Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Chương 4

Kỷ Nghiêm khựng lại, quay đầu nhìn tôi thật là lâu. Tôi bị ánh mắt nóng bỏng của anh ta khiến cho toàn thân tê dại. Nhìn bộ dạng căng thẳng thần kinh của tôi, khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười: “Để em ra ngoài với bộ dạng này, hội học sinh chẳng phải là sẽ mất hết mặt mũi hay sao?”

Tôi chớp mắt nở nụ cười cứng đờ đáp lại: “Ha ha, hội trưởng đại nhân đúng là một người anh minh thần võ.”

Lần này Kỷ Nghiêm không đáo nữa, chỉ thong thả dắt tay tôi đi đến phòng y tế. Hơi ấm tỏa ra từ tay anh ta giống như dòng điện cao áp chạy khắp người tôi, khiến tim tôi gần như ngừng đập.

Vậy là một lần nữa tôi đã khuất phục trước dâm uy của Kỷ ác ma. Có điều lần này tôi không thỏa hiệp một trăm phần trăm nữa, bởi bị Kỷ Nghiêm áp bức trong một thời gian dài, tôi đã làm ra một chuyện dũng cảm nhất từ trước đến nay trước mặt anh ta, đó chính là … bãi công.

Cái gì mà thư kí hội nghị, lao công miễn phí, chỉnh lí hồ sơ, chân sai vặt bưng trà rót nước … tất cả tôi không thèm làm nữa, bởi vì tôi đã tìm được chỗ kỹ thác tinh thàn mới của mình.

Hôm đó sau khi tức tối trở về nhà, tôi đã gọi điện thoại cho La Lịch Lệ. Con bé vừa nghe tôi thuật lại những chuyện xảy ra liền mở miệng mắng như tát nước: “Con nhỏ đê tiện đó dám chỉ vào mũi cậu mắng cậu à? Nếu là tớ, tớ đã xông lên bạt cho nó hai cái tát từ lâu rồi.” Tôi cảm động rưng rưng, tiếp tục nấu cháo điện thoại khinh bỉ cô nàng ủy viên tuyên truyền đó.

La Lịch Lệ nói: “Cậu ở trong hội học sinh thế này thì đúng là điên tiết thật. Nếu đã không thể áp đảo bọn chúng bằng khí thế, vậy thì cậu đừng làm gì hết nữa cho xong.”

Tôi ngẫm nghĩ và cũng thấy không thể để người ta nghĩ mình dễ bắt nạt, thế là gật đầu đồng ý ngay. Trong đầu tôi nảy ra một ý, vội hỏi La Lịch Lệ: “Thế sau này tớ nên làm gì?”

La Lịch Lệ khinh bỉ nói: “Hừ, không bị sai vặt thì cậu không có việc gì khác để làm à? Rỗi việc sao không đi ăn trộm rau? Cậu bỏ hoang rau cỏ trong “Trang trại thần tiên” bao lâu rồi hả? Tớ đã xếp hạng lên top 20 rồi đấy.”

Tôi kêu lên kinh ngạc: “Cái gì cơ? Cậu vào top 20 rồi á? Lúc tớ chơi cậu còn xếp trên một trăm cơ mà?”

“Có gì mà kỳ quái! Cả kỳ nghỉ hè cậu không chơi tí nào, còn tớ thì ngày nào cũng ngồi canh trộm. Với cả dịp hè có hoạt động mới, tất cả mọi người ai cũng được cộng kinh nghiệm ầm ầm.”

Tôi gật đầu: “Chả trách tớ bị rớt xuống tận thứ một trăm lẻ mấy … sao cậu không nói sớm?”

La Lịch Lệ khẽ hứ một tiếng: “Tớ nói ra thì có tác dụng gì? Lúc ấy cậu chả đang trong giai đoạn huấn luyện ma quỷ đấy thôi.”

Nỗi bi phẫn trong lòng tôi cuối cùng cũng trào dâng như núi lửa phun trào, vì thế mà tôi càng kiên định một điều: nhất định phải có lòng quyết tâm phản kháng.

May mà sau buổi họp hôm nọ, người của hội học sinh hình như ai cũng trỗi lên chút lương tâm, không còn ai làm khó tôi nữa, cộng thêm chuyện dạo gần đây Kỷ Nghiêm bận rộn tham gia cuộc thi giao hữu giữa các trường khiến tôi càng thêm nhàn nhã thảnh thơi. Ngày nào cũng trưng cái mác hội học sinh độc chiếm chiếc máy tính trong phòng họp.

Tôi vừa ăn khoai tây chiên vừa cầm bút ghi lại những tài khoản có rau quả đến ngày thu hoạch. Mạng của trường nhanh thật, ăn trộm rau quả cứ gọi là êm ru, không bị lag một chút nào, nhờ đó mà tôi đi ăn trộm rau quả một cách cực kì thuận lợi.

Giờ nghỉ trưa, vì để tiết kiệm thời gian nên tôi đã bưng một bát mì tôm ra ngồi trước màn hình máy tính chờ đợi dừa của nhà kia chín. Vừa đợi tôi vừa đánh chén mì tôm, mắt thấy còn hai phút nữa thì chuông điện thoại chợt reo lên. Mắt tôi vẫn dòm lom lom lên màn hình, tay nhấn nút nghe điện thoại. Đầu dây kia vang lên tiếng gầm dữ dội của La Lịch Lệ: “Điền Thái Thái, không ngờ cậu dám táy máy đào tiên nhà tớ, tớ giết cậu!”

Tôi ngẩn người, chau mày nói: “Tớ mới ăn trộm nhà cậu có ba quả đào tiên, hôm qua cậu ăn trộm của nhà tớ mười bắp ngô kia kìa.”

Đầu dây kia vẫn tiếp tục vang lên riếng rống: “Mớ thực vật cấp thấp của cậu mà cũng lôi ra kể! Tớ trồng đào tiên đấy, đơn giá hơn đống ngô của cậu cả chục lần!”

Tôi và một miếng mì tôm, mắt tiếp tục dán vào màn hình máy tính – còn một phút nữa. Tôi nói qua điện thoại: “Cậu cao cấp thế, để tớ trộm mấy quả thì thấm tháp gì.”

La Lịch Lệ hoàn toàn phát khùng rồi, cô nàng ngoác miệng gào lên: “Cậu hiểu cái khỉ gì chứ? Tớ đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, lần sau mà cậu còn dám ….”

Tôi kéo điện thoại ra xa, lớn tiếng nói: “A lô … a lô … cậu nói gì cơ … cái gì …. Tớ nghe không rõ, nghe không rõ ….”

Tôi nghe thấy giọng nói như tiếng sóng xung kích của La Lịch Lệ vang lên: “Điền Thái Thái, tớ muốn tuyệt giao với cậu. Tớ nguyền rủa cậu ăn cơm nghẹn chết, ban ngày ra ngõ gặp ma.”

Tôi vội vàng cúp máy ngay lập tức, hai mắt nhìn không chớp lên những quả dừa hiện khắp màn hình, chuột nắm chặt trong tay. Màn hình hiển thị còn ba mươi giây nữa thì dừa chín, tôi quên cả nuốt mớ mì tôm trong miệng, hai mắt sáng như đèn pha, mặt mày hớn hở nín thở đếm lùi, 5, 4, 3 ….

Vào đúng thời khắc quan trọng nhất này đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi: “Điền Thái Thái, em đang làm gì thế hả?”

Tôi sợ hãi ngoái đầu nhìn, trên miệng còn lòng thòng một cọng mì đang bốc khói. Mắt tôi mở lớn, lắp bắp không nói thành câu: “Hội … hội trưởng, sao lại là anh?”

Tôi chớp mắt thầm cầu khấn trong lòng: Thần ơi, xin hãy nói với con rằng đây chỉ là một giấc mơ!

Thần đáp: Chết đi con ạ!

Kỷ Nghiêm nhìn tôi bằng vẻ mặt vô cảm, sau đó anh ta cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính trước mặt tôi, cuối cùng sắc mặt trở nên lạnh ngắt như đóng băng, trầm giọng hỏi: “Em có biết là em đang làm gì không?”

Tôi ra sức gật cái đầu đang sợ hãi quá độ của mình: “Biết ạ.”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Nói.”

Tôi chỉ lên màn hình: “Ăn trộm rau quả … á, dừa của em đâu rồi?” Mới vài giây không để ý, dừa chín đã bị người khác chôm hết sạch. Tôi ôm máy tính gào lên: “Dừa ơi! Dừa của tôi ơi! Cả một vườn dừa đấy! Sao chúng mày chẳng chịu đợi tao gì hết?”

“Điền Thái Thái, em một vừa hai phải thôi.”

Tôi quay đầu lại nhìn sắc mặt Kỷ Nghiêm … tuyệt đối còn đáng sợ hơn gặp phải ma!

Đứa nào đã bảo tôi là hội trưởng sẽ không xuất hiện trong phòng họp suốt tuần này bì bận tham gia thi đấu? Uổng công tôi tưởng bở sẽ được tự do độc chiếm máy tính cả tuần! Một cơ hội tốt thế này, tôi đương nhiên phải cô vớt vát lại thứ hạng đã bị bỏ rớt phía sau của mình chứ.

Kỷ Nghiêm bắt đầu thở dồn dập, hai tay anh ta khoanh trước ngực đứng trước mặt tôi. Mãi một lúc lâu sau biên độ dao động của lồng ngực mới dịu đi một chút. Anh ta nói: “Em có biết hành vi lúc này của em gọi là gì không?”

Tôi vẫn ôm ghì lấy máy tính như gấu cụt đuôi, nhìn anh ta hỏi: “Là gì?”

“Em lợi dụng việc công để làm chuyện riêng, lạm dụng chức quyền, nếu báo cáo lên phòng giáo vụ, em sẽ bị ghi lỗi.”

Miếng mì tôm vừa mới nuốt được một nửa bị tôi phun hết ra ngoài, đưa tay quẹt miệng, tôi lắp ba lắp bắp: “Hội trưởng, em … em sai rồi …”

Kỷ Nghiêm lườm tôi: “Sai ở đâu?”

Tôi nhìn sàn nhà bằng một góc bốn mươi lăm độ, thái độ thành khẩn nhận lỗi: “Em không nên tự ý dùng máy tính của trường, không nên mượn danh nghĩa hội học sinh độc chiếm phòng họp, không nên tự tung tự tác khi không có mặt hội trưởng.”

Anh ta hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Vẫn còn ạ?” Tôi gãi đầu gãi tai ngơ ngác nhìn anh ta.

Kỷ Nghiêm liếc nhìn hộp mỳ tôm đã trương phềnh trên mặt bàn, không vui nói: “Ném ngay thứ đồ ăn rác rưởi này đi cho anh.”

“Dạ.” Tôi gật đầu đồng ý, vội bổ sung một câu: “Sau này em sẽ tuyệt đối không ăn những thức ăn rác rưởi ở trong phòng họp nữa.”

“Ở đâu cũng không được ăn.”

Hội trưởng hội học sinh còn quản cả chuyện ăn uống của người ta nữa hay sao?

Bị ánh mắt giận dữ bừng bừng của Kỷ Nghiêm lừ một lúc, tôi vội vã gật đầu: “Tuyệt đối không ăn nữa, ở đâu cũng không ăn nữa, sau này em sẽ kiên quyết nói không với thức ăn rác rưởi.”

Sắc mặt Kỷ Nghiêm rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, nhếch miệng cười: “Ngoan, nghe lời lắm.”

Tôi vỗ ngực thở phào một hơi. Thấy Kỷ Nghiêm hình như không giận nữa, tôi rõn rén hỏi: “Hội trưởng, anh nói cái gì cũng đúng hết, nhưng mà có thể để em trộm hết rau quả đã không?” Thấy anh ta chau mày, tôi vội vã khẩn cầu: “Hội trưởng, em đã không còn hứng thú đam mê nào khác nữa rồi! Hội học sinh ai cũng tránh em như tránh dịch, chỉ sợ chuốc họa vào thân, giờ ăn trộm rau trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất để em ở lại hội học sinh. Nếu như anh cấm đoán cả chỗ dựa tinh thần này chắc em ở hội học sinh chẳng còn ý nghĩa nào nữa. Muốn giết muốn mổ tùy anh, duy có trộm rau là em quyết không từ bỏ.” Tôi ngẩng đầu nhắm mắt, bộ dạng thề không bỏ cuộc nếu mục đích không thành.

Kỷ Nghiêm nheo mắt nhìn tôi tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau mới thấy anh ta chậm rãi mở lời: “Được.”

Tôi sững sờ nhìn Kỷ Nghiêm: có phải tôi nghe nhầm không vậy? Kỷ ác ma mà cũng thỏa hiệp sao? Hai mắt tôi ngập tràn lệ nóng rưng rưng nhìn Kỷ Nghiêm.

Đây chính là ánh hào quang ngày cách mạng thành công, là niềm hân hoan được giải phóng khỏi kiếp đời nô lệ!

Nỗi kích động trào dâng lan tràn khắp mỗi tế bào trên cơ thể của tôi.

Trong lòng dậy sóng, tôi vẫn không quên bất kì một cơ hội nịnh bợ nào. Tôi nói: “Hội trưởng, anh đúng là một nhà lãnh đạo anh minh, anh đã cứu rỗi em khỏi tai ương hoạn nạn bằng một nghĩa cử cực kì cao đẹp.”

Ánh mắt Kỷ Nghiêm ngập tràn tiếu ý, anh ta xoa đầu tôi mỉm cười đầy dụ hoặc: “Không những anh để em chơi mà còn nói cho em biết một tài khoản siêu cao cấp nữa kia, em cứ việc trộm bao nhiêu thỏa thích, thế nào?”

Hai mắt tôi tức thì sáng rỡ như sao, tôi kích động reo lên: “Hội trưởng, anh đúng là vị thần trong lòng em đấy! Không, anh còn vĩ đại hơn cả thần linh, sự sùng bái của em đối với anh giống như ….”

“Được rồi được rồi, đừng giở món này ra với anh nữa.” Kỷ Nghiêm xua tay, nhân tiện cầm lấy cuốn sổ tôi dùng để ghi thời gian thu hoạch của từng tài khoản ở bên cạnh máy tính. Vừa nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt Kỷ Nghiêm tắt ngay lập tức: “Em có thời gian rảnh thế này, chắc mọi chuyện của hội chọc sinh sẽ không bị em làm cho rối tinh rối mù lên đâu nhỉ.” Anh ta lúc lắc cuốn sổ trong tay nói: “Anh mà còn phát hiện ra thứ này nữa, đừng nói đến chuyện cho em tài khoản, cả việc trôm rau quả em cũng đừng mơ nữa.”

Trong đầu tôi lúc ấy chỉ còn quanh quẩn câu nói “trộm bao nhiêu thỏa thích” của anh ta, thế nên tôi cười đon đả gật đầu lia lịa: “Em biết rồi ạ. Lời hội trưởng nói em sẽ ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối tuân theo.”

Kể từ khi Kỷ Nghiêm để tôi add cái tài khoản cao cấp của anh ta, lượng tiền vàng của tôi cứ gọi là tăng theo đường thẳng đứng. Sau khi khai khẩn liền hai mảnh ruộng, cuối cùng tôi cũng bắt kịp hoạt động mới của Trang trại, thu được hạt giống cao cấp cực kì quý hiếm — Bé Rau. Để không bỏ lỡ thời gian thu hoạch giống quả quý giá này, tôi còn đặt cả đồng hồ báo thức, ngay cả khi có việc ở ngoài tôi cũng không sợ quên mất thời gian.

Nhưng mà thời gian tính toán có chuẩn đến đâu thì cũng không tránh được những lúc vấp phải chuyện bất ngờ. Khi đồng hồ báo thức điện thoại của tôi hiển thị còn mười phút nữa là đến giờ thu hoạch, đúng lúc đó loa phóng thanh của trường vang lên: “Sau đây xin thông báo, mời toàn thể ban cán sự hội học sinh 12 giờ ba mươi phút đến phòng họp tầng một của trường, cuộc họp rất quan trọng, bắt buộc có mặt đẩy đủ, xin đừng đến muộn.”

Tôi ôm điện thoại chạy như điên đến phòng họp của hội học sinh, nghĩ bụng nhất định phải thu hoạch hết nông sản trước khi Kỷ Nghiêm đến. Đẩy toang cánh cửa phòng họp, tôi trố mắt ra nhìn chiếc máy tính duy nhất đã bị chuyển đến phía trước chỗ ngồi của hội trưởng, còn Kỷ Nghiêm thì đang di chuột điều khiển máy tính.

Lòng tôi chùng xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Kỷ Nghiêm: “Hội trưởng, sao lại chuyển chỗ máy tính rồi ạ?” Lại còn chuyển đến vị trí gần tôi nhất và nguy hiểm nhất nữa chứ….

Kỷ Nghiêm ngẩng đầu liếc nhìn tôi, tùy ý nói: “Ồ, anh đề nghị nhà trường chuyển qua để tiện sau này dùng máy chiếu.”

Quả là một tên âm hiểm….

Tôi tức quá ngồi phịch xuống ghế.

Kỷ Nghiêm cười nói: “Khá lắm, hôm nay không đến trễ mà còn sớm trước giờ quy định nữa. Em tích cực thế này chắc không phải vội đến trộm rau đấy chứ?”

Nhìn bộ mặt cười giả tạo của anh ta, tôi rùng mình vội vã lắc đầu: “Đâu có, tuyệt đối không có chuyện đó, đúng giờ đúng hẹn là điều mà mỗi thành viên trong hội học sinh nên làm mà.”

“Tốt lắm.” Kỷ Nghiêm hài lòng gật đầu, tiếp tục di chuyển con trỏ chuột.

Chẳng mấy chốc tất cả thành viên hội học sinh đã có mặt đông đủ. Kể từ khi cuộc họp bắt đầu tôi đã không có lòng dạ nào mà lắng nghe, chốc chốc lại cúi đầu xem đồng hồ. Kỷ Nghiêm đứng trên bục tuyên bố những công việc cần chuẩn bị cho tiết mục nào đó, mấy chuyện đại loại như thi đấu, chuyện nghe có vẻ quan trọng lắm nhưng giờ tôi chỉ quan tâm đến mớ Bé Rau hai phút nữa sẽ chín của mình, cùng với số rau quả sắp chín trong tài khoản Kỷ Nghiêm cho tôi.

Cuộc họp diễn ra sôi nổi, tiếng thảo luận bàn bạc vang lên không ngớt, đám tinh anh khắp khòng họp ai cũng bảo vệ ý kiến của mình, lời lẽ thao thao bất tuyệt. Tôi đánh bạo mở phiên bản điện thoại di động của “Nông trại thần tiên”, bi kịch thay điện thoại không ngờ lại hết điện! Nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, tôi khóc ra nước mắt.

“Còn ai muốn phát biểu nữa không?” Kỷ Nghiêm nhìn khắp một lượt quanh phòng họp, ánh mắt dừng lại trên người tôi, thấy bộ dạng ngập ngừng muốn nói của tôi, anh ta khích lệ nhìn tôi cười nói: “Thái Thái, em có lời muốn nói à?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em không dám.”

Anh ta tiếp tục động viên: “Không sao, có ý kiến gì thì cứ mạnh dạn nói ra.”

Tôi ấp úng nói: “Cho em nói thật sao?” Tôi ngại ngùng nhìn đám tinh anh ngồi bên bàn họp.

“Nói đi.” Kỷ Nghiêm cười khẽ.

Tôi khẽ gật đầu rồi lại căng thẳng hỏi: “Hội trưởng, anh phải đảm bảo sẽ không tức giận, không nổi đóa, không đánh em thì em mới nói.”

Kỷ Nghiêm sầm mặt, có vẻ mất kiên nhẫn: “Nói mau.”

Tôi nhìn điện thoại, nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu một ơi, lấy hết can đảm nói: “Hội trưởng, anh có thể giúp em ăn trộm chôm chôm nhà anh không?”

Tất cả hội viên trong phòng họp chết sốc, kể cả cô nàng ủy viên tuyên truyền tuần trước mới mắng sa sả vào mũi tôi. Cả gian phòng rơi vào một sự tĩnh lặng đến quái dị.

Vẻ mặt Kỷ Nghiêm không chút cảm xúc, chân máy nhướn lên, tôi biết lần này mình chết chắc rồi.

Mặt Kỷ Nghiêm xanh lè, ngữ khí lạnh tanh: “Điền Thái Thái, giỏi lắm, giỏi lắm.”

Tất cả mọi người ai cũng rùng mình cúi đầu xuống, không ai dám nhìn thẳng vào hội trưởng.

Kỷ Nghiêm vẫn giữ bộ mặt vô cảm, khua tay tuyên bố: “Kết quả cuộc họp tuần sau sẽ công bố, giờ giải tán.”

Tất cả mọi người vội cúi đầu lủi thủi đi ra.

Tôi cũng khom lưng nhón chân định chuồn theo sau đám người kia, chợt nghe có tiếng quát: “Điền Thái Thái, em đứng lại cho anh.”

Mồ hôi vã ra như suối, tôi thấy thểu quay lại cười khan hai tiếng cực kì thiếu tự nhiên: “Hi hi, hội trưởng …”

Ánh mắt Kỷ Nghiêm sắc lẻm nhìn tôi, anh ta ngoắc ngón tay ra hiệu cho tôi lại gần, đoạn trầm giọng nói: “Lại đây.”

Tôi nhích từng bước lại gần Kỷ Nghiêm, mắt liếc nhìn màn hình máy chiếu trước mặt anh ta. Lần này tôi hoàn toàn chết sững. Cả một vườn chôm chôm chín rực! Đây chẳng phải là cái tài khoản siêu cao cấp tôi ngày nhớ đêm mong hay sao? Tôi vạch ngón tay ra đếm, lần này mà trộm chắc phải kiếm được cả mười ngàn đồng vàng.

“Muốn trộm hả?” Kỷ Nghiêm nhìn tôi hỏi.

Gật đầu rồi lại gật đầu, mắt tôi hau háu dán lên màn hình như hổ đói, dường như quên hết những chuyện vừa mới xảy ra. Đúng lúc nước miếng tôi sắp chảy ra ngoài, Kỷ Nghiêm cười khẩy: “Thế thì em nhìn cho rõ đây.” Anh ta đưa tay nhấn vào nút thu hoạch, cả vườn chôm chôm liền bị thu hoạch hết, chỉ còn lại một đống cây héo úa.

Kỷ Nghiêm ngẩng đầu nhìn tôi lúc ấy đã hoàn toàn ngây ngốc, nhìn tiếp sang chiếc điện thoại tôi để trên bàn, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười tà ác: “Không ăn trộm được nên đau khổ lắm đúng không?”

Tôi đã nghẹn ngào không nói nên lời nữa rồi, bởi vì tôi thấy Kỷ Nghiêm click vào trang trại của tôi, chìa bàn tay về phía những Bé Rau trong ruộng. Tôi không nhẫn nhịn được thêm phút giây nào nữa, hét toáng lên nhào đến ôm lấy tay Kỷ Nghiêm cầu khẩn: “Hội trưởng, em sai rồi, em thề sau này sẽ không bao giờ ăn trộm rau quả trong giờ họp nữa, không bao giờ dám chọc giận anh, em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, bưng trà rót nước chuyện gì cũng không dám qua loa đại khái, anh nói một em quyết không dám cãi hai, anh luôn luôn đúng còn em luôn luôn sai, anh đại nhân đại lượng tha cho Bé Rau của em đi có được không?” Nói đến đây, giọng tôi đã nức nở không thành tiếng.

Kỷ Nghiêm nhìn bộ mặt khóc lóc thảm thiết của tôi, hỏi: “Thật không?”

“Em đảm bảo, em xin thề.”

Đúng giây phút tôi buông tay ra, Kỷ Nghiêm cười khẽ: “Nhớ lấy những lời hôm nay em đã nói.” Cùng lúc đó, anh ta click vào nút hái quả! Bé Rau của tôi, Bé Rau chăm bón suốt một tuần, phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ trong nháy mắt bị anh ta ăn trộm hết!

Tôi đưa hai tay lên ôm đầu, lệ nóng tuân trào trên khóe mắt.

Kỷ Nghiêm đưa tay lên véo má tôi, nhếch miệng cười: “Khóc lóc cái gì! Chỉ cần em biểu hiện tốt, anh sẽ cho em mật mã tài khoản, đến lúc đó em thích trộm thế nào thì cứ việc trộm, sao hả?”

Trên đời mà cũng có chuyện tốt đẹp đến thế sao? Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, nheo mắt lại hỏi bằng giọng không sao tin nổi: “Thật không ạ? Hội trưởng, anh không gạt em đấy chứ?”

Kỷ Nghiêm đưa tay xoa nhẹ lên đầu tôi: “Đương nhiên là không gạt em rồi.” Mớ tóc tơ bị vò cho rối tung lên, tôi nhìn dáng người nhàn nhã bảnh bao của Kỷ Nghiêm, lòng chợt hoảng hốt trong tích tắc. Dường như tôi trông thấy khóe miệng anh ta nở nụ cười ấm áp. Giữa buổi chiều hè đầy nắng, ngoài khung cửa sổ tán lá lao xao, sợi dây đàn trong trái tim tôi lần đầu tiên rung lên xao xuyến.

Nhưng tôi không hiểu, không hiểu tại sao sau khi tôi gây ra một loạt những chuyện cực kì mất mặt, Kỷ Nghiêm không những không xé xác phanh thây tôi ra mà còn đối tốt với tôi như thế. Lẽ nào thực sự do quân tử không chấp kẻ tiểu nhân sao? Tôi lắc đầu. Thôi kệ đi, anh ta là ác ma, làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng thế được! Chắc tại bị hành hạ quen rồi, bỗng dưng được anh ta đối tốt khiến tôi thấy bất an vô cùng.

“Nói cậu ngốc chẳng sai tẹo nào! Còn có thể là nguyên nhân gì nữa? Anh ta thích cậu chứ sao.” La Lịch Lệ vừa nói vừa đánh chén Hamburger gà.

Tôi choáng váng đến độ phun hết cả coca cola lẫn đá trong miệng ra ngoài, đá vụn rơi xuống cái khay trước mặt La Lịch Lệ, tôi vừa ho sặc sụa vừa xua tay: “Không thể nào, tuyệt đối không thể.” Có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám đem mình ra so sánh với Kỷ Nghiêm. Nói anh ta thích tôi, thế thì còn hoang đường hơn cả chuyện tuyên bố chuột nảy sinh tình cảm với mèo ấy.

La Lịch Lệ khinh bỉ đẩy cái khay ra nói: “Nhìn cậu kìa, thật kém cỏi! Nếu không phải nể mặt cậu đã mời tớ ăn KFC, tớ thèm vào quản mớ chuyện cỏn con đó của cậu.”

Gặm hết miếng xương cuối cùng, La Lịch Lệ không quên cầm ống hút gõ lên bàn nhắc nhở: “Còn nữa, đừng tưởng một bữa KFC mà tớ cho qua chuyện ăn trộm đào tiên.”

Nhìn La Lịch Lệ dương dương tự đắc mà lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì lời hứa lúc trước của mình. Chuyện này là chuyện quái quỷ gì vậy hả? Bắt tôi xin lỗi đền quà đã đành, lại còn muốn tôi cam tâm tình nguyện cho nó trộm rau nhà mình ba ngày không oán thán. Tất cả những gì tôi làm chỉ để cứu vãn lại tình bạn suýt bị tan tành bởi mấy quả đào tiên hay sao?

Tôi hậm hực hỏi La Lịch Lệ: “Cậu dựa vào đâu mà khẳng định rằng Kỷ Nghiêm thích tớ?”

Cô nàng nói kháy: “Xin cậu đấy, người ta đường đường là hội trưởng hội học sinh, là tiêu điểm trong mắt mọi người, là nhân tài mà các trường đại học trọng điểm đua nhau tranh cướp! Cậu cũng không nghĩ xem, một người như thế tốn bao nhiêu công sức bên cạnh cậu, không phải thích cậu thì còn là gì nữa?”

“Thì ra là thế.” Tôi gật đầu vỡ lẽ, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn.

La Lịch Lệ nguýt dài: “Cậu khỏi phải giả vờ giả vịt trước mặt tớ! Trong trường có cả đám con gái mong được bám lấy anh ta kia kìa, nếu không phải hội trưởng nhà cậu canh cậu kĩ quá, đám con gái đó tùy tiện một đứa đứng ra cũng đủ kết liễu cậu rồi.” La Lịch Lệ đưa tay lên xoẹt ngang qua cổ.

Thực ra những gì nó nói tôi hiểu hết, nói trắng ra thì tôi làm gì có tư cách được Kỷ Nghiêm thích. Tuy trong lòng vẫn không dám tin rằng Kỷ Nghiêm thích tôi, nhưng trên thực tế miệng tôi đã ngoác ra đến tận mang tai rồi.

Tôi nói: “Dù sao thì tớ thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu.”

La Lịch Lệ vỗ vỗ lên cái bụng căng tròn của mình, ợ hơi một cái: “Nể mặt thái độ thành khẩn nhận lỗi của cậu, tớ dạy cậu một chiêu.”

Tôi hồ nghi hỏi: “Cái gì?”

La Lịch Lệ đảo mắt: “Cậu thử đổi từ bị động sang chủ động xem, tìm một anh chàng nào đó đóng giả làm bạn trai ngày ngày nồng nàn thân mật, từ bên ngoài kích thích anh ta xem anh ta phản ứng thế nào.”

Tôi ngất: “Thôi ạ, bây giờ anh ta lúc nào cũng sa sầm mặt nhìn tớ, cuộc sống của tớ ngày nào cũng thót tim như đóng phim kinh dị đây này. Lúc đầu cũng chính cậu đưa ra chủ ý dọa cho anh ta chạy mất, kết cục đã hại tớ càng thêm thê thảm.” Nhớ đến trò chơi thử thách lòng can đảm hồi trước cùng nụ hôn cháy bỏng kia, tôi lại thấy ngượng chín cả người.

La Lịch Lệ hít mạnh một ngụm coca: “Lúc đó ai mà ngờ được hai người các cậu lại phát triển thành cái dạng này chứ? Nói thật nhé, tớ nằm mơ cũng không dám tin hội trưởng hội học sinh trường trực thuộc có thể thích một con gà mờ như cậu.”

Đúng thế, bởi vì đó vốn là chuyện không tưởng mà, tôi gật đầu đồng ý.

La Lịch Lệ cắn ống hút, nheo mắt nhìn tôi: “Haizz, tớ bảo này Thái Thái, mặt cậu tỉnh bơ thế này chắc không phải là đến giờ vẫn còn tơ tưởng Trần Tử Dật đấy nhé!”

Nghe nó nói vậy, trái tim tôi lại bắt đầu nhói đau. Cúi đầu xuống , tôi vội vã nói lảng sang chuyện khác: “Lần này tớ mất hết mặt mũi rồi, sau này biết sống thế nào trong hội học sinh đây?”

Buông cốc coca trên tay xuống, La Lịch Lệ nghiêm túc nhìn tôi: “Lần này đúng là cậu đã mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi, tớ thấy cậu nên ngoan ngoãn biết điều một thời gian đi.”

Kỷ Nghiêm bây giờ giống hệt như một con sư tử bị đánh thức trong lúc ngủ say, đầy một bụng hỏa khí, vớ phải ai người đó xui xẻo. Ngọn nguồn tội lỗi, tôi chính là đứa dễ gặp nguy hiểm nhất. Tôi thầm quyết định thời gian này sẽ tránh xa anh ta ra.

Trong cái rủi có cái may, gần đây hội học sinh bận rộn chuẩn bị tiết mục văn nghệ cho hội diễn trường cấp ba toàn thành phố, Kỷ Nghiêm vô cùng coi trọng chuyện này, cũng không có thời gian quản mấy chuyện lặt vặt của tôi. Tính ra thì tuy chức vụ của tôi nhỏ nhưng cũng chỉ có mình Kỷ Nghiêm quản chế được, giờ anh ta đang bù đầu trong một núi công việc, những người khác cho dù có ý kiến này nọ về tôi cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Mặc dù vậy, tôi vẫn biết điều giữ kẽ hơn nhiều lắm.

Thay đổi hẳn phong cách hành xử trước kia, hàng ngày tôi ra vào hội học sinh một cách cực kì im hơi lặng tiếng, không còn dám làm bừa nữa. Duy có một chuyện sét đánh cũng không lay chuyển nổi – đó chính là đi ăn trộm rau quả đúng giờ.

Tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu là tiết Ngữ Văn. Thầy dạy Ngữ Văn lại dạy quá giờ rồi. Khi tôi cầm khay thức ăn xông đến canteen trường thì chỉ còn sót lại chút cơm thừa canh cặn. Tâm trạng đang không tốt, lại có kẻ giật bím tóc của tôi, tôi chau mày chuẩn bị quay sang mắng thì trông thấy Triển Tư Dương đang mỉm cười đắc chí: “Nhóc con Thái Thái chưa ăn cơm hả?”

Tôi nguýt anh ta một cái, tay gõ lên khay cơm của mình: “Anh đang xát muối vào vết thương của người khác đấy có biết không.”

Anh ta cười ha hả, kéo tay tôi nói: “Đi, anh mời em ăn cơm, coi như bữa cơm chào mừng em gia nhập hội học sinh.” Tay tôi còn đang cầm khay, cứ thế bị anh ta lôi đi xềnh xệch.

Lúc đi qua sân bóng đá, chúng tôi gặp một đám con trai đanh đánh bóng chuyền. Không biết kẻ nào hô lên một tiếng: “Dương Dương, trưa nay có chơi bóng không?”

Triển Tư Dương cười đáp lại: “Không chơi đâu, tớ đi ăn với một em lớp dưới.”

Một gã con trai khác cười nói: “Dương Dương, cậu chú ý chút ảnh hưởng đi, rốt cuộc thì cậu quen bao nhiêu em lớp dưới hả?”

Triển Tư Dương không tức giận cũng chẳng ngoái đầu, cất tiếng cười sang sảng: “Oan uổng quá. Em này là em lớp dưới của tớ thật, em gái mới vào hội học sinh. Sau này các cậu phải quan tâm đến em ấy một chút đấy.”

Mấy người còn lại bật cười hùa theo: “Cô em lớp dưới nào mà ghê thế nhỉ, lại còn nhờ bọn này quan tâm chăm sóc nữa chứ.”

Tôi và Triển Tư Dương bước đi trong khuôn viên trường, kẻ cao người thấp, một người cười nói hi ha, kẻ kia mặt mày hậm hực, cộng thêm cánh tay anh ta đang kéo tay tôi, còn tôi thì xách theo khay cơm trông vô cùng kì cục. Người ngoài nhìn vào, chúng tôi chẳng khác nào một đôi tình lữ đang giận dỗi nhau, chả trách mà bị người ta hiểu nhầm. Thôi vậy, tôi cứ coi như không nghe thấy gì hết cho xong chuyện. Cúi đầu lầm lũi bước đi, trong lòng tôi nghĩ bụng: thằng cha Triển Tư Dương này đúng là một kẻ chuyên nói năng bừa bãi.

Mười lăm phút sau, trong nhà hàng trên phố đồ ăn vặt, tôi mở trừng đôi mắt đỏ quạch do bị nghẹn tương ớt, hai tay đưa lên miệng quạt lấy quạt để: “Cay quá, nhưng mà món cá hấp ở đây phải nói là chính hiệu! Sao anh biết em thích ăn cay?”

Triển Tư Dương mỉm cười hỏi vặn: “Người có tính nóng nảy lại dễ xúc động sao có thể không thích ăn cay cơ chứ?”

Tôi lườm anh ta: “Anh mời em ăn cơm hay là cố ý đem em ra chọc ngoáy đấy hả?”

Triển Tư Dương cười, tiện tay gắp một miếng cá cho tôi: “Khó khăn lắm anh mới thoát được mớ công việc trong hội học sinh, còn chưa kịp ăn uống gì, lại vừa khéo gặp em nên mới lôi em đi ăn cùng!”

Tôi gặm miếng cá, tức tối kể lể: “Ngay từ đầu đã biết hội học sinh không thích hợp với em, giờ thì sướng rồi, ai nhìn em cũng thấy ngứa mắt, chỉ tại con bé La Lịch Lệ kia, rỗi việc rủ rê vớ vẩn cái gì chứ?”

Anh ta lau miệng nói: “Haizz, đừng có vơ đũa cả nắm, ngay từ đầu anh đã rất kì vọng ở em. Vả lại em là do hội trưởng đích thân đưa vào hội, có gì mà phải sợ.”

Tôi bĩu môi: “Người em sợ chính là anh ta đấy.”

Triển Tư Dương bật cười: “Em không biết là chỉ có thể vuốt xuôi lông hổ sao? Em khiến hội trưởng lúng túng trước mặt bao nhiêu người như thế, lấy tính cách của hội trưởng không ném thẳng em ra ngoài cửa sổ đã đủ nhân từ lắm rồi.”

“Hừ, giờ anh nói những điều này thì có tác dụng gì nữa, lúc đó sao anh không nhắc nhở em!” Tôi cầm đũa chọc thật mạnh vào miếng cá.

Triển Tư Dương nở nụ cười rạng rỡ: “Đại tiểu thư ơi, ai mà ngờ được em lại thốt ra một câu kinh thiên địa khốc quỷ thần như thế chứ! Nếu anh cũng lên tiếng nữa thì người xui xẻo sẽ đổi thành anh luôn. Lần trước gặp em ở phòng hồ sơ ấy, anh chẳng qua mới chỉ hỏi một câu em và hội trưởng có quan hệ gì đã bị bắt đi tham gia thi đấu. Anh là người bị hại nặng nề đấy.”

Nghe anh ta nói thế, con tim bị Kỷ ác ma trường kì áp bức của tôi liền cộng hưởng với Triển Tư Dương, tôi không còn bài xích anh ta như trước nữa.

Anh ta chìa tay ra vỗ vai tôi, cười nói: “Nhóc con Thái Thái, sau này đi theo đại ca, đảm bảo em ăn no uống say, tiền đồ vô hạn.”

Tôi cầm đũa, hai mắt sáng như sao, đầu gật liên hồi như gà mổ thóc.

Phía sau lưng vang lên một tiếng bật cười: “Thôi đi, với đầu óc như cậu ấy chắc cũng không có số thăng quan phát tài được đâu, phiền anh quản sao cho cậu ấy bớt gay họa đi là được.”

Quay đầu lại, tôi thấy La Lịch Lệ đang trợn tròn đôi mắt long lanh, đứng sau lưng chúng tôi lắc đầu ngán ngẩm.

Triển Tư Dương hứng thú quan sát cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu La Lịch Lệ, bất thình lình bật cười ha hả. Anh ta chỉ vào La Lịch Lệ rồi quay lại hỏi tôi: “Bạn em hả?”

Tôi ngẩn người, gật đầu, giới thiệu hai người với nhau một cách đơn giản gọn nhẹ: “La Lịch Lệ, bạn thân của em. Triển Tư Dương, hội phó hội học sinh.”

La Lịch Lệ cũng không thèm khách sáo, bê một chiếc ghế sang ngồi cùng chúng tôi. Tôi đang định mở miệng thì La Lịch Lệ đã cười hi hi nói: “Thái Thái, cậu lại kiếm đâu ra anh lớp trên nữa đấy?”

Triển Tư Dương ngoác miệng cười, cao giọng nói: “Chàng đẹp trai số một của trường ở đây, nếu em muốn, chúng ta có thể nhận họ hàng thân thích, em gái ạ.”

“Xì —“ Cả tôi và La Lịch Lệ cùng lúc nguýt dài một tiếng, rồi ba người lập tức phá ra cười, không khí trong quán vô cùng vui vẻ và thoải mái.

Sau lần đó tôi cũng học khôn ra rồi, hoàn toàn dập hết những ý nghĩ mưu cầu lợi ích riêng trong đầu, bắt đầu cuộc đời học sinh cấp ba vô công rồi nghề của mình. Ở trường, tôi thường xuyên chạy đôn chạy đáo giữa lớp học và hội học sinh, thỉnh thoảng đi đánh chén cùng Triển Tư Dương. Sau khi thân nhau, tôi quen cả mấy anh chàng trong nhóm đánh bóng chuyền, mấy gã đó cũng học theo Triển Tư Dương gọi tôi là “nhóc”.

Ngày qua ngày, chẳng mấy chốc mà một tuần đã hết.

Giữa trưa, mặt chời chính ngọ tỏa nắng vàng rực rỡ, bóng cây lốm đốm hắt xuống mặt sân, tiếng ve kêu râm ran khiến cho không khí buổi trưa càng thêm lười biếng và thanh thản.

Chiếc loa của trạm phát thanh trường bắt đầu cần mẫn phát ra bản thông báo. Lại là hội học sinh! Tôi đau khổ bò dậy cúi đầu ủ rũ đi lên phòng họp.

Lúc sắp đến phòng họp, tôi gặp ngay Triển Tư Dương đang ôm một quả bóng chuyền từ trong phòng họp đi ra. Gã này đang mặc đồng phục đội bóng của trường, trên cổ còn đeo huy hiệu hội học sinh — chỉ nhìn liếc qua là biết ngay vừa mới đeo lên tạm bợ, tay anh ta còn cầm một chai nước khoáng. Tôi chạy lại gọi anh ta: “Dương Dương, Đi đâu đấy? Đi đâu đấy? Anh không họp à?”

Triển Tư Dương nhìn tôi, đoạn mỉm cười vỗ lên trái bóng chuyền trên tay, nháy mắt nói: “Ngày mai đội bóng của trường có trận đấu, buổi trưa phải tập huấn nên cuộc họp hôm nay anh không tham gia được.”

Vừa nghe anh ta nói không cần đi họp, tôi liền chạy lại túm lấy anh ta, giọng vô cùng ngưỡng mộ: “Em đi với, em đi với, anh dẫn em đi cùng đi, em cổ vũ cho các anh! Em không muốn đi họp đâu, chán chết đi được.”

“Điền Thái Thái, em giỏi lắm.” Một giọng nói lạnh tanh xuyên thấu qua sức nóng ba mươi lăm độ khiến toàn thân tôi đông cứng. Tôi cứng ngắc quay người lại vẫy đuôi hệt như một chú cún con, nụ cười trên môi trông còn khó coi hơn khóc: “Hội trưởng.”

Ánh mắt Kỷ Nghiêm dừng lại trên cánh tay đang túm lấy Triển Tư Dương của tôi, sa sầm mặt nói: “Em dám trốn họp sao?”

Tôi liều mạng lắc đầu: “Không dám ạ, tuyệt đối không dám.”

Kỷ Nghiêm nheo mắt nhìn tôi chằm chẳm, tiếp tục hỏi: “Em thấy chán nên không muốn đến đúng không?”

Giọng nói thong dong điềm tĩnh nhưng chứa đựng cơn giận không gì che đậy nổi. Tôi có cảm giác cái mọng nhỏ của mình có thể đi tong bất cứ lúc nào. Sợ hãi trước uy thế đó, tôi vội vàng buông tay Triển Tư Dương, căng thẳng nói: “Đâu có đâu có. Em chỉ tiện mồm nói thế thôi.”

Dường như cũng cảm nhận được cơn giận tỏa ra từ trên người Kỷ Nghiêm, Triển Tư Dương hảo tâm giải thích: “Hội trưởng, Thái Thái chỉ đùa với em thôi mà.”

Tôi vội vàng a dua phụ họa: “Đúng thế, em đùa với Dương Dương thôi, không định đi thật đâu.”

Chẳng hiểu tại sao sau một hồi giải thích, sắc mặt Kỷ Nghiêm càng thêm khó coi. Anh ta hết nhìn tôi lại nhìn Triển Tư Dương, chân mày hơi nhíu lại, ngữ khí lạnh đến mức không thể lạnh hơn: “Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?”

Lại một trận run lập cập, cả tôi và Triền Tư Dương cùng nhau tái mặt. Chưa kịp giải thích đã thấy Kỷ Nghiêm nói: “Điền Thái Thái, em ra đây cho anh.” Ngữ khí ra lệnh bá đạo vô cùng.

Đau khổ nghĩ bụng lần này lại đắc tội Kỷ ác ma rồi đây, tôi rón rén bước đến, cam chịu số phận đứng sau lưng anh ta. Kỷ Nghiêm không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, anh ta nhướn mày nói với Triển Tư Dương lúc ấy vẫn đang đứng ngây tại chỗ: “Lần này đến Bắc Kinh tham dự Olympic Vật Lý toàn quốc, tôi sẽ ghi tên cậu vào danh sách. Cơ hội hiếm có, cậu nhớ biểu hiện cho tốt đấy.”

Câu nói này khiến cho Triển Tư Dương choàng tỉnh, sắc mặt anh ta tái mét kinh ngạc hỏi: “Hội trưởng, lần trước ở vòng thi khu vực chẳng phải đã quyết định để anh đi còn gì?”

Khuôn mặt Kỷ Nghiêm chợt nở một nụ cười như có như không: “Vốn là thế, có điều …” Đảo mắt nhìn tôi, ánh mắt anh ta thoáng qua một tia xảo quyệt, thản nhiên nói: “Có điều nhà trường cực kì coi trọng tiết mục văn nghệ trong thành phố lần này, thân làm hội trưởng tôi đương nhiên có nghĩa vụ tổ chức cho mọi người tích cực tham gia. Em nói xem có đúng thế không, Thái Thái?”

Tôi vẫn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội vã bước lên nịnh bợ theo phản xạ vô điều kiện, tôi giơ ngón cái gật đầu tán thưởng: “Hội trưởng đại nhân một ngày lo trăm công ngàn việc, không lúc nào là không nghĩ cho nhà trường và các bạn học sinh, hi sinh cái tôi nhỏ bé vì đại cục, khí khái này thật khiến em khâm phục.”

Không đơi Triển Tư Dương kịp có kiến nghị gì, Kỷ Nghiêm kéo tôi vào trong phòng họp. Tôi ngoan ngoãn theo sau anh ta hệt như một con thú cưng biết vâng lời. Len lén liếc nhìn Kỷ Nghiêm một cái, thấy vẻ âm u trên mặt anh ta đã tiêu tan, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười thật khẽ, lòng tôi thầm cảm thán: tâm lý của ác ma quả nhiên không phải là thứ mà người thường có thể đoán ra, huống hồ tên trước mặt này đạo hạnh lại cao như thế, các cụ nói cấm có sai — tránh xa yêu ma, giữ gìn sinh mệnh.

Còn phản kháng nữa thì khác nào muốn chết, tôi vô cùng thức thời ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kỷ Nghiêm ghi chép lại những điều quan trọng trong cuộc họp. Thừa lúc mọi người không chú ý, tôi còn ngủ gật được một lát. Sau khi tỉnh giấc, cuộc họp vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Đúng giây phút tôi lơ đễnh, Kỷ Nghiêm quay sang nhìn tôi cười cực kì quái dị: “Chuẩn bị kế hoạch cho tiết mục văn nghệ lần này của trường ta sẽ do Điền Thái Thái phụ trách, tôi đích thân giám sát tiến hành.”

Không khí phòng họp lập tức đông cứng lại, mớ hoa nhựa xanh xanh đỏ đỏ trên bàn trở nên rực rỡ sống động chưa từng có.

Tôi lơ đãng gật đầu, ghi trong sổ: “Cuộc họp kết thúc: Điền Thái Thái chuẩn bị kế hoạch, Kỷ Nghiêm giám sát thực hiện.” Mọi thứ trông có vẻ cực kì hài hòa, nhưng mà … xét trên tổng thể hình như có chỗ nào đó không được ổn.

Tôi máy móc quay sang hỏi: “Hội trưởng, anh vừa mới nói để em làm gì ấy nhỉ?”

Nụ cười của Kỷ Nghiêm cực kì mê hoặc: “Hoạch định tiết mục lần này sẽ do em phụ trách.”

Bầu không khí còn lạnh hơn lúc nãy. Tôi lập tức thấu hiểu nỗi khổ sở ngậm bồ hòn làm ngọt của Triển Tư Dương. Là ai từng giáo huấn tôi rằng lạm dụng chức quyền, giả làm việc công lo chuyện riêng sẽ bị ghi lỗi hả? Tôi tức tối nghĩ thầm: bỏ qua câu lạc bộ văn nghệ của hội học sinh, mắc mớ gì lại đổ đúng đầu tôi chứ, thế này thì khác nào muốn làm hỏng chuyện? Vậy mà kẻ trước mắt này chỉ cần khua tay một cái thôi cũng đủ khiến tôi xoay chóng mặt, đén một chữ “không” cũng chẳng có gan kêu.

Tôi cúi đầu hỏi với giọng lí nhí không thể nào nghe nổi: “Hội trưởng, anh có thể chân nhắc đổi người khác được không? Em thực sự không làm được đâu.”

“Không làm được ư?” Kỷ Nghiêm lặp lại câu nói của tôi đầy thâm ý, ánh mắt chuyển sang màn hình máy tính ngay trước mặt — màn hình hiển thị rõ ràng cái tài khoản “Trang trại thần tiên” siêu cao cấp của anh ta. Trong trang trại là cả một vườn Bé Rau đang kết những trái tươi ngon khiến người ta mê mẩn. Hai mắt tôi lấp lánh.

Kỷ Nghiêm đổi giọng: “Nếu em đã là học trò cưng đắc ý của anh thì cũng nên nhân cơ hội này thể hiện bản thân mình một chút phải không nào.”

Tôi cuống quýt gật đầu: “Em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt ạ.” Trong đầu tôi lại vang lên câu nói “trộm bao nhiêu thỏa thích” của Kỷ Nghiêm, mặt tôi cười toe toét, hai mắt hau háu nhìn màn hình, hoàn toàn quên hết sự ngạc nhiên và phẫn nộ ban đầu.

Vẻ mặt Kỷ Nghiêm lập tức trở nên gian trá, ánh mắt anh ta nhìn tôi ám muội vô cùng. Anh ta nhếch miệng lên: “Vậy thì anh sẽ chờ đợi xem biểu hiện sắp tới của em, Điền Thái Thái.”

Hô hấp hơi đình trệ, tôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêm thất bại nghĩ thầm: lần này mình lại mắc lừa rồi.

Đắc tội Kỷ ác ma xưa nay chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi tan họp, tôi như con chó cụt đuôi cúp tai chạy về lớp học của mình. Nằm bò lên trên bàn học, tôi vò đầu nghĩ: tiết mục văn nghệ không có gì khác ngoài mấy trò hát hò đánh đàn thổi sáo, nó vốn chính là một cuộc thi phong tao giữa các trường với nhau. Tôi chẳng có tài nghệ gì, ngoại trừ ăn ra thì chỉ biết ngủ, chẳng lẽ đi diễn cương thi chắc?

Trong lòng tôi hiện đang đấu tranh dữ dội, La Lịch Lệ đột nhiên vỗ lên vai tôi dửng dưng nói: “Thái Thái, các cậu họp hành thế nào rồi, sao mặt cậu cứ nghệt ra như đi chịu chết vậy?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, La Lịch Lệ giật bắn mình: “Oa, cậu bị ai đánh à?”

Tôi lắc đầu không hiểu nó nói gì: “Đâu có, sao cậu lại hỏi thế?”

“Hai mắt cậu còn thâm đen hơn cả gấu trúc nữa kìa, trông đáng sợ quá!”

Tôi dụi mắt nói: “Ôi, còn không phải tại hội trưởng cấm tớ trộm rau quả ở trường khiến tớ chỉ còn nước thức đêm rình quả chín hay sao? Tớ đã phải hẹn đồng hồ báo thức để sáng sớm dậy thu hoạch đấy.”

La Lịch Lệ bĩu môi: “Kể ra cậu cũng dã man thật.”

Tôi hỏi: “Trông rõ đến thế kia à?”

“Phải nói là thảm không nỡ nhìn ấy chứ.” La Lịch Lệ gật đầu.

Tôi vòng tay lên ôm đầu, ra sức lắc lấy lắc để: “Thôi chết rồi thôi chết, thế nào cũng bị hội trưởng phát hiện ra! Chả trách anh ta tức giận thế! Sau này tớ biết làm sao đây? Làm sao đây?”

La Lịch Lệ rống lên: “Có đến mức ấy không nàng ơi? Làm gì mà khoa trương thế! Ban ngày ban mặt, cậu diễn kịch cho ai xem đây hả?”

Diễn kịch ư? Đúng rồi! Tôi ngừng lại không lắc nữa, hai mắt mở choàng nhìn La Lịch Lệ, có ánh sáng lóe qua đầu tôi: “Cậu vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?”

La Lịch Lệ lườm tôi: “Nói cậu diễn kịch, Mã Cảnh Đào diễn còn không giả tạo bằng cậu.”

Tôi đặt tay lên vai La Lịch Lệ, kích động nói: “La Lịch Lệ, tớ nghĩ ra tiết mục văn nghệ cho trường mình trong hội diễn lần này rồi.”

“Tiết mục gì cơ?”

“Kịch nói.”

Yêu cầu của Kỷ Nghiêm, rồi khát khao cháy bỏng về tài khoản trồng đầy những Bé Rau của anh ta đã khiến cho một đứa hiệu suất làm việc xưa nay luôn luôn thấp tịt như tôi đã thức thâu đêm cho ra lò một kịch bản lời thoại, nộp cho Kỷ Nghiêm ngay sáng hôm sau.

Hội trưởng đại nhân đích thân đọc qua một lượt, chau mày nói: “Điền Thái Thái, em muốn làm gì đây?”

Tôi thành thật trả lời: “Hội trưởng, chẳng phải anh muốn em nghĩ tiết mục dự thi sao? Em thấy diễn kịch nói cũng hay đấy chứ, vừa mới mẻ sáng tạo lại thể hiện được tố chất văn hóa của trường mình.”

“Ồ, thế nên em đã viết ra cái kịch bản mới mẻ sáng tạo và đầy tố chất văn hóa này sao?” Kỷ Nghiêm chỉ tay lên dòng đề mục cực kì nổi bật: “Ngoại truyện về công chúa Bạch Tuyết — câu chuyện phía sau mụ dì ghẻ độc ác”

Tôi gật đầu: “Những câu chuyện cổ tích ngày xưa chỉ khiến người ta nhìn vào mặt tốt đẹp của vấn đề, thực ra mặt đen tối cũng chưa chắc đã xấu xa như chúng ta vẫn nghĩ.”

Cẩn thận liếc nhìn ánh mắt Kỷ Nghiêm, tôi nuốt nước miếng nói tiếp: “Nếu như tất cả mọi người ai cũng cố định với một lối tư duy sẵn có, vậy tại sao chúng ta không thử mạnh tay lật ngược câu chuyện lại?”

“Vì thế nên sự độc ác của mụ dì ghẻ thực ra là bởi tình yêu bà ta dành cho quốc vương?” Kỷ Nghiêm ngắt lời tôi.

Tôi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Đúng thế, chính vì muốn giành được tình yêu của đức vua nên hoàng hậu mới hi vọng bản thân mình trở thành người đẹp nhất trần đời. Thế nhưng đức vua lại chỉ quan tâm đến cô con gái của người vợ trước, vì quá yêu nên hoàng hậu đã sinh lòng oán hận, cuối cùng bà đã bước lên con đường trở thành mụ dì ghẻ độc ác.” Do quá nhập tâm, vẻ mặt tôi trở nên cực kì dữ tợn.

Kỷ Nghiêm liếc nhìn tôi: “Nhảm nhí.”

Tôi vẫn không hề sợ hãi: “Thực ra tình yêu vốn dĩ là như vậy, bất chấp đúng sai, khiến con người ta từ bỏ tất cả, không cần biết kết cục thế nào, cũng không cần tính toán thiệt hơn.”

Một lát sau, ánh mắt Kỷ Nghiêm chợt thoáng qua một ánh nhìn kì lạ. Anh ta buông cuốn kịch bản xuống: “Em nói thử xem sau đó thế nào.”

Tôi ho khẽ một tiếng: “Sau đó, bà hoàng hậu oán hận vì tình đã nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách loại trừ công chúa Bạch Tuyết, cuối cùng sự việc vỡ lở, bà ta bị đức vua ruồng bỏ, bi phẫn mà chết.”

Kỷ Nghiêm chau mày: “Sáng tạo thì có sáng tạo, nhưng quá điên cuồng rồi, kết cục cũng không có hậu.”

Tôi lắc đầu: “Con người ta khi yêu chính là kẻ điên cuồng, lúc nào cũng phải đoán xem đối phương có thực sự yêu mình hay không, có thể yêu nhiều hơn nữa được không. Phụ nữ ai cũng thế, tuy thích được theo đuổi nhưng cái không có được mới là cái mà họ thèm muốn nhất, khắc cốt ghi tâm nhất.”

Kỷ Nghiêm nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp trước nay chưa từng có, một lúc lâu sau, anh ta nói bằng giọng nghe như tiếng thì thầm: “Thì ra em nghĩ như vậy.”

Cảm nhận được một ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào tôi, tôi khẽ ngước lên thì bắt gặp ngay đôi mắt đen sâu thẳm đó, toàn thân tôi chấn động.

Còn chưa để tôi kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy anh ta hỏi: “Em thấy ngày thường anh đối xử với em thế nào?”

Tôi ngẩn người, lòng thầm cảm thán: nếu cần lấy một từ ra để hình dung thì đó chính là ngược đãi! Đổi sang hai từ: ngược đãi dã man, ngược đãi từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài! Trong bụng tuy nghĩ thế nhưng ngoài miệng tôi vẫn đon đả nịnh: “Hội trưởng đối với em tốt lắm, cực kì tốt! Phải nói là tốt quá xá luôn! Em dám khẳng định ngoại trừ bố mẹ em ra, người tốt với em nhất chính là hội trưởng.”

Sau một hồi im lặng, Kỷ Nghiêm nhìn tôi đầy suy tư: “Ồ, thì ra trước kia anh đã dùng sai phương pháp.”

Khi tôi còn chưa hiểu mô tê ất giáp gì đã thấy anh ta ném cuốn kịch bản lên người mình, nghiêm giọng nói: “Mang về sửa lại từ đầu cho anh, đến khi anh hài lòng mới thôi.”

Sao nói trở mặt là trở mặt ngay được thế?

Tôi kêu khóc: “Hội trưởng, em thức suốt đêm viết cái này đấy.”

“Bảo em sửa lại thì cứ thế mà làm.” Kỷ Nghiêm lạnh lùng nhắc lại.

Ngẩn ngơ đứng đó, tôi thực sự không sao hiểu nổi mới vừa rồi đang yên đang lành, tự nhiên lại đắc tội anh ta.

Trước sự đe dọa của ác ma, tôi đành cầm bản thảo quay lưng chuẩn bị đi về.

Đột nhiên Kỷ Nghiêm gọi: “Đợi đã.” Sau khi tôi quay đầu lại, Kỷ Nghiêm nở một nụ cười đầy thâm ý: “Vở kịch lần này sẽ do em diễn vai hoàng hậu.”

Ngay lập tức, tôi nhận ra mình lại lấy gậy ông đập lưng ông. Lần trước là đập vào bên trái, còn lần này thì đổi sang bên phải. Giờ thì sướng rồi, chưa đầy một tháng tôi đã bị chơi cho thành tàn phế …

Cảm giác bất cam trào dâng khắp trong tim, tôi bực bội dẩu môi lên hoạnh họe: “Muốn em diễn bà hoàng hậu độc ác cũng được thôi, trừ phi anh diễn đực vua.”

Khóe miệng Kỷ Nghiêm nở một nụ cười thật khẽ, không thèm suy nghĩ, gần như trong tích tắc anh ta đáp lại ngay: “Ha ha, được.”
Bình Luận (0)
Comment