Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 31

Edit: Yunchan

Muốn đàm phán thì cô phải thể hiện được thực lực bản thân, Văn Đan Khê vắt nát óc nghĩ xem mình còn tài nào để tung ra không đây. Về phần thi từ ca phú, đàn hát xướng ca linh tinh gì đó, áng chừng mấy người đầu thô này chẳng thích nổi đâu. Còn đạo trị quốc, đạo buôn bán thì tạm thời họ không xài được. Xét hết một loạt thì ngẫm lại chỉ có y thuật và tài nấu ăn là còn đất dùng thôi. Văn Đan Khê định bụng sẽ vận dụng cách lần trước, làm một bữa cơm thịnh soạn để đãi nhóm Trần Tín ăn thả cửa, sau đó nhân cơ hội đặt vấn đề luôn thể.

Nghĩ thông rồi Văn Đan Khê bèn chào Lý Băng Nhạn, vào bếp kiểm tra xem có thể chuẩn bị món gì. Cô hít sâu một hơi, khởi động tay chân, nhủ thầm: Cô cần phải quen dần với hoàn cảnh này, về sau nó sẽ còn tiếp diễn nữa, nếu lần nào cô cũng sa sút tinh thần thế này thì sao sống tiếp được nữa chứ!

Văn Đan Khê thầm dựng lại tâm lý cho mình. Dần dần cô cũng lấy lại được sinh lực.

Cô nhờ Lý thẩm và Vương thẩm làm thịt hai con gà trống nuôi trong nhà, một con làm gà hầm nấm, một con làm món gà cay. Hôm nay trong thôn không bán thịt, nên cô bảo Lý thẩm tới nhà lão Tiền đánh cá ở đầu thôn để mua tôm và hai con cá lớn. Vả lại mấy hôm trước Tuyết Tùng theo đám con nít bắt được nửa thùng lươn và ốc đồng, gom góp lại cũng đủ một bàn thức ăn lớn rồi.

Lý Băng Nhạn cũng muốn vào bếp phụ một tay, song Văn Đan Khê không cho cô ra ngoài mà bắt cô phải nghỉ ngơi cho thật khỏe.

Tần Nguyên nhân cơ hội tranh thủ hỏi thăm Lý Băng Nhạn chuyện tiến triển tới đâu. Trần Tín ngồi bên cũng dỏng tai lên lắng nghe. Lý Băng Nhạn nhớ lời Văn Đan Khê dặn nên chỉ nói mình đã truyền lời, còn Văn Đan Khê nghĩ sao thì cô không biết được. Tần Nguyên cười cảm ơn cô, sau đó chuyển qua hỏi chuyện hai đứa trẻ, Trần Tín thì hơi hồi hộp trong lòng.

Lúc này Hạ hắc tử đảo tròn mắt, chõ miệng vào: “Lão Nhị này, ngươi nói với cô ấy thế này đi, chúng ta bảo cô ấy lên núi hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ tại trên núi quá thiếu đại phu, đầu bếp cũng thiếu. Cô ấy vừa biết y thuật vừa biết nấu ăn vừa biết chữ, tương lai thể nào cũng đủ chuẩn làm người có học vấn thứ ba trên núi.”

Mặt Thẹo phản đối ý kiến của Hạ hắc tử: “Thiếu đại phu với thiếu đầu bếp khỉ gì, toàn mấy thứ tạp nham, chúng ta thiếu nhất chính là tẩu tử!”

Hạ hắc tử nói tiếp với cái mặt khinh bỉ: “Ngươi ngu à, câu này chỉ giấu trong bụng thôi, nói ra mà được sao? Chậc, người thiếu học thức đúng là không kín nổi cái mồm.”

Hai người này vừa lên tiếng thì mọi người chỉ còn biết câm nín. Tần Nguyên cười chịu thua, quyết định không thảo luận đề tài này nữa. Tới đây Hạ hắc tử mới sực nhớ ra Lý Băng Nhạn còn ở đây, lập tức khóa mồm lại. Mặt Thẹo thì rất bực mình, lần nào hắn nói cũng là sự thật, sao chẳng ai thích nghe hắn nói thật thế.

Tần Nguyên quay sang thảo luận vài chuyện khác với Trần Tín: “Đại ca, sắp tới lưu dân sẽ tăng lên rất nhiều, chúng ta có thể nhân cơ hội này để chiêu mộ thêm binh sĩ. Người của chúng ta quá ít, giờ đây phân ra mấy đội thì càng ít hơn.”

Trần Tín gật đầu: “Được, đệ xem rồi lo liệu đi.”

Tần Nguyên bổ sung: “Thêm người thì e là sẽ thiếu lương thực, chúng ta phải ra sức khai khẩn nhiều đất hoang hơn nữa.”

Hai người trao đổi qua lại, phần nhiều là Tần Nguyên cho ý kiến, thỉnh thoảng Trần Tín sẽ góp vào mấy câu.

Đối với chủ đề này, Hồng đại hồ tử và Hạ hắc tử có thể xen vào vài câu, trong khi Mặt Thẹo thì chẳng có tý hứng thú nào. Lý Băng Nhạn không tiện ở lại đây góp lời nên bèn dắt hai đứa trẻ ra sân sau.

Cô vừa đi khỏi, Hạ hắc tử đã quay ngay sang Mặt Thẹo, nhỏ giọng bàn bạc: “Ngươi nói coi, mấy lần trước chúng ta chưa thành công lần nào, đợt này có nên lấy công chuộc tội không?”

Mặt Thẹo gật đầu nghiêm túc: “Đương nhiên.”

Hai người núp trong góc phòng rì rầm thương lượng, cố nhỏ giọng hết sức.

Hạ hắc tử: “Hai chiêu trước thất bại, phải nghĩ ra chiêu mới.”

Mặt Thẹo vỗ vỗ đùi, thình lình một tia chớp lóe lên trong óc: “Tất cả chúng ta đều liên quan tới cá, hay là nhét vào bụng cá thứ gì đó đi.” Dù thất bại cũng có cá để ăn.

Hạ hắc tử liếc xéo: “Đầu heo.”

Mặt Thẹo gân cổ đốp lại: “Ngươi mới là đồ đầu heo, ngươi còn thiếu đầu óc!”

“Khụ khụ.” Tiếng cãi nhau của hai người lọt vào tai Trần Tín, hắn lườm Mặt Thẹo một cái sắc lẻm, chậm rãi thả ra một câu: “Rảnh quá thì đi làm việc đi.”

Hai người đành hậm hực ngậm miệng lại. Hạ hắc tử xách ghế ngồi cạnh Hồng đại hồ tử, bỏ lại Mặt Thẹo ngồi sầu não một mình với góc tường.

Chỉ mới một lát mà Mặt Thẹo đã ngồi không yên chỗ. Hắn cứ ngọ nguậy trên ghế hồi lâu, cuối cùng quyết định vào bếp ngó thử. Còn chưa thò chân vào bếp hắn thì đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi phả ra từ bên trong. Văn Đan Khê vừa liếc thấy hắn thì đã bảo hắn bưng thức ăn lên phụ Lý thẩm mà chẳng có lấy tý khách sáo nào. Chuyện này thì Mặt Thẹo hết sức cam tâm tình nguyện.

Món dọn lên đầu tiên chính là lươn rán mỡ, trai sông rang và ốc đồng xào, tiếp theo là cá dấm đường, cá luộc và tôm nướng. Mặt Thẹo với Hạ hắc tử ngó bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị mà đồng lòng nuốt ực nước miếng, hai người liếc nhau, cùng hạ quyết tâm phải nghĩ mọi cách để đại tẩu lên núi nhanh nhất có thể.

Đợi thịt gà và bánh nướng áp chảo bưng lên rồi, Văn Đan Khê bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm. Trong khi đó mọi người đều rất ăn ý chừa một chỗ trống ngay kế bên Trần Tín.

Tiếng hô khai tiệc của Văn Đan Khê vừa dứt, Mặt Thẹo đã thò đũa ra, gắp ngay một miếng cá luộc to đùng mà hắn đã ngấp nghé từ lâu, ăn tới quên trời quên đất. Những người còn lại cũng đều động đũa, chỉ mỗi Tần Nguyên là còn nhã nhặn chút đỉnh, thỉnh thoảng quan tâm gắp thức ăn cho hai cô gái trên bàn. Đương nhiên, y không dám quá quan tâm tới Văn Đan Khê. Lúc này Trần Tín cũng không đoái hoài tới ánh mắt người khác, hắn dùng một đôi đũa sạch gắp đủ loại thức ăn vào trong bát Văn Đan Khê: “Đây, cô ăn nhanh chút đi, không thì lát nữa bị mấy tên kia ăn sạch mất.”

Nói xong hắn còn chột dạ nhìn thử phản ứng của những người khác, trên thực tế hắn nghĩ hơi thừa, vì giờ phút này trong mắt đám kia chỉ còn mỗi cơm, nào để ý tới cái gì nữa đâu!

Văn Đan Khê cười cười đáp lại hắn: “Ngài ăn mau đi, đừng gắp cho ta nữa.”

Trần Tín vừa nhìn thấy nụ cười của cô thì tim đã nhũn ra hệt như con lươn rán trên bàn. Hắn cúi đầu ăn, nhưng có lẽ là vì nghĩ tới hình tượng, nên kiểu ăn nhã nhặn hơn trước đây rất nhiều.

Bầu không khí trên bàn dần rộn rã hẳn lên, mọi người vừa ăn vừa tán dóc.

Lúc Mặt Thẹo ăn tới món lươn rán thì lên giọng than thở với vẻ mặt thán phục: “Ai ngờ lươn lại ngon thế này chứ, trong cái hồ dưới chân núi chúng ta có đầy ra, Cao Bàn Tử vớt mấy con làm một nồi mà khó ăn chết được, còn sót cả răng.”

Hạ hắc tử cũng bồi thêm: “Ừ, trai sông này cũng đầy nhóc hồ.”

“Hừ, lần trước ta bắt mấy con cá lớn bảo nhà bếp làm, ai dè tanh khỏi bàn.”



Hai người vừa ăn nhiệt tình vừa bình luận ra rả về món ăn, càng nói càng hăng, còn mấy chuyện không vui vừa rồi thì vứt hết vào bụng cá.

Tần Nguyên ngoảnh sang Văn Đan Khê: “Món lươn này Văn đại phu làm thế nào vậy? Rất ngon.”

Văn Đan Khê cười kể lại cách làm cho y: “Sau khi bắt lươn về thì nuôi trong nước hai ngày, nhớ phải thay nước liên tục, sau đó nhỏ vào trong nước vài giọt dầu để bùn cát trong bụng nó thải ra hết, cuối cùng mới rót tiếp rượu trắng vào…”

Tần Nguyên hỏi còn Văn Đan Khê đáp, Trần Tín ngồi bên nghe không sót chữ nào, hắn đột nhiên cảm thấy nghe cô nói chuyện thế này cũng là một loại hưởng thụ.

Sau khi cả bọn ăn cơm xong thì trời còn chưa tối hẳn, tốp năm tốp ba thôn dân dắt díu nhau tới trị thương, đa số họ bị thương không quá nghiêm trọng.

Mọi người chen chúc trong sân bàn tán ầm ĩ.

“Ây dà, ngươi đã tới Phương gia chưa? Phương Đại Sơn bị mã phỉ giết chết rồi, đúng là đứa nhỏ đáng thương mà.”

“Ừ, bọn Đại Sơn chết vì bảo vệ thôn, sau này chúng ta phải giúp đỡ nhà họ nhiều hơn mới được.”

“Tất nhiên rồi, haizz…”

“Còn Vương gia nữa.”



Văn Đan Khê xem bệnh cho thôn dân xong thì đa số họ đều về nhà lo tiếp chuyện gia đình, nhưng một số phụ nhân có quan hệ tốt với Văn gia thì ở lại phụ Lý Băng Nhạn ít việc nhà.

Trần Tín đã tự giác lỉnh ra sân sau hóng gió. Ban đầu Mặt Thẹo cũng muốn tới đó góp vui, nhưng lại bị Hạ hắc tử ít nhiều còn có mắt nhìn tha đi chỗ khác, nhìn điệu bộ của đại ca chắc mẩm là muốn đi tìm Văn Đan Khê nói chuyện, bọn mắt chột này đi xem náo nhiệt cái nỗi gì.

Tới khi Văn Đan Khê dọn dẹp đâu vào đó thì trời cũng sụp tối rồi. Lý Băng Nhạn và mấy phụ nhân đang trò chuyện ở phòng bên, trong nhà chính chỉ còn một mình cô. Cô chong đèn rồi ngồi xuống vá lại quần áo. Lúc cô mới xuyên thời không tới đây thì vẫn chưa biết thêu thùa gì, sau đó nhờ học theo các đại thẩm và đại tẩu trong thôn, nên giờ vá quần áo trông cũng tàm tạm.

Trần Tín ngồi ở sân sau một lát thì đủng đỉnh đi vào nhà chính, lúc bước vào còn cố tình nói lớn tiếng: “Sân sau nhiều muỗi quá, cắn chết ta.”

Văn Đan Khê cắn phựt đầu sợi chỉ, cắm cúi làm tiếp chuyện của mình. Trần Tín cứ bước sấn lên trước, lúc tới gần hắn mới phát hiện thứ cô đang vá chính là y phục của mình. Bỗng dưng, đáy lòng hắn dâng lên một dòng nước ấm. Hắn nhìn cô đờ đẫn mà chẳng nói lời nào.

Văn Đan Khê đang nghĩ nên mở lời với hắn thế nào, ai dè vừa ngẩng đầu lên lại thấy ngay cái dáng ngờ nghệt của hắn. Cô nhất thời buồn cười, phụt một cái bật cười thành tiếng, Trần Tín như sực tỉnh lại, vội vã vớ lấy cái ghế ngồi xuống.

Văn Đan Khê suy nghĩ giây lát, cuối cùng quyết định khai sơn dựng núi.

Cô vừa vá áo vừa nói: “Ta vừa biết y thuật vừa biết chữ, nấu ăn cũng biết đôi chút, sau khi lên núi có thể giúp các người không ít chuyện.”

Trần Tín nghe xong thì buồn bực đáp: “Những chuyện đó đều có người làm rồi, không cần tới cô.”

Văn Đan Khê nói tiếp: “Tuy nữ nhân như chúng ta không thể ra trận giết địch, nhưng may vá, gieo trồng, nuôi gà gì đó đều làm được hết, không thể tính là ăn không ngồi rồi.”

Trần Tín nghe mà hơn bức bối trong lòng, cô nói vậy là ý gì. Ăn không ngồi rồi là sao chứ?

Hắn cất giọng nói: “Trên núi chúng ta chẳng thiếu ai, đầu bếp, may vá, nông phu muốn người nào có người nấy. Còn chỗ đâu cho cô làm?”

Văn Đan Khê phiền muộn ra mặt: “Vậy ngài nói xem, rốt cuộc các người thiếu ai mới được?”

Lúc đầu cô cứ tưởng là mình có thể đầu cơ kiếm lợi, nào ngờ người ta căn bản không thèm ngó tới.

Trần Tín bóp trán, ấp a ấp úng cả buổi mới nhỏ giọng nói ra một câu đầy chột dạ: “Hiện giờ chỉ còn một vị trí thiếu người nhất, tìm rất lâu rồi vẫn không có ai thích hợp.”

Văn Đan Khê vừa nghe thì nhất thời hăng hái hẳn lên: “Là vị trí nào?”

Cô đã nghĩ kỹ rồi, bất kể vị trí này làm gì, cô nhất định phải lừa đối phương tin mình đủ khả năng đảm nhiệm.

Trần Tín ngượng ngùng giơ tay sờ sờ cổ, cười khờ nói: “Ta, thiếu một người vợ.”

Văn Đan Khê: “…”
Bình Luận (0)
Comment