Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 448

Editor: Thơ Thơ
Trong nháy mắt, đại hình diễn tập quân sự ở Quân Khu Bạch Hổ đã tiến vào ngày hôm sau.

một ngày mới, hai lộ quân đội binh đoàn thứ hai, binh đoàn thứ ba vô cùng ra sức, lại như cũ không cách nào địch nổi binh đoàn thứ nhất từ trước đến nay ưu việt, cái này cũng coi như là chuyện bên trong dự kiến của mọi người.

“Xem ra, lần này tôi không gọi Tuyết thượng tướng qua tới là đúng. Thật là không nghĩ tới, tôi đã mấy năm không dẫn binh, kết quả trước mắt mà xem, thật ra rất lạc quan.”

phòng tổng chỉ huy căn cứ, Hoàng Phủ Sâm cẩn thận đọc phân tích báo cáo tình hình chiến đấu do bộ hạ đưa tới hôm qua, trên mặt có nụ cười vui sướng khó nén.

Mộ Thần Hiên ngồi ở một bên hơi nhíu mày, theo bản năng cùng Hoàng Phủ Minh trao đổi ánh mắt.

“Tuy nói, từ kết quả chiến đấu trước mắt xem ra, binh đoàn thứ hai và binh đoàn thứ ba hợp tác giết địch mới có thể sánh vai cùng binh đoàn thứ nhất.

Nhưng, cho dù bày trận đi lên, rõ ràng binh đoàn thứ hai ưu việt hơn rất nhiều so với lúc trước.” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm làm tổng kết tình hình chiến đấu hôm qua.

Hoàng Phủ Sâm khép lại văn kiện trong tay, ngước mắt cười nói: “bởi vậy có thể thấy được, Mộ tướng quân thật sự nỗ lực rất nhiều so với trước kia. Thần Hiên, nói lên, anh, tôi lúc trước là bạn thân nhiều năm, tôi vẫn luôn biết anh đối với chuyện quân khu không thế nào hứng thú, không nghĩ tới, anh bây giờ rốt cuộc nghiêm túc lên, làm bạn của anh, tôi thật thế anh cảm thấy cao hứng.”

Bàn tay, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Mộ Thần Hiên.

Lời này Hoàng Phủ Sâm nói không giả.

Tuổi anh và Mộ Thần Hiên không phân cao thấp, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Mộ Thần Hiên và Hoàng Phủ Minh có thể quen biết nhau vẫn thông qua Hoàng Phủ Sâm giới thiệu.

Chỉ là nói……

do tiếp xúc càng ngày càng nhiều, càng thêm hiểu biết lẫn nhau, Mộ Thần Hiên dần dần thấy được ở trên người Hoàng Phủ Sâm một mặt ích kỷ, âm u tà ác, lúc này mới rời xa anh.

“Ha hả, đa tạ Hoàng Phủ tướng quân khen thưởng.” Mộ Thần Hiên ra vẻ tự nhiên đẩy ra tay Hoàng Phủ Sâm vỗ bả vai mình: “Yên tâm, tương lai, tôi sẽ càng thêm nỗ lực huấn luyện lính của mình.” Thơ_Thơ_ddlqd

“tôi đây thật là rửa mắt mong chờ. Bất quá trước mắt xem ra, anh chỉ cần nỗ lực bảo đảm cho binh đoàn thứ hai đừng xếp chót ở quân diễn hôm nay là được.” Nói, Hoàng Phủ Sâm mở ra số liệu báo cáo trước mặt phân tích kỹ càng tỉ mỉ.

Từ trên số liệu biểu hiện, tuy nói binh đoàn thứ hai bày trận đích xác có điều đề cao, chính là, tỉ suất diệt vong so với binh đoàn thứ ba còn muốn thấp hơn rất nhiều, tiết tấu này hiển nhiên là muốn xếp chót.

“Được, sắp đến thời gian tác chiến, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân, tôi đi trước đến phòng chỉ huy binh đoàn thứ nhất chuẩn bị đi.” Sau khi Hoàng Phủ Sâm mỉm cười với mọi người kính một cái chào theo nghi thức quân đội liền khí phách hăng hái đi ra khỏi phòng tổng chỉ huy.

Nhưng so với anh đắc ý dào dạt, Mộ Thần Hiên rõ ràng mặt xám mày tro rất nhiều: “Minh……”

Vung tay, cản lời anh nói chưa xong. “anh không cần phải nói, đây là chuyện bên trong tôi dự kiến.”

Từ tình hình chiến đấu hôm qua tới xem, binh đoàn thứ nhất vẫn luôn áp đảo đánh binh đoàn thứ hai, không để ý tới binh đoàn thứ ba.

Tưởng binh đoàn thứ ba chính là nhiều năm xếp chót, lúc này đây Hoàng Phủ Nguyệt lại chưa tới, cho dù xếp chót cũng sẽ không bị người khác chỉ trích cái gì.

Nhưng nếu binh đoàn thứ hai từ trước đến nay thành tích còn tính không tồi xếp chót, vậy mất mặt không chỉ là Mộ Thần Hiên, sợ là liên quan tới Hoàng Phủ Minh vẫn luôn bảo vệ anh cũng không dám ngẩng đầu.

cái này không thể nghi ngờ là kết quả Hoàng Phủ Sâm muốn.

“Ai, sợ là hai ngày này Hoàng Phủ Sâm hẳn là sẽ toàn lực xuống tay đối với binh đoàn thứ hai của tôi. Nếu lúc này đây binh đoàn thứ hai thật sự xếp chót ……” vậy tướng quân binh đoàn thứ hai là Mộ Thần Hiên chỉ sợ phải trao đổi cho người ta Tuyết Trạm!

Đến lúc đó, binh đoàn thứ nhất, binh đoàn thứ hai đồng khí liên chi, cho dù Hoàng Phủ Minh tay cầm binh đoàn thứ ba cũng không làm gì được người ta.

“Thần Hiên, tôi đã nói qua, đây là chuyện bên trong tôi dự kiến, anh không cần lo lắng. Bây giờ anh lập tức trở về phòng chỉ huy của anh, mở ra tần suất 4.8, chờ mệnh lệnh của tôi là được.” Thơ_Thơ_ddlqd

“tôi đã biết. Đi trước.” Nói, Mộ Thần Hiên nhanh nhẹn kính một cái chào theo nghi thức quân đội, bước nhanh biến mất ở trong nhà tổng chỉ huy.

‘ tách……’ theo chân trước anh mới vừa rời đi, Hoàng Phủ Minh soái khí búng tay một cái.

Chỉ thấy, vài tên vệ binh ở ngoài cửa chờ đợi đã lâu, nâng vô tuyến điện phát xạ khí; cầm trong tay bản đồ địa hình sao chép bước nhanh đi vào phòng chỉ huy.

Trải qua năm phút chuẩn bị cùng điều chỉnh thử, một người vệ binh nhanh nhẹn trình một cái tai nghe cho anh: “Báo cáo, Hoàng Phủ Quân Trường, hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả!”

Tiếp nhận tai nghe, nháy mắt mang ở trên lỗ tai, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh không có bất luận dấu vết gì tức khắc trở nên vô cùng đông lạnh……

“binh đoàn 2, quân a rút về nguyên điểm.”

“binh đoàn 3, quân b đánh bất ngờ.”

“binh đoàn 3, quân c chạy tới phòng thủ tuyến hậu phương.”

“binh đoàn 2, quân c, d, e làm tốt toàn lực chuẩn bị ứng chiến!”

Trong phòng chỉ huy yên tĩnh, trừ bỏ có thể nghe được tiếng Hoàng Phủ Minh phát mệnh lệnh chính là tiếng vô tuyến điện phát ra. Liên tiếp 8 tiếng đồng hồ đi qua, anh liền ở trên ghế nhìn chằm chằm màn hình đại mạc chỉ huy tác chiến 8 tiếng đồng hồ.

“Báo cáo, Hoàng Phủ Quân Trường, ba phân đội nhỏ của binh đoàn thứ nhất đã toàn bộ bị bao vây tiễu trừ. Khoảng cách thời gian diễn tập hôm nay kết thúc còn dư lại 13 giây 5 phân.”

“Thực tốt. Thu dọn đồ vật.”

“vâng!” Trong phòng chỉ huy hỗn độn, trong chớp mắt toàn bộ thiết bị đều cất hết.

Lúc này, Hoàng Phủ Sâm đích thân chỉ huy binh đoàn thứ nhất trong phòng chỉ huy không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm sơ đồ số liệu kết quả chiến đấu hôm nay, phẫn nộ đá bàn trà trước người: “Các người làm việc như thế nào? Hả? Kêu các người đuổi theo đánh binh đoàn thứ hai, kết quả vì sao tỉ suất binh đoàn chúng ta tồn tại lại giảm nhiều như vậy?!” Thơ_Thơ_ddlqd

“Báo cáo, Hoàng Phủ tướng quân, chúng ta đích xác đều dựa theo sơ đồ số liệu tác chiến trước đó diễn luyện tốt chấp hành. Đến nỗi kết quả……” Một quan tham mưu khó xử cúi thấp đầu xuống.

Đôi mắt anh trầm xuống, không khỏi phân trần cất bước liền chạy qua phòng tổng chỉ huy ……

‘ rầm ’ một tiếng, cửa lớn mở ra, Hoàng Phủ Sâm thở hổn hển nhìn chung quanh phòng tổng chỉ huy trống rỗng, ánh mắt cuối cùng như ngừng lại trên người Hoàng Phủ Minh đang nhàn nhã uống trà!

“Hoàng Phủ tướng quân, trước khi tiến vào, cũng không thông báo một tiếng sao?!” ‘ bốp ’ một tiếng, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng buông xuống chén trà trong tay.

Anh bước xa một cái xông lên trước, gầm nhẹ nói: “Hoàng Phủ Minh! Em cũng tham dự tác chiến hôm nay đúng hay không?!!!”

“A. Hoàng Phủ tướng quân, bắt giặc phải bắt quả tang. Còn nữa, cho dù em thật tham dự, có thể sáng tạo xuất hiện kết quả như vậy, một khi để cha biết, em đoán, cha sẽ trách cứ em vượt quyền? Hay là sẽ khen ngợi năng lực chỉ huy của anh?!”

Lời này nói không giả.

Hoàng Phủ Sâm không phải nhìn không ra, hôm nay trận này tác chiến là có bao nhiêu hoàn mỹ.

thứ nhất, anh tìm không ra bất luận dấu vết gì binh đoàn thứ hai và binh đoàn thứ ba liên thủ tác chiến; thứ hai, nếu như hôm nay tác chiến thật là do Hoàng Phủ Minh một mình khống chế, vậy không thể nghi ngờ chứng minh phương diện tài năng quân sự của anh siêu đẳng.
Bình Luận (0)
Comment