Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen

Chương 14

Trong mơ mơ màng màng thấy thái y chẩn đoán bệnh xong, lại cho toa thuốc, không rõ bóng dáng lúc ẩn lúc hiện trước mắt là ai, không có mùi của hắn, không có hắn bên cạnh.

Vân tần nhìn nàng, ánh mắt đờ đẫn nheo mắt sững sờ.

“Nguyên quý nhân? Muội muội?”

Mí mắt nàng giật giật, đưa tay kéo Vân tần, lo lắng nói: “Đứa bé của ta, đứa bé của ta.”

Vân tần an ủi nàng nói: “Đứa bé ở đây, đứa bé vẫn còn ở đó.”

Nàng vuốt bụng, nước mắt tuôn ra, ôm lấy Vân tần, “Tỷ tỷ. . . Tỷ tỷ. . . Trên đời này chỉ có đứa nhỏ này yêu ta, thương ta rồi.”

Vân tần vỗ nhẹ nàng, dịu dàng an ủi: “Muội muội không nên đau buồn, thân thể quan trọng hơn, cứ khóc thút thít như thế sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”

Từ thấp đi lên trên thì tự mình sẽ chuẩn bị tâm lý, nhưng từ chỗ cao rơi xuống, nếu không chú ý một tí là sẽ có thể tan xương nát thịt.

Nguyên quý nhân cho rằng nàng sẽ không như vậy, giống như tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không như vậy, thật ra thì tất cả chuyện này có gì khác nhau sao?

Đợi cảm xúc trong lòng Nguyên quý nhân chuyển biến tốt lên một chút, không rơi nước mắt nữa, Vân tần mới dám nói chút lời thật lòng: “Nguyên muội muội, muội không nên đi chọc Kỵ phi, hơn nữa lại còn lặp đi lặp lại nhiều lần. Ngay cả Ôn quý phi đều không dám làm gì, vì sao muội lại hồ đồ như vậy? dien.dan.lequydon Ban đầu sắc phong, thái hoàng thái hậu cũng không dám phản đối, phụ thân Kỵ phi vào tù, khẳng định hoàng thượng đã sớm tính toán, nàng ấy bị giấu kín như vậy bởi vì hoàng thượng biết nàng ta rất có ích. Muội muội mới được cưng chiều nên chưa biết, chả ai dám nói chuyện với nàng ta cả? Hoàng thượng của chúng ta làm việc chưa bao giờ không có lí do, chuyện lần trước muội muội cùng Quế tần liên quan đến con cháu nối dòng, hoàng thượng cũng đều trách tội các ngươi, hiện tại sao vẫn không hiểu?”

Nguyên quý nhân lau nước mắt: “Phụ lòng như vậy không cần cũng được.”

Vân tần vội vàng che miệng của nàng: “Không được nói bậy! Hoàng thượng sủng muội là vì người yêu thích, muội muội cũng không thể bởi vì hoàng thượng sủng ái mà đánh mất lễ nghi. Kỵ phi sắc phong chưa được hai năm, cha nàng Khố Nỗ Nhĩ lại xảy ra chuyện, rõ ràng hoàng thượng muốn dùng Kỵ phi nương nương để uy hiếp Khố Nỗ Nhĩ. Lúc hoàng thượng lên ngôi, cha Kỵ phi là đại đại công thần, nắm binh quyền hùng mạnh trong. Hoàng thượng làm hoàng đế lâu năm, hiện tại vị trí ngày càng vững chắc, ổn định hoàng quyền, sao có thể yên tâm chuyện này. Nếu Kỵ phi ở trong cung xảy ra chuyện, một khi không khống chế được thế lực đồng đảng của cha nàng bên ngoài, hậu quả khó mà lường được.”

Gia tộc Vân tần thuộc Hán Quân Kỳ, có nhiều kinh nghiệm, tai mắt được thấm nhuần từ nhỏ, phân tích vấn đề rất có lý, bình thường yên lặng nhưng trong lòng không hồ đồ chút nào.

Lần đầu tiên Nguyên quý nhân nghĩ đến chính trị rối ren, phức tạp.

Vân tần nói tiếp cho Nguyên quý nhân biết: “Mấy ngày qua Định phi cùng Ôn quý phi đều ở trong cung bái Phật niệm kinh. Gia tộc các nàng bị liên lụy, ít đi ra ngoài có thể bớt chọc thị phi. Liên quan đến chính trị, theo tính tính của hoàng thượng thì nữ nhân nhất định phải hy sinh. Mấy ngày nay muội vừa sinh nhật, vừa mang thai, phong quang như vậy khó tránh khỏi gây chuyện thị phi bị người ta tóm lấy nhược điểm. Hoàng thượng đối với muội tốt, muội phải nhớ điểm tốt của người. Người không tốt với muội, muội phải nhớ người tốt, không được xung đột lý luận với người.”

Vân tần tận tình khuyên bảo, tâm tình Nguyên quý nhân mới từ từ đặt xuống. Nàng gả cho một đế vương, không được chân tình, càng không đặc biệt, ngược lại hoàng thượng vẫn nhẫn nhịn nàng, trong lòng thay đổi ý nghĩ, bỗng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc hai người đang thì thầm, thái giám đưa thuốc bổ tới, thị nữ lại mang y phục mới mặc mùa đông từ trong Phủ Nội Vụ ra. Chất liệu vải đều là loại tốt nhất, hình thức đẹp mắt cực kỳ hợp với màu da của nàng.

Vân tần cười nói: “Muội xem, trong lòng hoàng thượng vẫn có muội đúng không, mắng xong liền lấy lòng muội muội. Người là hoàng đế, là thiên tử trên vạn vạn người, từ trước đến nay làm việc ngoan độc, có thể đối với muội muội như thế, về sau cũng đừng nên không hiểu chuyện như trước nữa.”

Không đoán được tâm tư của Vân tần, thậm chí nàng và người này còn không quen nhau nhiều, vì sao lại muốn giúp nàng, cuộc sống như thế còn phải qua bao lâu nữa, hoàng đế âm tình bất định, mình lại không nghĩ ra, tất cả khúc mắc trong đầu không thể gỡ được.

Huyền Diệp cực kỳ tức giận, hắn tức giận đến mức cống phẩm Ngọc Lưu Ly vừa đến đã đập nát bấy.

Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất không ai dám nói một câu.

Từ khi loại bỏ ba quân bảo vệ, cho tới bây giờ hoàng đế không có tức giận như vậy. Lúc trước giải việc Ngô Tam Quế, Cảnh Tinh Trung, Thượng Khả Hỉ liên hiệp muốn phân chia nam bộ, vừa muốn phong vương lại còn muốn phân chia lãnh thổ cho nên đập vỡ cây bút mà thái tổ hoàng đế để lại trên bàn thành mấy mảnh, toàn bộ ngọc đài, sách vở rơi vãi đầy đất.

Lần này tức giận như vậy chắc hẳn trong lòng đã nhịn quá lâu, thật sự không chỗ phát tiết, phải kiềm chế mà trở về.

Ngược lại Ngũ Ngung Thanh hết sức thanh nhàn, trong Nam thư phòng trừ hắn và hoàng thượng thì còn thái tử. Phụ thân phát giận, thái tử rút lui trước.

Chờ bộc phát hết, Ngũ sư phụ để quyển sách trên tay xuống bản đi tới, sau đó hành lễ.

“Hoàng thượng bớt giận, hậu cung có chuyện gì có thể khiến hoàng thượng tức giận như vậy?”

Huyền Diệp quay đầu nhìn hắn, nỗ lực khắc chế nói: “Trẫm chỉ sợ nàng biết.”

“Hoàng thượng, chuyện lớn như vậy có thể giấu giếm được đi không?”

“Không gạt được cũng muốn gạt, ai nói ra ngoài trẫm liền chém đầu hắn!”

Ngũ Ngung Thanh khẽ cười: “Vi thần chưa từng thấy hoàng thượng lo lắng, xúc động như vậy, hoàng thượng là thiên tử còn có chuyện gì không thể làm chủ? Vi thần nhìn nương nương cực kì yêu mến hoàng thượng, nữ tử hãm sâu vào tình cảm, cái gì cũng có thể liều mạng, tất nhiên sẽ không ra chuyện gì lớn đâu.”

“Ngũ sư phụ.” Hắn trầm giọng nói, “Trẫm không sợ nàng hận ta, chỉ sợ tính tình cao ngạo không chịu gặp lại trẫm, nàng còn trẻ, tài hoa phong nhã, trong cung là vực sâu tột độ, vui vẻ cũng chỉ là cơ hội, nếu ngay cả trẫm cũng lừa gạt. giả dối nàng, vậy còn có chuyện gì để mà vui nữa.”

Nàng sẽ hận hắn chết thôi. Lúc vào cung tất cả đều mỹ mãn hài hòa, thật vui vẻ, hôm nay qua bao nhiêu năm, gia đình biến đổi lớn. Cũng là bởi vì ngưỡng cửa này nên bây giờ hắn không cho một đao giết cha nàng, một mực giam lỏng nghĩ biện pháp xử lý nào tốt nhất.

Ban đầu có lẽ hắn cũng không nên cho nàng vào cung, không cho nàng vào cung sẽ không có nhiều chuyện như vậy. dien,dan.le.quy.don Nhưng nàng lúc ấy thiên chân khả ái, bộ dáng cực kỳ giống tinh linh tiên nhân trên trời, lại còn đuổi theo hỏi hắn: ngươi tên là gì, về sau ta đưa số bạc này cho ngươi như thế nào?

Huyền Diệp chưa từng bị ai đuổi theo hỏi tên tuổi, dáng dấp như tinh linh cười khiến hắn quên tất cả mọi thứ.

“Diệp. . .” Hắn nói, “Ta họ Diệp.”

Nữ tử cười, ánh mắt cong lên: “Diệp công tử, về sau ta lấy được bạc sẽ chờ ngươi ở quán rượu này, ngươi nhất định phải tới nha.”

Huyền Diệp hết sức tò mò, đùa giỡn nhìn nàng. Biết rõ còn cố hỏi: “Cô nương họ gì?”

Nàng nhỏ giọng nói: “Ta tên là Thanh Hoàn, Diệp công tử nhớ nha, ngày mai ta lấy bạc sẽ chờ ngươi ở chỗ này.”

Hắn là cố ý áp sát thiên kim nhà Khố Nỗ Nhĩ, lại không nghĩ rằng thiên kim nhà hắn chủ động ngã vào hắn như vậy. Quả thật là cố ý theo nàng cùng tiến vào quán rượu, sau đó lừa nha hoàn của nàng đi ra, cuối cùng bao toàn bộ lầu hai tửu lâu, chỉ còn lại bọn họ.

Không có nha hoàn giao bạc, thấy nàng hoang mang sợ hãi tìm bạc, mình giả dạng đại hiệp trả tiền thay nàng.

Hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt nóng bỏng như vậy, như cọc gỗ ngơ ngác nhìn ánh mắt của hắn, giống như hoa si nhìn chằm chằm hắn không di chuyển tí nào.

Huyền Diệp đến gần nhìn nàng: “Cô nương đang nhìn cái gì?”

Bị hỏi như vậy chỉ sợ là sẽ mắc cở đỏ bừng mặt, nhưng nàng lại nghiêm trang nói: “Công tử, ta giống như từng nằm mơ thấy ngươi.”

Huyền Diệp bị nàng chọc, khóe miệng cong cong cười rộ lên.

Nhưng mà hắn cũng không định bắt nàng lại nhanh như vậy, xoay người rời đi.

Có lẽ hắn không biết nàng đợi, có lẽ nàng cũng quên mất mình đợi bao lâu.

Mỗi ngày mỗi ngày chờ đợi, hốt hoảng, cố nhẫn nhịn giống như nhất kiến chung tình, cam tâm tình nguyện một lần lại một lần chờ đợi.

Rốt cuộc có một ngày tại cửa phủ nhà mình thấy nam tử ngày nhớ đêm mong, giống như thấy được người yêu đã lâu. Đầu tiên là sửng sốt kinh ngạc đến ngây người, sau đó chạy đến bên cạnh, nở nụ cười, trẻ con nhìn mặt hắn, nụ cười xinh đẹp, mỹ lệ khiến hoa cũng phải hờn ghen.

Nàng vừa nhảy nhót vừa nói: “Diệp công tử, ta biết ngươi nhất định sẽ đến, ta chờ lâu lắm rồi.”

Tùy tùng thị vệ phía sau bỗng dưng xuất hiện một người không biết là ai, chuẩn bị nói chuyện thì Huyền Diệp ra hiệu bảo rời đi. Nhận bạc trong bàn tay ấm áp, mềm mại, trắng nõn như tuyết nhìn nàng: “Thanh Hoàn, ngươi đợi ta bao lâu?”

Từ lúc ngươi rời đi đến hôm nay, ngày nào cũng đợi, không dám rời đi, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì. Kể cả việc gấp cũng bảo Nhữ Văn đứng chờ ở cửa, thấy nam tử nào trẻ thì cứ hỏi ngươi có phải Diệp công tử hay không.

Nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ đúc lại thành một câu nói, hơn nữa còn nói lời kinh người: “Diệp công tử, ta. . . Ta hình như thích ngươi, ngươi có thể lấy vợ không?”

Hắn nhất thời có chút khiếp sợ, sau đó này khiếp sợ hóa thành nghiêm túc. Hình như mấy ngày nay hắn cũng có chút nhớ nàng mãi không quên, mặc dù thỉnh thoảng thoáng qua, nhưng cũng không phải chưa từng nghĩ tới.

Lòng khẽ giao động, hắn vội ho một tiếng: “Cô nương, cho phép ta suy nghĩ một chút được chứ?”

Bây giờ nàng mới thấy xấu hổ, Thanh Hoàn lập tức cúi đầu, nhắm mắt lại, quay đầu. Trời ơi, đã chuẩn bị câu mở đầu nhiều như vậy mà hôm nay lại nói nhanh như thế, hắn có nghĩ mình không biết xấu hổ hay không.

Chỉnh lại vẻ mặt, nàng xoay người, lưu luyến nhìn hắn, hơi lo lắng nói: “Cũng không nên quá lâu nhé, chờ đợi rất mệt.”

Huyền Diệp nhìn nàng nở nụ cười, chưa bao giờ thả lỏng như vậy. Ngày trước đều là hắn chọn người khác, hôm nay có tiểu cô nương chỉ mặt gọi tên muốn hắn, rất nghiêm chỉnh gật đầu một cái: “Cô nương, ta cũng rất thích nàng, đợi ta về nhà chuẩn bị xong liền cưới nàng làm vợ.”

Thanh Hoàn giống như nữ tử chùa, đứng ở cửa tiễn hắn rời đi, nhìn bóng lưng hắn, nhìn thấy hắn quay đầu lại, sau đó biến mất ở cuối con đường, không thấy bóng dáng.

Lần gặp nhau lại ội vã ly biệt như vậy, ngay cả tên thật của hắn cũng không biết.

Rồi sau đó nàng hoàn toàn thay đổi bộ dáng. die.nda.nlequydon Mỗi ngày Nhữ Văn nghe được nhiều nhất là Diệp công tử phong lưu phóng khoáng như thế nào, xuất khẩu thành thơ như thế nào, võ công cao cường như thế nào.

Nàng gặp mặt Diệp công tử gặp mặt chưa được nửa canh giờ, làm sao có thể nhìn ra nhiều ưu điểm như vậy?

Chỉ là do lần đầu nữ hài tử động lòng nên cảm thấy người trong lòng cao ngạo mà hoàn mỹ, nếu đã thích thật thì quan tâm gì đến hình dáng bên ngoài, thích là thích, không mong gì khác.

Lúc gặp mặt, nàng đã cãi cọ bắt phụ thân giải trừ hôn ước với Đông đại công tử, luôn mồm phải gả nàng cho Diệp công tử. Phụ thân nghe được đôi câu vài lời, thậm chí còn không biết người tên Diệp công tử rốt cuộc là ai.

Hình dáng của Đông đại công tử kia ra sao bây giờ nàng cũng không nhớ gì cả, chỉ biết là vừa thấy mặt đã chán ghét. Người làm trong nhà nàng còn đồn đại hắn thường xuyên đến kỹ viện cùng người ta ngâm thơ làm câu đối. Nghe đến đây khiến nàng nổi cơn điên, khóc rống lên không muốn thành thân cùng hắn.

Hai gia trưởng vốn ước hẹn bằng miệng, lúc ấy chỉ mới mười một mười hai tuổi, hôm nay Thanh Hoàn vừa khóc vừa nháo đến thiên hôn địa ám như vậy, thật không biết làm như thế nào cho phải. Đang lúc tâm tình không tốt thì Diệp công tử đến, tất cả bực mình, khó chịu liền theo gió bay đi.
Bình Luận (0)
Comment