Nữ Xứng Xuyên Qua Sách: Nam Chính Né Ra Xa

Chương 31.1

Ting~ Nhiệm vụ chính tuyến 7: Sad điều giáo (Phần thưởng: Thưởng cho điểm phân phối: 5. Thưởng cho điểm kinh nghiệm 200. Thưởng cho danh khí: cao triều sinh nhũ. Thưởng cho độ bền : +5p) *Kí chủ không trả lời có nghĩa là đồng ý* Tiểu Y Ngưng ôm chầm lấy Âu Dương Hàn... cái miệng nhỏ khẽ áp trên môi hắn cắn cắn rồi mút mút như đang nhấm nháp một viên kẹo... Âu Dương Hàn bỏ vào miệng một viên chocolate sau đó dùng lưỡi làm mềm nó rồi ánh mắt hắn tối sầm lại chỉ thấy cô nhóc đang liếm môi hắn. Cô nhóc nào đó cảm thấy choáng váng đầu óc.... Cả cơ thể nóng dần lên kêu gào muốn được làm mát... nhóc con ôm chầm lấy vật có thể làm cô mát duy nhất trong phòng. Tiểu mèo con dụi dụi vào vật đó rồi dùng mũi ngửi ngửi mùi hương.. vị ngọt của chocolate. Sau đó lè lưỡi liếm nó... ấm áp lại mềm mại...Âu Dương Hàn cười cười sau đó thu dần đầu lưỡi vào trong miệng... bé mèo nào đó đang nhấm nháp ngon lành thì cảm thấy viên chocolate đang chạy ra xa.. con nhóc gấp gáp đuổi theo vào khoang miệng con hồ ly mặt lạnh sau đó thành công tiếp tục ăn kẹo... Tiếng chóp chép vang lên khiến căn phòng yên lặng đầy vẻ ái muội. Tiểu Y Ngưng cảm thấy chocolate thật nhiều... nó nhiều đến nỗi cô nuốt không kịp... nước bọt chảy ra khóe môi.... Âu Dương Hàn cười khẽ rồi đưa lưỡi liếm theo những nơi nước bọt chảy qua... qua khóe miệng cô bé...qua cằm rồi xuống cổ... hắn mút nhẹ nơi cổ cô tạo ra một vết dâu tây đậm.... Bảo bối... đây là ấn ký của ta a~ mèo nhỏ ngoan.... Hôm nay và cả tuần muội đều là của ta. Âu Dương Hàn móc ra chiếc hộp lúc trưa Doãn Mặc đưa thì thấy trong đó nằm vài quả trứng rung tí hon... bàn tay kéo xuống chiếc quần chip nhỏ của cô nhóc rồi hắn cười cười cầm lấy hai quả trứng rung rồi thuận tay cầm thêm một viên chocolate nhỏ như hạt đậu sau đó bỏ cả ba vào hoa huyệt đang chảy nước miếng của cô... Âu Dương Hàn móc ra chiếc hộp lúc trưa Doãn Mặc đưa thì thấy trong đó nằm vài quả trứng rung tí hon... bàn tay kéo xuống chiếc quần chip nhỏ của cô nhóc rồi hắn cười cười cầm lấy hai quả trứng rung rồi thuận tay cầm thêm một viên chocolate nhỏ như hạt đậu sau đó bỏ cả ba vào hoa huyệt đang chảy nước miếng của cô... Âu Dương Hàn xoay người cô nhóc về phía laptop sau đó banh nhẹ hai chân cô nhóc ra hướng về phía camera... Hai nơi khác của một thành phố nào đó hai tên nam nhân cảm thấy tên hồ ly mặt lạnh này mới là cầm thú... bọn họ thấy rõ nơi u cốc đang từ từ chảy ra thứ chất lỏng màu nâu....trông rất ngọt ngào... Họ còn thấy con cầm thú kia dùng ngón tay quệt lấy rồi bỏ vào miệng thưởng thức. Cái khuôn mặt thỏa mãn đó khiến bọn họ cảm thấy điên người... rất muốn nhấm nháp vị ngọt ngào đó.... Âu Dương Hàn như đoán trước được cảm xúc của các nam nhân kia. Hắn khiêu khích cười tà rồi khẽ nhép môi "Ngon tuyệt."

Đông Phương Vũ quăng hết đống sách trên bàn xuống đất sau đó lôi một đống kẹo chocolate từ hộc tủ ra rồi dồn hết vào miệng... hừ... ngươi nghĩ chỉ có ngươi mới được thưởng thức chocolate sao? Ngẫu cũng đang ăn nó...còn ăn nhiều hơn ngươi.. tên bác sĩ biến thái nào đó tính tình như trẻ con đang cáu kỉnh. Trong khi Doãn Mặc thì bình tĩnh hơn. Hắn nhìn phía đang thị uy Âu Dương Hàn khẽ nhếch mép... không ngờ tên sát thần kia cũng có lúc ngây thơ như vậy... chocolate sao? No...No...No.. So với chocolate hắn lại càng thích rượu vang... những chai rượu năm 1879 đến nay là những chai rượu tuyệt vời nhất...lại mỹ vị....không biết rượu của hắn hòa với thứ nước ngọt ngào của muội muội thì sẽ như thế nào? Hắn thật mong đợi... Cứ nghĩ tới cảnh nơi u cốc phấn phấn lại chảy ra màu đỏ tuyệt đẹp của ruợu vang đỏ~ Doãn Mặc hắn chợt cảm thấy hưng phấn một cách lạ thường... bảo bối của ta.... Khi đó có lẽ ta sẽ dùng một chiếc bình thủy tinh thật xinh đẹp để cất giữ thứ rượu mới thần thánh đó. Arg~ Làm sao bây giờ a~ muội muội bé nhỏ...ta có nên đợi tới khi muội tròn 18 tuổi sao? Chắc không được a~ ta chỉ có thể cho muội thêm 10 năm nữa thôi bảo bối... chỉ còn 10 năm... thật lâu a~ Tiểu Y Ngưng mơ màng cảm thấy hoa huyệt của mình thật ngứa lại có cái gì đó rung rung phía bên trong... nhưng lại là hai cái thì mở ra ánh mắt mơ hồ nhìn phía Âu Dương Hàn... Sau đó cô nhóc mở ra hai chân rồi mềm nhũn nói. "Hàn ca ca~ Ngưng nhi tiểu.. huyệt thật...meo~ ...ngứa...ngứa a~"

Cô muốn Hàn ca ca làm gì đó... nhưng mà làm gì a~ Làm gì...meo~ cô biết...cô biết... "Meo~ Hàn ca ca~... liếm...liếm huyệt..meo~....liếm...hết ngứa..."

giống như Vũ ca ca a~ Liếm liếm sẽ không ngứa nữa.... Ô...ô... nhớ quá bị liếm a~ Liếm sẽ hết ngứa... hức...hức... Âu Dương Hàn nghe cô nhóc nói thì thẩn thờ... này...này là đang...phát tao sao? Ách~ Bất quá...bảo bối a~ nếu đây là điều muội muốn...ta sẽ giúp muội.. Đầu lưỡi Âu Dương Hàn duỗi ra chạm nhẹ vào hạt trân châu nhỏ bé ...sau đó dùng lưỡi nhẹ tách hai cánh hoa ra hai bên rồi liếm nhẹ vào khe huyệt.... Thật ngọt ngào...mật nước thơm ngon kèm theo vị ngọt của chocolate khiến hắn cảm thấy không thể tự chủ được... Điều giáo a~ oa hahaha... thật là hạnh phúc chết mất... *gào khóc*...
Bình Luận (0)
Comment