Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 14

Huyết Sát Điện không thể trêu vào Việt gia sao?

Không, nếu thật sự trở mặt, nếu Huyết Sát Điện liều mạng dốc hết toàn lực thì không biết kết quả thắng lợi cuối cùng sẽ về tay ai. Nhưng dưới tình huống như vậy mà chọc giận vị thiếu chủ Việt gia Việt Thanh Phong công cao danh thịnh này, thật sự không phải là chuyện có lợi gì cho lắm.



Dù gì Huyết Ngọc cũng là nhị Điện chủ của Huyết Sát điện, biết lúc nào nên nặng nên nhẹ, dù mặt mũi có bị mất thì hắn cũng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt một lúc lâu, sau đó lại nhìn Huyết Sát, hừ lạnh một tiếng rồi từ bỏ ý định rời đi.

Âu Dương Huyền nhìn Việt Thanh Phong một lúc, nói: “Người đâu, truyền lời, đại hội võ lâm sẽ được dời về sau, một khi việc hôm nay chưa được điều tra rõ thì Âu Dương Huyền ta không thể ngủ ngon. Thông báo với đệ tử của các vị chưởng môn hãy về lại chính sảnh, lát sau sẽ có người mang tất cả đi nghỉ tạm. Chư vị, xin ngồi lại chỗ chờ Hề giáo chủ tỉnh lại đi, nhân tiện… Để lại bốn chén rượu và người rót rượu lúc trước, những thứ không cần thiết khác thì bỏ đi.”

Thấy minh chủ lên tiếng, mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng đều lắc đầu chấp nhận sự sắp xếp này.

Tư Ly chép miệng, muốn nói gì đó lại bị Thẩm Thất kéo ống tay áo, mà sau khi Việt Thanh Phong nói câu nói kia thì vẫn luôn im lặng, không hề có lời phản đối nào với sự sắp xếp mà Âu Dương Huyền đưa ra!

Toàn bộ đại sảnh yên lặng như đêm khuya.

Không biết qua bao lâu, khi tất cả các đệ tử đều đã trở lại bên các trưởng bối, cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng ho một tiếng, dần tỉnh lại, hai mắt vô thần nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, yên lặng chửi một câu.

Mẹ nó chứ, hôm nay đã là lần thứ hai rồi… Bộ gần đây là năm hạn của nàng sao?

“Giáo chủ!” Tư Ly kích động nhào tới.

Hề Ngọc Đường miễn cưỡng tiếp được Tư Ly, tinh thần vẫn có chút mỏi mệt: “… Sao lại đến đây? Thẩm Thất đâu?”

“Ta ở đây.” Thẩm Thất kéo Tư Ly xuống khỏi người nàng, cầm tay nàng để bắt mạch, một lúc lâu sau mới thở phào một hơi: “Không sao rồi.”

Hề Ngọc Đường vô cùng cảm khái, nâng cánh tay lên, người sau thở dài ôm nàng. Hai người cho nhau một cái ôm sau khi sống sót qua đại nạn, Hề Ngọc Đường khẽ cười, nói: “Ngươi ở đây thì thật tốt.”

“Vậy thì sau này có đi đâu cũng phải mang ta theo.” Thẩm Thất buông nàng ra.

“Được.”

Nàng nâng mắt, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt không đổi sắc đưa tay về phía Thẩm Thất: “Đỡ ta dậy.”

Nhưng bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo lại xen ngang vào, dùng sức nắm chặt tay nàng, sau đó kéo mạnh một cái. Hề Ngọc Đường nhìn chủ nhân của bàn tay kia, thấy sắc mặt của Việt Thanh Phong không tốt lắm, yên lặng rút tay về: “Đa tạ.”

Việt Thanh Phong im lặng không nói gì.

“Minh chủ.” Hề Ngọc Đường chắp tay.

“Không sao là tốt rồi.” Âu Dương Huyền thở dài: “Trước khi ngươi tỉnh, lão phu và Thanh Phong cũng đã có sắp xếp, trong bốn chén rượu này chỉ có hai chén bị bỏ độc, loại độc này gặp rượu ắt tan, người rót rượu… Tự sát thân vong, manh mối đã bị cắt đứt.”

Hề Ngọc Đường lẳng lặng lắng nghe, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Tiêu Các chủ đâu?”

Âu Dương Huyền than nhẹ một tiếng, không trả lời.

Nàng nhìn Việt Thanh Phong, người sau chậm rãi lắc đầu.

Tiêu Thừa… Chết rồi sao?

Hề Ngọc Đường sững sờ tại chỗ, không biết vì sao, bỗng nhiên lòng nàng lại trống trải như đồng hoang, hai tay bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền, móng tay đâu sâu vào trong da thịt.

“Vận may của Hề giáo chủ thật tốt, trúng độc không chết, việc luận võ ngày mai cũng được huỷ rồi.” Một lời nói châm chọc vang lên từ trong đám người, lại là Huyết Ngọc đang nhìn nàng với vẻ mặt trào phúng.

Hề Ngọc Đường nhanh chóng buông lỏng tay ra, tiếp theo đột nhiên vẫy tay: “Điện chủ Huyết Ngọc, ta có một câu muốn nói với ngươi.”

Huyết Ngọc nhíu mày: “Chuyện gì?”

Khoé môi Hề Ngọc Đường hơi nhếch lên, một giây sau đã biến mất tại chỗ.

Đến khi mọi người kịp phản ứng, nàng đã đứng trước mặt Huyết Ngọc, ra một đòn nhanh như chớp, đánh vào mặt hắn. Ngay sau đó thân hình lại loé lên, tơ hồng trong tay phóng ra, vòng quanh cổ Huyết Ngọc mấy vòng, chỉ vừa thu tơ lại đã khiến gương mặt của Huyết Ngọc đỏ bừng lên, đột nhiên có một chút máu tươi rỉ ra.

Nàng đứng sau Huyết Ngọc, một tay giữ chặt bả vai của đối phương, một tay kia kéo căng tơ hồng, hệt như đang muốn cắt đứt cổ của Huyết Ngọc.

Trong phòng có nữ đệ tử hét ầm lên. Tất cả mọi người đều có vẻ kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ đường đường là điện chủ Huyết Sát Điện thanh danh hiển hách bên ngoài lại dễ dàng bị Hề Ngọc Đường bắt được… Võ công của hắn, cuối cùng đã cao đến cảnh giới nào rồi?

“Hề Ngọc Đường!” Huyết Sát cả giận nói: “Buông nhị đệ của ta ra!”

“Được.” Hề Ngọc Đường thản nhiên nói: “Chờ hắn chết đã.”

“Ngươi!”

Huyết Sát tức giận ra tay, một đám sương mù màu máu xông đến trong chớp mắt, nhưng còn chưa chạm vào được mục tiêu đã thấy Hề Ngọc Đường lui về phía sau, Huyết Ngọc cũng bị kéo theo vài bước, sắc mặt đã chuyển sáng tím ngắt, hai mắt bắt đầu trợn ngược lên, tay vẫy vùng trong không trung, mắt thấy sẽ chết ngay tại chỗ.

Lữ Chính và Tư Ly xông lên chặn trước mặt Huyết Sát, sát khí tận trời, dường như chỉ cần hắn động thủ thì sẽ xông lên đánh nhau liều chết, người sau càng không nói hai lời rải độc ra ngoài, khiến Huyết Sát Điện chủ không dám lấy cứng đối cứng, trước tiên chỉ che miệng mũi rồi nhanh chóng lùi về phía sau.

Tư Ly vừa ra tay, trong nhát mắt xung quanh không còn một bóng người, tất cả mọi người nhìn vị tả hộ pháp của Huyền Thiên trong truyền thuyết này một cách đầy khiếp sợ, không ngờ tuổi hắn còn nhỏ mà đã ra tay độc ác như vậy.

Huyết Sát bị bức lui, ánh mắt lạnh lẽo: “Để hắn xuống!”

“Ngươi lại đây, ta sẽ cắt đầu của hắn, cứ thử xem!” Hề Ngọc Đường bình tĩnh mở miệng.

Nhất thời vẻ mặt của Huyết Sát trở nên nghiêm trọng hơn.

Thấy hắn đã hiểu được ý của mình, Hề Ngọc Đường cười, nới lỏng tơ trong tay ra: “Huyết Ngọc Điện chủ, ngươi còn muốn nói gì không?”

Huyết Ngọc thở hổn hển, một lúc lâu sau mới lắc đầu một cách khó khăn, vừa khẽ động một chút, máu trong người mới bắt đầu lưu thông trở lại.

Hề Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, buông ngón tay ra, đạp Huyết Ngọc một cước bay ra ngoài. Người sau thống khổ ngã xuống đất, được Huyết Sát tiếp được, bắt đầu ho khan dữ dội.

“Lần sau thì ngoan ngoãn một chút đi.” Nàng nói khẽ: “Không cần phải cảm tạ đâu.”

Huyết Sát vừa giận lại vừa sợ, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Sự mệt mỏi tột cùng dâng lên trong lòng, Hề Ngọc Đường không muốn ở lại chút nào, tuỳ ý chắp tay với Âu Dương Huyền: “Minh chủ, xin nể mặt để bổn toạ đi nghỉ ngơi.”

Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài đại sảnh.

Thẩm Thất vừa thấy thế, một đám cũng chắp tay cáo từ với Âu Dương minh chủ, nhanh chóng đuổi theo.

Mọi người còn đang đắm chìm trong cảnh tượng Hề Ngọc Đường đả thương người lúc mới vừa rồi, Việt Thanh Phong nhìn lướt qua Huyết Ngọc đang vô cùng chật vật, ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Huyền: “Minh chủ, xin tra xét suốt đêm.”

Âu Dương Huyền thở dài xua tay, đứng dậy rời đi.

….

Dưới sự chỉ dẫn của người trong Võ Lâm Minh, Hề Ngọc Đường và thuộc hạ đến viện Quan Lan đã được sắp xếp cho bọn họ, vừa mới đi vào trong phòng nàng liền nói với ba người: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Tư Ly và Lữ Chính liếc nhìn nhau, ngoan ngoãn ra khỏi cửa, Thẩm Thất yên lặng nhìn bóng lưng của Hề Ngọc Đường, xoay người rời đi.

Trong chút chốc căn phòng lại yên tĩnh hơn.

Hề Ngọc Đường lẳng lặng đứng đó, không biết qua bao lâu, mãi đến khi lòng bàn tay và khoé miệng đều có máu trào ra, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại, vươn tay lấy mặt nạ xuống, hai tay ôm mặt ngồi xuống đất, thở dài một hơi.

… Đây không phải là kết quả mà nàng muốn.

Nàng muốn được tự tay đâm chết kẻ thù, nhưng kẻ thù lại chết không rõ ràng.

Điều này khiến nàng cam tâm sao được?

Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, các thúc thúc, a di của Huyền Thiên giáo… Nhất định bọn họ đang chờ nàng báo thù, lại không ngờ, nàng không thể hoàn thành uỷ thác, thậm chí còn chưa có cơ hội ra tay, đối phương đã chết.

Nhưng dù thế nào, trên danh sách kẻ thù của nàng, cái tên Tiêu Thừa này đã vĩnh viễn biến mất rồi.

Không sao.

Hề Ngọc Đường bắt mình phải hít sâu một hơi, không sao, chưa kết thúc, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, không chỉ vì Tiêu Thừa chết mà có thể buông lỏng, không thể.

Nàng muốn báo thù, nàng muốn nhìn Huyền Thiên giáo lớn mạnh hơn, nàng phải sống.

Còn có rất nhiều chuyện đang chờ nàng.

Qua một lúc lâu, Hề Ngọc Đường buông tay, mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến lúc khôi phục được chút bình tĩnh mới khẽ mở miệng: “A Thất.”

Giọng của Thẩm Thất truyền đến từ ngoài cửa: “Ta ở đây.”

“Vào đi.”

Thẩm Thất đẩy cửa vào, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy máu của giáo chủ nhà mình liền phát hoảng.

Hề Ngọc Đường nhếch môi cười: “Đến lau mặt giúp ta với, ta mệt quá, nâng tay không nổi nữa.”

“Đồ chết tiệt nhà ngươi!” Thẩm Thất mắng.

Nhưng cứng miệng mềm lòng, Thẩm Thất vẫn thấm khăn ướt lau mặt cho Hề Ngọc Đường, thấy khoé môi của nàng đã bị cắn nát, lòng bàn tay cũng bị móng tay nghiến, thở dài, nhận mệnh bôi thuốc cho nàng.

“Ngươi đây là đang làm gì vậy?” Thẩm Thất rẩy chút thuốc bột vào trong tay nàng, lấy một miếng vải sạch quấn một vòng.

Trên môi Hề Ngọc Đường cũng dính thuốc, nói chuyện không được lưu loát: “Có chút không cam lòng.”

Thẩm Thất nhanh chóng thắt nút băng lại, thản nhiên nói: “Cho qua đi.”

“… Ừ.”

Băng bó xong hai tay, Thẩm Thất đóng hòm thuốc lại, ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu tiến hành thẩm vấn.

Chân mày của Hề Ngọc Đường run lên, nhanh chóng chạy ra ngoài. Ai ngờ còn chưa đến được cửa, Lữ Chính và Tư Ly một trái một phải đứng bên ngoài, cười hì hì nhìn nàng.

“Giáo chủ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự phải bị trừng trị, người có nghe bao giờ chưa?”

“Trong viện đều là người của chúng ta, người đừng mong chạy thoát nhé.” Lữ Chính tận tình khuyên nhủ.

Nhất thời khoé môi Hề Ngọc Đường càng co rút dữ dội hơn.

“Quay lại, ngồi xuống.” Thẩm Thất lạnh lùng mở miệng.

Hề Ngọc Đường bĩu môi, có chút không tình nguyện quay trở lại, Tư Ly và Lữ Chính tiện tay lấy một cái ghế dựa rồi ngồi bên cửa, đề phòng nàng chạy trốn.

“Nói đi, nói cho hết.” Thẩm Thất lạnh mặt: “Nói cho ngươi biết trước, ngươi hộc máu ở bên người Lữ đường chủ, lúc hôn mê ta và Tư Ly cũng có mặt, đừng hòng giấu diếm.”

Hề Ngọc Đường: …

Đám các người muốn lên trời rồi phải không?

Đối mặt với khí thế bức người của ba vị thuộc hạ, nàng buồn bã vò đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta không sao cả.”

“Vốn ta cũng không định uống chén rượu kia. Mặc dù khi đưa đến miệng cũng không cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng trực giác lại mách bảo ta, chén rượu kia hơi kì lạ… Ta cho rằng chỉ dùng để đối phó với mình ta thôi.”

“Đã không có chuyện gì thì giáo chủ người diễn nghiêm túc như vậy làm gì!” Lữ Chính bùng nổ rồi.

“Xin bớt giận, đừng mắng ta mà.” Hề Ngọc Đường an ủi Lữ Chính: “Tuy rượu có vào miệng, nhưng ta không nuốt xuống, Tiêu Thừa trúng độc, độc tính lại cao như vậy, ta liền cảm thấy có chút không đúng, mục tiêu của kẻ hạ độc không chỉ có một người, vậy thì nhất định ta phải trúng độc rồi.”

“Bởi vì ngươi có thù với Tiêu Thừa, nên nếu hắn gặp chuyện không may, nhất định sẽ có người muốn giá hoạ lên người giáo chủ phải không?” Tư Ly nhăn mặt, không ủng hộ nàng.

Hề Ngọc Đường gật đầu.

“Nhưng còn Âu Dương Huyền và Việt Thanh Phong nữa.”

“Ngươi cảm thấy ai sẽ tin? Trừ ta ra, còn có ai có động cơ giết Tiêu Thừa không?”

… “Vì thế, ngươi không hề trúng độc.”

Đột nhiên một giọng nam tử trầm thấp vang lên, mấy người trong phòng sợ hãi quay đầu, chỉ thấy Việt Thanh Phong mặt không biểu cảm đứng ngoài cửa, rõ ràng là chỉ đứng ở nơi đó, lại như mây đen che phủ, ánh mắt phức tạp khó đoán, cả người như một hố mực đen sâu thẳm, yên tĩnh mà bức người.

Hề Ngọc Đường nhìn Việt Thanh Phong, có chút hốt hoảng, gật đầu theo bản năng.

Thấy nàng thừa nhận, Việt Thanh Phong vẫn không nhúc nhích nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt đầy anh khí kia, hơi thở quanh thân càng lúc càng lạnh, thậm chí còn có chút sát khí đang dâng trào.

Lữ Chính phản xạ có điều kiện đứng dậy chắn trước mặt ba người.

“Hề Ngọc Đường, ngươi rất được.” Giọng nói nhẹ nhàng của Việt Thanh Phong vang lên.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Hề Ngọc Đường mở miệng, đứng dậy đuổi theo: “Cái kia, ta nói, ngươi lầm…”

Chỉ tiếc đã chậm nửa bước, ánh mắt chỉ bắt kịp một góc áo xanh nhạt của Việt Thanh Phong, giáo chúng trong viện bị điểm huyệt nằm nghiêng ngả khắp nơi, chẳng qua đã không còn bóng dáng của hắn nữa.

Bình Luận (0)
Comment