Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 47

Ngay đêm đó, bọn họ ở lại chùa Thanh Tịnh.

Làm một ngôi chùa cổ có gần nghìn năm lịch sử, diện tích của chùa Thanh Tịnh cực lớn, ẩn sâu trong ngọn núi xanh um tươi tốt, thật sự rất có ý xa lánh hồng trần. Trước là miếu thờ sau là phòng thiền, sau phòng thiền lại là một rừng trúc lớn và hồ nước chiếm cả một vùng, trên hồ còn có vài đóa sen trắng, đúng là trầm lắng hiếm có, tĩnh lặng không màng đến danh lợi.

Thân ở đây, lòng cũng yên ắng hẳn.

Vốn là ngày leo núi đạp thanh tốt, phòng khách đã sớm đầy, lúc này Việt công tử đã phát huy được tác dụng tốt nhất của mình, kiếm được đủ ba tòa viện cho đám người bọn họ, Huyền Thiên giáo một viện, Việt gia một viện, huynh muội của Thu Vũ Sơn Trang một viện.

Ăn cơm tối xong, Giang Thiền Đồng liền nói muốn ra hồ nước phía sau núi để chơi, Mặc Âm cũng nài nỉ gia huynh, còn lấy ra vài hũ Hàn Đàm Hương thượng hạng, chỉ vừa hé miệng hũ, mùi rượu tỏa ra đã khiến lòng người nhốn nháo, lập tức sáng mắt.

Hề Ngọc Đường cũng muốn nếm thử chút Hàn Đàm Hương này, nghĩ tới tên Việt nào đó vừa ra ngoài chuẩn bị chút đồ liền bảo Thiều Quang đi mời hắn và Lam Ngọc, nhấn mạnh ý muốn nàng truyền đạt suy nghĩ "rượu ngon xứng với chén tốt".

Mọi người dời bước tới chòi nghỉ mát bên hồ, trừ Tư Ly có việc ra thì không thiếu một ai.

Rượu ngon, cảnh đẹp, thân bằng, đầy đủ.

Chờ đến lúc Việt thiếu chủ và Lam Ngọc xuất hiện bên hồ nước sau núi thì nơi chòi nghỉ mát đã vô cùng náo nhiệt.

Trừ Hề Ngọc Đường thì đây là lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy Lam Ngọc. Hắn ngồi trên xe lăn, được Thu Viễn đẩy vào chòi, bên khóe môi là nụ cười như có như không, trong đôi mắt đen nhánh không nhuốm ý cười, khí chất quanh thân mơ hồ, hệt như một cây bèo không rễ.

Hoàn toàn khác với khí chất lạnh băng cản người từ nghìn dặm của Vệ Hàn, dù tính tình hắn có vẻ lạnh nhạt nhưng cũng không phải là người khó đến gần, tuy mọi người có phần kinh ngạc vì chuyện hắn không thể đi lại cùng với mái tóc bạc kia, nhưng ai nấy vẫn lần lượt hành lễ, thái độ của Lam Ngọc với Hề Ngọc Đường đã tốt hơn lúc trên đỉnh núi vào ban ngày khá nhiều, lạnh nhạt đáp lễ.

Mọi người nâng cốc hai vòng, cuối cùng Tư Ly cũng khoan thai tới trễ.

Hắn nháy mắt với Hề Ngọc Đường, người sau tiến tới, Tư Ly lặng lẽ truyền âm, nói sơ về chuyện tra được. Hắn không tra được bao nhiêu tin hữu dụng, tên Lam Ngọc này thật sự không có danh gì trên giang hồ, Tư Ly tra xét dựa trên quan hệt của hắn và Việt Thanh Phong, lại phát hiện dù hai người đã quen biết nhiều năm nhưng rất ít khi gặp mặt, lần trước gặp là khoảng bảy tám năm trước, tại thành Hàng Châu, khi đó chân Lam Ngọc vẫn còn tốt, thân cũng mang võ công.

Mà dường như chân hắn chỉ mới có vấn đề vào những năm gần đây, là ai gây ra, vì sao lại bị thương thì không có chút đầu mối nào.

Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, không tra được cũng rất bình thường.

Hề Ngọc Đường an ủi Tư Ly có phần cáu kỉnh, thấy hắn phải miễn cưỡng sử dụng truyền âm nhập mặt đến mức tái mặt thì độ giúp hắn một chút chân khí để điều hòa.

Nàng đã sớm đoán được kết quả này, cũng không vội.

Tư Ly thu lại sự bực dọc của mình, tính tình bắt đầu bộc phát, la hét bảo đói bụng chưa được ăn, muốn ăn cá.

Giờ hắn là người đứng ngoài sáng có địa vị cao nhất ở Huyền Thiên, vì vậy Tiết Dương phải nghe lời đi bắt cá. Lãnh Nhất quan tâm hỏi Hề Ngọc Đường có muốn hắn đi săn mấy con thú hoang không, nàng lại ngại nơi này là thánh địa nhà Phật, không dám quá trắng trợn, chỉ xua tay.

Trừ Lam Ngọc thì tất cả đều là người quen, có Tư Ly, Giang Thiên Đồng và Mặc Âm ở đây, có muốn buồn cũng khó. Dù đã sớm nghe được không ít chuyện của huynh muội Mặc gia tử chỗ Giang Thiên Đồng, nhưng mọi người vẫn có chút giật mình trước sự lanh lẹ và giảo hoạt của Mặc Âm.

Vốn tưởng rằng nàng còn là một đại gia khuê tú vân vân, ai ngờ cũng là một nha đầu tinh quái.

Dường như Mặc Âm đã trộm hơn phân nửa số Hàn Đàm Hương trân quý của phụ thân mình ra ngoài, những người đang ngồi trừ Tiết Dương, Thiều Quang, Lãnh Nhất ra thì ai nấy đều thủ một vò, lại kết hợp với món cá nướng do Tiết Dương và Thiều Quang hợp tác, trong lúc nhất thời, mùi rượu ngập tràn quanh vùng chòi nghỉ mát, hơi khói lửa rất nồng.

Sau khi chia cá xong, Mặc Âm đề nghị chơi phạt rượu. Tuy nói đều là người tập võ, nhưng dù là Thu Vũ Sơn Trang hay là Ly Tuyết Cung thì đều giáo dục đệ tử mình về mọi mặt, nên khi lời Mặc Âm vừa dứt đã khiến cả đám Huyền Thiên biến sắc.

Một đám chỉ biết quần ẩu như mộng du.

... Ngay cả Thẩm Thất cũng cảm thấy, nếu có Tần Hiên đường chủ ở đây thì tốt quá.

Hề Ngọc Đường chẳng thèm suy nghĩ đã dứt khoát bỏ lại một đám thuộc hạ đối phó với Giang Thiên Đồng và Mặc Âm Mặc Cẩm, mình lại ngồi cùng với Việt Thanh Phong và Lam Ngọc. Mọi người thấy bọn họ như có lời muốn nói nên rối rít dời đến bên hồ nước, lấy trời làm ô đất làm chiếu, thoải mái rời khỏi chòi nghỉ mát.

Ban ngày thì đúng là Hề Ngọc Đường nói năng thiếu suy nghĩ đắc tội với Lam Ngọc, dù cũng khiến cho tâm tình mình xấu đi, nhưng Lam Ngọc đã không trách móc, chỉ trách nàng nghĩ nhiều, lúc này bị cảnh đẹp ở chùa Thanh Tịnh ảnh hưởng đã sớm chẳng còn cáu kỉnh nữa, rượu ngon trước mặt, nàng thuận thế lấy rượu bồi tội.

Lam Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng hớp một ngụm rượu trong chén.

“... Vu đường chủ thật phóng khoáng.” Lam Ngọc chỉ đành phải cố kìm chế chút vẻ bất đắc dĩ trên mặt mình, mở miệng.

Việt Thanh Phong ở cạnh thấy nàng uống rượu như uống nước thì không nhịn được mà cau mày, nói: “Cẩn thận không uống nhiều thì lại nhức đầu.”

Tiếng vừa dứt, động tác rót rượu của Hề Ngọc Đường khẽ khựng lại, Lam Ngọc có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua người bạn tốt của mình. Việt Thanh Phong hơi ngẩn ra, trên mặt cũng có chút vẻ xấu hổ, ho khan vài tiếng rồi giải thích: “Tuy Hàn Đàm Hương có tốt nhưng lại ngấm lâu, Vu đường chủ vẫn nên uống chậm thôi.”

Nhìn Việt Thanh Phong một cái thật sâu, lại thấy Hề Ngọc Đường thật sự nghe lời mà uống chậm lại, ánh mắt của Lam Ngọc xoay một vòng quanh hai người, sau đó yên lặng thu mắt.

Nhớ lại lúc trước khi ở trên đỉnh núi, vị Vu đường chủ này vừa tới đã hỏi về chân của mình, vừa vô lễ vừa cộc cằn, giờ phút này lại hối lỗi tới chân thành như vậy, đúng là khiến người ta phải đau đầu. Hắn rất ít khi phải đối mặt với loại người hỉ nộ ái ố đều biểu hiện hết lên mặt như vậy, lần đầu tiên gặp nhau đã để lại ấn tượng xấu, lòng có chút chần chừ, cũng không biết có nên nâng cốc buông lời góp vui hay không.

Đôi mắt như giếng nước sâu của Vu Dương như đang cất giấu quá nhiều thứ, nhưng tính cách lại quá nóng nảy, cử chỉ tự nhiên hào phóng, vô cùng mâu thuẫn.

Chậm rãi rót đầy rượu vào chén ngọc của mình, hắn nâng chén nhìn về phía Hề Ngọc Đường, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như cũ, có thêm chút độ ấm hơn so với sự lạnh nhạt lúc trước: “Lúc trước Lam mỗ cũng đã có phần đắc tội với Vu đường chủ, xin nhân dịp này mà bồi tội.”

Hề Ngọc Đường ngẩn ra, nhìn về phía Việt Thanh Phong theo bản năng, người sau lại mang vẻ mặt "thật ra ta chẳng làm gì cả", nàng thấy mà dở khóc dở cười.

Xin lỗi thì xin lỗi, làm bạn của ngươi đúng là vất vả.

Trừng mắt liếc hắn, nàng cười rộ lên: “Nói hay lắm. Bạn của Túc Hề cũng là bạn của ta, Lam huynh khách sáo rồi.”

Động tác uống rượu của Lam Ngọc có chút ngập ngừng, nhưng uống cạn rượu trong chén rồi mới nói: “Túc Hề?”

Hề Ngọc Đường liếc khẽ sang Việt Thanh Phong mặt không cảm xúc, cười nói: “Tên tự của Việt thiếu chủ, Lam huynh không biết sao?”

Lam Ngọc hơi giật mình, đưa mắt nhìn Việt Thanh Phong vẫn còn khá ung dung thản nhiên, mãi một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Có lẽ là ta quên.”

Không ngờ sẽ có được một đáp án như vậy, ánh mắt của Hề Ngọc Đường càng trở nên sâu thẳm hơn, ý cười bên khóe môi lại tăng thêm: “Phải trách ta đã mạo phạm, Việt thiếu chủ không hay dùng tên tự, Vu mỗ cũng phải đánh cược thể diện và mè nheo bắt bẻ cả một lúc lâu mới biết được đấy.”

Việt Thanh Phong: “...”

Lam Ngọc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Hề Ngọc Đường có chút ý giễu cợt:“Vu đường chủ không cần phải cực khổ dò xét Lam mỗ như thế, trí nhớ của Lam mỗ không tốt, có rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ nữa.”

Lam Ngọc có thể nhìn ra chỗ bất thường, đương nhiên Việt Thanh Phong cũng như thế. Nếu còn không thể biết được Hề Ngọc Đường đang thử dò xét thì hắn cũng uổng công làm thiếu chủ Việt gia rồi.

Im lặng rũ mắt rót rượu, lòng Việt Thanh Phong như có nghìn con sóng vỗ, hiếm có khi nào mới thấy hắn không tham dự vào chuyện trước mắt.

Bị người nhìn thấu ý đồ, Hề Ngọc Đường cũng không ngại, cười cười, nghiêng người dựa vào trên cột đá của chòi nghỉ mát, một chân gác sang bên cạnh, phong lưu tùy ý lạnh lùng nhìn lướt qua Lam Ngọc, ánh mắt quét quanh khuôn mặt xấu xí kia của hắn một vòng rồi lại rơi vào trên mái tóc bạc trắng phía sau.

Khóe môi chứa ý cười, hời hợt nói: “Lam huynh cần gì phải thế, Vu mỗ chỉ thật lòng muốn kết giao mà thôi, có điều cũng có chút tò mò với Lam huynh. Việt thiếu chủ kết bạn khắp thiên hạ, nhưng được gọi là bạn tốt thì lại không nhiều, chuyện Vu mỗ tò mò là không thể tránh khỏi, chỉ nghĩ Lam huynh hẳn cũng không phải là dạng người bình thường, nếu đã vậy thì tìm tòi nghiên cứu một chút cũng có là gì?”

Lam Ngọc mặt không đổi sắc chống lại tầm mắt của nàng, dừng một chút, rũ mắt: “Lam mỗ chỉ là một kẻ tàn phế, có gì đáng giá với sự tìm tòi nghiên cứu của Vu đường chủ?”

Nàng híp mắt, lẳng lặng nhìn chăm chăm vào Lam Ngọc, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Lam huynh cứ tự coi nhẹ mình như thế để làm gì? Vu mỗ muốn kết giao với Lam huynh nên mới có bước đi này, có lẽ là vì Lam huynh không muốn kết giao với Vu mỗ nên mới có lòng phòng bị như thế. Đã không muốn thì việc gì phải giả vờ? Lòng của ta nhật nguyệt chứng giám, cuối cùng là ai quá đáng hơn?”

Một lời, từng chữ như kim châm, Lam Ngọc nghe được thì vẻ mặt cũng có mấy phần khó chịu, đôi mắt đen nhánh như giếng sâu khóa chặt nam tử hồng y trước mắt, muốn nổi giận, lời vừa đến khóe môi, vừa chạm phải vẻ mặt ngập tràn vẻ bỡn cợt kia thì không thể nhả ra được chút lời phản bác nào, đột nhiên lòng lại có chút tức giận.

”Vu đường chủ, cuối cùng là ngài muốn làm gì?” Ý giễu cợt bên môi Lam Ngọc càng sâu: “Lần đầu tiên ngài gặp ta, lại dùng cách này để đối đáp, có phải quá vô lễ rồi không? Hay phải nói người Huyền Thiên các người đều như thế cả?”

Cuối cùng vẫn là đối chọi gay gắt.

Con ngươi trong mắt Hề Ngọc Đường rụt lại, ngân châm trong tay áo đã đến đầu ngón tay, miệng lại phát ra một tiếng cười khẽ: “Lam huynh, nói chuyện cũng cần phải suy nghĩ, chuyện của ta và huynh cần gì phải lây sang người khác? Huynh nhắc lại một câu Huyền Thiên thử ta xem?”

Lam Ngọc tự biết lỡ lời, mặt không biểu cảm, không nói gì nữa.

Xoảng một tiếng, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên trong bầu không gian giữa ba người, Việt Thanh Phong chậm rãi liếc nhìn chén ngọc đã rơi khỏi tay mình, đồng thời nâng mắt chống lại tầm mắt của hai kẻ kia, mặt vô tội: “Đừng để ý tới ta, hai người tiếp tục đi.”

Hề Ngọc Đường trừng hắn một cách đầy dữ tợn, ngón tay ẩn dưới ống tay áo vừa chuyển, ngân châm đã biến mất không còn gì.

Lam Ngọc như vừa bước ra khỏi cơn tức giận, chỉ lẳng lặng quan sát gương mặt tuấn tú trước mắt của Hề Ngọc Đường, có chút ảo não, cũng có chút khó chịu, ống tay áo vừa vung lên, cả người và xe lăn đã bay ra khỏi chòi nghỉ mát.

Lại rót cho mình thêm một chén Hàn Đàm Hương, Hề Ngọc Đường trở nên lười nhác hẳn, thản nhiên nhìn Việt Thanh Phong một thân bạch y đối diện: “Bạn tốt của ngươi bị ta chọc tức bỏ đi rồi, ngươi không đi xem sao à?”

Nam tử bạch y ung dung đổi ly rượu khác, tự rót cho mình một chén, ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: “Ta và Lam Ngọc đã lâu không gặp, lần này gặp lại mới biết huynh ấy bị thương ở chân và mất trí. Huynh ấy khá nhạy cảm, nàng dò xét người ta như thế, khiến huynh ấy giận là chuyện thường.”

Hề Ngọc Đường híp mắt, mím môi không nói gì.

Việt Thanh Phong nâng mắt nhìn nàng: “Vốn ta còn định giới thiệu hai người, ai ngờ lại rơi vào kết cục như thế này, thôi được rồi... đúng là nàng quá đáng, nhưng Lam Ngọc cũng không phải là người nhỏ mọn, nếu có giận thì chỉ là vì không nói lại nàng thôi. Cứ kệ huynh ấy đi, không sao.”

”Nhưng...” Hắn dừng một chút: “Vì sao cứ nhằm vào huynh ấy?”

”Thấy hắn là khó chịu.” Hề Ngọc Đường nâng mắt nhìn trời: “Cái tên Lam Ngọc này không dễ nghe.”

“...”

”Lai lịch của hắn là gì, có thể nói không?” Nàng mở miệng: “Riêng ta thì chưa bao giờ nghe qua cái tên này trên giang hồ.”

”Thật ra thì lúc này ta cũng không biết huynh ấy đang làm gì.” Việt Thanh Phong lắc đầu: “Nhiều năm không gặp, cảnh còn người mất, chỉ có thể nói cho nàng biết, lúc trước huynh ấy từng giúp sức cho Tư thị.”

Hề Ngọc Đường khẽ trừng lớn mắt: “Cái gì?”

Vốn còn muốn hỏi tiếp, nhưng Việt Thanh Phong lại không muốn nói tiếp nữa, Hề Ngọc Đường không thể khiến hắn lung lay, buồn bực trong lòng, dứt khoát buông chén ngọc, ôm vò uống một ngụm rượu lớn.

Việt Thanh Phong cau mày nhìn nàng uống một hớp lớn như thế, đang muốn ngăn thì thấy nàng lắc vò rượu, khó chịu nói: “Uống không đã.”

Nói xong, lại nhìn sang bằng ánh mắt sáng quắc.

Khóe môi của Việt thiếu chủ co rút, chỉ đành phải gọi Thu Viễn ôm thêm vài hũ nữa tới.

Hai người nghe tiếng náo nhiệt nơi xa, ngồi đối diện nhau mà uống rượu, bên trong đình vô cùng yên tĩnh, hồi lâu sau, Hề Ngọc Đường chợt nghĩ tới thứ gì đó, cười như không cười nhìn về phía người đối diện: “Việt Thanh Phong, ta nhớ ngươi biết Đường Tích Tích đúng không?”

Người đổi diện ngẩn ra, đột nhiên ho khan, mãi lúc lâu sau mới nói một cách khó khăn: “Lúc đầu ở Vọng Tương Lâu đó, ta chỉ đùa chút thôi.”

”Ai hỏi ngươi chuyện này.” Hề Ngọc Đường phì cười: “Nói biết hay không là được.”

”Biết.” Việt Thanh Phong nói thật.

Nheo mắt nhìn hắn hồi lâu, Hề tiểu giáo chủ cười: “Nếu đã vậy, ngươi thấy cái tên Đường Tích Tích đó hay, hay là Lam Ngọc hay?”

“...”

Bỏ mặc thiếu chủ Việt gia đang chìm trong sợ hãi, Hề Ngọc Đường điều chỉnh tư thế thoải mái chuyển thành nửa nằm trên ghế đá trong chòi nghỉ mát, gió đêm thổi nhẹ từng cơn, lắng nghe tiếng xào xạc của rừng trúc, không nói gì nữa.

Chờ đến khi Tư Ly và Giang Thiên Đồng chơi đủ, hồi thần vào trong chòi tìm người thì phát hiện Lam Ngọc đã rời đi từ lúc nào chẳng hay, Hề Ngọc Đường híp mắt cười nhìn bọn họ, bên người là cả đống vò rượu đã rỗng không, thiếu chủ Việt gia lại ngồi ở một bên, tự nhiên rót rượu uống một mình.

”Ôi, sao hai người có thể uống nhiều đến vậy!” Giang Thiên Đồng kinh ngạc: “Lấy đâu ra nhiều rượu thế.”

Hề Ngọc Đường cũng không đứng dậy, chống nửa thân mình dậy lười biếng cười với nàng: “Trừ Hàn Đàm Hương, còn có Lê Hoa Lạc thượng hạng, các ngươi tới muộn một bước, hết rồi.”

Đột nhiên phải nhìn vào đôi mắt như say mà không phải say của nàng, mặt Giang Thiên Đồng ửng đỏ, xoay mặt đi: “Nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy, ngài... hai người không sao chứ?”

”Có thể có chuyện gì được?” Hề Ngọc Đường cười đến càng lúc càng dịu dàng.

Thẩm Thất ở cạnh cũng hết cách, chỉ bước tới áp tay lên trán nàng, lại chẩn mạch: “Thương thế vừa ổn, uống rượu hại thân, ngươi chú ý chút.”

Hề Ngọc Đường ngoan ngoãn gật đầu, cười với người trước mắt: “Tiểu Mỹ dẫn bọn họ về trước đi, ta ngắm cảnh thêm chốc nữa. Khó có dịp được ra ngoài một chuyến, không thể bỏ qua thứ rượu ngon như Lê Hoa Lạc này được.”

Thẩm Thất hơi do dự, lại nhìn Việt Thanh Phong vẫn chẳng màng để tâm ở cạnh, cau mày, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy người trước mắt nói: “Nếu có đi ngang qua viện của Việt thiếu chủ thì thay ta đi sang chỗ Lam Ngọc một chút, ta uống say nói linh tinh, đắc tội với người ta... bảo Tiết Dương đi cùng ngươi.

Nghe ra ý trong lời của nàng, Thẩm Thất kinh ngạc nhìn về phía Hề Ngọc Đường, thấy nàng khẽ vuốt cằm, lòng thầm nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu: “Được.”

Chờ bọn họ đi xa, trong chòi chỉ còn lại hai người. Hề Ngọc Đường đặt vò rượu xuống, xoay người đứng dậy, lảo đảo hai cái, cười tủm tỉm cầm lấy trường kiếm bên cạnh, chỉ nghe xoẹt một tiếng, lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ, nhắm thẳng về phía đối diện.

”Túc Hề.” Nàng cười nhìn vào Việt Thanh Phong: “Ngày tốt cảnh đẹp, đánh một trận thì sao?”

Việt Thanh Phong đặt ly rượu xuống, mặt không đổi sắc nhìn nàng: “Đặt cược bằng gì?”

”Người thua phải đồng ý với một chuyện của người thắng.” Ánh mắt của nàng trong suốt, hai gò má ửng hồng, như say mà không phải say, tay cầm kiếm rất ổn, nhưng bước chân lại lảo đảo.

Việt Thanh Phong bình tĩnh liếc nàng một cái, chậm rãi đứng dậy: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment