Edit: Yunchan
Hôm sau lúc Văn Đan Khê tỉnh lại thì cảm thấy cả người mình ê ẩm. Cô ngoảnh mặt nhìn qua Trần Tín đang ngủ say hệt như đứa trẻ bên cạnh, môi bỗng vô thức cong lên.
Mấy ngày qua hắn phải chinh chiến mệt nhọc, chưa kể tối qua còn dụng công quá độ, nên đánh một giấc tới tận trưa. Văn Đan Khê không muốn đánh thức hắn nên định rón rén ra ngoài, ai ngờ Trần Tín lại ôm cô quá chặt, vất vả lắm cô mới thoát khỏi tay hắn, thế là người nào đó lại nhắm mắt sờ soạng trong chăn. Văn Đan Khê nhìn thấy con búp bê vải mình ném tối qua, bèn tiện tay nhét nó vào trong ngực hắn, Trần Tín đang ngủ sao phân biệt nổi thật giả, vì vậy ôm chặt lấy con búp bê tiếp tục ngủ ngon lành. Văn Đan Khê cười trộm rồi ra khỏi phòng, đi vào bếp để chuẩn bị bữa trưa.
Bọn Trần Tín đều thích ăn thịt, vì để khao hắn, Văn Đan Khê dặn nữ đầu bếp nấu nhiều món thịt hơn. Bát nào bát này đều to đùng, tất nhiên không thể thiếu món miến heo dưa chua với thịt nướng rồi.
Thịt hấp tương, cải trắng cuốn thịt luộc, thịt nướng đậu, vân vân, khi làm được phân nửa thì Văn Đan Khê vào phòng gọi Trần Tín dậy.
Cô vừa đẩy cửa ra thì thấy Trần Tín đang ngồi mê mang trên giường, ôm con búp bê kia đờ người ra. Vừa nhác thấy Văn Đan Khê bước vào hắn đã hừ khẽ một tiếng, nằm bịch xuống giường, cuộn người lại, úp mặt vào tường.
Đây là đang dỗi cô ấy hả?
Cô giả bộ như không thấy, mở miệng gọi to: “Nhị Tín, còn chưa chịu rời giường nữa sao?”
Trần Tín vờ không nghe thấy, Văn Đan Khê thở dài hết cách, đành bước lại giường đẩy đẩy hắn. Trần Tín chớp thời cơ nắm phắt lấy tay cô, kéo nhẹ xuống bên cạnh mình, cả người cô lập tức tựa hết lên người hắn. Trần Tín cúi đầu cười một tiếng, rồi lại lầu bầu: “Nàng lừa ta, sáng sớm bỏ vào cho ta một con búp bê.”
Văn Đan Khê kiên nhẫn giải thích: “Không phải do ta muốn làm ít đồ ngon cho chàng bồi bổ sao? Với lại hai ngày nữa sư phụ đã tới rồi, còn phải cho người dọn dẹp phòng ốc rồi đủ thứ chuyện nữa. Đâu thể ngày nào cũng ngủ nướng tới trưa chứ, tới lúc đó mọi người lại chẳng nói ta là đồ lười à.”
Trần Tín khoát khoát tay, bình chân như vại: “Nàng là vợ ta mà, yêu thế nào yêu ra sao thì mắc mớ gì tới người khác!”
Văn Đan Khê cười cười, không có cha mẹ chồng đúng là tốt, nếu không sao cô có thể tự tại thế này chứ? Nhưng mà, nghĩ tới chuyện cha mẹ chồng thì cô lại không nén nổi lo âu, sư phụ và thanh mai(*) của hắn đều ra mặt cả rồi, có khi nào mẹ của hắn cũng đột nhiên xuất hiện luôn không? Song vấn đề này cô chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra.
(*)Thanh mai trong thanh mai trúc mã.Nhuyễn ngọc ôn hương đang ở ngay trong lòng, Trần Tín lại bắt đầu mơ mộng viễn vông.
Hắn trơ mặt nói: “Đan Khê, ta đói.”
Văn Đan Khê liếc xéo hắn: “Sắp trưa tới nơi rồi không đói sao được? Dậy mau lên.”
Ai ngờ Trần Tín lại trỏ trỏ nửa người dưới của mình, nói một câu mà hai nghĩa: “Nó đói.”
Văn Đan Khê nguýt tới trắng mắt, toan trở người đứng lên lại bị Trần Tín ôm chặt không tha. Tay cũng bắt đầu rục rịch, tiếc là ngay thời khác mấu chốt lại có người tới phá bĩnh.
“Tướng quân, Thát tử tới!”
Trần Tín vừa nghe thấy câu này thì bật ngay dậy, lớn giọng hỏi: “Hạ hắc tử, ngươi lặp lại lần nữa!”
Hạ hắc tử hớt hải bồi thêm: “Thuộc hạ muốn nói là Thát tử tới chuộc người.”
Trần Tín thấp giọng mắng cho một câu: “Đồ ngốc, ngay cả nói cũng không xong.”
Hạ hắc tử cười hề hề, xám xịt chạy đi. Thảo nào mấy nha đầu kia xúi hắn đi gọi, té ra là sợ bị mắng.
“Nhanh lên, sư phụ sắp về rồi.”
Trần Tín vừa nghe tới hai chữ sư phụ thì đã nhảy phốc xuống giường ngay tắp lự, mặc quần áo vào thật nhanh. Văn Đan Khê cũng bước qua chải đầu chọn xiêm y cho hắn. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo hai lớp màu đen tuyền mới tinh, phối với đai lưng cùng màu, chân mang giày da hưu. Toàn thân tỏa sáng, anh khí bừng bừng, Văn Đan Khê cũng thay áo mới, không quá trang trọng nhưng cũng không quá sơ sài. Hai người nhìn nhau cười rồi sóng vai ra khỏi phòng, chạy gấp ra ngoài viện.
Hai người mới ra tới khoảng sân thứ hai thì từ xa đã thấy Tần Nguyên và Hạ hắc đang dìu một ông lão cao gầy đi vào, Văn Đan Khê đoán người này có khả năng chính là Trần Quý Hùng. Theo sau lưng họ là một tốp người quần áo tả tơi, gầy trơ xương, nam nữ đều đủ cả, có điều đại đa số đều là nam tử.
Trần Tín vừa nhìn thấy ông lão kia thì chân bỗng khựng lại, sau đó tức khắc lao nhanh tới, vừa chạy vừa kêu lớn: “Sư phụ —“
Ông lão cũng trông thấy Trần Tín, ông bật cười, mắt ánh lên vẻ vui mừng cùng kích động. Trần Tín chạy tới trước mặt sư phụ, lập tức quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói: “Nghĩa phụ, hài nhi bất hiếu, để người phải chịu khổ.”
Trần Quý Hùng khom lưng đỡ Trần Tín dậy bằng đôi tay run run, lên tiếng khiển trách: “Đứng lên đứng lên, con khóc gì chứ. Đã cưới vợ rồi mà không sợ người ta cười sao.”
Tuy nói thế nhưng vành mắt ông vẫn đỏ lên không kiềm chế được, hai giọt lệ già nua đục ngầu rung rung quanh hốc mắt, cố không rơi xuống.
Văn Đan Khê đứng bên chứng kiến cảnh sư đồ xa cách trùng phùng mà lòng cũng thổn thức theo. Cô nhân dịp này quan sát Trần Quý Hùng, ông độ chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng khôi ngô, ánh mắt kiên nghị, tạo cảm giác như một thanh thép được mài sắc bén. Phỏng chừng ông đã chịu khá nhiều khổ cực ở Đông lỗ, hốc mắt ông hõm sâu, xương gò má vót cao, tóc mai đã hoa râm, nhưng tinh thần thì vẫn phấn chấn sáng láng, không thể tìm ra nét uể oải nào trên người ông.
Trần Quý Hùng cũng nhận ra ánh mắt quan sát của Văn Đan Khê, dọc đường đã có người nói với ông Trần Tín đã cưới vợ, ông đoán đó là cô. Ông nở nụ cười hiền lành hỏi: “Nhóc Tín à, nghe nói con cưới vợ rồi.”
Đến đây Trần Tín mới lấy lại phản ứng, vội vàng ngoắc Văn Đan Khê, Văn Đan Khê bước tới thật tự nhiên, khom lưng thi lễ: “Con dâu bái kiến nghĩa phụ.”
Trần Quý Hùng nhìn thoáng qua thật nhanh, thấy gương mặt cô thanh tú, phong thái dịu dàng điềm đạm lại hiểu lễ nghĩa, lòng hết sức thỏa mãn, bèn khen không ngớt lời: “Giỏi, giỏi. Nhóc Tín cuối cùng cũng thông minh được một lần, tìm được người vợ tốt như vậy.”
Trần Tín nghe sư phụ khen Văn Đan Khê thì không khỏi hả hê trong lòng.
Văn Đan Khê nhìn lướt qua những người đằng sau, bây giờ đã sắp lập đông mà mười mấy người này vẫn mặc áo mỏng, ngoại trừ Trần Quý Hùng ra thì ai cũng co đầu rụt cổ, run rẩy không thôi. Cô cười nói với Hạ hắc tử: “Cậu mau dẫn họ vào thay y phục dầy đi, sau đó chuẩn bị ít cơm nóng.”
Hạ hắc tử vội vàng gật đầu nhận lệnh.
Mười mấy người cảm kích ra mặt, nhất tề hô vang: “Tạ phu nhân.”
Hạ hắc tử dẫn đoàn người nói đuôi nhau đi khỏi. Văn Đan Khê lại giật giật áo Trần Tín, Trần Tín cũng sực tỉnh ra, hắn chỉ lo kích động mà hoàn toàn không để ý thấy sư phụ còn đang mặc quần áo phong phanh. Thế là hấp tấp đỡ Trần Quý Hùng vào nhà rửa mặt chải đầu thay y phục.
Trần Tín đi rồi, Tần Nguyên mới thong thả bước lên, cười nói với Văn Đan Khê: “Những người này có tư chất không tệ, tẩu có thể chọn vài người dùng được.”
Văn Đan Khê nhìn y cười cười, cả hai kẻ trước người sau đi tới phòng khách, dọc đường Văn Đan Khê bảo Xuân Thảo xuống bếp nhắn mọi người làm thêm thức ăn.
Không bao lâu sau, Trần Tín dẫn theo Trần Quý Hùng đã thay y phục xong tới. Mọi người mời Trần Quý Hùng ngồi ở ghế trên, những người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống theo, mọi người bắt đầu trò chuyện nhiệt tình. Có điều phần lớn thời gian đều là Trần Tín nói, đầu tiên là chuyện xảy ra sau khi hai người xa nhau, rồi kể lý do mình lên núi nhập hội, và làm thế nào kết nghĩa huynh đệ với bốn người còn lại, làm sao quyết đánh Thát tử.
Trần Quý Hùng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng chen vào hỏi vài câu, ông vỗ vỗ vai Trần Tín mừng rỡ ra mặt, nói với giọng hết sức cảm khái: “Nhóc Tín à, lúc ở Đông lỗ người ta lo lắng nhất chính là con, võ nghệ con tuy cao nhưng quá thẳng tính, lại trẻ tuổi bồng bột, ta chỉ sợ không có ai dẫn dắt con sẽ đi sai đường. Hôm nay thấy con có thành tựu như vậy, thật khiến ta vui mừng.”
Trần Tín cười cộc lốc, lưng ưỡn thẳng tắp, trên mặt dần hiện lên vẻ tự đắc. Hệt như một đứa trẻ được người lớn khen, hãnh diện lắm nhưng vẫn giả bộ khiêm tốn.
“Tuy nhiên, con có thể đạt được thành tựu như bây giờ, cũng là nhờ sự giúp đỡ không nhỏ của các nghĩa đệ, con không thể quên họ.”
Trần Tín vội vã tán thành.
Văn Đan Khê xen vào đúng lúc: “Nghĩa phụ, cơm nước đã chuẩn bị xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếp.”
Trần Quý Hùng gật đầu. Văn Đan Khê nhanh chóng ra lệnh cho nha đầu và sai vặt bưng chậu to chén lớn nối đuôi vào.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã bày đầy cả bàn, ngoài vài món ban đầu ra, Văn Đan Khê lại dặn người nấu thêm những món khác, như cá trắm muối, canh cá chua cay, thịt dê nướng, thịt dê hầm củ cải, ngoài ra còn có gà hầm hạt dẻ, vịt nấu măng, vân vân. Văn Đan Khê biết nam nhân không rượu không vui, thế là cô lại dặn người mang lên vài vò rượu trắng.
Trần Tín ân cần rót rượu gắp thức ăn, hưng phấn tới nỗi mặt đỏ phừng phừng: “Nào, nghĩa phụ, người ăn nhiều một chút, đây là sở trường của Đan Khê, bảo đảm người sẽ thích ăn cho xem.”
Trần Quý Hùng vừa nhận đồ ăn vừa cười bắt chuyện với những người khác. Đôi khi Văn Đan Khê cũng sẽ nói vào vài câu. Qua vài chén thì bầu không khí tiệc tùng cũng sôi nổi hơn rất nhiều.
Trần Quý Hùng chủ động kể lại quãng thời gian mình ở Đông lỗ, song, ông rất khéo léo lướt qua những cực khổ mà bản thân phải chịu, chỉ kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe những năm qua.
“Toàn dân Đông lỗ đều là binh lính, võ công rất cao, nhất là những năm lại đây chúng bắt đầu coi trọng việc giáo dục. Từ đó chúng bắt khá nhiều người đọc sách về, dành cho họ đãi ngộ đặc biệt, để họ công hiến cho chúng, mai sau chắc chắn sẽ trở thành mối họa của Đại Lương. Trung Nguyên chúng ta thì rối loạn cắt cứ, chính lệnh không thông, nếu cứ mãi như vậy thì sớm muộn gì cũng bị Đông lỗ nuốt chửng như tằm ăn rỗi.”
Trần Tín nghe xong thì kinh ngạc ra mặt hỏi: “Nghĩa phụ, mới mấy năm không gặp mà sao người nói năng nho nhã hẳn ra thế?” Trước đây sư phụ khác mà.
Trần Quý Hùng vuốt chòm râu cười ha ha nói: “Nhiều năm qua nghĩa phụ của con cũng không uổng phí, như ta đã nói, chẳng phải Đông lỗ bắt rất nhiều người đọc sách sao, quả thật, trong số họ có không ít loại nhu nhược quên tổ phản tông, nhưng vẫn có rất nhiều quân tử chính trực kiên cường, dẫu chết không theo. Ta cũng bị giam chung với họ, mỗi ngày nghe họ chuyện trò nên ta cũng học được ít nhiều.”
Lòng Văn Đan Khê khẽ động, nói chen vào: “Nghĩa phụ, người đổi về lần này có họ không?”
Trần Quý Hùng nhìn cô, lắc đầu tiếc nuối: “Sao có thể chứ, người được Đông lỗ thả về đều là người Hán không quan trọng.”
Văn Đan Khê và Tần Nguyên liếc nhau, Tần Nguyên nhướng mày, cười nói: “Yên tâm, trong tù vẫn còn mấy tên, đổi tiếp là được rồi.”
Văn Đan Khê không khỏi hé miệng cười. Tên Tần nguyên này đúng là càng ngày càng gian trá.