Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms
Kỷ Nhạc Huyên trốn thoát từ trong tay An Á Lam, nàng lập tức đứng lên, chạy trốn tới một nơi có thể trốn được, nhưng khi nàng thấy An Á Lam vẫn ở đó thở dài, thì không khỏi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ ta nói đúng?
Kỷ Nhạc Huyên che cái mông, mở miệng thăm dò:
"Mẹ?"
An Á Lam nhìn nàng một cái, vẫy vẫy tay với nàng:
"Lại đây ngồi, ta không đánh con."
"Con không lại đâu."
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi.
"Muốn nghe chuyện xưa, lại đây ngồi cho ta. Ta không có thời gian rãnh ở đây ồn ào với con."
An Á Lam không có hứng thú đùa giỡn với tiểu quỷ nhà mình nữa, nàng trừng mắt Kỷ Nhạc Huyên, đứng lên muốn rời đi.
Lúc này Kỷ Nhạc Huyên vội đi nhanh hai bước, cầm lấy cánh tay An Á Lam cọ cọ, ngồi xuống.
"À, mẹ, bắt đầu kể chuyện xưa đi."
Kỷ Nhạc Huyên bình tĩnh ngồi xuống, thì giống như chưa có chuyện gì phát sinh nhìn An Á Lam, An Á Lam thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài, nàng bắt đầu nói chuyện xưa của nàng và Lý An Kỳ cho Kỷ Nhạc Huyên.
Lý An Kỳ và An Á Lam quen biết trong trường học, hai người không cùng khối. Lúc Lý An Kỳ vừa vào học, An Á Lam đã lên năm hai rồi. Nhưng có lẽ đây chính là số phận, hai người tham dự hoạt động ở một trường học, vừa gặp đã thân, nên gọi là bạn tốt.
Nhưng lúc đó An Á Lam đã cùng với phụ thân Kỷ Nhạc Huyên là Kỷ Minh Huy yêu nhau. Mà khi đó Lý An Kỳ cũng không biết cảm tình của mình với An Á Lam, nàng chẳng qua cảm thấy khi gặp An Á Lam thì rất vui, lúc không gặp nàng thì lòng sẽ nhung nhớ. Nàng cho rằng đây chỉ là sự sùng bái với học tỷ có tướng mạo cùng tài năng xuất chúng. Lại không biết, đây thực ra chính là động tâm.
Sau đó có một ngày, bạn chung phòng của Lý An Kỳ dẫn theo một cô gái đi đến phòng ngủ các nàng, lúc đầu Lý An Kỳ chỉ cho rằng cô gái kia là bằng hữu của bạn cùng phòng, lại không ngờ tới bạn cùng phòng lại ở trước mặt nàng hôn môi cô gái kia, cũng vô cùng thản nhiên nói cho nàng biết, đây là bạn gái của mình.
Lúc này Lý An Kỳ mới đột nhiên phát hiện à, thì ra giữa nữ với nữ cũng có thể yêu nhau.
Từ đó về sau, tình cảm của Lý An Kỳ đối với An Á Lam cũng thay đổi theo. Lúc nàng nhìn An Á Lam, trong lòng sẽ luôn luôn nổi lên xúc động muốn hôn nàng.
Nhưng đến khi An Á Lam tốt nghiệp, Lý An Kỳ cũng không nói ra loại cảm giác này, nhưng trong lòng thì vẫn nhớ đến nàng.
Nàng biết An Á Lam ở Mỹ, nàng cũng biết An Á Lam ở cùng một chỗ với Kỷ Minh Huy, nàng vẫn cứ nghĩ như vậy, chúc phúc họ cùng một chỗ, mà mình thì coi như là một người bạn thân mang theo sự chúc phúc và yên lặng rời khỏi họ.
Sau đó, Lý An Kỳ về nước, bắt đầu gây dựng sự nghiệp của nàng. Nàng vốn nghĩ rằng sau này cũng sẽ không gặp lại An Á Lam, cũng không ngờ tới lúc nàng đi công tác ở Mỹ, vậy mà lại gặp được An Á Lam.
Bạn cũ gặp lại, chuyện đương nhiên là hai người tìm một nơi uống rượu ôn chuyện. Nhưng đối với hai người tửu lượng không tốt mà nói, vừa uống vài ly rượu thì rất dễ phạm lỗi.
Dưới tình huống hai bên thỏa thích uống, Lý An Kỳ thổ lộ tình cảm của mình với An Á Lam, An Á Lam nghe xong thì ngẩn ra, nàng nghĩ là Lý An Kỳ say rồi, nên đưa Lý An Kỳ về nơi ở của nàng.
Nhưng làm nàng không ngờ tới chính là vừa về tới nơi, Lý An Kỳ bắt đầu hôn nàng. Lúc đó An Á Lam cũng có phần say, lúc này lại có người hôn nàng, nhưng nàng cũng ý loạn tình mê mà bắt đầu hôn lại.
Cứ như vậy, hai người triền miên hương mỹ một đêm.
Nhưng sau khi tỉnh lại, An Á Lam lại choáng váng, khi đó nàng và Kỷ Minh Huy đã kết hôn, Kỷ Nhạc Huyên đã ba tuổi rồi. An Á Lam liếc người nằm bên cạnh nàng Lý An Kỳ, Lý An Kỳ vẫn còn đang ngủ say, khoé miệng nàng còn hiện lên ý cười vui vẻ. Trong lòng An Á Lam hổ thẹn càng thêm nặng nề, khi nàng nhìn thấy trên giường có một vệt màu đỏ, nàng hung hăng nhéo mình một trận. Mày là tên khốn kiếp, nhìn xem mày đã làm những gì?
Nhưng mà hối hận cũng đã vô dụng, khi đó An Á Lam lo lắng Lý An Kỳ tỉnh lại, sự việc chuyển biến sẽ càng thêm xấu. Nàng cắn răng, lấy tất cả tiền trong túi đem ra, nhẹ nhàng đặt ở mép giường của Lý An Kỳ. Nàng nhìn Lý An Kỳ, trong lòng càng thêm hối hận. Nhưng lúc này nàng đang sợ hãi, không dám đối mặt với Lý An Kỳ. Khi Lý An Kỳ còn chưa tỉnh nàng cũng liền rón ra rón rén trốn đi.
An Á Lam không biết Lý An Kỳ khi tỉnh lại thấy xấp tiền sẽ phản ứng như thế nào, nàng cũng không dám nghĩ tới. Nhưng với nàng mà nói, đó là biện pháp trước mắt nàng có thể bồi thường cho Lý An Kỳ. Nàng không thể cho Lý An Kỳ tình yêu cùng hứa hẹn, càng không thể sống cùng nàng. Nàng có gia đình, có chồng và con, con còn nhỏ như vậy, nàng không thể rời khỏi. Trọng yếu nhất là nàng thực sự không yêu Lý An Kỳ. Tất cả của tối hôm đó cũng chỉ là say rượu nhất thời mà thôi.
Lúc Kỷ Nhạc Huyên nghe xong chuyện cũ của An Á Lam, con ngươi cũng trừng lớn, chuyện cũ này cũng thật cẩu huyết à. Chỉ có thể nói cuộc sống còn đáng sợ hơn tiểu thuyết, Ừm. Kỷ Nhạc Huyên tự an ủi mà gật đầu, nàng nhìn về phía An Á Lam, cau mày oán trách:
"À, mẹ. Người cũng thật là xấu. Cướp lần đầu tiên của người ta, lại còn quăng tiền đi. Điều này sẽ làm Lý tổng nghĩ sao đây. Nàng không phải là kỹ nữ sao?"
"Lúc đó ta chẳng phải vì muốn an ủi nàng sao."
An Á Lam hối hận mím môi một cái, trầm mặc trong chốc lát, thì nàng liếc Kỷ Nhạc Huyên
"Con không thấy bây giờ ta cũng không dám uống rượu sao. Hơn nữa, nếu ta không phải người xấu, thì con sẽ ra sao? Mới ba tuổi thì không có mẹ sao?"
Kỷ Nhạc Huyên vừa nghe như thế, bỗng nhào vào lòng An Á Lam cọ cọ:
"Con cũng không muốn ba tuổi thì không có mẹ. Nhưng mà mẹ à, điều này cũng không thể thay đổi chuyện mẹ thực sự là xấu. Mẹ, người thật sự có thể xem như một tra công rồi."
An Á Lam co giật khoé miệng, một tay nàng đẩy mạnh Kỷ Nhạc Huyên ra
"Ta thấy lúc đó ta nên về nước với Angela, đỡ phải bị đứa trẻ chết tiệc như con khinh bỉ. Hừ, con thật không có lương tâm gì hết. Vậy nên để Minh Huy cho con một mẹ kế, xem coi mẹ kế con có giống như ta cưng chìu con hay không."
Kỷ Nhạc Huyên bất mãn bĩu môi
"Mẹ. Có hai vợ là phạm pháp. Hơn nữa, người dữ như vậy, làm sao ba có thể dám có mẹ kế."
An Á Lam trừng mắt nàng, Kỷ Nhạc Huyên cảm giác mẫu thân nhà nàng lại muốn phát động bạo lực, cũng đành chịu, nàng đành phải sử dụng khả năng diễn xuất cao siêu kia, cười ngượng ngùng nói:
"À, mẹ. Hơn nữa con cũng không cho phép ba con làm như vậy. Nếu ba con dám tìm tiểu tam, con nhất định sẽ làm tiểu tam và hắn sống không bằng chết."
An Á Lam cười lạnh
"Hắn là ba con, con cũng nhẫn tâm như vậy?"
"Đương nhiên con không thể nhẫn tâm."
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi, nếu sự việc thật xảy ra, cho dù nàng vô cùng hận đến nghiến răng cũng không xuống tay được. Nhưng mà, dỗ người phải làm cho trọn vẹn, Kỷ Nhạc Huyên đi qua ngồi bên An Á Lam cọ cọ, nàng dựa vào vai An Á Lam cười nói
"Nhưng mà, ai kêu hắn phụ mẹ? Con cũng không thể để mẹ chịu uỷ khuất."
Kỷ Nhạc Huyên khoe khoang, trái lại thực sự làm An Á Lam vui, An Á Lam vuốt vuốt tóc đen trên lưng Kỷ Nhạc Huyên:
"Coi như con còn có chút lương tâm, không uổng nhiều năm ta thương yêu con như vậy."
"He he."
Kỷ Nhạc Huyên cười khúc khích, lúc này di động túi vang lên, Kỷ Nhạc Huyên lấy di động từ trong túi ra, nàng liếc màn hình hiển thị, thì quay đầu dò xét nói với An Á Lam:
"Mẹ, là ba."
An Á Lam nhíu mày, không để ý nhìn nàng:
"Con nhận đi."
"Dạ."
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi, ấn phím kết nối, thanh âm ôn hoà của cha nàng truyền đến bên tai, hắn hỏi thăm Kỷ Nhạc Huyên vài câu, hỏi chuyện công việc, nói hơn nửa ngày, mới chuyển đến trọng tâm câu chuyện:
"Nhạc Huyên, à, mẹ con ở bên cạnh con sao?"
Kỷ Nhạc Huyên đang tiếp điện thoại thì liếc bên cạnh, vẫn là không có chút nào để ý, An Á Lam còn thường thường liếc tới mình bên này, nàng bèn trả lời:
"Dạ, ở đây, để mẹ nghe sao?"
Nghe được câu này, An Á Lam nhướng mắt nhìn Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên cũng không quan tâm cha nàng nói "Đừng", tự mình đưa di động đến bên tai mẹ mình.
Bởi vậy Kỷ Minh Huy liên tục nói chữ "Đừng" nên cũng truyền vào tai An Á Lam, lúc này An Á Lam hừ lạnh một tiếng, Kỷ Minh Huy nghe xong thanh âm có chút run run.
"Mẹ nó à, theo ta trở về đi. Hai ngày nữa ta sẽ đi Trung Quốc thị sát, đến lúc đó đón bà cùng trở về, được không?"
An Á Lam lại hừ lạnh một tiếng:
"Không được."
Đầu dây bên kia Kỷ Minh Huy vô cùng bất đắc dĩ:
"Mẹ nó à, vợ à, Á Lam, Lam Lam, An thái hậu, ngài đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, theo ta trở về đi."
An Á Lam cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời lại, thì nhấn nút cúp điện thoại. Nàng ưu nhã trả lại cho Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên đưa tay nhận lấy, nàng còn không quên mở miệng cầu tình cho ba mình, điện thoại của nàng lại vang lên, Kỷ Nhạc Huyên nhìn thấy là ba nàng gọi tới. Nàng giương mắt nhìn sang mẹ mình, mẹ nàng cũng không để ý lắc lắc tay
"Nhạc Huyên, không được nghe."
Kỷ Nhạc Huyên thử nói tốt cho phụ thân đáng thương của nàng:
"Nhưng mà mẹ à, không nghe nó vẫn sẽ reo, rất phiền."
"Sao con không tắt nó đi. Ngốc."
An Á Lam liếc Kỷ Nhạc Huyên.
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi, không hề động tay
"Con tắt, ba vẫn sẽ gọi nữa. Cũng phiền như vậy."
An Á Lam có chút không kiên nhẫn gắt lên một tiếng:
"Vậy con tắt máy luôn đi."
Vẻ mặt Kỷ Nhạc Huyên có vài phần không vui, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Tắt điện thoại, Diệc Hàm nhà con gọi thì con không nghe được."
An Á Lam bó tay với nàng, ai kêu nàng sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như thế, Kỷ Nhạc Huyên mà buồn tủi, nàng nhìn sẽ thương tiếc không thôi.
"Vậy con nói xem làm sao bây giờ?"
An Á Lam chống cằm hỏi nàng.
Kỷ Nhạc Huyên đưa di động tới, nháy cặp mắt to tròn long lanh tràn đầy hi vọng nhìn An Á Lam,
"Nghe điện thoại, đáp ứng thỉnh cầu của ba, trở về cùng ba."
An Á Lam bất đắc dĩ mím môi một cái, nàng cầm lấy di động Kỷ Nhạc Huyên đưa tới, sâu kín thở dài:
"Con à, con không biết nam nhân là cần phải buộc lại sao? Con dễ dàng đáp ứng hắn như vậy, hắn sẽ không quý trọng con."
Kỷ Nhạc Huyên cũng rất kinh ngạc co giật khoé miệng
"Mẹ, người còn nói dễ dàng, con thấy ba con bị mẹ giày vò thành quỳ gối xin mẹ trở về rồi. Vậy mà còn không nhìn ra chân tâm của hắn với mẹ?"
"Ta biết hắn thật lòng với ta, nhưng ta vẫn lo lắng. Haiz, có lẽ là lớn tuổi, có bệnh đa nghi rồi."
PS: Lý tổng đáng thương quá đi :(((((( Đi ròi thì thoi đi còn để lại tiền hiuhiu ko thể tha thứ cho An Thái hậu :(((