thích khóc, lại sẽ nhịn không được ở trước mặt người đàn ông này chảy xuống nước mắt thiếu nữ.
Có lẽ, cái này sớm đã trở thành một loại thói quen. Bởi vì, hình tượng sư trưởng, huynh trưởng của Bạch Dạ ở trong lòng cô không người nào có thể xóa bỏ……
“Vi Nhi……” Hầu kết lăn lộn.
Trong khoảnh khắc Tuyết Vi lau khô nước mắt nhìn về phía anh ……
Bạch Dạ nhanh chóng quay đầu đi, hít sâu một hơi. Thời khắc lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Tuyết Vi, trên mặt anh có một nụ cười nhợt nhạt, nhưng nụ cười này lại bi thương như vậy …… “Đối với kết quả như vậy …… tôi cũng không ngoài ý muốn.”
“hai năm sau, chúng ta gặp lại, tôi cho rằng cô thay đổi. Chính là, khi tôi nhìn đến bộ dáng cô cùng Minh ở chung, tôi phát hiện, cô cũng không có thay đổi.”
Ở trong lòng Bạch Dạ, Tuyết Vi chính là một thiếu nữ hoạt bát rộng rãi, tuy thực giảo hoạt, lại không mất ngây thơ.
Đáng tiếc, sau hai năm gặp lại, hôm nay thật sự trong lời nói thiếu nữ, trong mắt nhiều chuyện xưa. Thơ_Thơ_lequydon
Anh cho rằng cô thay đổi.
Nhưng mà……
Cô ở trước mặt Hoàng Phủ Minh bộ dáng lại vẫn là hai năm trước như cũ. Đây dự báo cái gì, anh không phải không cảm giác được……
“thứ Minh có thể mang cho cô, tôi không cách nào mang cho cô. Trong khoảng thời gian này, tôi cẩn thận suy xét qua, nếu chúng ta ở bên nhau, tôi thật sự có thể cho cô hạnh phúc hay không? Tôi có thể giống Minh hay không, làm cô mỗi ngày đều có thể bảo trì nụ cười vui vẻ? Tôi không xác định……”
“Cho nên, một khi đã như vậy. Dù cho sẽ đau lòng, có thể nhìn thấy cô vui vẻ, cũng coi như là lo được lo mất, bất luận…… cô ở bên người nào……”
‘ bất luận…… cô ở bên người nào ……’
Sau khi nghe tới Bạch Dạ nói lời này, Tuyết Vi mới vừa nuốt xuống nước mắt lại một lần vỡ đê.
Cô thật sự không hiểu Bạch Dạ ôn nhu; thật sự không hiểu! Một chút cũng đều không hiểu!
Chính là giờ khắc này……
Cô rốt cuộc hiểu rõ, người đàn ông này yêu…… Có bao nhiêu vô tư!
“Dạ……”
Đúng lúc này, cửa lớn văn phòng đột nhiên mở ra, Hoàng Phủ Minh nôn nóng xông vào.
Khi nhìn đến Tuyết Vi ngồi ở trên sô pha khóc hai mắt đẫm lệ, cùng với u sầu treo ở trên khuôn mặt Bạch Dạ, hai tròng mắt anh thoáng chốc xẹt qua một tia sáng.
“tôi nghe nói lúc anh đang giam giữ phạm nhân bị thương, không có việc gì chứ?”
Hoàng Phủ Minh nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt Tuyết Vi, giống như là không thấy được cô đi tới trước mặt Bạch Dạ. Thơ_Thơ_lequydon
Mượn thời cơ này, Tuyết Vi vội vàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, đầu cúi thấp.
“Một chút thương nhỏ mà thôi, đều làm kinh động tới cậu sao?”
“thương nhỏ sao?” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nhíu mày: “ nghe người ta Truyền lời nói cùng anh không giống nhau, tôi vừa nghe liền chạy nhanh lại đây.”
“Thật sự không có gì trở ngại. Tôi còn có việc, đi trước.” Bạch Dạ đứng dậy, cầm lấy quân mũ đội ở trên đầu. Nhưng mới vừa đi không được hai bước, anh liền mỉm cười quay đầu lại: “tôi phải làm chứng hôn cho hai người!”
Hoàng Phủ Minh sửng sốt, nhưng giây tiếp theo, anh cười nhạt vỗ vỗ bả vai Bạch Dạ: “Yên tâm, vị trí này, cần thiết là của anh.”
“A. Đi trước.” Bạch Dạ bước nhanh đi ra văn phòng.
Hoàng Phủ Minh dần dần thu trở về nụ cười trên mặt, ánh mắt, chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi: “Không sai biệt lắm đến giờ tan tầm, tôi trực tiếp mang em về nhà đi.”
“ừ.” Tuyết Vi hít hít nước mắt trong xoang mũi, rũ đầu như cũ, đi theo phía sau Hoàng Phủ Minh đi ra văn phòng.
“Hoàng Phủ Quân Trường……”
“Hoàng Phủ Quân Trường……”
Vài tên binh lính bêm ngoài cung kính hành lễ với anh.
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng vẫy vẫy tay, ý bảo tài xế xuống xe.
Tài xế vội vàng nhường ra vị trí điều khiển. Thơ_Thơ_lequydon
Theo sau, Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi hai người liền một trước một sau lên xe.
Đợi xe chạy vài phút, bên trong xe An Tĩnh làm người khẩn trương.
Tuyết Vi cắn khóe môi, mắt khó xử ngắm Hoàng Phủ Minh bên cạnh: “Minh, em……”
Nâng lên tay, cản lời nói kế tiếp của Tuyết Vi. “cái gì em đều không cần phải nói.”
“Minh!!”
“anh đi vào, không có lý em, là bởi vì anh không muốn em xấu hổ, không muốn Dạ xấu hổ, em hiểu chưa?” Tầm mắt lạnh băng trong khoảnh khắc nhìn Tuyết Vi rốt cuộc trở nên nhu hòa. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Cô không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
Thật sự chưa từng nghĩ, Hoàng Phủ Minh vậy mà lập tức xem thấu cô muốn nói cái gì. “em, em còn tưởng rằng……”
“em cho rằng anh sẽ nghĩ nhiều sao? Ở trong mắt em, ông xã em chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?” Nói đến đây, Hoàng Phủ Minh ra vẻ bộ dáng tức giận.