Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 462

y nhân mạnh mẽ lôi kéo hiệu trưởng nhà trẻ lại đây.

“Làm gì? Lão già thúi, ông không phải không cần mặt sao, chúng tôi cho ông biết, biết, lợi hại của chúng tôi.” Nói, những hắc y nhân đó liền vây quanh hiệu trưởng này.

“Các người đây là phạm pháp có biết hay không?? Tin hay không tôi lập tức báo nguy bắt các người?”

“Hừ, ông cũng còn mệnh báo mới được!!!” Dứt lời, một hắc y nhân vung lên nắm tay liền đánh về phía mặt hiệu trưởng.

Đúng lúc này……

‘ bá bá bá ’ lại có hai mươi mấy hắc y nhân bao vây quanh những người đó.

“Các người…… Các người là ai?”

Hai trận thế mũi tên lên nỏ, đám người mới tới kia, ngay cả lời nói đều không có nói, trực tiếp liền động tay.

Sấn loạn, hiệu trưởng kia cất bước liền phải chạy.

Nhưng……

“Tôn hiệu trưởng sao?” Một hắc y nhân nho nhã mỉm cười chặn lại ở trước mặt hiệu trưởng. Thơ_Thơ_ddlqd

“cậu…… cậu là……?”

“Ha hả, ngài đừng khẩn trương, ông chủ của chúng tôi đặc biệt lệnh chúng tôi tới bảo hộ ngài. Thỉnh mượn một bước nói chuyện……”

“Chủ tử?” Hiệu trưởng này nửa tin nửa ngờ đi theo hắc y nhân mới vừa đi ra phía sau khu dạy học liền nhìn đến Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa: “Nhị thiếu phu nhân?”

“Ha hả, tôn hiệu trưởng, ngài không có việc gì đi?”

“Hóa ra, đám người kia bảo hộ tôi là, là người của ngài sao??”

“Ha hả……” Tuyết Vi trầm mặc không nói cười.

Hiệu trưởng kia lập tức cảm kích cầm tay cô: “Nhị thiếu phu nhân thật là bình dị gần gũi, đa tạ ân cứu mạng của cô. Nếu về sau có yêu cầu, cô cứ việc phân phó tôi đi làm.”

“Khách khí, tôn hiệu trưởng, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”

“với cô mà nói có lẽ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng mà đối với tôi mà nói, xem như chứng kiến muôn hình muôn vẻ của phụ huynh. Với cô có tố chất có nội hàm phụ huynh như vậy, tôi tin tưởng tương lai Miêu Miêu nhất định sẽ không sai.”

“Đa tạ ngài khen ngợi.”

Cùng tên hiệu trưởng này hàn huyên một hồi lâu, Tuyết Vi liền phái thủ hạ hộ tống ông ta rời đi.

“Tiểu Tiểu, em đi phòng nghỉ đại hội thể thao đón Miêu Miêu tan học đi.”

“ừ, tốt.” Theo Ly Tiểu Tiểu rời đi.

Cặp mắt phượng Tuyết Vi sâu không thấy đáy thoáng chốc hiện lên một tia kém sáng: “Ai?!”

“Mommy…… Mommy vừa ra khỏi cửa liền gây hoạ, daddy biết chưa?” Chỉ thấy, đôi tay Tiểu Cửu cắm túi tiền, không chút để ý từ sau bụi hoa đi ra.

“tên tiểu tử thúi này, Mommy nơi nào có gây hoạ?!!”

“Hừ, Mommy đừng cho là con không phát hiện Mommy mới vừa phái môn đồ đi đánh nhau.” Một màn kia mới vừa ở phía sau khu dạy học toàn bộ bị Tiểu Cửu thu hết vào mắt, cậu cũng mừng rỡ tự tại, coi như là xem tuồng, mới từ tốn không có hiện thân.

“Đó là mommy cứu tôn hiệu trưởng!!!”

“Hừ??? Chỉ sợ mommy là muốn kêu tôn hiệu trưởng ở nhà trẻ chiếu cố Miêu Miêu đi?”
Bình Luận (0)
Comment