Nghe cô lần đầu giải bày tâm sự ra như thế làm cậu không thể không chạnh lòng, cậu không ngờ là cô lại nghĩ về mình và gia đình mình như thế, biết được cô phải chịu đựng nhiểu buồn tủi cậu cảm thấy rất có lỗi:“Những chuyện chị nói trước nay em đều biết nhưng em lại không nghĩ chị lại vì chuyện đó mà không yêu em.
Là em vô tâm, em xin lỗi.
Chị đã nói ra thật lòng như thế thì em sẽ không để chị buồn tủi nữa, chỉ cần chị chấp nhận ở bên em, em sẽ cho chị những thứ chị muốn và còn hơn thế nữa.
Tiền tài, danh vọng, không phải là thứ quá khó để em cho chị, thứ duy nhất em không thể cho chính là một gia đình bình thường, sống trong dòng tộc này chị phải cùng em chấp nhận.
Nếu chị có thể bỏ qua, em thề sẽ cho chị một cuộc sống trên đỉnh cao không bị bất kỳ kẻ nào hạ bệ hay sỉ nhục, chị hãy tin em lần này nữa thôi.”“Lúc trước cậu cũng nói sẽ không để tôi thiệt thòi, cuối cùng thì sao? Bà cậu đưa Thùy Duyên về, cậu không những không tránh xa cô ta mà còn cười nói vui vẻ.
Thân tôi mang tiếng là người đầu ấp tai gối với cậu mà phải khum lưng cúi đầu quét nhà dọn dẹp trong khi cô ta lại thảnh thơi ăn uống vứt vỏ cho tôi dọn.
Đó là không để tôi thiệt thòi của cậu sao? Tôi ghét cậu là ghét từ ngày đầu gặp cậu rồi chẳng qua là tôi thấy cậu nhỏ nên bỏ qua nhưng cậu càng lớn càng không ra gì, thị uy với tôi, bắt nhốt tôi, không giúp đỡ tôi mà trái lại còn bắt tôi hầu hạ, miệng thì nói yêu mà tâm có để tới tôi đâu mặc kệ bà cậu đánh chửi cũng im thinh, bao nhiêu đó đủ làm tôi từ ghét chuyển sang hận cậu rồi.
Tôi chỉ mong sao cho ngày đó cha tôi tông chết cậu cho rồi, để cậu sống trên đời là sai lầm lớn nhất của cha tôi.
Bây giờ cậu khôn lớn lại muốn lên giường với tôi, uổng công tôi có ghét cũng cố chăm sóc cho cậu, phải chi tôi biết sau này cậu muốn đè tôi ra giường như thế thì tôi đã cắt cái đó của cậu ngay từ lúc cậu còn nhỏ rồi.”“Chị ghét em đến thế sao? Năm đó nếu em chết thì chị cũng phải bồi thương, không chừng còn khổ hơn bây giờ.
Chị suy nghĩ lại đi rồi cho em một đáp án, chị thật sự cảm thấy cuộc sống nghèo khổ không đủ cái ăn trong xóm trọ tốt hơn cuộc sống hiện tại sao?”Giao Giao im lặng không nói thêm gì, cô cũng không muốn nghe tiếp nên bịt tay lại nhắm mắt cố gắng ngủ.
Gia Nguyên thấy thế chỉ biết thờởdài nằm xuống giường khép nép đưa tay chạm vào cô, tuy là cách một lớp chăn nhưng đủ khiến cậu cảm thấy hài lòng.
Cô thấy tay cậu đặt trên người mình liền lập tức đẩy ra, cậu tiếc nuối cảm giác mềm mại đó đến mức lộ ra mặt, bị đuổi rồi nên cậu phải quay lại chiếc sofa quen thuộc mà ngủ.
Ngay thời khắc này cậu chỉ mong muốn được ôm và ngửi mùi người cô mà ngủ, đã quen cái cảm giác có cô bên cạnh nên thật khó để yên giấc.…Một thời gian nữa lại trôi qua, khi mọi ồn áo trên mạng của Gia Nguyên giảm cũng là lúc cậu và Giao Giao đã lành vết thương hẳn.
Ngày hôm đó Giao Giao được tháo bột, Gia Nguyên đã đỡ tay dìu cô đi thử vài bước, lúc đó cũng là lúc cô nghĩ về đáp án mà bấy lâu nay cậu muốn biết và cô cũng rất muốn biết.
Trong lúc được cậu dắt tay tập đi cô đã nhìn cậu và suy nghĩ rất nhiều: “Lúc nào mình bị bệnh, bị thương cũng là cậu ta ở bên cạnh, bao nhiều lần mình muốn trốn bị bắt về tại sao cậu ta không lớn tiếng với mình nửa câu mà trái lại chỉ xin mình quay về trạng thái cũ? Nghĩ cho cùng mình bị thương nhiều lần như thế cũng chỉ do mình muốn bỏ trốn, mình cãi nhau với cậu ta cũng là do mình cố ý nói lời khó nghe chọc tức cậu ta, đều do mình tự tạo cả.
Nhìn lại toàn diện, Gia Nguyên thật sự rất tốt với mình, chỉ có gia đình cậu ấy mới đáng ghét.
Có phải trước giờ mình đánh đồng cậu với gia đình hay không? Mình sẽ không bao giờ muốn ở lại căn nhà này suốt đời nhưng mình cũng không thể gạt bỏ tình cảm của hai đứa với nhau.
Không có yêu thì cũng là chị em một thời thân thiết, để cậu ta khổ sở như thế mình có phải ích kỷ quá rồi không?”Những suy nghĩ như thế cứ đan xen mãi trong đầu cô không dứt và trong nhiều ngày liền như thế cô dần dần nhận ra điểm tốt của cậu.
Một ngày khi cô đang ăn chén súp cua mà Gia Nguyên chuẩn bị thì chú Kính vào phòng tìm cô nói chuyện bàn về chuyện lùm xùm ở khách sạn đêm đó, chú thấy cô ngồi trên giường ăn nên cũng đi đến ngồi lên giường tỏ vẻ thân mật nói với cô rằng:“Vụ việc ở khách sạn đã ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn, mặc dù chú đã khống chế được thông tin trên mạng nhưng bộ mặt của tập đoàn đã không còn như trước, dù muốn dù không con và Gia Nguyên vẫn phải cùng nhau xuất hiện trong một cuộc họp báo nói rõ sự thật.
Cuộc họp báo hai ngày nữa sẽ diễn ra, tới lúc đó chú muốn con họp tác với Gia Nguyên diễn một màn kịch.
Chú đã bàn bạc hết với Gia Nguyên rồi, chú sẽ giới thiệu hai đứa là bạn học, ngày hôm đó Gia Nguyên dẫn con đến khách sạn để tìm chú nhưng trên đường có chút cãi vã nên mới có cảnh lôi kéo trước khách sạn.
Còn chuyện Gia Nguyên bị thương hai con sẽ giải thích rằng đó là chuyện ngoài ý muốn Gia Nguyên tự té ngã trong nhà vệ sinh.
Con chỉ cần nói đúng như thế, mọi việc phía sau đều có chú lo liệu, con không cần lo lắng bất cứ điều gì.”Giao Giao nghe xong liền tỏ thái độ dè dặt, nghi ngờ bỏ chén súp xuống:“Tại sao con phải nói thế, chú không thấy lời khai quá sơ hở à? Con với chú có quen biết gì nhau mà con lại đi đến khách sạn tìm chú? Con và Gia Nguyên cách nhau 6 tuổi thì bạn bè được chỗ nào? Còn nữa, bị té ngã thì làm sao khâu đầu 18 mũi được? Tóc của Gia Nguyên vẫn chưa mọc ra nhiều, muốn giấu mấy vết khâu đó cho đừng thấy người ta chẳng lẽ họp báo Gia Nguyên phải đội nón à?”Chú Kính phì cười:“Con đúng thật là rất thông minh, nhưng con cứ yên tâm đi, cái gì chú bảo con làm đều có lý do cả.
Nếu phóng viên hỏi đến quan hệ của con và chú thì bà nội sẽ thay mặt trả lời, trước mắt câu trả lời sẽ là con và chú yêu nhau.
Trả lời như thế vừa hợp tình hợp lý với những câu trả lời trước vừa tránh được sự nghi ngờ của ông Tấn với Gia Nguyên.
Con cũng biết rồi đó, ông Tấn không phải dạng dễ tin người, ông ta nhất định sẽ chú ý đến Gia Nguyên sau vụ việc này.”Giao Giao đảo mắt suy nghĩ một chút sau đó cô khoanh tay lại, hỏi với giọng rất nghiêm túc:“Chuyện nói dối con và chú yêu nhau Gia Nguyên có biết không?”Chú Kính đắng đo một lúc rồi mới trả lời:“Chú vẫn chưa nói với nó.”“Chú không sợ Gia Nguyên giận sao?”“Đành chịu, đây là cách khả thi nhất rồi, vừa giải quyết được chuyện hiện tại vừa giải quyết cả chuyện sau này.”“Chuyện sau này của chú chính là nói đến chuyện danh nghĩa của đứa nhỏ do con sinh ra phải không? Chú và bà ta sớm đã tính trước nếu sau này con sinh con của Gia Nguyên ra sẽ cho đứa bé danh nghĩa là con của chú, và con cũng là vợ chú để tránh nghi ngờ của ông Tấn đúng không? Chú sợ ông Tấn biết Gia Nguyên đã có người phụ nữa khác trước khi lấy con gái ông ta mà sẵn sàng đối xử tệ với cháu mình thế sao? Một khi cậu ta mà biết, cả con, chú và bà ta đều không yên ổn, chú có chắc kế hoạch này tốt chứ? Có nghĩ sẽ hối hận không?”Chú Kính lắc đầu:“Chú cũng không biết, mọi việc đều do bà nội Gia Nguyên sắp đặt cả, chú cũng không tiện xen vào.
Tất cả mọi việc bà ấy đã lường trước hết chỉ có duy nhất chuyện con đăng ký kết hôn với Gia Nguyên là ngoài dự định.
Chú không biết sau này phải ăn nói với nó làm sau khi con của nó nó lại chẳng được nhận, còn chú thì lại đem cả vợ và con của nó về cho mình.
Thật là quá khó xử!”Nghe tới đây, Giao Giao tỏ vẻ khinh thường nhếch môi cười:“Hứ! Các người làm gì thì người ở giữa chịu thiệt cũng là tôi.
Thật ra thì cảm giác có con với cháu mà làm vợ chú chắc cũng không đến nổi tệ, dù gì tôi bây giờ cũng chẳng còn quyền con người nữa nên cũng không cần mặt mũi, liêm sỉ.
Tôi trốn nơi này lần này là lần tư, người ta nói nhất quá tam, tôi thì tới bốn lần, lần nào cũng thảm không buồn nói.
Nhờ hôm nay chú nói mà tôi mới biết hóa ra cả đời tôi sẽ không chỉ có một đời chồng, trước nay tôi còn sợ cả đời sống với Gia Nguyên đó chứ! Có hai người chồng là bác cháu cũng không sao, chán rồi thì đổi qua lại, sinh con cho ai thì cũng mang họ Tăng thôi.”“Giao Giao còn đừng nói với thái độ như vậy, chú không bắt con sống hai chồng, chú chỉ là chồng trên danh nghĩa thôi, nhiệm vụ của con vẫn là chăm sóc cho Gia Nguyên.
Chú già rồi, đời nào dám nghĩ đến chuyện xa xôi đó, con cũng nghĩ thoáng chút đi mắc công lại buồn bực.”“Buồn bực cái gì chứ? Tôi đang vui muốn chết, tự nhiên thằng nhỏ hồi đó mình tắm rửa, thay đồ giờ làm chồng mình.
Đã thế ông chú ngày đó tôi luôn coi trọng trong tương lai sẽ là người chồng thứ hai.
Tôi vui còn vui không hết nói chi buồn! Đầu óc người nhà giàu các người nghĩ tôi không dám tin là như vậy vẫn nghĩ ra được.
Tài tình gớm thật!”“Con đừng nói lời khó nghe như vậy, tất cả là vì tương lai tốt đẹp của chúng ta thôi…”“Tương lai của các người chứ không phải của tôi, chú làm ơn đi ra ngoài giùm tôi cái đi, sau này cũng đừng vào phòng tìm tôi nói chuyện, từ nay tôi cũng hết kính trọng chú rồi, chú là đồ tồi, tồi gấp mấy lần Gia Nguyên.
Đi đi cho đỡ chướng mắt tôi!”Chú Kính cũng biết phải làm gì để cô hiểu lòng mình, bị cô xua đuổi chú đành đứng dậy lưỡng lự hồi lâu rồi mới rời đi.
Trong lòng Giao Giao tràn đầy phẫn uất không đợi chú Kính kịp ra khỏi phòng liền đập luôn bát súp cua xuống sàn, chú Kính lúc này chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn vào với cặp mặt rối bời.
Cùng lúc này Gia Nguyên ở dưới nhà vừa đi lên lầu, nghe thấy tiếng vỡ đồ từ trong phòng vang ra cậu liền lập tức chạy vào xem, nhìn thấy chú Kính đứng trước cửa lòng cậu đã có chút thấy lạ nhưng không thể nghĩ nhiều hơn nữa, cậu chạy vào phòng thì thấy súp cua vương vãi dưới sàn cùng mãnh vở.
Không biết có chuyện gì xảy ra, cậu lo lắng hỏi cô:“Chị Giao, có chuyện gì vậy?”Giao Giao không thèm nhìn cậu, vẻ mặt tức giận lại lạnh lùng nhìn sang chú Kính:“Có người làm tôi mất hứng, tôi không muốn ăn nữa.”Gia Nguyên nhìn theo hướng mắt của cô và nhìn vào chú Kính, chú lúc này có hơi buồn, lẳng lặng rời đi không nói lời nào.Bây giờ mọi nước đi trong tương lai hầu như đã được sắp đặt hết, trong lòng cô cũng đã cảm thấy chai sần cảm xúc bất ngờ rồi.
Đêm đến, cô nằm trên giường mãi không ngủ được, cứ nghĩ về chuyện chú Kính nói cô lại thấy tức, chẳng lẽ mình chẳng có chút tiếng nói làm để quyết định cuộc đời mình ư? Lúc đó cô lại nghĩ đến lời nói của Hiển lúc trước, anh ta nói rằng cô sẽ không bao giờ thoát được nhà họ Tăng…có lẽ đã nói đúng.
Không trốn được vậy cả đời phải nghe lệnh của họ sao? Đặt ra câu hỏi này cô chưa kịp có câu trả lời thì Gia Nguyên bỗng xuất hiện tay cầm gối ngủ đứng bên giường.
Cô đảo mắt qua nhìn cậu, có chút cau có, hỏi:“Lại muốn gì đây?”Gia Nguyên nhìn cô với vẻ đáng thương, cúi đầu thẹn thùng nói:“Chị có thể…có thể cho em….ngủ…ngủ cùng được không?”Cô không nghĩ nhiều, lập tức trả lời:“Không.”Câu nghe xong liền cảm thấy uất ức, tay ôm chặt gối ngủ trong lòng:“Đã hơn hai tuần rồi, em không chịu nổi khi ngủ mà không có chị…Nếu chị không cho em ngủ cùng chắc em sẽ nói với bà nội…”Giao Giao nghe vậy liền bực tức ngồi dậy, lớn tiếng hỏi:“Cậu đang đe dọa tôi đó à?”“Em không đe dọa chị, em sẽ làm thật.”“Cậu…”“Chị là con nợ, em là chủ nợ.
Con nợ cũng phải biết có nghĩa vụ trả nợ đi chứ! Số tiền chị nợ nhà em tới bây giờ trừ đi thì ít cộng thêm thì nhiều, chị định quịt nợ luôn sao?”Nghe cậu nói cô giận đến câm nín mà không biết nói gì để phản bác.
Đến cuối cùng cũng không cản được cậu vì cậu cứ đứng lỳ đó không chịu đi.
Đành lòng mang phận là con nợ trả nợ cho người ta, Giao Giao nén cục tức này xít qua một bên:“Lên đi!”.