Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 371

Editor: Thơ Thơ

“được, cho dù mẹ cô không trộm, chẳng lẽ…… Bằng vào hoa tai này cô liền kết luận là tôi giết mẹ cô sao? Cô cho rằng cảnh sát sẽ lắng nghe cô lên án sao?”

Đúng vậy.

Cái hoa tai này đích xác không thể trở thành chứng cứ lên án Địch Mạn Lị, lại thêm lực ảnh hưởng của nhà họ Địch ở hoàng thành cực lớn, cô càng không cách nào làm gì Địch Mạn Lị.

Nhưng……

“đích xác Cảnh sát có khả năng sẽ không lý tới tôi. Nhưng…… tôi tin tưởng trong lòng cha hẳn là hiểu rõ rốt cuộc là chuyện làm sao đi?!!”

“Cha cô?”

Thời khắc Tuyết Vi nhắc tới cha, trên mặt Địch Mạn Lị không chỉ không có một tia khủng hoảng, ngược lại mơ hồ lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Cô không hiểu, không hiểu nụ cười của Địch Mạn Lị …… Rốt cuộc đại biểu cái gì?!

“Phát sinh chuyện gì?!” Đúng lúc này, Tuyết Vĩ Quốc ra ngoài làm việc vừa vặn đuổi ra tới, ông vừa mở cửa ra liền nhìn đến tất cả mọi người tụ tập ở một chỗ.

“Lão gia, ông đã trở lại?”

“Cha!! Cha, mẹ con bị người giết hại!!” Tuyết Vi một cái bước xa vọt tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc, đôi tay gắt gao bắt được hai tay cha.

“Tuyết Vi?” Tuyết Vĩ Quốc lạnh lùng nheo lại đôi mắt, giây tiếp theo, ông vô tình ném đôi tay con gái ra. “Hừ, con vậy mà còn có mặt mũi trở về cái nhà này sao?!!!”

“Cha?? Chẳng lẽ cha không có nghe được con nói cái gì sao? Mẹ con…… Mẹ con ……” Vành mắt dần dần nổi lên hồng.

Tuyết Vĩ Quốc không kiên nhẫn nhăn mày, âm thanh lạnh lùng nói: “cha nghe được. Con không cần lặp lại!!” Thơ_Thơ_ddlqd

“Kia cha ngài liền không thương……”

“Tuyết Vi, trước cha không đề cập tới chuyện mẹ con. Con ở Nhà họ Hoàng Phủ gây họa, con có biết, mang đến cho cha bao lớn phiền toái không?”

Cha đang nói cái gì??

Bây giờ mẹ đã chết, cha vậy mà còn có tâm tư hỏi trách với cô?

Tuyết Vi không thể tưởng tượng ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, cô kích động nói: “Cha, mẹ con qua đời, qua đời a. Sao cha lại có thể biểu hiện thờ ơ như vậy??”

“Cô ta đã chết, chẳng lẽ cha thương tâm thì cô ta có thể sống lại sao?!!”

Người chết đích xác không thể sống lại.

Nhưng bọn họ là vợ chồng! Cha ít nhất cũng biểu lộ ông khổ sở một chút đi?

Vì sao cô nhìn ở trên mặt cha toàn là im lặng? Giống như là một người chết không liên quan đi?

“Cha, mẹ con là bị Địch Mạn Lị giết!! Là bà ta, giết mẹ con!!!” Nói xong, Tuyết Vi nghiêng người đi, vung tay, chỉ về phía Địch Mạn Lị đứng ở cách đó không xa đang xem diễn.

Cô khát vọng, đáy lòng cô có một tia khát vọng cuối cùng, hy vọng cha có thể hơi chút có một tia động dung, cho dù là tốt xấu truy vấn hai tiếng cũng thế.

Nhưng ai biết……

‘ bốp ’ một tiếng.

Tuyết Vi đổi lấy lại là một cái tát của cha!!!

“Hừ, cái loại tiện nhân không giữ phụ đạo, ở Nhà họ Hoàng Phủ làm bậy cũng liền xong rồi, vậy mà còn đi vu tội mẹ lớn của con???” Thơ_Thơ_ddlqd

“Cha, con không có vu tội bà ta, con có chứng cứ, cái này là hoa tai của Địch Mạn Lị do cảnh sát tìm được ở trên người mẹ con.” Một tay Tuyết Vi bụm má, một tay kia, run rẩy giơ hoa tai bắt được tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc.

Nhưng ông cũng không thèm liếc mắt một cái, đoạt lấy hoa tai kia liền ném đi ra ngoài. “chứng cứ gì?? Tuyết Vi, nếu con còn dám hồ ngôn loạn ngữ thì đừng trách cha không khách khí!!!!”

“Ai nha, lão gia, bây giờ em gái đã chết, Tuyết Vi khó tránh khỏi sẽ nhất thời mất đi lý trí, ông không cần tức giận nó, gọi người đuổi nó đi ra là được. Dù sao, bây giờ nó cũng là một người vợ bị bỏ rơi ai cũng có thể làm chồng mà thôi, Nhà họ Tuyết chúng ta sợ là dung không nổi nó.” Địch Mạn Lị vừa nói mát, mặt mỉm cười đi tới.

Nhìn gương mặt này vừa quen thuộc lại xa lạ, trong mắt Tuyết Vi toàn là mờ mịt.
Đây là làm sao vậy?

Rốt cuộc là làm sao vậy?!

Mỗi người trong nhà này đều có thể thờ ơ đối với cái chết của mẹ, duy độc…… Cha.

Sao cha lại có thể đối với cái chết của mẹ cũng không hỏi một câu?

Cô tự mình hiểu lấy, nếu là chính mình xảy ra chuyện, cha có phản ứng như vậy, cô hoàn toàn có thể lý giải. Dù sao 8 năm qua, thái độ Tuyết Vĩ Quốc đối với cô Vĩnh viễn là không nóng không lạnh như vậy.

Nhưng……

Mẹ và cha là nghĩa vợ chồng. Nếu cha một chút đều không có yêu mẹ, làm sao 8 năm trước từ Ngự thành thật xa vất vả tiếp mẹ trở về??

“Vương quản gia, kéo tiện nhân này đi ra ngoài cho tôi.”

“Vâng, lão gia.” Tiếp thu mệnh lệnh, vẻ mặt Vương quản gia cười gian tới gần Tuyết Vi.

Hai mắt cô vô thần trừng mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Tuyết Vĩ Quốc lạnh nhạt. “Từ từ…… Cha, chuyện mẹ con, cha thật sự tính toán như vậy xong việc sao?” Thơ_Thơ_ddlqd

“chuyện mẹ con sẽ có cảnh sát đi tra. Không phải con nói ai là hung thủ, thì người đó là hung thủ. Đến nỗi con…… Từ hôm nay trở đi, ta không hy vọng con xuất hiện ở nhà của ta, con sống hay chết đều không quan hệ với ta!!!”

Một tia chờ đợi cuối cùng của Tuyết Vi hoàn toàn tan biến……

Một tia thân tình còn lại với cha cũng rách nát theo ……

Cô có thể chịu đựng cha ở ngay lúc này qua cầu rút ván cùng mình đoạn tuyệt quan hệ cha con; lại không cách nào chịu đựng cha dùng khẩu khí phong khinh vân đạm như vậy tới đối mặt cái chết của mẹ!

“A…… Ha ha ha ha……” Từng tiếng cười quỷ dị từ giữa môi Tuyết Vi phát ra, cặp mắt to vô thần của cô dần dần đưa vào một màu sắc quỷ dị: “Cha, nếu có một ngày con một cái không cẩn thận lần thứ hai bay lên đầu cành, ngài tốt nhất nhớ rõ lời ngài Nói hôm nay, đến lúc đó đừng trách con lục thân không nhận thì tốt rồi!”

“Hừ, buồn cười, bây giờ toàn Nhà họ Hoàng Phủ ai không biết cô về điểm này lạn sự? Cô cho rằng, cô đắc tội Nhà họ Hoàng Phủ như thế, còn có ngày xoay người ở trong hoàng thành sao?!!” Địch Mạn Lị khinh thường.

“Chậc chậc chậc…… Lời nói cũng đừng nói như vậy……” Tuyết Vi cười tà vẫy vẫy tay chỉ: “Địch Mạn Lị, bà lại không phải không biết bản lĩnh lớn nhất của tôi chính là có thể nghịch chuyển càn khôn!!!” Dứt lời!

Sắc mặt cô lạnh lùng, con ngươi sắc bén nhìn chung quanh toàn bộ Nhà họ Tuyết, gằn từng chữ…… (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)

“Tuyết Vĩ Quốc, ông nhớ kỹ cho tôi, hôm nay, là ông ở thời điểm tôi sa sút nhất chặt đứt tình cha con với tôi; ngày sau, đừng trách tôi vô tình vô nghĩa.”

“Địch Mạn Lị, bà cũng nghe đây. Bà giết mẹ tôi, hại mẹ con tôi; ngày sau, bà thiếu tôi, tôi đều sẽ nhất nhất đòi lại với bà.”

“Còn có…… người toàn Nhà họ Tuyết, các người cũng nhớ kỹ, sẽ có một ngày, Tuyết Vi tôi sẽ trở về nơi này. Nhưng mà…… lúc tôi trở về là, chính là ngày các người trả nợ!!!”

“A…… Ha ha ha……” tiếng cười quỷ dị mà càn rỡ tràn ngập khắp tòa nhà lớn vô tình, mắt mọi người nhìn bóng dáng Tuyết Vi rời đi, thật lâu không cách nào hủy diệt vẻ mặt cô trước khi chia tay, ở trên mặt khí phách mà lạnh thấu xương ……
Bình Luận (0)
Comment