Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Các nàng đều là những người đã quen với tràng diện này, nói vài lời xã giao thật thật giả giả nhưng trong lòng ai cũng biết.
Chẳng biết tại sao lại nói đến Nguyên quý nhân. Chuyện cũng đã xảy ra hơn nửa tháng, phạt cũng đã phạt đủ rồi, tin đồn bệnh dịch thủy đậu này đã sớm không còn bóng dáng. Thái hoàng thái hậu không lên tiếng, hoàng thượng cũng sẽ không tự nhiên nói cái gì.
Vân tần trong lúc vô tình nói chuyện: "Hôm qua nô tì đến Xuân Ngọc các, nhìn thấy Nguyên quý nhân bái đọc kinh Phật, cung nữ giữ cửa nói với nô tì, nàng tự biết mình có tội không dám đến gặp lão tổ tông, mấy ngày nay đều ăn chay cầu phúc cho ngài."
Thái hoàng thái hậu gật đầu một cái: "Ai gia cũng không đúng, không nên trừng phạt nàng nhưng chuyện liên quan đến long thể hoàng đế nhất định cần cẩn thận hơn nữa. Bây giờ cũng không sao không cần cấm túc nàng nữa, thả đi đi."
Thật sự bà không có ý định trông nom chuyện hậu cung.
"Lão tổ tông mềm lòng, luôn suy nghĩ cho hoàng thượng." Bình phi cười nói, "Nguyên quý nhân nhiều ngày không ra cửa, khẳng định hoàng thượng cũng muốn nàng."
Huyền Diệp cười, nói với Bình phi: "Xem xem, mồm miệng Bình phi lanh lợi lại đẩy trẫm lên đầu rồi."
Vân tần cúi đầu cười nói: "Bình tỷ tỷ đúng là lo lắng cho hoàng thượng đó."
"Xem xem, hai người vẫn còn không liên hiệp bắt nạt trẫm."
"Thôi, ai gia nhiều tuổi rồi, cái thân già không quan tâm được nhiều như vậy, về sau những chuyện này hoàng thượng quyết định là được tâm. Ta mệt mỏi, hoàng thượng ở lại các ngươi cũng trở về đi thôi."
Sau khi mấy phi tử quỳ thỉnh an rồi đi, không khí ồn ào náo nhiệt trở nên yên lặng, im ắng đến mức tiếng động phía trong bình phong trở nên rõ ràng.
"Đi ra đi." Thái hoàng thái hậu nói.
Huyền Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác vừa nhìn, nữ tử xinh xắn, khéo léo này đang dán mắt nhìn bà chăm chú.
Ngay sau đó hắn cười một tiếng nhìn về phía lão tổ tông.
"Hoàng nhi, phi tử này sợ là người kỳ quái nhất nơi này, nhìn thấy con liền né tránh."
Kỵ phi thấy hắn nhìn nàng, đứng không nhúc nhích, Huyền Diệp mắt nhíu lại khe khẽ ý bảo, nàng lập tức hành lễ.
Sau đó đưa tay dìu nàng.
Vốn là trong lòng hắn có chút bận tâm, nữ nhân này luôn độc lai độc vãng, hơn nữa rất thanh cao, sợ là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, quên không đến thăm hỏi, lại còn không biết mà tới núp ở sau lưng.
Nhìn hắn, hình như bà có chút giễu cợt nói: "Cái này hoàng phi quả thật kỳ lạ vô cùng."
Biểu hiện lơ là tỏ vẻ bình thường của hắn rất khác với ngày thường, nụ cười gần như hòa tan ra.
Thái hậu đưa tay kéo tay Kỵ phi nói: "Ai gia không thấy con mấy lần, hôm nay nhìn con đúng là lanh lợi. Khi còn bé a mã con thường dẫn con đến cung chơi, lớn lên ai gia vốn muốn gả con cho một người tốt, lại không nghĩ hoàng đế đoạt mất."
"Hoàng tổ mẫu không nên trách người, là con không nên tới đây."
Bà cười cười hỏi "Hoàng thượng đối với ngươi như thế nào?"
Thanh Hoàn có chút mơ hồ, chỉ là lại nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Thưa hoàng tổ mẫu, hoàng thượng đối với con bình thường, không coi là tốt cũng không tính là quá kém."
Huyền Diệp đổi sắc mặt chen vào hỏi "Trẫm đối với nàng làm sao lại không tính là tốt?"
"Hoàng thượng đối với con rất khác các phi tử khác, một năm nhớ tới sẽ đi thăm mấy lần, không có gì khác biệt cả."
Trong lòng hắn tức giận, nàng đến lâu như vậy, dường như đoạn tuyệt với người trong cung, nào hiểu được người ta như thế nào, nhất định là trước khi vào cung nghe người khác nói.
Thanh Hoàn tiếp tục nói: "Chỉ là làm chồng con thì phải là người đối với con tốt nhất trên đời, so với cha mẹ còn yêu hơn, cho nên con mới đồng ý tới nơi này sống cả đời cùng người."
Thái hoàng thái hậu nhìn quen sống sống chết chết, cũng thấy tình tình ái ái giữa hoàng đế, phi tần quen rồi, thật sự bà hiểu rất rõ hoàng tôn trước mắt này.d,dlqd Đột nhiên tìm một hoàng phi đến đây, từng bước thăng chức cho hoàng phi này, một mực chân thật với hắn, thời gian gặp nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trước khi vào cung lừa nàng một năm gặp mấy lần là bình thường, không có mục đích riêng thì coi như là tác dụng khác.
Chỉ là có một người thích hắn cũng tốt, luôn tốt hơn những người tính toán với hắn trong cung, vì thế mà mê muội.
Huyền Diệp nhìn nàng, khóe miệng khẽ cười nghiêng đầu nói với thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, vị hoàng phi này của trẫm vừa tới, có một số quy củ không hiểu được, nàng cũng không hay đi lại trong cung. Trong cung quá nhiều người giữ quy củ, trẫm không muốn đánh mất tính của nàng. Lại nói cha nàng yêu nàng nhiều như vậy, có một ngày tố cáo nói trẫm khi dễ nàng cũng thật không xong, đợi đến ngày nào có thể quản lý hậu cung rồi học quy củ sau cũng không muộn, nàng rất thông minh."
"Hoàng đế thích thế nào thì thế đó, nàng tới nơi đây được vài ngày, thấy ngươi tới đây liền lặng lẽ né tránh, ai gia còn tưởng chuyện gì đã hù dọa tôn tức của ta thành cái bộ dáng này."
Mười ngón tay Huyền Diệp giữ chặt tay Thanh Hoàn, mỉm cười nói: "Trẫm sao dám hù dọa nàng, sợ là Hoàn nhi ghen thôi."
Ghen tuông có thể là có, đã lâu hai người không gặp, gặp mặt liền không tách ra được, một chút ghen tức đã sớm phi hôi yên diệt.
Kỵ phi cùng hoàng thượng ra khỏi Từ Ninh cung, cùng nhau đi Nam thư phòng, Hôm qua, Ngũ Ngung Thanh mới từ Hàng Châu trở lại hẹn yết kiến ở Nam thư phòng xế chiều hôm nay.
Việc quốc gia hắn chưa bao giờ để cho tần phi thấy, mà với Thanh Hoàn, đừng nói tới việc nước, từ lúc vào cung, ngay cả nam tử bình thường cũng chưa từng nhìn thấy. Những ngày qua mỗi lần gặp mặt đều vội vã rời đi, nhìn bộ dáng cười vui của nàng thật sự khó có thể dứt bỏ, không muốn buông tay, liền mang nàng tới đây.
Đi đến Nam thư phòng trừ Ngũ Ngung Thanh, còn có một công tử trẻ tuổi nhẹ nhàng, tao nhã, thanh phàm thoát tục nhưng liếc mắt hai người một cái liền không dứt ra được.
Hai người đều mặc y phục hàng ngày, đúng là rất xuất trần phong nhã, chỉ là cô gái đang đắm chim trong tình yêu đều không thấy được bất cứ ai. Ngược lại hai người bọn họ có chút giật mình, hoàng đế lại mang một cô gái vào Nam thư phòng.
Hai người hành lễ, Huyền Diệp dắt nàng hỏi "Hoàn nhi, biết hai vị đối diện là ai không?"
Lúc này ánh mắt Thanh Hoàn mới chuyển dời đến trên người bọn họ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen.
"Dĩ nhiên biết, là người kể chuyện cho hoàng thượng." Ở trong ấn tượng của nàng có mấy lần nghe kể dường như nam tử kể chuyện đều thích một thân bạch y, diện mạo tuấn lãng.
"Ha ha ha" hắn bị chọc vui, ước chừng cõi đời này cũng chỉ có nàng dám nói thế, hơi mỉm cười nói, "Chỉ là cũng không sai lắm."
Ngũ Ngung Thanh là lão sư bồi giá của hoàng đế, một vị khác chính là thanh niên tài tuấn đại danh đỉnh đỉnh Nạp Lan Tính Đức. Nhưng mà trong mắt Thanh Hoàn chỉ có mình nam tử này, đâu cần quan tâm người này là ai, huống chi những sách từ trước nàng học đến giờ, trừ Kinh Thi Luận Ngữ thì toàn bộ đều là Tây Du kí, Thủy Hử, Tùy Đường Diễn Nghĩa các loại, không có tí khí chất đa sầu đa cảm nào cả, đối với người đại từ cũng hoàn toàn không tỏ vẻ yêu thích hay sùng bái gì cả.
Ngũ Ngung Hoàn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ông và Huyền Diệp ở chung một chỗ cũng hơn mười năm nhưng là lần đầu tiên thấy người nắm tay một cô gái như đôi tình nhân đi tới, mà trên mặt hoàng đế không hề che giấu nụ cười nhàn nhạt chút nào. dd,lqd Cô nương này ăn mặc tùy tiện không long trọng lắm, bộ dáng thanh tú khả ái, khuôn mặt tỏ ra cực kỳ phấn khởi. Ngũ Ngung Thanh không nhịn được tò mò: "Hoàng thượng, vị cô nương này là?"
"Kỵ phi của trẫm." Hắn nói, "Khi thầy rời kinh thành đi vân du thì nàng vào cung.”
"Hoàng thượng, vị này nương nương thật khác các tần phi kia.”
Nạp Lan Tính Đức rất hợp thời gật đầu: "Mi sao nhãn giác tàng tú khí, thanh âm tiếu mạo lộ ôn nhu (*). Hôm nay coi như thần cũng nhìn thấy bộ dáng e thẹn khả ái của một cô gái."
(*)Chân mày khóe mắt giấu thanh tú, âm thanh nụ cười lộ dịu dàng (Mình để lại nguyên văn cho hay )
Huyền Diệp rất không khách khí phản bác: "Chỉ khi không nói chuyện nàng mới có vẻ dịu dàng thôi, ngày thường chả có tí dáng vẻ e thẹn ít nói như vậy gì cả.”
Bởi vì người khác khen nức nở mình một phen như vậy, Thanh Hoàn mới nhìn hắn.
Sau đó đột nhiên vui vẻ nói: "Ta biết rõ ngươi là ai, ngươi chính là Nạp Lan công tử? Tại thành đồ cổ ta đã nhìn thấy chân dung của ngươi. Quả nhiên họa sĩ đều là kẻ gạt người, không giống chút nào cả. Chỉ là lần này thì tốt rồi, trừ một Diệp công tử lại xuất hiện thêm một Nạp Lan công tử, vậy ông chính là?"
"Thần là Ngũ Ngung Thanh." Năm nay hơn 30 tuổi rồi, không đảm đương nổi chữ công tử.
"Ah ~ ông họ Ngũ, chính là Ngũ sư phụ? Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi."
"Đó là phụ thân hắn." Huyền Diệp nói, "Phụ thân hắn ở Thái Y viện, nàng bị bệnh thì ông ấy sẽ đến đây khám, vị này là thầy giáo của trẫm."
"Ngũ sư phụ sao, tuổi hơi cao nên không gọi là công tử, vậy gọi là Ngũ tài tử cũng rất hay.”
Ba người nở nụ cười, quên đi ưu phiền triều chánh, buổi chiều thỉnh thoảng đi cùng với nàng thật thú vị.
Nhưng mà bọn họ có chánh sự cần thương lượng, nàng lại thành người thừa.
Huyền Diệp đứng dậy kéo tay của nàng thanh âm mềm mỏng, ngọt ngào: "Hôm nay nàng tạm hồi cung trước đi, hôm nào trẫm rảnh rỗi nhất định sẽ đến thăm nàng.”
Dường như sắc mặt vui vẻ của nàng ngay lập tức trở nên sửng sốt.
Mỗi lần hai người chia tay giống như ngàn dặm cách biệt mấy năm không gặp. Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, từ vui vẻ đến tái nhợt rồi rối rắm, sau đó tự an ủi mình rồi cuối cùng lại vui vẻ trở lại. Nàng không nói gì, buông tay ra.
"Không được quên đấy."
"Sẽ không quên."
Cuối cùng lưu luyến chia tay rồi ra ngoài.
Hai người đứng ở một bên thấy một màn này rất là kinh ngạc. Từ trước đến giờ Ngũ Ngung Thanh đều cảm thấy không hứng thú cũng không dám hỏi gì chuyện nhà hoàng đế. Nhưng ngược lại, Nạp Lan Tính Đức lại rất đăm chiêu nói: "Khi nào thì hoàng thượng hóa thân thành Diệp công tử?"
Huyền Diệp cười nói: "Năm ngoái trẫm cùng Ngõa Cách cải trang xuất cung, vừa vặn gặp phải. Nàng đuổi theo trẫm hỏi họ tên, bất đắc dĩ nói dối là Diệp công tử."
Ngũ Ngung Thanh hứng trí nói: "Nói như vậy là Kỵ phi nương nương theo đuổi ngược hoàng thượng, đúng là kỳ lạ."
"Không thể nghĩ như vậy, trẫm sớm biết nàng là ai rồi."
Nhìn ra được hoàng đế không muốn nói nhiều, hai người cũng không dám hỏi nhiều hơn.
Mấy ngày nay trời bỗng nhiên trong lành, nhiệt độ hoàn hảo, thân thể thái hậu cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối lúc Nguyên quý nhân hầu hạ, phát hiện hoàng đế chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
Huyền Diệp biết nàng đi học nên biết chữ, hai người thi làm thơ với nhau. Nguyên quý nhân sống ở Nam Phương, tâm tư tinh tế, làm thơ cũng như mưa phùn gió mát khiến cho người ta cảm thấy tinh cảm dịu dàng. ddl,qd Thi từ của hoàng đế trừ bỏ phóng khoáng tuấn lãng, còn có một mặt văn phong uyển chuyển hàm xúc. Tài hoa như vậy thật sự là đa tài đa nghệ, Nguyên quý nhân sùng bái, lại muốn chuẩn bị thêm một bài.
"Được rồi, tài văn chương của ái phi rất tốt, bây giờ nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai rồi viết, trẫm mệt mỏi rồi."
Con thuyền là nàng chìm đắm trong ôn nhu, dịu dàng của hắn.
Rồi sau đó hắn có chút hăng hái thì thầm nói: "Ngu Hồi, Vu Hồi, trẫm cảm thấy tên này không êm tai, rất là thế tục, không bằng gọi Lục Các, nghe đã thấy tươi mát động lòng người rồi."
Mỹ nhân trên giường luôn đẹp nhất động lòng người nhất, ánh mắt mê ly mà sinh động kia như hút lấy hồn phách người. Hoàng đế nhìn ánh mắt của nàng, nàng chưa bao giờ dám làm càn nhìn thẳng hắn như vậy.
"Cám ơn hoàng thượng ban tên, trong lòng nô tì rất vui mừng, cả đời nô tì cũng không thể quên được ngày hôm nay.”
Huyền Diệp ôm nàng, nhìn đỉnh đầu giường: "Thời gian ngắn ngủi, trẫm với nàng cùng đi đến đích, sao có thể quên được cả đời như vậy."
Âm thanh hắn vô cùng nhẹ nhàng, chưa bao giờ dịu dàng như vậy, Nguyên quý nhân nằm ở trong ngực khẽ khóc. Trước vào cung luôn nghe người khác nói, khó nhất là nhận được ân tình của hoàng đế, tàn nhẫn nhất là sủng ái một thoáng rồi cô tịch cả đời. Vì một nam tử mà tất cả nữ nhân trong cung đều điên cuồng, chỉ vì một chút thưởng thức và yêu mến. Từ xưa đến nay hoàng đế là vô tình nhất, hôm nay có thể may mắn lấy được chút sủng ái của hắn, đời này là đủ rồi.
"Hoàng thượng yêu quý nô tì như thế, nô tì nguyện ý coi hoàng thượng là phu quân, một đời một kiếp hầu hạ người."
Huyền Diệp cười khẽ một tiếng ôm nàng ngủ.
Nữ tử trong thiên hạ đều nguyện ý bồi phu quân một đời một kiếp, chỉ là nàng hứa một đời một thế nhưng cũng có rất nhiều nữ nhân muốn một đời một thế.
Buổi sáng sau khi tỉnh lại, thấy hoàng đế đang đứng thay quần áo, Nguyên quý nhân vội vàng ngồi dậy. Hai ba tháng bồi giá, nàng chưa bao giờ có ngủ ngon và sâu như vậy, hoàng thượng tỉnh dậy lúc nào cũng không biết.
Từ trước đến giờ, mỗi lần nàng bồi giá đều là nàng đứng lên mặc quần áo cho hoàng thượng, Huyền Diệp đưa tay đè lại bả vai của nàng.
"Nàng không cần đứng dậy, ngủ một chút nữa đi, hạ triều rồi hầu hạ trẫm ăn sáng."
Nguyên quý nhân yên lặng nằm ở trên giường, người khác nếu muốn ghen tỵ thì cứ ghen tỵ đi, nam tử của nàng như vậy ai lại không thích?
Trong sách cổ viết, hiểu vua, sống thọ, không có đường cùng. ước chừng tâm tình của nàng bây giờ cũng là như thế.