Sau khi Việt Thanh Phong đi, Hề Ngọc Đường vẫn đang nhắm mắt lại sờ vào nơi vừa được hôn, chân mày vừa cau nhẹ lại giãn ra, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Đây là lần đầu tiên nàng được ngủ một giấc yên ổn trong mấy ngày liên tục, vừa nằm xuống đã ngủ thẳng từ sáng sớm tởi nửa đêm. Lúc tỉnh lại cũng không phải vì đã ngủ đủ mà do cảm thấy bên người có thêm một hơi thở khác, chợt mở mắt, sát ý tỏa ra, đầu óc còn mơ màng nhưng tay đã giữ chặt đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt của Hề Ngọc Đường dần trở nên rõ ràng hơn, sững người trong chốc lát, lại nhìn nam tử tuấn dật gần trong gang tấc, lướt qua bàn tay của đối phương còn đang bị nàng nắm chặt. Nếu đoán không lầm, dường như vừa rồi hắn muốn đặt thứ móng vuốt này lên người nàng phải không?
"Tỉnh rồi sao?" Nam tử kia chẳng có chút vẻ lúng túng nào khi bị bắt tại trận, lại nở một nụ cười như tắm gió xuân: "Đói bụng không nào?"
Hề Ngọc Đường phớt lờ hắn, xoay người, lúc này mới phát hiện trên chiếc giường lớn như thế, chẳng biết từ lúc nào mà mình đã lùi vào tận bên trong, nam tử mặc trung y bằng gấm vóc trắng, tóc tai bù xù nằm ở bên nửa ngoài. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nam tử vừa tắm xong, mùi hương thơm ngát chui vào chóp mũi khiến nàng phải chớp mắt đầy hoảng hốt.
Ánh mắt lại rơi vào trên mái tóc đen vừa khô được một nửa của nam tử, Hề Ngọc Đường nheo mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
Nam tử đáp lại với vẻ mặt hết sức vô tội: "Ngủ."
"Ai cho ngươi lá gan dám leo lên giường của ta để ngủ?"
"Nếu ta nhớ không nhầm... thì đây là giường của ta."
"..."
Một câu "giường của ta" khiến tai Hề Ngọc Đường nóng bừng trong chớp mắt, cũng may đã có tóc che nên không nhìn thấy. Tóc dài đến eo xõa tung trên đầu vai, lúc này dù là khí chất hay khuôn mặt của nữ tử đều trông có vẻ dịu dàng hơn thường ngày mấy phần, cả người trông có vẻ biếng nhác, nhưng sức cảnh giác quanh thân vẫn rất cao, Việt Thanh Phong thấy thế thì lửa nóng trong mắt lại dâng.
Thấy nàng có hơi thất thần, Việt Thanh Phong giúp nàng vén chút tóc rũ xuống ra sau vai, nói đầy thản nhiên: "Đã giờ Tý rồi, đi tắm trước đi, ta có để cơm lại cho nàng."
Hề Ngọc Đường cau mày, lúc này mới nhận ra áo ngoài của mình đã bị cởi, hiện tại cũng đang mặc trung y như người trước mắt, tai còn nóng hơn trước vài phần, có chút thẹn quá hóa giận mà đạp một cước: "Cút xuống."
Việt Thanh Phong phản ứng cực nhanh tránh khỏi cú đạp của nàng, thuận thế xoay người xuống giường: "Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, y phục để thay ở phòng bên cạnh, nàng đi tắm, ta bảo Thu Viễn hâm nóng đồ ăn."
Vừa nói xong thì tiện tay lấy áo ngoài màu thiên thanh khoác lên người rồi ra khỏi cửa.
Mãi đến lúc bóng dáng của Việt Thanh Phong biến mất khỏi phòng trong, Hề Ngọc Đường mới chột dạ thở dài một hơi, nhận thấy người mình nhớp nháp không thoải mái thì chậm rãi đứng dậy đi ra sau bình phong, mở cửa phòng bên để tắm rửa.
Đợi đến khi nàng xuất hiện với một thân đầy hơi nước, Việt Thanh Phong đã sắp xếp bữa ăn xong. Thấy nàng để người ướt mà đi ra, đuôi tóc còn không ngừng nhỏ giọt, tròng mắt của hắn trở nên sâu thẳm hơn trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã bị vẻ bất đắc dĩ thay thế, cầm khăn bông sạch lau tóc giúp nàng.
Hề Ngọc Đường ngồi trước bàn, có chút khó thích ứng với sự thân cận của hắn, cố phản kháng hai lần nhưng chỉ thấy Việt Thanh Phong chẳng hề bị lay động, chỉ đành nheo mắt để mặc hắn phục vụ, đợi tóc khô được một nửa thì dứt khoát dùng nội lực để hong cho xong việc.
Thấy nàng tự ra tay hong khô, Việt Thanh Phong bỏ vải bông sang một bên, nói khẽ: "Không biết tiết kiệm."
"Thật ngại quá." Hề Ngọc Đường cầm đũa lên, lười nhác đáp lại một câu: "Mấy cái khác thì bổn tọa không có nhiều, nhưng nội lực thì thong thả."
Việt Thanh Phong bị chặn họng, dở khóc dở cười, dứt khoát không nói thêm lời nào mà chỉ ngồi cạnh nàng, chống cằm nhìn nàng lấp đầy bụng.
Hề Ngọc Đường thật sự rất đói bụng, tự giác lờ đi ánh mắt của kẻ bên cạnh, lần lượt thưởng thức các món ăn dễ tiêu mà vô cùng ngon miệng trên bàn, mới vừa đặt đũa xuống, trước mắt đã xuất hiện một tách trà nóng thơm ngát.
Nàng lườm người bên cạnh, vẻ mặt người sau vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn không biết mình đã làm gì không đúng.
... Cái gì cũng đúng có được không!
Thu Viễn đang ẩn nấp trong góc, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân thầm trợn trắng mắt.
Hôm nay toàn bộ mọi hứng thú của chủ tử nhà bọn họ đều đã dồn vào việc chăm nuôi Hề tiểu giáo chủ, vì thế nên có làm bao nhiêu chuyện kì lạ cũng chẳng kì lạ chút nào.
Ăn uống no đủ, cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Chẳng phải có chuyện cần nói sao? Nói đi."
Việt Thanh Phong thản nhiên liếc nàng một cái, đứng dậy đi tới mép giường, chưa nói gì đã nằm xuống, tiếp đó lại vỗ vào bên người đầy tự nhiên: "Ngồi đã rồi nói."
Hề Ngọc Đường bị cái nhìn kia của hắn làm cho nổi da gà, vất vả lắm mới làm dịu đi hơi nóng bên tai, tặng cho hắn một cái liếc mắt rồi từ chối bằng lời lẽ vô cùng khắc nghiệt: "Nói luôn đi."
"Nàng ngủ đủ rồi sao?" Việt Thanh Phong tỏ vẻ rất kinh ngạc.
"..." Ngủ đủ hay không thì cần gì ngươi lo!
"Nhưng ta bận cả ngày nay, mệt rồi." Việt thiếu chủ cố tỏ vẻ đáng thương, ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt: "Đến gần ta một chút, nếu không ta không có sức để nói mất."
"Ngươi đã làm gì?" Hề Ngọc Đường nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Việt Thanh Phong suy nghĩ một chút, bắt đầu bấm ngón tay rồi liệt kê: "Giúp nàng chế ngự đám người dám phản kháng trong nội bộ Giang Nam Bang, sắp xếp ổn định cho gia quyến của Thanh Diễm Bang, đến Trịnh gia một chuyến, bàn giao Túy Hoa Lâu, à, còn từ chối tiệc đưa tiễn của Vệ Hàn và Lâm Uyên giúp nàng, bọn họ đã rời khỏi Hàng Châu rồi, Lâm Uyên về Võ Sơn, Vệ Hàn thì có lẽ đã về lại kinh thành. Còn..."
"Đủ rồi." Hề Ngọc Đường vội vàng cắt lời hắn: "Ngươi thu xếp mọi chuyện giúp ta phải không?"
Việt Thanh Phong từ chối cho ý kiến: "Bận quá nên mới ăn được một bữa thôi."
"..."
Lẩm bẩm một câu xen vào việc của người khác xong, Hề Ngọc Đường vẫn đứng dậy đi tới mép giường, thấy vẻ mặt của hắn vẫn rất thản nhiên, nàng cảm thấy mình cũng không cần phải đề phòng nên bò lên giường, ôm chăn ngồi cạnh hắn.
Nói thật, đúng là nàng vẫn chưa ngủ đủ.
Ngửi được mùi hương giống hệt bản thân trên người nàng từ khoảng cách gần, khóe môi Việt Thanh Phong hơi nhếch lên, tâm trạng tốt đến khó tả.
"Ngươi xử lí bên Trịnh gia thế nào rồi?" Hề Ngọc Đường mở lời.
“Trịnh Thái là người thông minh, dù gặp ta cũng không định đổi ý." Việt Thanh Phong hơi ngừng lại một chút, như đang cố nhịn cơn ho: "Tuy nhiên hắn vẫn bày tỏ ý tốt với Việt gia."
Hề Ngọc Đường gật đầu, không hề ngạc nhiên với cách làm của Trịnh Thái.
Người thông minh có cách làm của người thông minh, nếu đổi lại là nàng, dưới tình huống này có lẽ cũng sẽ không thể làm tốt hơn Trịnh Thái.
"Ngươi có chắc Vệ Hàn đã về kinh thành rồi không?" Nàng lại hỏi thêm.
“Không chắc, song ta nghĩ cũng sẽ không ở Hàng Châu lâu, gần đây thế cục của Giang Nam hỗn loạn, Cẩm Y Vệ cũng rất bận rộn." Thấy nàng vừa mở lời đã hỏi về hai tên nam nhân này, sắc mặt của Việt Thanh Phong hơi hờ hững: "Nàng chú ý một chút, Cẩm Y Vệ sẽ đến tìm nàng sớm thôi."
Dù sao cũng là người đại diện cho hoàng tộc Tư thị ở võ lâm, Cẩm Y Vệ không đến tìm nàng mới là lạ.
"Nếu đã sợ thì còn ra tay làm gì?" Hề Ngọc Đường nói đầy lạnh lùng.
Trong phòng, một cái giường lớn, hai con người xuất sắc ưu tú danh chấn trong thiên hạ cứ bàn chuyện chính sự trong hoàn cảnh mập mờ như thế.
Nếu nói đây là cầm đuốc soi đêm, bàn chuyện phong nhã thì ắt hẳn đã bị địa điểm quái dị và nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ phá hư không còn một mống. Nhưng hai con người này lại chẳng hề thấy kì lạ, trái lại đây mới chính là cách chính xác để hai người ở chung.
Hai người bàn bạc đến tận canh tư, vẫn là Hề Ngọc Đường không thể trụ được, chẳng biết từ lúc nào đã vùi ngủ trong chăn mềm. Việt Thanh Phong vừa nói được một nửa đã nghe thấy hơi thở đều đặn của nàng, bất đắc dĩ dừng lại, sửa chăn giúp nàng, xoay người rời giường đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu xử lý đống tin tức chất chồng.
...
Vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngon vô cùng, lần này, Hề Ngọc Đường lại nằm mơ thấy chuyện từ nhiều năm trước.
Có điều cuống cùng trong giấc mộng lần này đã không còn cơn bão tuyết ở trên núi hay máu chảy thành sông, nhưng lại có thêm một nhân vật chính, một nam tử tóc bạch kim ngồi trên xe lăn, cả người đẫm máu nhưng vẫn dùng đôi mắt dịu dàng như một hồ mực nhìn nàng, đang nhép miệng nói gì đó.
Hề Ngọc Đường không nghe thấy tiếng, nhưng lại có thể hiểu được khẩu hình của hắn.
Hắn nói: Đường đường, chạy mau.
Một giây kế tiếp, nàng mở bừng mắt, tỉnh táo khỏi cơn sợ hãi cùng cực, lòng ngực phập phồng không ngừng, tay đang siết chặt thứ gì đó, mãi một lúc lâu cũng không thể làm dịu đi sự hoảng hốt từ tận đáy lòng.
Trong vô thức lại cảm thấy có người đang vỗ nhẹ sau lưng mình không ngừng, thân thể Hề Ngọc Đường cứng đờ, bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện trước mắt mình là một bộ y phục bằng gấm trắng mềm mại, mà sát bên nàng là thân người hơi lạnh, cánh tay người sau vòng qua eo nàng, vỗ lưng nàng như đang cố làm nàng yên lòng, lực không nhẹ cũng không nặng dễ khiến người ta an lòng.
Hề Ngọc Đường thở chậm lại, xoay người ép người kia dưới thân, chẳng biết từ lúc nào mà một cây châm đã xuất hiện trên đầu ngón tay, đâm thẳng tới mệnh môn đối phương.
Người phía dưới sững sờ, hô hấp thoáng dừng lại trong chớp mắt.
"..."
"..."
Nhìn gương mặt tuấn tú đầy ngơ ngác của Việt Thanh Phong, Hề Ngọc Đường sửng sốt hồi lâu, thu ngón tay giấu ngân châm, tay kia cũng bất giác buông ra, đúng như dự đoán, vạt áo trước ngực đối phương đã nhăn nhúm đến không thể nhìn được nữa.
"Giờ nào rồi?" Giọng nói của nàng có hơi khàn, lời vừa ra khỏi miệng đã khiến nàng giật nảy mình.
"Giờ Thìn." Việt Thanh Phong nhìn đăm đăm vào người trước mặt, thấy nàng đã thoát khỏi cơn ác mộng thì không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Hề Ngọc Đường nhắm mắt lại, muốn để đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Việt Thanh Phong lại mở miệng bằng giọng điệu vô cùng kì dị: "Nàng có định xuống khỏi người ta trước không?"
"..."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, Hề Ngọc Đường lùi thẳng vào trong góc giường một cách hoảng hốt, ôm chăn nhìn người trước mắt đầy căm tức: "Đồ không biết xấu hổ."
"..." Cuối cùng ai mới là kẻ không biết xấu hổ đây! Mới sáng sớm đã chui vào ngực người ta, nam nhân bình thường nào cũng sẽ như thế thôi có được không!
Chậm rãi ngồi dậy với vẻ mặt ngập tràn vẻ oan ức, Việt thiếu chủ tựa nửa người vào đầu giường, ho hai tiếng đầy yếu ớt, kéo chăn sang che nửa người, nói đầy miễn cưỡng: "Vị nữ hiệp này, nàng gặp ác mộng cứ níu lấy ta không buông, lúc tỉnh lại còn muốn giết người đấy, có thể suy nghĩ cho cảm nhận của ta một chút được không?"
Khóe môi Hề Ngọc Đường giật nhẹ, thẹn quá hóa giận tung một chưởng sang: "Cút!"
Bên ngoài phòng ngủ viện chính, Thu Viễn đã ôm chậu nước đứng rất lâu, đơ mặt nghe từng tiếng loảng xoảng vang lên bên trong, nghĩ thầm, không biết lần này lại đập vỡ bao nhiêu thứ rồi...
Còn chưa nghĩ xong đã thấy cửa phòng bị mở tung, thiếu chủ nhà hắn ôm áo ngoài của mình lảo đảo bước ra ngoài, tóc tai bù xù, trung y có nhiều nếp nhăn, người suýt chút nữa đã đứng không vững.
Thu Viễn trợn mắt há mồm nhìn sang, vừa vặn chống lại tầm mắt của Việt Thanh Phong.
Tình hình này... sao lại... có cảm giác... như có gì đó không đúng thế nhỉ...
Chỉ trong nháy mắt, tâm trí của Thu Viễn như được khai sáng, bưng nước quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Chủ tử, nước lạnh nên thuộc hạ đi đổi đây, thuộc hạ không thấy gì cả!"
Việt Thanh Phong: "..."
Ngẩng đầu liếc mắt lên nóc phòng một cách lạnh lùng, khóe môi ám vệ cứng đờ, nhanh chóng học theo dáng vẻ chim muông di trú, chỉ còn chừa một mình Tư Niên đứng ngơ ngác tại chỗ, chưa kịp chạy nên bị bắt ngay lập tức.
"... Tư Niên." Giọng nói của Việt thiếu chủ lạnh lẽo đến thấu xương.
Tư Niên đáp xuống với thân thể nặng như chì, một hồi lâu sau mới uất ức bĩu môi: "Chủ tử..."
"Đi nhận phạt."
"... Vâng."
Thiếu chủ nhà mình bị đuổi khỏi cửa, cả một buổi sáng ám vệ Việt gia và Thu Viễn đều không đám thở mạnh, chỉ sợ bị giận chó đánh mèo. Mà người khởi xướng là Hề tiểu giáo chủ lại không nói một lời, lạnh mặt ăn xong bữa sáng rồi quay đầu bước đi, để lại Việt Thanh Phong cô độc trơ trọi yên lặng nhìn bóng lưng của nàng với vẻ mặt buồn tủi.
Ra khỏi chủ viện, vốn Hề Ngọc Đường còn định dứt khoát rời khỏi Yên Vũ Thai để hoàn thành cho xong chuyện, nhưng trong đầu chợt lướt qua giấc mộng ngắn kia, dừng bước, do dự trong chốc lát rồi xoay người đi về phía Vân Yến Viên.
Trong Vân Yến Viên, Thẩm Thất đang thi châm cho Lam Ngọc theo lịch đã định trước. Trông hai người không thoải mái mấy, Thẩm Thất vô cùng chuyên tâm, mỗi một châm hạ xuống như đã rút hết toàn bộ sức lực của hắn, mà sắc mặt Lam Ngọc lại trắng bệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống trán hắn, miệng ngậm một miếng vải bông, đề phòng việc hắn cắn phải đầu lưỡi mình, tùy tùng đứng phía sau không nói lời nào để mặc hắn siết chặt lấy cánh tay, dù có đổ máu cũng quyết không nhúc nhích.
Dù là ai cũng có thể nhận ra hắn đang phải chịu đau đến mức nào.
Hề Ngọc Đường tiến tới trong yên lặng, đứng bên ngoài phòng mà nhìn hắn, cắn răng thật chặt, cố nhịn cảm giác xúc động muốn phá cửa mà vào, kiên nhẫn chờ ngoài cửa.
Không biết đã qua bao lâu, khi mặt trời đã lên cao tận đỉnh đầu, cuối cùng bên trong cũng truyền tới một tiếng thở thật dài của Lam Ngọc. Không bao lâu sau, cửa bị mở ra, Thẩm Thất bước ra với vẻ mặt tái nhợt.
Vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Hề Ngọc Đường.
Cả người Thẩm Thất cứng đờ, không nói gì, chỉ vuốt nhẹ cằm rồi đi lướt qua người nàng.
Hề Ngọc Đường chẳng hề quay đầu mà bắt lấy tay hắn, lại phát hiện tay hắn đang mất tự chủ mà run rẩy, nàng nhíu mày, ngay lúc bản thân còn chưa kịp phản ứng đã truyền một luồng chân khí giúp hắn buông lỏng cơ thịt.
Hô hấp của Thẩm Thất hơi chậm lại, đứng yên không nhúc nhích.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên kể từ khi hai người cãi nhau sau đợt trước, ánh mắt Thẩm Thất hơi ảm đạm, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì, thuật dịch dung có thể che giấu gương mặt tinh xảo của nữ tử, nhưng lại không thể che lấp đôi mắt hoa đào xinh đẹp sắc sảo của nàng, bên trong đôi mắt ấy lúc này có chút ánh sáng đang dịch chuyển, nửa vui nừa buồn.
Hắn nâng mắt lên nhìn người trước mặt, ánh mắt quét qua vùng xương gò má gầy guộc của nàng, không thể tự chủ mà mím chặt môi.
Hề Ngọc Đường lại không nhìn hắn mà chỉ nhìn vào phòng. Mái tóc bạch kim của Lam Ngọc như vừa được vớt ra khỏi nước, cả người mất hết sức lực tựa vào xe lăn, chỉ mất nửa nhịp đã nhận ra tầm mắt của nàng, nâng mắt, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hề Ngọc Đường.
Trong đôi mắt giống hệt bản thân kia thoáng qua chút vẻ lo lắng, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi mắt hắn. Chỉ cần một cái nhìn này, Lam Ngọc như cảm thấy cơn đau đến tận xương tủy đã biến mất không còn gì nữa.
Hắn mấp máy môi nhưng lại chẳng có sức để nói chuyện, gã sai vặt ở cạnh cũng đã phát hiện ra Hề Ngọc Đường, xoay người đứng chắn trước mặt chủ tử theo phản xạ, kinh ngạc trong chốc lát thì mới nhận ra được người tới. Biết chủ tử nhà mình và vị đường chủ này có giao tình, lời đuổi người vừa tới miệng đã bị nuốt về.
Mà Hề Ngọc Đường cũng buông Thẩm Thất ra, bước nhanh về phía Lam Ngọc, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn muốn truyền một chút nội lực để giúp hắn giảm bớt đau dớn.
Lam Ngọc muốn ngăn lại không ngăn được, không thể làm gì khác hơn ngoài việc để mặc nàng truyền chân khí vào trong cơ thể mình, một phần giúp hắn giảm đau, một phần dùng để tra xét tình huống trong cơ thể hắn.
Sự thật chứng minh, Thẩm Thất không hề nói khoác, thậm chỉ còn giữ lại mấy phần.
Tình trạng thân thể của Lam Ngọc tệ hơn cả trong tưởng tượng của Hề Ngọc Đường.
Làm một kẻ tẩu hỏa nhập ma chuyên nghiệp, từ nhỏ đến lớn Hề Ngọc Đường đã trải qua không biết bao lần bị tẩu hỏa nhập ma nên vô cùng rõ ràng chuyện này. Tình trạng chân khí trong cơ thể Lam Ngọc không phải chỉ được tạo thành do tẩu hỏa nhập ma, mà còn là vì đã bị ai đó phế phần lớn võ công.
Mà chân của hắn đúng như lời của Thẩm Thất, bị ai đó dùng ngoại lực phong bế, còn cắt đứt gân mạch, nếu không phải Lam Ngọc dùng hơn nửa công lực toàn thân mình để dồn ngoại lực xuống đùi thì sợ rằng hôm nay đừng nói tới chuyện đi lại, cho dù có một trăm Thẩm Thất ở đây cũng không có cách nào khiến hắn cảm nhận được chút đau đớn nào.
Chân này, nói theo cách khác thì dường như đã bị phế rồi.
Giờ khắc này, lòng Hề Ngọc Đường chỉ còn lại cảm giác tức giận và vui mừng vô hạn, hai thứ tâm trạng đan xen vào nhau nhưng chỉ khiến nàng bình tĩnh như lúc thường đến kì lạ, song nếu là người quen, hẳn có thể nhận thấy nàng đang kìm nén một cơn căm giận đến ngút trời.
Thẩm Thất chính là người có thể phát hiện ra tâm tình đó của nàng.
Dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hề Ngọc Đường trước mắt, vào lúc bình thường, hắn sẽ tiến lên kéo lấy nàng, không để nàng làm ra bất cứ hành động mạo hiểm gì, nhưng hôm nay…
Hề Ngọc Đường không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thất, chỉ đối mặt với tầm mắt của Lam Ngọc đầy thản nhiên. Đối phương cũng nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ, không nói gì, nhưng lại như đang nói cho nàng biết, đừng ngạc nhiên, huynh không sao cả.
Chỉ một ánh mắt, chợt xé rách toàn bộ cảm xúc của nàng.
Nàng đứng bật dậy, sát khí toàn thân tỏa ra bốn phía, đột nhiên nâng tay lên, gã sai vặt đứng trước người Lam Ngọc đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Tiếp đó, gần như là thảm thiết, nàng nhìn về phía người trước mắt đầy hung tợn: "Đây là thành quả của huynh sao?"
Lam Ngọc chợt ngẩn ra, một giây sau, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Cơn giận đến mà không hề báo trước, Hề Ngọc Đường tiếp tục nói: "Chẳng phải huynh rất có tài sao! Huynh không phải là sư huynh của Việt Thanh Phong sao? Biến bản thân mình thành dáng vẻ này để làm gì? Trưng tấm thân vô hại này cho ai nhìn? Sự kiêu ngạo của huynh đâu, sự mạnh mẽ của huynh đâu, tính khí ngang ngược dám lật cả Tuyết Sơn năm đó của huynh đâu? Đây là đáp án mà huynh cho muội phải không? Đây là kết quả mà muội phải chờ nhiều năm qua phải không?"
Móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt, Lam Ngọc mở miệng, lại chẳng thể nói được một lời.
Mà nước mắt của Hề Ngọc Đường lại bắt đầu cuộn trào, như đứt gan đứt ruột, như đang chìm vào nơi vực sâu vạn trượng.
"... Muội chờ mười mấy năm, chờ được kết quả như vậy, chờ được dáng vẻ này, huynh cố ý đến để trả thù muội phải không? Huynh có biết muội cảm thấy thế nào không? Huynh có nghĩ cho muội không? Rốt cuộc thì Hề Ngọc Lam huynh có nghĩ tới muội được phần nào không? Huynh có bản lĩnh xuống núi thì có bản lĩnh cả đời này đừng gặp muội nữa!"
Nghe được cái tên này, Lam Ngọc hoảng sợ ngẩng đầu, cùng lúc đó, Thẩm Thất cũng trừng lớn mắt đầy khiếp sợ.
Việt Thanh Phong cũng có ý định đến thăm Vân Yến Viên, nhưng không ngờ vừa tới đã nghe thấy giọng của Hề Ngọc Đường, mặt biến sắc ngay lập tức, nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa.
Vừa đúng lúc nhìn thấy nữ tử mặc huyền y lệ rơi đầy mặt.
Hắn như ngừng thở, nhìn về phía Lam Ngọc cũng chỉ thấy hắn hoàn toàn sững người, mà Thẩm Thất cũng khiếp sợ đến thoát hồn, không một ai phát hiện ra hắn.
"Còn ngươi nữa."
Hề Ngọc Đường chợt quay đầu nhìn về phía Thẩm Thất với đôi mắt đỏ ngầu như một con thú hung hãn, người sau ngẩn ra, chống lại tầm mắt của nàng.
"Hôm nay ta nói cho Thẩm Thất ngươi biết, ngươi không có khả năng phế được võ công của ta!" Nàng gầm lên: "Hề Ngọc Đường ta đến chết còn không sợ thì còn sợ gì? Đừng chọc ta, nếu không ta sẽ mang các người chết cùng! Ngươi có tin ta nói được làm được hay không?"
Thẩm Thất chợt ngẩn ra, nâng tay lên theo bản năng: "Đường Đường, đừng..."
"Cút!" Nàng vung tay về phía người trước mắt.
Cả người Thẩm Thất cứng đờ tại chỗ, mắt thấy đòn công kích đã ở ngay trước mắt, đột nhiên cả người bị ai đó kéo đi rồi đập vào trên khung cửa, tránh thoát trong gang tấc.
Giây tiếp theo, một bóng người thoáng qua, Việt Thanh Phong nhanh tay lẹ mắt điểm vào huyệt mệnh môn của Hề Ngọc Đường, nhân lúc nàng đang sững người thì giơ tay đập thật mạnh vào gáy nàng, người sau ngất đi trong chớp mắt.
Việt Thanh Phong ôm ngang người lên, sải bước vào phòng phía trong, thấy Thẩm Thất vẫn còn đang sững sờ thì trầm giọng quát: "Còn chưa chịu đi theo? Muốn để nàng chết vì tẩu hỏa nhập ma sao?"