Sau khi biết được Vệ
Hàn là phó các chủ của Thính Vũ Các thì lòng của Hề Ngọc Đường cũng
không khiếp sợ là bao. Hoặc nên nói, khi nàng nhận thức được việc có khả năng phó các chủ chính là người mình quen biết thì đã tính đến ngày
này... chẳng phải Vệ Hàn cũng là người nàng quen đó sao?
Giữa
nàng và Vệ Hàn có giao tình mượn kiếm, sau lại giết Hàn Văn Ngạn trước
mặt hắn, gặp mặt, cũng không biết là địch hay là bạn.
Điều duy nhất khiến lòng người phải run lên, có lẽ là thân phận Cẩm Y Vệ của hắn.
Người này, cuối cùng đang đứng bên nào?
Đúng là một con chó săn trung thành với triều đình, vậy liệu điều đó có bao gồm việc Thính Vũ Các thuộc về triều đình hay không?
Nếu nói tổ chức sát thủ lớn nhất trong giang hồ có triều đình chống lưng,
thật ra cũng không quá khó hiểu. Thính Vũ Các phất lên vào cuối tiền
triều, chính là thời kì sau khi Tư thị khởi binh, có thể nắm trong tay
một thế lực của giang hồ cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng lập trường của Thính Vũ Các khá lấp lửng, qua nhiều năm như thế cũng không có ai
từng nghi ngờ tới chuyện nơi này do triều đình đứng sau, ngay cả Việt
Thanh Phong tai mắt thông thiên, khi biết được thân phận của Vệ Hàn là
phó các chủ của Thính Vũ Các cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi chứng minh được sự nghi hoặc lớn nhất trong lòng, Hề Ngọc Đường cũng không vội.
Nay cả võ lâm Giang Nam rung chuyển, tất cả mọi người vẫn còn đang trong
trạng thái bị bức bách, vội vàng dọn dẹp tàn cuộc, tranh đoạt tên tuổi,
nhân cơ hội chiếm lời, còn hai người khởi xướng như Hề Việt thì lại vô
cùng rảnh rỗi.
Dù ván này hai bên đều có thương vong, nhưng cuối
cùng họ vẫn thắng. Chỉ còn một tháng trước khi Hề Ngọc Đường tự định cho mình phải trở về Thanh Sơn Cốc của Thính Vũ Các, một tháng này có thể
giúp nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng thuận tiện học hết kiếm pháp Trường
Ẩn, về phần những chuyện khác cứ để đám người Tiết Dương bận rộn là
được.
Giang Thiên Đồng được bí mật đưa về Thu Vũ Sơn Trang, mạng
Mặc Cẩm cũng cũng được Thẩm Thất cứu, trận chiến đoạt vị ở Trịnh gia vẫn đang tiếp tục, nhưng nghe nói nhị thiếu của Trịnh gia đang bày tỏ ý tốt với Việt gia, Vệ Hàn và Lâm Uyên còn đang không ngừng mở rộng phạm vi
truy bắt, Thiều Quang vẫn ở nơi cũ để tránh đầu sóng ngọn gió, cuối cùng Tư Ly cũng đến Hàng Châu, trận chiến này, hai người Hề Việt toàn thắng.
Tòa nhà ở thành đông đã bị hủy, tạm thời không có cách nào để về ở, sau khi rời Yên Vũ Thai được mười ngày, Hề Ngọc Đường lại trở về chung một viện với Việt Thanh Phong.
Tuy trên mặt thiếu chủ Việt gia không có vẻ gì nhưng đã sớm mở cờ trong bụng rồi.
Người khác không biết, nhưng Tư Niên biết, chủ tử nhà hắn lấy công mưu tư,
khi phái hắn đi trợ giúp Tiết Dương trong đêm ám sát đó thì dặn luôn
phải cố mà phá cho nát tòa viện của Huyền Thiên Giang Nam đường ở thành
đông, nếu không thì sao Hề giáo chủ không thể trở về mà phải đến ở biệt
viện của họ?
Nhưng nếu Hề tiểu giáo chủ vào ở thật thì đúng là
một chuyện khiến người ta hạnh phúc, ít nhất thì thiếu chủ sẽ không đi
nhổ cỏ nữa, Thu Viễn cũng không cần phải than thở cả ngày nữa, hắn cũng
có đối thủ để luyện kiếm... Vì vậy dù Tư Niên thầm khinh bỉ chủ tử nhà
mình một hồi, nhưng vẫn vui vẻ nghênh đón đám người Huyền Thiên quay về.
Thiếu chủ không lên cơn, bọn họ đều như được thăng chức tăng lương.
Cuối cùng Hề tiểu giáo chủ cũng có thể yên tâm dưỡng thương luyện kiếm rồi.
Cuối cùng thiếu chủ Việt gia cũng có thể dọn ghế ngồi xem người trong lòng luyện kiếm hằng ngày rồi.
Tất cả mọi thành viên trong Yên Vũ Thai đều tỏ vẻ, Hàn Văn Ngạn, chết hay lắm!
Xa cách mấy tháng, rốt cuộc Tư Ly cũng đã tới Hàng Châu, hơn nữa, hắn còn mang tới một người đến trợ giúp... Lãnh Nhất.
Lãnh Nhất truy lùng tung tích của Tang Niệm mấy tháng, ước chừng đã phải
vòng một vòng lớn, cuối cùng lại đuổi tới Giang Nam, nửa đường còn gặp
được Tư Ly. Lúc đó Lữ Chính đường chủ và Nghênh Thu vẫn còn đang đau đầu không biết phải phái ai tới cạnh giáo chủ, sau khi biết Lãnh Nhất cũng
đến Giang Nam thì tỏ vẻ vô cùng vui mừng, mời Lãnh đường chủ theo cạnh
giáo chủ nhé, khi nào rảnh rồi về cũng được.
Đến lúc này, trừ Nghênh Thu, bốn ám vệ Hề Ngọc Đường giữ lại lúc trước, ba người đã ở cạnh nàng.
Thiều Quang, Tiết Dương, Nghênh Thu, Lãnh Nhất, trong bốn người này võ công
của Lãnh Nhất là cao nhất, có hắn bên cạnh giáo chủ, tất cả mọi người
đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Dù Tiết Dương và Thiều Quang có lợi hại
đến đâu cũng chỉ có hai người, một khi ra ngoài làm việc thì không có
cách nào để bảo đảm an toàn cho giáo chủ nhà mình. Trong lòng bọn họ, dù sao Việt thiếu chủ cũng là người ngoài, không thể đặt một món tiền lớn
như thế lên người hắn được.
Vì vậy khi Lãnh Nhất vừa xuất hiện ở
Yên Vũ Thai thì biểu hiện của Tiết Dương nhiệt tình hơn hẳn. Nam nhân
đần độn này còn tặng cho Lãnh đường chủ một cái ôm... dù gì có thêm một
Lãnh Nhất bảo đảm cho sự an toàn của giáo chủ thì hắn cũng có thêm nhiều thời gian ở cạnh người trong lòng không phải à?
... Chỉ riêng Việt thiếu chủ, buồn bực mất mấy ngày.
Thiều Quang và Giang Thiên Đồng vừa đi, Tư Ly và Lãnh đường chủ lại tới, bốn
người này chỉ cần chọn đại một tên cũng thì lúc nào cũng dính lấy Hề
tiểu giáo chủ không buông, bỏ những kẻ khác qua một bên không đề cập
tới, Việt Thanh Phong nhớ rõ ràng, lần đầu khi hắn gặp Lãnh Nhất trên Võ Sơn, vị đường chủ đại nhân này chẳng hề khách sáo mà bảo hắn phải cách
xa giáo chủ nhà hắn ra một chút đó.
Tại sao vậy!
Người trong lòng của hắn mà, vì sao lại bảo hắn cách xa chứ!
Việt thiếu sắp nghẹn lòng đến chết rồi.
Nhưng sao Hề Ngọc Đường có thể rảnh để mắt tới hắn, chỉ vui mừng nghênh đón
Lãnh Nhất và Tư Ly. Ba người vừa gặp mặt, Tư Ly đã như hổ vồ mồi, mắt
thấy đã sắp nhào vào lòng giáo chủ nhà mình thì chợt bị người ta túm cổ
áo. Tư Ly tức giận quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với một gương mặt cương thi không biểu cảm.
Tư Ly: “... Ngươi là ai? Mau buông tay ra!”
Tư Niên: “Hề giáo chủ đang mang thương tích.”
Tư Ly: “Ồ thế à? Ngươi cho rằng ta không biết sao? Còn không mau buông thì đừng có nghĩ tới tay của mình nữa!”
Tư Niên: “...”
Mặt không đổi sắc nhìn cánh tay chẳng biết đã biến thành màu xanh đen từ
lúc nào, biểu cảm của Tư Niên càng lạnh hơn. Thu Viễn ở cạnh suýt bật
cười, kìm nén đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, mà Việt Thanh Phong hết cách than thở một tiếng, nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên của mình và Tư Ly.
Vị hữu hộ pháp này thật sự muốn tận tâm độc chết bất cứ người nào dám đến gần giáo chủ nhà hắn mà...
Cuối cùng Tư Niên vẫn phải buông tay, hữu hộ pháp đại nhân thành công nhào
vào lòng Hề Ngọc Đường, nhìn như va vào rất mạnh nhưng lại vô cùng cẩn
thận, Hề Ngọc Đường thấy thế thì dở khóc dở cười, xoa gương mặt nhỏ nhắn của hắn, bảo hắn đi giải độc cho Tư Niên.
Tư Ly xụ mặt đưa một
viên thuốc sang, dưới cái nhìn đầy soi mói của Hề tiểu giáo chủ, Tư Niên không chút do dự nuốt luôn viên thuốc kia.
Thu Viễn ở cạnh trợn
mắt há mồm, cả Việt Thanh Phong cũng phải nhìn Tư Niên nhiều thêm vài
lần... sao trông như người bên cạnh hắn ai cũng thích Hề Ngọc Đường thế
nhỉ...
Nhìn người mang vẻ mặt tái nhợt bị vây quanh giữa sân đang nói cười như oanh yến kia, thiếu chủ Việt gia tủi thân khôn cùng... Vì
sao ai cũng thích người trong lòng của gia vậy?
Muốn đuổi hết đám người này đi quá QAQ.
Vất vả lắm mới gặp được giáo chủ nhà mình, Tư Ly kéo Hề Ngọc Đường rối rít
nói chuyện để lấp đầy nỗi nhớ, thuận tiện câu có câu không báo lại vài
chuyện mà hắn cảm thấy quan trọng. Còn Lãnh Nhất thì chỉ chào hỏi chủ tử nhà mình vài câu rồi không nói gì nữa, mãi cho đến khi Hề Ngọc Đường
xoa dịu Tư Ly xong mới nhìn hắn.
Lãnh đường chủ ngày thường anh
tuấn kiên nghị, trong đôi mắt xếch kia vĩnh viễn ngập tràn ánh sáng lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, so ra thì Tiết Dương vẫn còn kém, hoàn toàn đối lập với tính tình của Tần Hiên Tần đường chủ, được xem như là một
người... khó gần nhất trong Huyền Thiên giáo.
Tư Ly và Lãnh Nhất
cũng không thân, đồng hành với khối băng lạnh ngắt này cả đường mà hắn
đã sắp nghẹn chết. Tròng lòng mọi người ở Tuyết Sơn, chỉ có mình giáo
chủ mới có thể trò chuyện với Lãnh Nhất, mà đây cũng là một trong những
nguyên nhân mà Tư Ly nhìn thấy Hề Ngọc Đường phải thở dài.
”Khổ rồi.” Hề Ngọc Đường cười nhìn Lãnh Nhất.
Người sau lắc đầu, rút từ trong tay áo ra một xấp tài liệu rồi đưa tới, đây
là kết quả hắn đã tổng kết được trong mấy tháng truy tìm tung tích của
Tang Niệm.
Hề Ngọc Đường nhận lấy, chưa đọc đã thúc giục hai người đi tắm nghỉ ngơi, có chuyện gì hôm sau hẵng nói.
Tư Ly ngoan ngoãn đồng ý, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng Việt thiếu chủ mấy lần, lúc này mới không nói lời nào mà rời đi.
Việt thiếu chủ bị trừng một cách oan ức, không hiểu ra sao, không thể làm gì khác là nhìn Hề Ngọc Đường đầy uất ức. Người sau liếc mắt, ôm bàn cờ,
bảo hắn ngồi xuống.
Đánh cờ.
Mà còn không phải là cờ vây.
Trên Tuyết Sơn, trừ Tần Hiên thì không ai biết chơi cờ vây.
Đương nhiên Việt thiếu chủ cũng chiều theo Hề Ngọc Đường chơi loại cờ năm quân mà người người Huyền Thiên đều am hiểu.
Dù đã là đầu thu nhưng Giang Nam vẫn nóng như lồng hấp. Hai kẻ thể hư có
thương tích không sợ nóng ngồi chơi cờ, uống trà nóng không uống trà
lạnh, đưa nước lạnh mà không đưa băng, chỉ khổ cho Thu Viễn ở cạnh phục
vụ.
Thấy tiểu tử này nóng đến đầu đầy mồ hôi, Hề Ngọc Đường vừa
hâm mộ thân thể hắn tốt, vừa không đành lòng khoát tay: “Thu Viễn về
nghỉ ngơi đi.”
Mắt Thu Viễn lập tức sáng lên, nhìn chủ tử nhà
mình tràn đầy mong đợi, người sau lạnh nhạt quét hắn, Thu Viễn lập tức
ngoan ngoãn cúi đầu.
Một hồi lâu sau mới nghe Việt Thanh Phong chậm rãi nói: “Còn không đi?”
... Thu Viễn nhanh chóng ngún nguẩy chạy xa, vừa chạy vừa kêu: “Ta đi sắc thuốc cho hai vị đây!”
Thường ngày khi hai người Hề Việt đánh cờ thì luôn vừa đánh vừa thảo luận âm
mưu quỷ kế, chỉ có lần này, thứ nên bàn thì đã bàn xong, thứ không nên
bàn cũng không thể bàn, chỉ đơn thuần là đánh cờ tán chuyện, không khí
khá tốt.
Việt Thanh Phong rất muốn biết trên đống báo cáo mà Lãnh Nhất đưa tới viết gì, nhưng nghĩ tới câu nói "không phải là lúc để kéo
ngươi vào chuyện này" lúc đầu của Hề Ngọc Đường thì có hơi nhụt chí, lại thấy tâm trạng nàng rất tốt, không thể làm gì khác hơn là ngó lơ, thản
nhiên nói chuyện.
... Dù sao cờ năm quân cũng không có kỹ thuật gì khó.
”Ngày mười lăm tháng tám hôm đó, ta có trở về nhà ở Tô Châu một chuyến.” Việt Thanh Phong ung dung nói: “Đã đưa Ly Hỏa Thảo cho Thẩm Thất.”
”Đa tạ.” Hề Ngọc Đường đáp một tiếng rồi buông một quân cờ ngọc xuống: “Ngày mười lăm tháng tám ta đang làm gì?”
Việt Thanh Phong cũng không ngẩng đầu, nói: “Ở thành đông dưỡng thương.”
“... À.”
Hề Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi đặt cờ xuống cạnh một quân trắng khác, hời hợt nói: “Ta cũng quên mất chuyện ngày mười lăm tháng tám... nên để Tiết Dương mang Thiều Quang ra ngoài đi dạo một chút.”
Đám người Huyền Thiên bọn họ không hề có khái niệm chơi lễ. Một đám đều độc thân, không nhà không cha không nương không huynh đệ, bốn ám vệ đều là cô
nhi, hai đường chủ, người nhà Trâu Thanh chết sạch, thân thế Tư Ly không rõ, một Thẩm Thất cấp cao đã sớm thoát khỏi Dược Vương Cốc và Thẩm
gia... Nghĩ một chút, thân thế cô độc như vậy, không phải là dễ gì.
”Lần sau có cơ hội thì dẫn bọn họ đến hồ tây để thả hoa đăng.” Bên khóe môi
Việt Thanh Phong có chút ý vui vẻ nhàn nhạt: “Tối lại rất náo nhiệt,
cũng là một chỗ giải trí khá tốt.”
Hề Ngọc Đường nhíu mày nâng
mắt liếc hắn, lại thả một quân cờ: “Sang năm lại sang năm... ai biết
sang năm ta và ngươi có còn sống không.”
Bàn tay kẹp quân cờ của Việt Thanh Phong hơi khựng lại, sau đó mới chậm rãi đặt xuống: “Thắng.”
Hề Ngọc Đường trợn mắt nhìn lại, lập tức bĩu môi: “Đánh cờ với ngươi rõ
phiền, còn không bằng chơi mạt chược, ít nhất cũng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt.”
“...” Đó là trò gì vậy? Còn nàng nữa, thiếu tiền tiêu vặt thì có thể hỏi ta này!
Việt Thanh Phong còn chưa kịp hỏi ra lời, Hề ngọc Đường đã sắp cờ lại, cứ thế mà thả một quân cờ đen trong bàn.
”Sao lại không có sang năm?” Hắn đặt cờ xuống: “Chuyện chưa làm xong, nàng cam tâm sao?”
”Đương nhiên là không.” Hề Ngọc Đường chậm rãi nghịch quân cờ trong tay:“Nhưng có ai chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu? Ngươi có bệnh, ta nhập
ma, hai con quỷ đoản mệnh còn nghĩ tới tương lai, đúng là buồn cười.”
Quân cờ trong tay Việt Thanh Phong mất một lúc lâu cũng không hạ xuống, sau
một lúc, trực tiếp ăn luôn quân trắng, hơi ngả người tựa vào nệm êm phía sau, ngồi nửa người, vừa giận vừa cười nhìn nàng: “Có thể tập trung
chơi cờ được không?”
Hề Ngọc Đường cũng biết lời của mình rất có
tính sát thương, chỉ cười toe toét lấy lòng hắn, lại gom cờ rồi nằm úp
luôn lên mặt bàn: “Được rồi, không được, dù sao cũng không thắng được.”
Nụ hôn ở Khúc Thủy Yến lần trước đã khiến mối quan hệ của hai người rơi
vào hầm băng thêm lần nữa. Nhưng từ lúc Hàn Văn Ngạn chết đi, Hề Việt
lại liên thủ, hai người cũng thông minh không hề nhắc lại chuyện kia,
hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng, cũng không phải là thật sự chưa từng xảy ra.
”Túc Hề...” Đầu Hề Ngọc Đường đè lên mu bàn tay đặt trên bàn cờ, giọng nói
có chút buồn buồn: “Ngươi thật sự không nghĩ tới lời ta nói về Túy Hoa
Lâu trong đêm đó à?”
Việt Thanh Phong ngớ người, không nói gì.
”Ngươi không nói gì thì ta xem như ngươi cam chịu nhé?” Hề Ngọc Đường vừa ngẩng đầu, chỉ để lộ mắt.
”Nàng dám.” Việt Thanh Phong mặt không cảm xúc.
Hai người nhìn thẳng vào nhau trong chốc lát, Việt Thanh Phong là người rũ
mắt trước: “Hề Ngọc Đường, vì sao đen nhất định phải là đen, trắng nhất
định phải là trắng? Nếu không biết sang năm có còn sống không thì vì sao lại không trông mong thêm về phía trước? Vì sao lúc nào cũng phải phân
biệt ta chết ngươi sống? Có phải chờ ta nói ra một đáp án chính xác thì
nàng mới chịu tử bỏ hay không? Nàng...”
Lời còn chưa dứt, hắn đã không nhịn được mà ho khan.
Hề Ngọc Đường nghe ra sự giận dữ trong lời nói của hắn, vội ngồi thẳng
dậy: “Được rồi không nói nữa, ngươi đừng giận... đây, trà.”
Việt Thanh Phong không thèm ngẩng đầu đẩy trà trước mặt về.
Yên lặng liếc nhìn tách trà nhỏ bị từ chối, Hề Ngọc Đường hết cách: “Không
phải là ta ép ngươi buông bỏ hay là gì đó, chỉ là... ai, thôi không nói
nữa.”
Giải thích không được thì tốt nhất là không nên nói, nếu
không ngay cả nàng cũng phát cáu, vừa đặt tách trà xuống, lại vùi đầu
trên bàn cờ.
Một hồi lâu sau mới nghe nàng ấp úng nói: “Ta không
cần mình phải trường thọ, chỉ muốn làm được chuyện mình nên làm trong
thời gian ngắn, cả đời rất dài, tuổi thọ lại ngắn... Nếu không ta thử
tìm cách giải quyết chuyện nhập ma thì sao nhỉ?”
Đối diện, Việt
Thanh Phong vất vả lắm mới ngừng ho, đột nhiên nghe một câu này thì chợt hồi thần, cả người cũng cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía người đang lười nhác nằm trước mắt: “... Nàng nói gì?”
Hề Ngọc Đường quay đầu, không nói tiếng nào nhìn về sân.
Tiếng ve kêu râm ran, gió thổi xào xạc, Yên Vũ Thai vào buổi trưa như đã chìm vào giấc ngủ say. Việt Thanh Phong nhìn người đang cố tình giả vờ trầm
mặc trước mắt, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể nhận ra mình vừa nghe
được thứ gì.
Hắn ngồi thẳng dậy: “Nàng vừa nói...”
”Chủ tử chủ tử, thuốc sắc xong rồi!” Thu Viễn ôm hộp đựng thuốc thi triển khinh công vọt một đường vào sân: “Thuốc của người và Hề giáo chủ đều xong
rồi, mau nhân lúc nóng mà uống đi!”
Việt Thanh Phong: “...”
Thấy Thu Viễn tới, Hề Ngọc Đường chậm rãi ngồi thẳng dậy, cười nhạt nhìn sang: “Thu Viễn, có mang theo mứt quả không?”
... Hệt như tất cả mọi chuyện khi nãy vẫn chưa từng xảy ra.
”Có mang, ngài yên tâm!” Thu Viễn cười hì hì sáp lại, thu bàn cờ, lại mở
hộp đựng rồi lôi ra hai chén thuốc đen thui: “Phía trên là của chủ tử
nhà ta, phía dưới là của ngài, Thẩm đại phu nói, nhất định phải uống lúc thuốc còn nóng, hơn nữa phải uống hết, không thể uống một nửa đổ một
nửa, còn bắt ta phải giám sát nữa.”
Trán của tiểu thiếu niên hoạt bát sáng sủa lấm tấm mồ hôi, cuối cùng lại lôi chút mứt quả ra đặt giữa hai người: “Được rồi!”
Nói xong thì quay đầu nhìn về phía Việt Thanh Phong: “Chủ tử người...”
Mới nói được một nửa, đột nhiên im bặt, Thu Viễn giật mình đối diện với ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Việt Thanh Phong, thấy sắc mặt chủ tử nhà mình cực kém, hiển nhiên là đang rất tức giận, chẳng biết tại sao, trời đang nóng mà người hắn lạnh run.
Tóc gáy cả người thiếu niên như dựng hết cả lên, nghiêng đầu tránh thoát ánh mắt của chủ tử nhà mình, sợ hãi rùng mình, liếc mắt sang phía Hề Ngọc Đường cầu cứu.
Hề Ngọc
Đường nhìn Thu Viễn, lại nhìn Việt Thanh Phong đang đen mặt, không nhịn
được nữa mà ôm bụng cười lớn, cả người ngã xuống nệm êm, vừa cười vừa ôm vết thương kêu đau...
”Thu Viễn...”
Tiếng gọi lạnh lẽo của Việt Thanh Phong truyền tới, Thu Viễn lập tức run lên, cứng nhắc nhếch miệng: “... Vâng?”
”Ba năm.”
“...”
”Này này, đừng đừng đừng.” Hề Ngọc Đường cười đến mức động tới miệng vết
thương: “Đừng có phạt lương nữa, phạt nữa thì cả đời tiểu tử này phải
làm không công mất, tới lúc nào mới thành gia lập thất được ha ha ha
ha...”
Thu Viễn khóc không ra nước mắt.
Việt Thanh Phong
hít sâu, thấy người đối diện cười thành dáng vẻ như thế, sắc mặt càng
kém hơn. Hề Ngọc Đường thuận thế đá Thu Viễn một cước: “Bổn tọa đã xin
tha cho ngươi rồi, còn không nhân cơ hội mà chạy đi.”
... Lúc này Thu Viễn như một con thỏ bị dọa mà nhảy dựng lên, xoay người nhanh chóng phóng ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Hề Ngọc Đường đã cười đủ, thấy dáng vẻ căng mặt tức giận
của người đối diện, không nhịn được mà gõ chén: “Được rồi.”
Việt Thanh Phong uất ức nhìn nàng.
Hề Ngọc Đường bưng chén thuốc lên, lần này thuốc quá đắng, nhất định phải
uống một hơi cạn sạch, cơn giận của Thẩm Thất không phải là chuyện đùa.
”Đến đây, uống hết chén này thì ta không giận đâu.”
“...”
”Nhanh lên.” Nàng giục.
Việt thiếu chủ bất đắc dĩ bưng chén, cụng nhẹ vào mép chén nàng.
“Mong người bên cạnh ta có thêm nhiều cái sang năm.” Hề Ngọc Đường nghiêm túc.
Việt Thanh Phong nhìn chăm chăm vào nàng lúc lâu, lúc này mới thở dài, vò mẻ đã sứt lại nói: “Nguyện giờ này sang năm, vẫn ở nơi này, không cần uống thuốc, một năm rồi lại một năm.”
Hề Ngọc Đường lập tức vui vẻ ra mặt: “Nói hay lắm.”
Nói xong, ngửa đầu uống cạn thuốc.
Hai người đồng thời đặt chén không xuống, phương thuốc bị Thẩm Thất đổi
đắng đến không nói ra lời, đưa tay chộp lấy mứt hoa quả, mất cả một lúc
mới làm dịu đi vị đắng cay trong miệng, nhìn thẳng vào mắt nhau, chợt
phì cười.
Chưa từng ngờ, uống thuốc thôi cũng có thể khí phách đến vậy.
Lẳng lặng quan sát Hề Ngọc Đường một thân hồng y với sắc mặt tái nhợt trước
mắt, thấy nàng lén kéo toàn bộ dĩa hoa quả về phía mình, Việt Thanh
Phong nhịn không được mà bật cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy, có lẽ
câu nói vừa nãy của nàng sẽ trở thành động lực và nỗi nhớ nhung giúp
mình cố chống đỡ trong một thời gian dài sắp tới.
Mong nàng đạt được ước muốn, không còn ưu phiền.
Mong ta và nàng, vui vẻ khỏe mạnh, không ngừng qua năm.