Thái giám trong cung không ngừng thông báo, Huyền Diệp nhanh chóng chạy tới.
Nữ nhân của hắn, nữ nhân hắn yêu mến lại ra tay ác độc như thế, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không bỏ qua.
“Buông kiếm!”
Thanh Hoàn không nghe, Vệ tần ôm khuôn mặt đầy máu như phát điên. Thấy hoàng đế liền quỳ xuống đất khóc lớn, nó cũng không rõ ràng: “Hoàng thượng... Hoàng thượng, nàng muốn giết nô tì, mau tới cứu nô tì với...”
Huyền Diệp xoay người, tiến lên kéo cánh tay cầm kiếm của nàng, hung hăng nắm lấy cổ tay của nàng, lạnh lùng nói: “Tại sao nàng lại độc ác đến mức này? Cái nữ nhân thiên chân đáng yêu đã đi đâu mất rồi!”
Thanh Hoàn tê tâm liệt phế, khóc lóc nói: “Nhữ Văn chết rồi! Tại sao cô ta đánh chết nàng, tại sao?! Ngươi nói cho ta biết tại sao? Tại sao!”
“Nàng đánh chết người hầu, trẫm sẽ tự mình xử lý, nhưng trong bụng Vệ tần có long thai, ngươi ra tay như thế chính là mưu sát con cháu, theo lý nên xử tử.”
Nàng nhìn hắn, ánh mắt hắn đầy trách cứ và chán ghét. Bóng người hiện lên trong đôi mắt ấy, ngay cả mình cũng cảm thấy ghét.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người, lần đầu tiên vì muốn giữ tính mạng của mình mà muốn một đao đâm chết nam nhân của nàng, hôm nay nắm chặt thanh kiếm này thật lâu, thật lâu không buông.
Nàng không nhúc nhích, nàng sợ, sợ hãi khi nghĩ đến việc mình sẽ chết dưới kiếm của nam nhân có biểu cảm đáng sợ này, dưới đôi tay muốn cắt đứt sợi dây sinh mạng của nàng này.
Khuôn mặt ướt nước mắt, công tử của nàng đang đỡ nữ tử dưới đất.
Bộ dáng lại lo lắng như vậy.
Diễn đàn
“Công tử, ta đi trước.” Âm thanh của nàng nhẹ vô cùng, khẽ khàng như giọng nói của thần tiên trong cơn mơ, thổi vào trong lỗ tai Huyền Diệp.
Thanh kiếm kia xoay lại, dứt khoát đâm vào trong thân thể.
Hắn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng bỏ nữ nhân đang đỡ, đưa tay cầm thân kiếm, cho nên mới chỉ khiến đao kiếm chạm vào trên da, không bị thương tổn.
Hoàng đế bị thương cả hoàng cung đều náo loạn, vết máu trên người Thanh Hoàn không rõ là do đâm bị thương hay là vết cắt trên tay Huyền Diệp. Có lẽ nàng sợ hãi, khóc mãi, khóc mãi.
Vết thương trên tay hoàng thượng sâu hoắm, nhìn mà thấy hoảng sợ.
“Nếu như nàng thật lòng thương trẫm, về sau không cần làm mấy việc ngốc nghếch nữa.”
Huyền Diệp không có ý định xử trí nàng, nhưng Tần phi và thái y đến nhiều như vậy, nên chuyện này đã truyền ra rất nhanh, không thể không hạ chỉ giáng tội được: “Kỵ quý phi lỗ mãng đả thương người, nhốt vào điện thờ, úp mặt vào tường sám hối, không có sự cho phép của trẫm, không được đi ra ngoài.”
Nước mắt nàng lã chã rơi.
Vốn là còn lo lắng cho hắn nhưng bởi vì cô tịch hàng đêm, dần dần nhạt dần. Lúc mới đầu còn sợ hãi đến bây giờ cô đơn mà trống rỗng. die.nda/nl.e.qu/yd0n Thiện lương của nàng dường như đã chết, đã không còn vui vẻ khi gặp hắn, nghĩ đến hắn như trước. Dường như người kia càng ngày càng cách xa, xa tới mức đã sớm không thuộc về nàng rồi, hoặc là, chưa bao giờ thuộc về.
Bầu trời đổ một cơn mưa nhỏ, thị vệ và cung nữ gác đêm đã ngủ.
Thanh Hoàn có thói quen thức đêm, có thói quen ngẩn người, trong tay đang cầm sách, quỳ gối ở tiền đường yên lặng nhìn, nghiêm túc đến mức không nghe thấy tiếng mở cửa.
“Thanh Hoàn, nàng đặt quyển sách xuống trước đi.”
Thanh Hoàn quỳ đã lâu, bị kéo lên như vậy, chân cũng mềm nhũn, Huyền Diệp nắm lấy eo nàng, đi tới một bên, ngồi xuống.
Căn phòng được thắp sáng, bên ngoài đều là thị vệ thái giám.
Hắn rất nghiêm túc, cũng rất khách khí: “Nhữ Văn chết rồi, nàng liền cầm đao giết đứa bé và tần phi của trẫm. Vậy nếu như, trẫm giết bạn bè của nàng, có phải nàng cũng muốn giết trẫm hay không?”
Nàng nhìn hắn, lâu như vậy, cũng được mấy năm rồi, khi đó mình là một tiểu cô nương vô tư, không để ý cái gì, cảm thấy chuyện quan trọng nhất trên đời này là yêu một người. die/nda.nl.eq;uyd0n Dù hắn tốt hay xấu cũng sẽ yêu hết mình. Ngay cả trong hoàng cung lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.
Hiện tại người mà mình yêu đến tận xương tủy hỏi như vậy, là nghi ngờ và chất vấn, còn có oán giận sự ác độc và không hiểu chuyện của nàng.
Dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng Thanh Hoàn cũng không nói một lời nào, vừa khóc vừa nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, nô tì biết sai rồi.”
“Nàng biết sai rồi?” Hắn hỏi ngược lại: “Thanh Hoàn, nàng nói nàng biết sai rồi? Trẫm muốn hỏi cuối cùng nàng muốn làm như thế nào? Trả lời trẫm!”
Vỡ òa trong tiếng khóc, nàng trực tiếp quỳ trước mặt hắn: “Thời gian ta vui vẻ nhất trong đời là khoảng thời gian ở cùng với ngươi. Ta biết ngươi sớm không thích ta, có thể ở lại bên cạnh ngươi đã là khai ân. Chỉ là hiện tại tất cả đều đã thay đổi, ta trở thành người mà hoàng thượng ghét, là gánh nặng, là khối u ác tính trong hoàng cung, là người mà hoàng thượng muốn giết nhưng lại không ra tay được. Tất cả mọi người đang đợi hoàng thượng hạ chỉ, chỉ có ngươi vẫn còn ở đây hỏi vấn đề này.”
Huyền Diệp đứng dậy nhéo hông nàng, đứng lên: “Ai muốn giết nàng? Nàng nói linh tinh gì vậy!”
“Ta không nói linh tinh. Cha ta chết rồi, mẫu thân ta bệnh nặng qua đời, ca ca ta chuyển đến phía bắc, tại sao chỉ giữ lại ta ở hoàng cung, còn đối xử với ta tốt như vậy? Có phải cảm thấy ta vô dụng, không gây ra chuyện lớn được nên không giết đúng không?”
Hắn quả thật kinh ngạc, kinh ngạc đến ngây người, đôi tay lau bộ mặt đầy nước mắt của nàng: “Người nào nói cho nàng những chuyện này, trẫm muốn lột da người đó!”
Thanh Hoàn cực kỳ bi ai, khóc nức nở, không nói được lời nào, ôm eo hắn, dựa vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói cho ta biết, từ lúc bắt đầu có phải lừa ta không? Có phải ngay từ đầu đã muốn dẫn ta tiến cung làm con tin không, có từng một chút, một chút nào yêu ta không?”
Đầu Huyền Diệp ông một cái, nhất thời trống rỗng. Thế nhưng lại không tưởng tượng ra được từ đầu đến cuối tâm trạng nào nàng cũng trải qua, là đau đớn, bi thương, còn là căm hận, hoặc là thù hận?
“Đúng là trẫm chưa hiểu rõ nàng... rốt cuộc nàng đã biết những gì? Trẫm đã tìm cách không để cho nàng biết tất cả mọi chuyện, đến cuối cùng ta lại giống như đứa ngốc vậy. Trẫm chưa bao giờ nghĩ muốn làm tổn thương nàng, tình hình lúc ấy quả thật là do bị ép buộc, đắn đo mãi mới biến nàng trở thành con tin, nhưng tuyệt đối không muốn khiến nàng bị tổn thương.”
Nàng nghe được câu trả lời khẳng định như thế, cảm thấy đắng chát, ngay từ khi bắt đầu đã sai, vậy thì hiện tại còn ý nghĩa gì nữa?
Nàng yếu ớt khóc trên vai hắn thật lâu, hoàng đế muốn nói lời an ủi, nhưng cũng không mở miệng, trong không gian yên tĩnh bỗng nghe thấy một câu nói: “Ta muốn rời đi.”
Hắn không nghe lầm, kết quả này, ngay từ lúc bắt đầu đã đoán được.
“Nếu như trẫm không đồng ý?”
Thanh Hoàn đang dựa trên người hắn, né tránh, nước mắt rơi xuống: “Trong lòng ta đau đớn, cho nên đã ăn ít thứ, có lẽ không sống được nữa.”
Huyền Diệp chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ tự sát, vết thương trong lòng bàn tay còn chưa lành, đã ôm lấy nàng đi ra cửa: “Nhanh, nhanh, nhanh đi truyền thái y!”
Độc tố phát tác giữa đường, khóe miệng chảy máu đen, đến phòng ngủ đã ngất đi.
Hắn nghĩ, chỉ là nàng mệt mỏi nên thân thể mới không cử động, nhất định là như vậy, vẫn cúi đầu hôn lên má nàng. Đã trải qua nhiều lần sống chết, thân thể nữ nhân này đã xuất hiện khoảng trống lớn không thể bù đắp được khiến sinh mệnh nàng ngắn lại.
Hắn không biết mình muốn gì, nghĩ gì. Ở trên đường ôm nàng bước đi, đi tới trên giường.
Đôi mắt lại mở ra, khẽ híp nhìn hắn, không nhắm lại.
Nàng hận hắn rất nhiều, hận muốn chết trước mặt hắn.
Một, hai, ba, mười thái y đều tới đây. Nàng đã không còn sự sống, mất mạng, không cứu được nữa. Trải qua thời gian dài như vậy, đã chết, nhưng hắn vẫn không chấp nhận, đưa tay, đặt lên ánh mắt của nàng.
Hôm qua đôi mắt này của nàng vẫn còn sáng ngời nhìn hắn, hắn cho là đời này nàng vẫn sẽ yên lặng, chăm chú nhìn hắn, không dời đi bước nào.
Thì ra ly biệt cũng chỉ trong một giây đồng hồ mà thôi.
Hắn có thói quen, bất cứ chuyện gì cũng thu xếp đầy đủ, bất cứ chuyện gì cũng biết. Bất cứ chuyện gì nhưng trong đó lại không có nàng. Nàng là nữ nhân hắn yên tâm nhất. Mỗi lần mệt mỏi hay không vui đều nghĩ, thấy nàng liền vui vẻ. Những nữ nhân kia luôn tính toán ta, nhưng vẫn có một người chân tâm thật ý đối xử với ta, không lừa gạt, lừa dối ta.
Nàng giương nanh múa vuốt ngã trên người hắn, hắn nghĩ nữ nhân này yêu hắn rất nhiều, yêu đến mức dù hắn có làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ tha thứ, cũng sẽ vẫn yêu hắn.
Người này giống như một cây đinh đâm thật sâu vào trong máu thịt của hắn, đến khi hắn quen dần với sự tồn tại của nó mới phát hiện, khi rút ra ngoài lại đau đớn như vậy, đau đến mức khiến người ta tê dại, không còn thấy đau nữa.
Cho dù chết đi, đi tới Quỷ Môn quan, uống canh Mạnh Bà, nữ nhân cũng sẽ không buông được công tử của nàng. Dù cho có ở dưới vực sâu không thấy đáy, khi nghe được âm thanh quen thuộc gọi một tiếng Hoàn nhi, nàng sẽ nỗ lực trở về, lông mi sẽ nhúc nhích.
Giống như thiêu đốt sinh mạng lần nữa, hắn triệu tập tất cả đại phu giỏi nhất trong thiên hạ đến chữa trị cho nàng.
Diễn đàn
Độc tố sinh sôi khắp toàn thân, thái y nói, dù có tỉnh lại, cũng chỉ sống thêm được mấy ngày. Huyền Diệp chỉ vẻn vẹn nghe được chữ sống, còn lời nói mấy ngày phía sau đều vứt hết.
Một ngày hay hai ngày ba ngày, mặc dù hi vọng trong lòng vẫn còn, nhưng càng ngày càng nhỏ bé.
Có lẽ trở thành người thực vật, hoặc là có thể cứ như vậy mà chết đi, hay mở mắt rồi ngủ luôn.
Thanh Hoàn bất tỉnh hơn một tháng.
Một tháng này, tất cả các dược liệu ly kỳ, cổ quái tốt nhất thiên hạ đều dùng, nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả gì.
Chỉ là Huyền Diệp cũng thấy không sao, giống như có thể lấy nó để an ủi lòng mình. Tự an ủi chính mình rằng: ít nhất nàng còn sống, đúng, nàng còn sống.
Hắn lẩm nhẩm trong lòng có lẽ cũng khiến nàng cảm động. Có một ngày, người trên giường bỗng ho một tiếng.
Tề Đức Thuận chỉ coi như tai mình nghe lầm, qua nửa canh giờ, cung điện an tĩnh lại truyền ra tiếng ho khan nho nhỏ một lần nữa.
Huyền Diệp nghe được bẩm báo lập tức buông đồ trong tay chạy tới.
Ôm lấy thân thể Thanh Hoàn, cúi đầu hôn lên để xem nhiệt độ. Thân thể lạnh như băng chạm vào đôi môi của hắn. Vậy mà có thể bị nhiệt độ cơ thể của hắn khiến khẽ mở đôi mắt.
Hắn giống như tìm thấy bảo bối đã bị cướp mất, hưng phấn nhìn nàng.
“Ta là Diệp công tử của nàng.”
Cặp mắt kia nhìn hắn một cái, lại nhắm lại, thêm mấy ngày trông ngóng, chờ đợi.
Cuối cùng cũng tỉnh lại, toàn thân yếu ớt giống như bùn nhão, không đứng dậy nổi.
Mỗi ngày Huyền Diệp đều bưng thuốc đến tự mình đút cho nàng. Toàn thân không thể động đậy, chỉ còn cặp mắt linh quang kia nhìn hắn chăm chú.
Chính là nhìn chăm chú như vậy, chính là như vậy.
Thái y không dám nói, chỉ là hồi quang phản chiếu, ý thức cầu sống mãnh liệt mới khiến tỉnh lại. Ngay cả năng lực tự nuốt chén thuốc xuống cũng không có.
Hắn dùng miệng đưa từng ngụm thuốc vào trong miệng nàng để giữ vững sinh mạng. Uống một chút lại ngất đi, rất dài, rất lâu.
Hắn từng cho là có thể quyết định sống chết của tất cả mọi người trên thế giới này, chỉ có việc làm người chết sống lại thì không có biện pháp. Hắn không dám nói thậm chí ngay cả những ý nghĩ khác cũng không dám nghĩ, không muốn chuẩn bị tâm lý rằng nàng sẽ biến mất, không được nghe người này nói chuyện nữa.
Đã vào mùa đông giá rét, trời đổ một cơn tuyết nhỏ. Mỗi ngày đều đút thuốc cho nàng. Thật ra thì cũng tốt hơn trước, ít nhất nàng có thể từ từ nuốt thuốc xuống, không chảy ra nữa.
“Ta không muốn ở đây.”
Giọng nói vô cùng nhỏ, đây là câu nói đầu tiên khi nàng mở miệng. Rất nhỏ, theo tiếng thở nói ra.
Huyền Diệp kinh ngạc ngây người, để chén thuốc xuống, đặt tay trên mặt Thanh Hoàn, chợt cười lớn. Vui quá hoá khóc chắc cũng chỉ là vẻ mặt này thôi.
“Hoàn nhi, trẫm biết nàng nhất định tỉnh lại, nhất định có thể! Dù nàng chết nhưng nghe được trẫm gọi nàng, nàng cũng sẽ trở lại đúng không?”
Nữ tử nhìn hắn, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Ta không muốn ở đây, ta muốn xuất cung.”
Huyền Diệp giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu hôn mi mắt nàng.
“Hoàn nhi, nàng biết khi nàng tỉnh lại trẫm vui sướng thế nào không. Đừng rời đi, trẫm sẽ lập tức cho nàng làm hoàng hậu. Đưa nàng đến Khôn Ninh cung chính là đảm đương chức hoàng hậu. Hoàn nhi, đừng làm tổn thương chính mình nữa. Hoàn nhi, ta đã điều chế thuốc tốt, khi thân thể nàng khỏe lại, chúng ta sẽ sinh một đứa bé.”
Hắn muốn nói rất nhiều, rất nhiều lời nói, thân thể nàng mệt mỏi đến mức ngất đi, hắn vẫn muốn nói tiếp.
Thật là vui, hắn biết nàng sẽ không chết, chắc chắn không chết. Ngón tay cứ vuốt ve nàng mãi.
úc nàng tỉnh lại, bên ngoài, sắc trời rất âm u. Hoàng quý phi bên cạnh vội vàng gọi hoàng đế tới.
Trên mặt đã hơi hồng trở lại, Huyền Diệp khom lưng ôm nàng vào trong ngực, thổi nguội thuốc, giọng nói êm ái: “Biết ta là ai không?”
Ở trên giường, nàng không có tí sức lực nào, nàng tích góp tích góp từng tí sức lực rồi mở miệng: “Ngươi để cho ta đi đi, ta không muốn ở trong cung.”
Dù hắn có một nghìn lần một vạn lần coi như không nghe thấy những lời này. Nhưng nàng mở miệng nói có mấy câu, dùng hết sức để nói, lại không phải nói nhớ hắn, không phải nói thích hắn, mà là rời đi.
Nếu như nàng chết, hắn còn biết khi nàng còn sống vẫn yêu hắn như vậy. Bây giờ cảm thấy mọi thứ trước đây hôm nay giống như mộng ảo, tất cả đều là giả dối.
Vẫn nhẹ nhàng đút thuốc cho nàng như cũ: “Uống thuốc đã.”
Đôi mắt nhìn khuôn mặt hắn, máy móc mở miệng: “Ta muốn xuất cung.”
“Choang” một tiếng, chén thuốc trong tay vỡ tan. Ngoại trừ một chén thuốc tan vỡ, còn có trái tim của hắn, vỡ thành từng mảnh nhỏ không thể khép lại được
Hoàng quý phi chưa từng thấy hoàng đế giận như vậy, cuống quít đứng dậy đi theo hắn.
“Hoàng thượng không cần nóng lòng, Hoàn nhi mới đi một vòng điện Diêm La. Bây giờ vẫn sợ hoàng thượng cho nên mới nói linh tinh, hoàng thượng ngàn vạn lần không nên trách tội, tức giận với nàng.”
Hoàng đế nghiêm mặt không nói một lời, sải bước đi nhanh về phía trước.
Thanh Hoàn khỏe một lúc rồi lại bệnh một lúc, cứ như này hơn mười ngày mới có thể mở miệng nói một câu. Người như vậy sợ rằng sẽ không thể qua khỏi mùa đông giá rét này rồi.
Cho nên có dáng vẻ như hiện nay, có thể rời giường, thuần túy là do một đống thuốc cực tốt ném ra.
Giữa bọn họ đã lạnh nhạt, câu thứ nhất mở miệng vẫn là câu nói kia.
Huyền Diệp không muốn đập hết chén thuốc này đến chén thuốc khác trong tay nữa. Sự phẫn nộ của hắn bởi vì sự sợ hãi và phản kháng của nàng mà cuối cùng lựa chọn buông tha.
Cuối cùng, có một ngày, hắn nhẹ nhàng ngồi ở mép giường của nàng nói: “Trẫm đồng ý nàng, thả nàng đi.”
Nữ tử yếu đuối nằm trên giường khẽ mở mắt.
Nằm ở trong ngực hắn uống thuốc lần cuối cùng.
Hắn đồng ý thả nàng rời đi, lại không nghĩ rằng Hoàn nhi của hắn vội đến mức này.
Hôm sau có một trận tuyết lớn rơi xuống, Thanh Hoàn đã mặc xong quần áo bước ra khỏi hoàng cung. Huyền Diệp không muốn tiễn nàng, nhưng không chịu được đau nhức như hàng loạt kim đâm trong lòng, theo nàng đi tới cửa cung.
Nàng mặc thật dầy giống như một con gấu nhỏ đáng yêu, gặp hơi lạnh bên ngoài, trên mặt hơi ửng đỏ. Tay dắt một con ngựa, đi ở phía trước, nàng cố ý tự mình rời đi, không cần tặng của hồi môn.
“Lúc này mà rời đi, với thân thể của nàng, không sống được mấy ngày đâu.”
Hoàn nhi quay đầu nhìn hắn, nàng bệnh đến mức này, cứ như đã không còn chút máu nào, tay vuốt lông con ngựa, âm thanh hơi nhỏ nhưng rất kiên định nói: “Ta nên chết ở bên ngoài.”
Huyền Diệp đưa tay, muốn chạm vào người này một lần cuối cùng, nữ tử đã duỗi ngón tay ra, đặt trong lòng bàn tay hắn. Mấy tháng qua, bên trong bàn tay kia có một vết cắt đã thành sẹo, chạm vào mấy giây liền rút ra.
Huyền Diệp nhìn gương mặt của nàng, giống như thời gian cũng quay trở về ngày đầu tiên nhìn thấy nàng. Nữ tử kia giống như thiên thần trên bầu trời đáp xuống bên cạnh hắn, khuôn mặt tươi cười đến hoa tươi cũng ảm đạm.
Nàng tự sát hai lần, lại hôn mê rất lâu, mở miệng muốn rời khỏi khiến hắn từng rơi lệ một lần. Nhưng khi lời nói này xuất hiện, lời nói tàn nhẫn như thế truyền đến tai hắn, đầu ầm vang. Trong khi xoay người đưa lưng về phía nữ nhân này, cất bước đi vào hoàng cung, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.
Thì ra khi con người đau khổ bởi người khác, bản thân thật sự có thể rơi lệ.