Nửa Đời Quen Thuộc

Chương 3

Một câu nói không có thiện ý làm cho bầu không khí trong nháy mắt trở nên đông lạnh, khắp nơi yên tĩnh

Một lát sau, dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Hi thu liễm lại vẻ cường hãn, xoay người cười yếu ớt

“Không có việc gì, không phải cướp cô dâu, hôn lễ cứ tiếp tục đi” Sau đó xoay người nói với Hạ Hoằng Huân “Anh, em đi toilet”

Thấy anh gật đầu cô cũng lướt qua Lệ Hành

Nhìn cô nhẹ nhàng thanh thản lại hờ hững, Lệ Hành rũ mắt xuống

Hạ Nhã Ngôn nghe tiếng dộng cũng chạy đến đây, cô là bác sĩ bệnh viện lục quân , cô phát hiện Hạ Hi có chỗ không thích hợp, nên lặng lẽ túm lấy vạt áo của Hạ lão ca, cô thấp giọng nói gì đó rồi bước nhanh vội vàng đi theo. Rồi nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hoằng Huân đột nhiên trầm xuống

Các khách mời đương nhiên sẽ không biết nguyên nhân nha đầu nhà họ Hạ đánh nhau với người khác, từ đầu đến cuối, bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người, trước bản lĩnh linh hoạt của hai cô gái, quên mất việc thì thầm, nói nhỏ, thậm chí người nhà Hạ gia cũng không rõ nguyên do. Nhưng giờ khắc này cũng không phải thời gian để đi hỏi lý do, người quật cường như Hạ Hi sẽ không nói rõ nguyên nhân

Trước khi nghi thức hôn lễ được tiến hành, Hạ Hi lại xuất hiện ở sảnh bữa tiệc lần nữa, đi qua phía sau Hạ Tri Dư, cô điềm nhiên như không trở lại bên cạnh Hạ Hành, dường như vẫn không chú ý Lệ Hành đã ngồi vào bàn bên cách cô chưa tới hai thước, vẫn không ngừng nhìn cô

Hạ Hành di chuyển tầm mắt nhìn xuống bắp chân của cô, trong mắt ngoại trừ tia lo lắng không phải không có ý trách cứ, đang muốn mở miệng, thì đã nghe Hạ Chính Tùng đau lòng khẽ trách mắng

“Lớn như vậy còn không biết kiềm chế tính tình của mình, bị thương ở đùi còn chưa lành, không biết chú ý một chút sao?. Nếu như xảy ra chuyện gì thì cháu phải làm sao bây giờ?”

“Chị Nhã Ngôn đã kiểm qua qua giúp cháu, không có chuyện gì đâu ạ”

Sau khi tỉnh táo lại, Hạ Hi biết mình không nên làm náo loạn trong hôn lễ như thế, hơn nữa không muốn để người khác biết mâu thuẫn của cô và Hạ Tri Dư, nên đã chủ động giải thích

“Tối hôm qua chính cô ta đã đâm vào đuôi xe của cháu, hôm nay nhìn thấy cô ta nên cháu mới tức giận ra tay, cháu không biết cô ấy là em họ của anh Dạ, cháu xin lỗi ông nội”

Anh Dạ trong miệng của Hạ Hi chính là đại đội trưởng của đại đội đặc biệt, mà cha của Dạ Diệc còn là cấp dưới của ông cụ Hạ, cô cũng biết giao ít nhiều về giao tình của các bâc trưởng bối, nhưng Hạ Tri Dư là em họ của Dạ Diệc, lúc nãy Hạ Nhã Ngôn nói cô mới biết

Nhắc đến Hạ Tri Dư thì mày kiếm của Hạ Chính Tùng nhăn lại

“Hôm nay cũng là lần đầu tiên ông gặp con bé đó, trước đây cũng nghe chú Dạ của con nhắc đến, chú ấy nói là, tính tình của con bé được cưng chiều rồi sinh ra bướng bỉnh, cao ngạo, cho nên chú đưa đi nhập ngũ để rèn luyện tính tình lại”

Hạ Nhã Ngôn hừ lạnh “Có rèn luyện cũng không thấy giảm bớt tí nào”

Biết cô nhìn thấy Hạ Tri Dư động thủ trước nên cô nói “Là em kích thích cô ta”

Tính tình của cháu gái nhà mình như thế nào , ông còn không biết sao, vì thế ông nói “Cháu cũng nên kiềm chế tính tình của mình đi, như vậy làm sao thích hợp vào đội cảnh sát hình sự?”

Hạ Nhã Ngôn nghe vậy thì vội vã nói

“Nhưng Mục Nham lại không nghĩ như vậy a, cháu nghe anh cháu nói, đánh giá của anh ta về Hạ Hi là Gặp biến không sợ hãi, thật không biết em ấy dùng cách gì mà không sợ hãi”

Giương mắt nhìn về phía Mục Nham, sắc mặt của Hạ Chính Tùng ngưng trọng nói “Lát nữa ông sẽ tìm anh ta nói chuyện”

Hạ Nhã Ngôn thấy thế lại thêm mắm thêm muối nói “Lúc này ông tìm anh ta nói chuyện ạ?. Cháu nói ông, lúc trước ông không nên đồng ý cho em ấy ghi danh vào trường cảnh sát, bây giờ tốt rồi, có chút bản lĩnh rồi, tức giận lên thì đập bàn đập ghế, ngay cả xã hội đen cũng không theo kịp…”

Hạ Hi hừ một tiếng, ngăn cản cô ấy tiếp tục nói “Chị đừng gây thêm phiền phức được không chị họ, chị nói cứ như em là đứa ko có đầu óc, tứ chi phát triển vậy, em cũng có nguyên tắc của mình, chị đừng quên lần đó nếu không phải em rat ay chị đã bị người ta bắt nạt rồi. Cho nên trong những tình huống nhất định, có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề”

Vì muốn chuyển đề tài nên cô nhìn xung quanh nói “Vì sao còn chưa dọn thức ăn lên a, kết hôn thật phiền phức, bận rộn đến nỗi, em cũng đói bụng…”

Hạ Nhã Ngôn không còn gì để nói cô, vừa gõ trán của cô vừa nói “Em mãi mãi chỉ biết ăn thôi”

Một câu nói đùa lơ đãng đã hóa giải được sương mù của tranh chấp đánh nhau, từ trước đến nay, đối với những bất hòa của thế hệ sau, người nhà họ Hạ cũng không đào gốc bới rễ tìm nguyên nhân làm gì, cho nên cũng tin lời Hạ Hi nói, nghĩ rằng cô với Hạ Tri Dư vì tai nạn xe cộ cho nên mới dẫn đến không vui

Sau khi bữa tiệc kết hôn của Hạ Hoằng Huân và Mục Khả kết thúc, Hạ Hi giống như người không có việc gì thay anh họ tiếp đãi khách khứa, bận cho đến lúc gần tối thì mới chào tạm biệt với người nhà và rời khỏi trước. Cô từ chối yêu cầu của Hạ Nhã Ngôn, Hạ Hi tự mình đến bệnh viện xử lý vết thương ở đùi

Nhìn miệng vết thương của cô, sắc mặt bác sĩ thật không tốt, vừa tiếp tục động tác trên tay vừa vặn hỏi “Tại sao lại biến thành như vậy?. Bộ cô không muốn giữ lại chân nữa à?”

Trên trán tiết ra mồ hôi, đau đớn đến mức làm cho Hạ Hi nghiến răng “Không có chuyện gì lớn, trong vòng một tuần có thể khỏi không bác sĩ?”

“Không lớn sao?” Bác sĩ tức giận nói “Một tháng cũng không khỏi được”

Hạ Hi vỗ vỗ gò má cũng không nói tiếp, bởi vì miệng vết thương có chút thay đổi nên cô phải ở lại truyền nước biển

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô mơ hồ nghe được tiếng cửa phòng bệnh được đẩy ra, cho dù người đến cố gắng bước chân thật nhẹ, nhưng tính cảnh giác của Hạ Hi khá cao, cho nên cô đoán được, thanh âm vọng lại trên mặt đất là của giày quân nhân

Mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt của Hạ Hi hỗn loạn dừng trên khuôn mặt Lệ Hành đang đứng ở bên giường, vì anh đứng ngược ánh sáng nên không nhìn rõ đường nét cương nghị rõ ràng, đôi mắt âm u giống như biển dưới trời đêm, ánh mắt ấy thâm thúy, cô đọc cũng không hiểu, đối mặt một lát, anh mới thong thả dùng ta phủ lên trán của cô

Cái trán trơn bóng được bàn tay anh bao phủ, cô cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay của anh, cảm giác ấm áp, thô ráp làm cho cô không thể kiểm soát được phòng tuyến trong lòng mình

Anh xác định cô không hề phát sốt, tinh thần đang căng thẳng của anh mới dịu đi một chút, anh nói “Phó đoàn trưởng bảo tôi đến đây xem thế nào”

Một câu giống như tùy ý giải thích, làm cho Hạ Hi giật mình từ trong thất thần trở về với thực tại. Quay đầu tránh né bàn tay của anh, cô nhắm mắt lại, lúc Lệ Hành gọi y tá đến điều chỉnh lại ống truyền dịch làm giảm lượng nước thuốc chảy vào trong mạch máu làm cô cảm thấy không thoải mái, cô nói

“Không dám làm phiền Lệ tham mưu trưởng, mời anh về đi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình”

Im lặng một lát, giọng nói ôn hòa của Lệ Hành vang lên “Không phiền”

Thấy cô không nói thêm gì, anh lại hỏi “Không phải em ở bộ chính trị phụ trách nghiệp vụ của các cán bộ kỳ cựu về hưu sao?. Tại sao lại bị thương?”

Nếu không phải Hạ Hoằng Huân nói cho anh biết, cô có vết thương cũ trên chân chưa lành, sợ rằng anh cũng không biết

Hạ Hi trả lời tích chữ như vàng, cô nói “Điều tạm”

Ánh mắt của Lệ Hành dừng trên khuôn mặt hơi lộ vẻ tái nhợt của cô, còn nói “Công việc ở bộ chính trị hơi nhàm chán, nhưng đến đội cảnh sát hình sự chưa chắc là lựa chọn tốt nhất, bất kể suy nghĩ trên phương diện nào, con gái cũng không thích hợp…”

“Anh quản hơi nhiều rồi đấy”

Chẳng lẽ trong mắt anh, việc cô chuyển công tác là chứng tỏ mình là anh hùng sao?. Nhất thời toàn thân Hạ Hi bắt đầu đề phòng, lời nói của anh còn chưa nói xong đã bị cô ngắt lời, giọng điệu không chút thân thiện nói

“Xem ra anh họ của tôi đều đã nói hết chuyện của tôi cho anh biết, chuyện riêng của tôi, Lệ tham mưu trưởng cũng muốn quản lý sao?”

Nói chuyện như vậy làm cho bầu không khí rất tệ, mùi thuốc súng nồng nặc khiến người ta khó có thể tâm bình khí hòa, trầm mặc một lúc, thanh âm trầm thấp của anh lại vang lên trong không khí, Hạ Hi nghe được anh hỏi

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Chỉ một câu hỏi đơn giản đã gợi lên vô hạn tâm sự trong lòng, biết rõ anh muốn hỏi gì nhưng Hạ Hi lại quay đầu đi, dối lòng nói

“Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu”

“Nghe không hiểu cũng không sao”

Đã hiểu lầm như vậy, rồi nên Lệ Hành lên tiếng giải thích “Anh chỉ muốn nói với em, hôm nay anh đi có một mình” nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô, anh khe khẽ nói ra ba chữ

“Tin tưởng anh”

Tin tưởng?. Hạ Hi không biết giữa bọn họ còn có gì gọi là tin tưởng nữa không?. Cô nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, nhắm mắt lại không nói chuyện, cô sợ nếu như mình mở miệng sẽ để lộ tâm sự trong lòng

Tiếp theo là sự im lặng kéo dài, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bước chân vang lên bên tai, thì chỉ có tiếng hít thở đều đặn của 2 người

Lệ Hành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh lộ ra vẻ nghiêm nghi, trong đôi mắt vẫn là vẻ sâu không lường được

Không biết có phải do quá mệt hay không, sau đó Hạ Hi đã ngủ thiếp đi, chờ lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối rồi, nhưng người ngồi bên giường vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, vẫn không nhúc nhích.

Nhẹ nhàng di chuyển chân, cô chuẩn bị vén chăn xuống giường, thì phát hiện tay dưới chăn đã bị Lệ Hành nắm lấy

Anh chần chừ nhìn lỗ kim trên bàn tay, thấp giọng nói “Vừa mới rút kim, cho nên anh sợ sẽ chảy máu”

Không để ý đến anh, Hạ Hi rút tay về, bởi vì khi rời giường cử động hơi mạnh nên cô cảm thấy hơi choáng váng, từ trên giường muốn ngã xuống đất

Lệ Hành nắm lấy khuỷu tay đỡ lấy cô, giọng nói dịu dàng “Cẩn thận một chút”

Hạ Hi rút tay khỏi bàn tay của anh, cô nói “Tôi không sao, anh đi đi, sau này không cần thiết phải gặp lại”

Thấy anh khăng khăng cởi quân trang muốn khoác lên người cô, cô đành phải nói

“Tôi với anh ấy ở bên nhau”

Tay của Lệ Hành run lên một chút, lúc Hạ Hi chuẩn bị cởi quân trang trả lại cho anh, thì anh đã dùng những ngón tay giữ chặt vạt áo trước của quân trang, anh nói

“Em mặc đi, bên ngoài rất lạnh”

Anh tựa hồ sợ cô sẽ nói lời từ chối nên ngay sau đó anh nói

“Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, cho dù người đó không phải là anh, anh cũng----“Ngừng lại thật lâu, anh cũng không thể nói nốt mấy chữ cuối cùng

Trong phút chốc lòng cô cảm thấy chua xót khi đối mặt với ánh mắt ấy, Hạ Hi bước từng bước về phía cửa, né tránh ánh mắt của Lệ Hành

Hai người vẫn tiếp tục duy trì im lặng cho đến khi đến cửa bệnh viện, Lệ Hành lấy chìa khóa xe, đúng lúc này, có một ánh sáng trắng chợt lóe lên, chuẩn xác chiếu lên người hai người, khuấy động bầu không khí yên tĩnh

Hạ Hi híp mắt, mơ hồ nhìn cửa trước của chiếc xe cách đó không xa được mở ra, một bóng dáng cao lớn trực tiếp bước xuống, đi thẳng đến trước mặt bọn họ

Dưới ánh trăng, Tiêu Dận tay cầm áo khoác ngoài, chân dài vai rộng, làn da màu đồng khỏe mạnh lộ ra dưới ánh sáng trắng càng làm nổi bật vẻ co dãn sáng bóng

“Em cũng thật là, tham dự một hôn lễ, cũng có thể đưa mình đến bệnh viện”

Tiêu Dận đi bộ đến trước mặt bọn họ, ánh mắt ngừng ở trên mặt Hạ Hi, phát hiện sắc mặt của cô tái nhợt, và yếu ớt, anh dịu dàng lại không mất sức ôm cô về phía mình, sau đó dùng giọng điệu ôn nhu nói

“Em còn đau không?”

Trong tình cảnh này, vẻ mặt Lệ Hành hơi có chút biến hóa, chẳng qua là sự thay đổi này được ẩn giấu rất kỹ, người ngoài khó có thể nhìn thấy được

Thần kinh Hạ Hi căng thẳng nãy giờ bỗng nhiên được thả lỏng, đôi tay trắng nõn nắm lấy cánh tay của Tiêu Dận, Hạ Hi ăn ngay nói thẳng nói

“Một chút”

Lại nghĩ đến trước đó, anh nói có việc bận phải đi không thể tham dự hôn lễ của anh họ được, nên cô hỏi

“Sao anh lại đến đây, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”

Tiêu Dận dìu cô đi về phía xe của mình, Tiêu Dận nói bằng giọng bất cần “Trước tiên đừng nhắc đến những chuyện này, anh vừa mới về, đã hay tin em gây sự với người ta rồi”

Bỗng nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, anh đem áo khoác trên người Hạ Hi trả lại cho Lệ Hành, thuận miệng nói

“Cám ơn anh”

Giọng điệu này, nét mặt này, nghiễm nhiên xem Lệ Hành như là cấp dưới của Hạ Hoằng Huân
Bình Luận (0)
Comment