Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 368

Editor: Thơ Thơ

“Là Vân Vân, nếu bà tới tìm tôi hẳn là có việc gì? Làm gì phải đi chứ?”

“à…… tôi, tôi nghe được, nghe được ông và chị tựa hồ muốn nói chuyện, liền nghĩ, trước, trước không quấy rầy các người.” Tôn Vân Vân khẩn trương nói xong, đôi tay theo bản năng nắm chặt nắm tay.

Tuyết Vĩ Quốc và Địch Mạn Lị trao đổi một ánh mắt, ngay sau đó, mỉm cười nói: “chuyện tôi và Mạn Lị nên nói đã nói xong, bà tìm tôi có chuyện gì?”

“Là, là về, về chuyện của Vi Nhi.”

“à, như vậy, Vân Vân, bà cùng tôi tới thư phòng nói đi.” Nói xong, Tuyết Vĩ Quốc xoay người đi trở về trong thư phòng.

Tôn Vân Vân đứng ở tại chỗ như cũ, vẫn không nhúc nhích nhìn chỗ cửa.

“Em gái, làm sao vậy? Lão gia kêu em đi vào, vì sao không đi?” Địch Mạn Lị ngoài cười nhưng trong không cười hỏi xong.

Tôn Vân Vân hít sâu một hơi, thần sắc hoảng loạn chậm rãi đi vào trong thư phòng.

Nhưng bà mới vừa tiến vào, Địch Mạn Lị canh giữ ở cửa lập tức khóa trái cửa lớn thư phòng. Thơ_Thơ_ddlqd

“Vân Vân, bà hẳn là muốn cầu tôi đi mang Tuyết Vi về Nhà họ Tuyết chúng ta dưỡng thai đi?”

“vâng.”

“bà yên tâm đi, Vân Vân, tôi sẽ không mặc kệ chết sống của Tuyết Vi. Ngược lại là……” đôi mắt Tuyết Vĩ Quốc vừa chuyển, mặt mang nụ cười quỷ dị đi tới trước mặt Tôn Vân Vân: “bà mới vừa…… Ở cửa, nghe trộm được tôi và Mạn Lị nói gì đó?”

‘ lộp bộp ’

Tim Tôn Vân Vân đột nhiên thắt lại, bà khẩn trương nâng lên mi mắt nhìn Tuyết Vĩ Quốc liếc mắt một cái, lại lập tức rũ xuống: “Lão, lão gia, tôi không có, không có nghe lén.”

“Không có nghe lén, vậy bà khẩn trương cái gì?” Hai tròng mắt Tuyết Vĩ Quốc nhíu lại, một phen liền nắm lên tay Tôn Vân Vân hơi hơi phát run. “Nói!!!!”
Tiếng gầm nhẹ rơi xuống.

Thân thể Tôn Vân Vân đều phát run, bà nghe được, cái gì đều nghe được. Bà thật sự không biết chồng mình vậy mà làm chuyện buôn lậu súng ống đạn thuốc?

Nhưng……

“Lão gia, tôi thật sự cái gì cũng chưa nghe được.” Tôn Vân Vân biết rõ hiện giờ Tuyết Vĩ Quốc khả năng chuyện gì đều làm được, cho nên, bà chỉ có thể giả ngu giả ngơ.

“một khi đã nói như vậy …… Vân Vân, bà đi trước đi, chuyện Vi Vi liền giao cho tôi.” Nháy mắt vẻ mặt Tuyết Vĩ Quốc trở nên nhu hòa xuống, ông buông lỏng tay nắm chặt tay Tôn Vân Vân ra.

“ừ, cảm ơn ông, lão gia.” Tôn Vân Vân chặn lại nói một tiếng cảm ơn, quay đầu liền đi qua cửa thư phòng …… Thơ_Thơ_ddlqd

Nhà họ Hoàng Phủ.

“Tiểu thư, tiểu thư, quần áo tìm được rồi.” Ninh Ninh mất thời gian một tiếng đồng hồ cơ hồ là lục tung toàn bộ biệt thự, mới tìm ra bộ lễ phục dạ hội mà Tuyết Khả Duy đưa cho Tuyết Vi.

Tuyết Vi kích động tiếp nhận quần áo đưa lên trước mũi ngửi ngửi, tuy nói quần áo này trải qua một tháng mùi hương đã phai nhạt rất nhiều, nhưng cô như cũ có thể ngửi được mùi hương dính trên quần áo này là dùng hương liệu gì mà pha chế thành.

Chủ liêu hẳn là hương cam tùng, phụ liệu hẳn là bỏ thêm một ít Đỗ Trọng, hương long duyên. Ba thứ này pha với nhau có ngưng thần, công hiệu kháng áp, lại không có bất luận tác dụng kích thích thần kinh gì.

“Không có vấn đề…… quần áo này không có vấn đề. Ngẫm lại, nếu thực sự có vấn đề, trong khoảnh khắc tôi mặc vào đã cảm giác được, xem ra…… Lại là tôi đa tâm?!”

Tuyết Vi vừa mới khôi phục sức sống chỉ trong chớp mắt liền biến mất không hình không bóng.

Mấy ngày sau đó, cô lại khôi phục bộ dáng một tháng này, không phải phát ngốc, chính là thất thần. Thường thường đều sẽ lấy bộ lễ phục dạ hội Tuyết Khả Duy đưa cho nhìn một cái.

“Ai……” Ninh Ninh đang ở thu thập phòng đứng xa xa nhìn bộ dáng Tuyết Vi mất hồn mất vía không khỏi nặng nề thở dài.

Cô cho rằng, tiểu thư nhà mình sẽ bởi vì bộ quần áo kia hoàn toàn khôi phục sức sống, lại không nghĩ…… Hết thảy lại trở về trước đây.

‘ lách cách……’ liên tiếp tiếng vang truyền đến.

“Ai nha……!” Ninh Ninh theo bản năng phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

“Làm sao vậy? Ninh Ninh?” Tuyết Vi lo lắng đưa ánh mắt qua. Thơ_Thơ_ddlqd

“Không có việc gì, em chính là muốn đổi một chuỗi hạt châu cho cô, ai biết hạt châu tốt mới vừa phân bị em làm rơi, bây giờ trộn lẫn với nhau, em lại phân bọn nó một lần nữa.” Ninh Ninh vừa Nói, vừa ngồi xổm xuống nhặt hạt châu rơi đầy đất.

“Ai……” Tuyết Vi nặng nề thở dài. Không thể không Nói, trong khoảng thời gian này cô mặt ủ mày ê thật sự làm Ninh Ninh mệt muốn chết rồi. Ninh Ninh có thể nói là hao tổn tâm huyết chiếu cố cô, mà cô? A……

“chị tới giúp em cùng nhau nhặt đi.” Buông lễ phục dạ hội trong tay, Tuyết Vi chậm rãi đi tới chỗ Ninh Ninh.

“Không cần, không cần, tiểu thư, cô lớn bụng rồi cũng đừng ngồi xổm xuống nhặt đồ vật. Em tự mình nhặt là được. Hơn nữa, cô ngàn vạn đừng tới đây, nếu như bị hạt châu làm trược té thì không xong.”

Cũng đúng.

Bây giờ cô lớn bụng đích xác không tiện ngồi xổm xuống.

Đứng ở cách đó không xa, nhìn hạt châu thủy tinh kia đủ loại kiểu dáng rơi rụng đầy đất, Tuyết Vi không khỏi khó xử nhíu mày: “Trời, làm sao nhiều hạt châu như vậy?”

“Đúng vậy, tiểu thư, cô không biết em mất bao lâu mới tách bọn nó ra, bây giờ trộn với nhau, em lại đến phân chúng nó ra lại.”

“Không có việc gì, sau khi em nhặt hạt châu lên tới, chị giúp em cùng nhau phân.”

“ừ, vậy phiền toái cô tiểu thư.”

“Ha hả.” Nhìn Ninh Ninh ngây ngốc, Tuyết Vi nhàn nhạt cười, quay đầu, mới vừa đi hai bước…… “trộn với nhau? Trộn với nhau? Xen lẫn …… Cùng nhau……?”

Tầm mắt, dần dần nhìn về phía bộ lễ phục dạ hội đặt ở trên sô pha.

Nếp uốn giữa mắt Tuyết Vi dần dần gia tăng. “trộn! Lẫn! Với! Nhau!?”

Đều …… Là áo ngoài của Bạch Dạ lưu ở trong phòng nghỉ? Thơ_Thơ_ddlqd

Không, không đúng! Tuyết Vi có thể khẳng định trên bộ quần áo kia không có lây dính bất luận mùi hương gì.

Như vậy……?

‘ ong ’ trong nháy mắt, trong óc Tuyết Vi không khỏi xẹt qua một tia tàn niệm, cô đột nhiên xoay người: “Ninh Ninh!! Mau, nghĩ biện pháp đi tìm cho chị danh sách vật phẩm bày biện bên trong phòng tiệc mừng thọ ngày đó!!!”

Bởi vì cùng ngày tiệc mừng thọ bố trí hội trường đều là do Nhà họ Hoàng Phủ ra tiền làm cho, cho nên, bọn họ tự nhiên giữ lại danh sách vật phẩm dùng cho hội trường. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)

Ninh Ninh cơ hồ là dùng thời gian nửa ngày, rốt cuộc từ trong tay một hạ nhân Nhà họ Hoàng Phủ phụ trách xuất nhập tìm được danh sách vật phẩm dùng cho tiệc mừng thọ ngày đó.

“Có!” Tuyết Vi tìm kiếm từng trang danh sách phòng nghỉ, rốt cuộc ở hơn ba mươi tờ tìm được phòng nghỉ đơn rồi, không chỉ như vậy, trên tờ này còn vẽ ra rõ ràng bố cục phòng nghỉ.

“Tiểu thư, thế nào?”

“Từ từ, chị đang xem.” Tuyết Vi nhìn danh sách từng cái thương phẩm.

Cùng loại với tranh sơn dầu, hoa, khí cầu gì đó tự nhiên không có khả năng bị động tay chân, thời điểm cô nhìn đến một hàng cuối cùng, một loại hoa hiếm lạ tên là ‘ lạc cúc ’ rơi vào mi mắt Tuyết Vi.

Nhớ rõ, ngày đó, trên bàn trà phòng nghỉ đích xác đặt một cái bình hoa, hoa bên trong bình hoa cũng thập phần độc đáo. Hóa ra…… Nó kêu lạc cúc sao?
Bình Luận (0)
Comment