Editor: Thơ Thơ
“Dạ phi Quân Trường, mời……” chân trước Lạc quản gia cung kính mang theo Dạ Phi Linh mới vừa rời đi.
Tuyết Vi liền lén thở phào……
Hai người này như nước với lửa xem như tách ra.
“Minh……” tầm mắt dao động chuyển về phía Hoàng Phủ Minh: “anh……?”
“anh không có việc gì. Phỏng chừng chỉ hai ngày nữa người viện giám thị sẽ cho ra kết quả điều tra.”
Cô cũng biết hẳn là sẽ không có việc gì.
Nhưng……
Sau lưng những nhàn ngôn toái ngữ đó sợ là ngày sau không thể thiếu. “vậy mấy ngày nay thì sao? Hoàng Phủ Sâm bên kia hẳn là sẽ nắm chặt anh mấy ngày nay không buông đi?”
“A, yên tâm. Anh sẽ không cho anh ta cơ hội này.” Hoàng Phủ Minh quỷ dị cười, kéo tay Tuyết Vi: “Đi thôi! Cùng anh về nhà đi.” Liền mỉm cười mang theo cô đi tới biệt thự của mình …… Thơ_Thơ_ddlqd
Tổng căn cứ quân khu.
Trong văn phòng tòa lầu yên tĩnh, các binh lính phụ trách bảo vệ đứng ‘ rất ’ gấp rút, trên mặt cũng không mang theo bất luận vẻ mặt gì.
‘ cốp……’
‘cốp ……’ một trận tiếng bước chân giàu có tiết tấu nháy mắt ràng buộc ở tầm mắt bọn họ, động tác mọi người nhất trí nhìn về phía lối vào office building ……
Quân trang chỉnh tề mà không mang theo một nếp uốn;
Người kia đi đường mang theo áo choàng;
Huân chương năm sao tượng trưng cho quyền lực vô thượng;
Khi bọn lính nhìn thấy bóng dáng cao lớn này, sôi nổi cúi thấp đầu, gởi cho chào hỏi sùng kính nhất ……
“Ha ha ha…… Thật là không nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, tôi lại về tới nơi này.” Trong văn phòng Quân Trường, Hoàng Phủ Sâm nhìn chung quanh văn phòng quen thuộc này. Thơ_Thơ_ddlqd
Mỗi một góc nơi này, mỗi một cái bài trí cơ hồ đều giống như đúc lúc anh đi.
Đặc biệt là bức tranh hổ xuống núi treo ở trên vách tường kia sinh động như thật càng ngụ ý tâm tình anh lúc này.
“Chúc mừng ngài, Hoàng Phủ Quân Trường. Tuy rằng bây giờ ngài chỉ là người đại diện Quân Trường, xem ra qua không bao lâu nữa nơi này sẽ phải vĩnh viễn thuộc về ngài.” Một phó quan khom lưng uốn gối vỗ mông ngựa với Hoàng Phủ Sâm.
Nghe anh nói một cái vui mừng ra mặt.
Tuy nói, Hoàng Phủ Minh cũng không có nói ra ủy quyền, nhưng anh hiện đã bị cách chức tạm thời, thêm nữa viện giám thị có không ít người đều là người của Hoàng Phủ Sâm, Hoàng Phủ Sâm cũng liền thuận nước đẩy thuyền trở thành người đại diện Quân Trường.
“Lưu Phó Quan, ông nói…… Thừa dịp Hoàng Phủ Minh không có ở đây mấy ngày, tôi phải làm chút gì ‘ thật sự ’ được đây?” Anh quay ghế xoay ra, mỉm cười ngồi lên, hai chân cùng nhau thảnh thơi, thảnh thơi đáp ở trên bàn.
“Hoàng Phủ Quân Trường, bây giờ ngài chính là lão đại của Quân Khu Bạch Hổ, đương nhiên là muốn làm cái gì, liền làm cái đó.”
“Ha ha ha, Lưu Phó Quan, ông nha, quả nhiên là biết nói chuyện nhất!”
Vừa được khen ngợi, Lưu Phó Quan không khỏi cúi đầu khom lưng nở nụ cười.
Xem mấy vệ binh một bên trầm mặc không nói đó là một cái bất mãn.
Bọn họ đều là người mới do Hoàng Phủ Minh một tay mang tới, cũng theo anh hết mấy năm. Bọn họ biết rõ, Hoàng Phủ Minh là người thích sạch sẽ lại công tác nghiêm túc, quyết không cho phép trên bàn công tác có một chút bụi bậm.
Bây giờ Hoàng Phủ Sâm vậy mà đặt chân ở trên bàn công tác, mấy vệ binh rất là không quen.
“chậc, nghĩ nghĩ. Tôi muốn thừa dịp lúc này điều Tuyết tướng quân đến làm tướng quân binh đoàn thứ hai hay không; giáng chức Mộ Thần Hiên xuống hả?” Hoàng Phủ Sâm ‘ lộ ’ ra vẻ mặt buồn rầu. Thơ_Thơ_ddlqd
Lưu Phó Quan vội vàng đón ý nói hùa: “Hết thảy đều nghe Hoàng Phủ Quân Trường ngài an bài. Mộ tướng quân vẫn luôn đối nghịch cùng ngài, ngài giáng chức anh ta cũng chả sao cả.”
“Kia được, liền làm như vậy.” Ăn nhịp với nhau, Hoàng Phủ Sâm kéo ra mấy cái không ngừng tìm kiếm đồ vật. “Ủa? Này, Hoàng Phủ Minh đặt con dấu của Quân Trường ở chỗ nào?!” Ánh mắt không khách khí nhìn về phía mấy vệ binh kia.
Mấy vệ binh mặt vô cảm lắc lắc đầu: “Xin lỗi, Hoàng Phủ tướng quân, chúng tôi cũng không biết.”
“Hoàng Phủ tướng quân?? Bây giờ Hoàng Phủ Quân Trường đã là người đại diện Quân Trường của chúng ta, các người có biết nói chuyện hay không?!!” Lưu Phó Quan đi đến trước mặt mấy người kia, phẫn nộ trách cứ mấy người.
Đúng lúc này……
Cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, Bạch Dạ mặt vô cảm đi đến: “Ai nói anh ta là người đại diện Quân Trường!?” Tiếng không có bất luận độ ấm gì rơi xuống.
“Bạch tướng quân!!!” Mấy vệ binh không khỏi ‘ lộ ’ ra nụ cười ‘ kích ’ động.
đôi mắt Hoàng Phủ Sâm nheo lại, theo bản năng cùng Lưu Phó Quan thay đổi một ánh mắt.
“Bạch…… Bạch tướng quân, không phải ngài đã đi trường quân đội Hoàng Bộ làm hiệu trưởng sao? Làm sao rảnh rổi tới tổng căn cứ quân khu này?” Lưu Phó Quan sửa thái độ ác liệt vừa rồi, lời nói nhỏ nhẹ dò hỏi Bạch Dạ.
“tôi hỏi ông! Là ai nói Hoàng Phủ Sâm là người đại diện Quân Trường. Là ông sao?!!”
Tiếng lạnh băng chấn Lưu Phó Quan liên tục lùi lại vài bước: “Này……? Hoàng Phủ…… Hoàng Phủ Quân Trường……” ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hoàng Phủ Sâm.
Anh trầm mặc không nói rũ xuống đôi mắt, trầm tư một lát, chậm rãi nói: “Bạch tướng quân, ông hà tất khó xử phó quan của tôi? Chuyện tôi là đại diện Quân Trường, đã là sự thật.” Thơ_Thơ_ddlqd
“Sự thật, cái gì là sự thật?”
“Sự thật chính là bây giờ Hoàng Phủ Minh đã bị tạm thời cách chức, như vậy quan hàm lớn nhất trong toàn quân Bạch Hổ chính là tôi!” Hoàng Phủ Sâm vỗ ‘ bốp ’ một tiếng xuống mặt bàn, giận dữ từ trên ghế đứng lên.
Bạch Dạ không khỏi cười lạnh: “xin hỏi, anh để chức vị tướng quân năm sao này ở nơi nào?!!” Con ngươi lạnh băng không hề có độ ấm tùy ý nhìn về phía một người vệ binh: “cậu tới nói cho, nói cho Hoàng Phủ tướng quân, hàm nghĩa tướng quân năm sao!”
“vâng!” Vệ binh có bài bản hẳn hoi kính một cái chào theo nghi thức quân đội, gằn từng chữ: “tướng quân năm sao ý nghĩa là, chạy song song cùng với Quân Trường, dưới tình huống Quân Trường không ở đây, tướng quân năm sao tự động tăng lên là Quân Trường, cũng có thể tùy ý xử lý sự vụ lớn nhỏ trong quân!!” Lời nói ngừng.
Bạch Dạ lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Phủ Sâm.
“Ha hả, Bạch tướng quân, ngài không cần tìm người nhắc nhở tôi địa vị của ngài cao bao nhiêu. Đúng, tôi không phủ nhận, ngài là tướng quân năm sao lớn hơn các tướng quân. Chính là…… Đó là chuyện trước kia, bây giờ bất quá ngài chính là một hiệu trưởng lui về tuyến hai mà thôi!!”
“Đúng không!? Vậy mời Hoàng Phủ tướng quân nhìn xem đây là cái gì!” Nói xong, Bạch Dạ nhanh chóng vỗ một tờ công văn lên trên mặt bàn.
Hoàng Phủ Sâm mở to hai mắt, cẩn thận đọc nội dung công văn. “Thư……Phục chức……?” Ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía ngày ký…… “Ngày phê là một tuần trước?!!”
Ngẫm lại, một tuần trước đúng là ngày Tuyết Vi bị bắt!!!
Đáng chết!!!
Hoàng Phủ Sâm phẫn nộ nắm chặt nắm tay, anh thật không nghĩ tới, Hoàng Phủ Minh vậy mà sẽ tính tình huống kết thúc này. Sợ là anh sớm biết chính mình sẽ bị cách chức, cho nên trước tiên phê cho Bạch Dạ một tờ thư phục chức, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!
Không nghĩ tới, thật đúng là dùng tới!!
Nghĩ, sắc mặt Hoàng Phủ Sâm ‘ âm ’ lạnh nỉ non nói: “Hoàng Phủ Minh a…… Hoàng Phủ Minh…… mày làm việc thật đúng là kín kẽ!!” Dứt lời, anh phẫn nộ trừng mắt nhìn tròng trắng mắt Dạ: “Lưu Phó Quan, chúng ta đi!” Mang theo phó quan của mình liền biến mất khỏi văn phòng.