Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 137


Hai mắt lạnh thấu xương đột nhiên híp lại, Vân Ngạo Thiên nắm lấy Hỏa Kỳ Lân không chút lưu tình hướng về phía bầy Hỏa Diễm Thú ném tới.  
"Cứu nàng!"
Hai chữ ngắn gọn nhẹ nhàng phiêu tán trên không trung, Nguyệt Dao lại giống như nghe thấy cái gì đó, ngẩng đầu lên, hai mắt trong suốt nhìn Vân Ngạo Thiên.  
Hắn không chết, hắn thực sự không chết.  
Thật tốt.  
Hỏa Kỳ Lân ở giữa không trung tạo thành một đường parabol, sau đó rơi vào trong Hỏa Diễm Thảo cao ngang eo, không nhìn thấy một chút thân ảnh.  
Sau khi thu nhỏ thân thể quá nhỏ, đừng nói uy hiếp đàn Hỏa Diễm Thú, cho dù là những Hỏa Diễm Thú kia có đi qua giẫm lê n đỉnh đầu nó, phỏng chừng cũng không biết lão đại của chúng nó bị đối đãi như thế.  
Hỏa Kỳ Lân kéo ra Hỏa Diễm Thảo bên cạnh mình, nhìn thân thể mình còn không bằng Hỏa Diễm Thảo cao, trong lòng nghẹn khuất.  
Nó vừa rồi sao lại không có tiền đồ như vậy, dễ dàng bị mua chuộc?
Làm lão đại không muốn lại chạy đi làm tiểu đệ, mấy ngàn năm thật sự là uổng công.  
Oán giận mặc dù oán giận, nhưng nhiệm vụ Vân Ngạo Thiên giao phó một chút cũng không dám lười biếng.  
Không gian phong bạo chung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo dị thường, bầy Hỏa Diễm Thú phun ra hỏa cầu, lại trong nháy mắt toàn bộ dập tắt sạch sẽ.  
Hơi thở quen thuộc...!
Đám Hỏa Diễm Thú lập tức dừng bước, nhìn đông nhìn tây xem lão đại của chúng nó ở nơi nào.  
Mà Hỏa Kỳ Lân lúc này còn không to bằng tiểu đệ ngày xưa của nó - một ngón chân của Hỏa Diễm Thú cũng không bằng, đứng ở trước mặt chúng nó bây giờ làm sao có một phần bộ dáng vạn thú chi vương?
Như vậy không được, không được.
Hỏa Kỳ Lân quanh thân thiêu đốt thành một tiểu hỏa cầu, trực tiếp bay tới trước mặt Hỏa Diễm Thú dẫn đầu, đối với nó chính là giương nanh múa vuốt.  
Hỏa Diễm Thú dẫn đầu nhìn tiểu hỏa cầu lắc qua lắc lại trước mặt nó, cũng không nhúc nhích một phần.  

Hỏa Kỳ Lân đột nhiên bốc cháy dữ dội.  
Bất quá là thu nhỏ một chút, tiểu đệ của nó liền không nhận ra nó, cái này làm sao được!
Nó lui ra sau một tí, há mồm, một hỏa cầu thật lớn của thiên địa chân hỏa ở trong miệng nó hình thành, hỏa diễm thiêu đốt từ màu đỏ biến thành màu xanh, phảng phất như không giới hạn nhanh chóng bành trướng.  
Rất nhanh, thân thể nhỏ giống như mèo con kia nhưng hỏa cầu phun ra cao mấy thước, thậm chí xem ra còn có xu thế tiếp tục lớn.  
Những Hỏa Diễm Thú kia đều là hỏa cầu bình thường, làm sao địch nổi thiên địa chân hỏa của Hỏa Kỳ Lân?
Còn chưa tới gần đã cảm thấy nhiệt độ tập kích người.  
Hỏa Diễm Thú dẫn đầu nếm được lợi hại, cũng liếc mắt một cái nhìn thấy bộ dạng cùng uy áp của Hỏa Kỳ Lân hiện lên phía sau thân thể nhỏ bé kia.  
Trong nháy mắt, tắc ngúm, xoay người bỏ chạy, liền không thấy tung tích.  
Tốc độ kia so với lúc tới không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, trong khoảnh khắc ngàn dặm.  
Những Hỏa Diễm Thú còn lại thấy vậy, cũng nhao nhao tán loạn đi.
Chỉ chốc lát sau, sơn cốc này vẫn là sơn cốc, gió nhẹ nhàng thổi qua, không có một tia thanh âm dư thừa.  
Thật sự là, Kỳ Lân không phát uy, thật coi như lão tử là mèo bệnh!
Thân thể nhỏ đi, cũng không có nghĩa là thực lực không còn.  
Hỏa Kỳ Lân dùng cái mũi nặng nề hừ lạnh một tiếng, sau đó vui vẻ chạy về trong ngực Vân Ngạo Thiên, ngửa đầu nhỏ, cầu khen ngợi.  
Vân Ngạo Thiên cũng không keo kiệt, thấy vậy thản nhiên nói một câu: "Làm không tệ lắm.”
Sau đó, không có sau đó.  
Hỏa Kỳ Lân cứng đờ cổ nhỏ của mình, biểu tình hưng phấn bỗng dưng dừng lại.  
Ơ...!Không còn gì nữa à?

Thật không vui.

Sau này loại chuyện cố hết sức không lấy lòng này, nó không bao giờ làm nữa.  
Nghĩ nghĩ, vùi đầu vào trong ngực Vân Ngạo Thiên, tức giận mà ngủ đi.  
Nguyệt Dao thoát khốn, nhưng hơn nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần.  
Nàng ngã ngồi ở trong Hỏa Diễm Thảo hải, trừng mắt nhìn tiểu động vật trong ngực Vân Ngạo Thiên, kinh ngạc hiện lên trên mặt, giống như gặp quỷ vậy.  
"Thứ này là..."
Ma thú có thể trong cơn giận dữ bức lui ngàn đầu Hỏa Diễm Thú, vậy cũng chỉ có đỉnh cấp ma thú trong truyền thuyết - Hỏa Kỳ Lân!
Bất quá vạn thú chi vương Hỏa Kỳ Lân, chỉ nhỏ như vậy?
Nguyệt Dao đứng dậy, đi đến trước mặt Vân Ngạo Thiên, trực tiếp đưa tay muốn chạm vào Hỏa Kỳ Lân trong ngực hắn.

Nhưng mà còn chưa tới gần, đã bị một đạo khí lãng nóng bỏng bắn ra.  
Bộ lông màu đỏ với chút vàng lập tức dựng thẳng lên, giống như một con mèo hoang nhỏ xù lông.  
Hỏa Kỳ Lân cảnh giác nhìn Nguyệt Dao chuẩn bị chạm vào mình, tựa hồ sau một khắc hỏa cầu sẽ lập tức phun ra.  
Vân Ngạo Thiên thong thả vuốt ve lông Hỏa Kỳ Lân vài cái, mắt cũng không nhấc lên, ngữ khí như băng: "Ngươi đi đi.”
Ta không đi!
Nguyệt Dao vừa nghe Vân Ngạo Thiên mở miệng, lập tức không có tâm tư với Hỏa Kỳ Lân.  

Nàng hao hết thiên tân vạn khổ chạy vào, còn bị bầy Hỏa Diễm Thú đuổi theo chật vật như vậy, cũng không phải là vì đến gặp hắn một lần làm sao có thể rời đi.  
"Trừ phi ngươi cùng ta trở về Thượng Đế Phong, nếu không ta sẽ cùng ngươi đi tận chân trời góc biển.”
Thanh âm kiên định, ánh mắt quyết tuyệt.  
Ngũ trưởng lão nói, nàng là thánh nữ của Thượng Đế Phong, nên xứng đáng có được nam nhân xuất sắc nhất trên đời này.  
Mà Vân Ngạo Thiên, chính là nam nhân xuất sắc đó.  
Vì vậy, một khi nắm bắt, không bao giờ nàng buông bỏ!
Bất cứ điều gì.

Vân Ngạo Thiên tựa hồ cũng không có đem uy hiếp này coi như thật, xoay người lại, giương mắt nhìn Phượng Cửu Ca vẫn đang ngồi xếp bằng như cũ.  
Giờ phút này vầng sáng trên người nàng đã dần dần biến thành màu trắng tinh khiết, những huyết hồng tươi đẹp kia đang dần dần bị thôn phệ hấp thu.  
Màu sắc thân thể và màu xanh nước bọt của Tiểu Thủy cũng từng tầng biến hóa, lúc thì đỏ một hồi tím một hồi trắng, các loại linh lực đang dần dần thay thế trong thân thể nó.  
Khuôn mặt của nó rất thoả mãn.  
Không bao lâu nữa, linh lực của Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo sẽ bị nàng và Tiểu Thủy một người một thú phân chia sạch sẽ.  
Nguyệt Dao theo tầm mắt Vân Ngạo Thiên nhìn qua, lông mày trong nháy mắt nhíu chặt.  
Tất nhiên nàng nhận ra đó là ai.  
Nữ nhân cùng Hách Liên Phong Việt ở cùng một chỗ, còn từng đánh nhau với nàng.

Nữ nhân luôn miệng nói muốn mình trả lại phu quân của nàng!
Chẳng lẽ nàng và Vân Ngạo Thiên, thật sự là phu thê?!
Một cái thuấn di, chắn ở giữa Vân Ngạo Thiên cùng Phượng Cửu Ca.


Nguyệt Dao ngẩng đầu, rất là nghiêm túc nhìn Vân Ngạo Thiên: "Ngươi cùng nữ nhân kia, có quan hệ gì.”
Có quan hệ gì?
Hỏa Kỳ Lân nằm trong lòng Vân Ngạo Thiên, đều nhịn không được muốn khinh bỉ nữ nhân trước mặt.  
Một nam, một nữ, hai người còn ôm nhau xấu hổ, còn có thể là quan hệ gì.

Nàng thật đúng là, thật không có ý thức.
Vân Ngạo Thiên mắt cũng không nâng một phần, hoàn toàn không để ý tới Nguyệt Dao.  
Nguyệt Dao cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Ngươi không nói ta cũng biết, nàng là phu nhân của ngươi đúng không? Ta biết ngươi không đành lòng vứt bỏ phu nhân ngươi mà đi, các ngươi cũng là đã thành thân trước.

Ta muốn nói cho ngươi biết, những thứ này ta không ngại, tuyệt không để ý, ta thậm chí nguyện ý ủy khuất chính mình, làm bình thê cũng được..."
Vân Ngạo Thiên rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng, lạnh như băng như sương, trong nháy mắt làm cho cả người Nguyệt Dao cảm giác như rơi xuống hầm băng.  
Cút!
Một chữ lạnh lùng, không kèm theo chút nhiệt độ nào.  
Hôm qua nàng đưa tay kéo hắn một cái, hôm nay hắn bảo Hỏa Kỳ Lân cứu nàng một mạng.

Hắn đối với nàng, đã hết lòng nhân từ nghĩa tận.  
Cho nên, không có gì để nói..


Bình Luận (0)
Comment