Núi Có Hồ Ni

Chương 16

Vết thương trên hổ khẩu của Liên Vũ đã khép miệng lại.

Đó là khi hắn thức dậy phát hiện ra ——

Hắn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ bố cục của căn phòng được bố trí hoàn hảo y chang, hắn ngồi vẽ tranh trước giá vẽ bên cửa sổ, bỗng nhiên mưa gió nổi lên ngoài cửa sổ, thình lình vị trí bên cạnh hổ khẩu truyền đến xúc cảm nhỏ xíu, hoá ra là hạt mưa ngoài cửa sổ bay vào đậu lên tay hắn.

Hắn gác bút vẽ lại, tay kia lau giọt nước đi. Nhưng giọt nước ấy cứ như mọc trên tay hắn, lần nào lau xong cũng sẽ xuất hiện trở lại. Hắn không thể không so găng tới tới lui lui kiên trì không ngừng với giọt nước kia. Mãi cho đến khi hắn phát hiện… Giọt nước ấy thế mà nóng hầm hập?

Cửa sổ tầng hai mở ra, có lẽ đêm qua lại rơi một trận mưa, mây mù trong núi tràn ngập, thỉnh thoảng tiếng chim hót vang lên, không sơn tân vũ hậu (*), thời tiết thấm nhuần thanh sảng hợp lòng người.

(*) Nằm trong bài thơ Sơn cư thu minh (山居秋暝) của Vương Duy.

Hai câu đầu là:

“Không sơn tân vũ hậu,

Thiên khí vãn lai thu.”

空山新雨後,

天氣晚來秋…

Núi cao vừa tạnh cơn mưa

Hương trời bảng lảng giao mùa thu qua…

(Bản dịch thơ của Hải Đà, đăng tại thivien.net)

Trong tiếng chim líu lo xa xôi, Liên Vũ bất an trở người, một bên cánh tay bị thứ gì đó ngăn chặn, không thể động đậy, hắn thử mấy lần, mở xoạch mắt ra. Ngay lập tức giọt nước, giá vẽ tất cả biến mất, đập vào mắt chỉ có nóc nhà.

Hoá ra là đang nằm mơ.

Thế… Đè hắn là thứ gì?

Chăn hè bị nâng thành môt cái bọc lớn, chỗ gần eo có một cục gì đó đang nhấp nhô, cánh tay truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm áp.

Liên Vũ giật nảy mình, ngồi phắt dậy, vén chăn lên, đồng thời rút tay về, ngơ ra mấy giây, mới phẫn nộ quát: “Em đang làm gì đấy?!”

Đỉnh đầu bị che kín được gỡ bỏ, lúc này Thập Cửu mới chống người ngồi dậy, nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Liên Vũ, hai mắt sáng lên, lao thẳng tới, reo lên: “Liên Vũ! Tỉnh rồi!”

Liên Vũ liếc nhìn cái tay đã rút về, phát hiện vết thương mới kết vảy không bao lâu chỉ còn lại một vết sẹo mờ mờ.

Từng chi tiết tối qua loé qua mắt hắn như chiếu phim, hắn ý thức được đây cũng là trò hay tự mình chuốc lấy, hơi cúi đầu, là chóp mũi có thể đụng vào mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu Thập Cửu.

Chân Thập Cửu đặt chỗ rất quá đáng, đầu gối chân phải đè vào giữa hai chân Liên Vũ, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên treo trên người Liên Vũ nũng nịu như đang cọ cọ, như chú mèo con sáng sớm nhảy lên người chủ nhân giẫm giẫm đòi sữa.

Hơi nóng tê dại dồn xuống dưới, bả vai Liên Vũ nhất thời cứng đờ, sau đó hắn nhảy dựng lên túm lấy gáy Thập Cửu giật xuống giường, đằng đằng hai ba bước đẩy người vẫn đang ngơ ngác ra cửa, mở cửa, đẩy ra ngoài, phịch một cái sập cửa vào.

Liên Vũ xuống giường chậm hơn một tiếng so với thường ngày, trong đó có nửa tiếng là hắn ngủ quên, nửa tiếng còn lại làm cái gì, thì chịu không biết.

Liên Vũ ra khỏi phòng, xuống lầu đánh răng rửa mặt. Thập Cửu quên đeo dép, nhẹ nhàng theo sát phía sau.

Liên Tâm đang ngồi trên nệm trải dưới đất, nằm bò ra bàn trà giải một cuốn đề toán số — Từ lần trải qua sự kiện suýt huỷ cả phòng bếp trước đó, Liên Vũ ra lệnh cưỡng chế không cho phép nhóc làm bữa sáng. Nên nhóc đành ở dưới lầu chờ được cho ăn.

“Anh hai, buổi sáng tốt lành.”

Liên Vũ giơ tay, coi như đáp lại.

Đi đến trước cửa phòng vệ sinh, bước chân  hắn dừng lại.

Thập Cửu đi phía sau suýt đụng vào người hắn, nhô ra từ sau lưng hắn mê man ngơ ngác hỏi: “Liên Vũ?”

Liên Vũ quay người, chộp lấy tay, nhìn Thập Cửu từ trên xuống dưới một lần, mặt lạnh lùng nói: “Dép đâu?”

Thập Cửu cúi đầu nhìn chân mình, học dáng vẻ suy tư của Liên Vũ trong trí nhớ, một tay siết thành nắm đấm đỡ dưới môi, làm bộ suy tư chuyện gì ghê gớm lắm một lát, “A” một tiếng, xoay người chỉ chỉ lên lầu: “Trên, trên đó.”

“Tìm rồi đeo vào.”

“Ừa!”

Thập Cửu xoay người muốn chạy lên lầu, Liên Vũ giữ chặt bờ vai của cậu, lôi người lại, ho khan một tiếng, nói: “Sau đó, em không thể ở đây nữa.”

“Liên Vũ?” Thập Cửu hoang mang nghiêng đầu, con ngươi đen láy không chớp mắt lấy một cái nhìn chăm chăm vào Liên Vũ.

Khó có thể tưởng tượng, một người có thể gọi là thanh thuần như thế này, lại có một mặt ghẹo người như thế.

“Tối hôm qua tôi đã nói, giữ em ở lại một đêm, sáng nay em phải xuống núi.”

Chẳng biết tại sao, dưới ánh mắt chăm chú như thế của Thập Cửu, giọng điệu Liên Vũ có chút yếu ớt.

Lúc này Liên Tâm ngẩng đầu lên khỏi cuốn đề toán, nhìn sang bên này, ngồi dậy, nói: “Anh hai, anh ấy chưa ăn sáng mà?”

Thập Cửu nhân tiện sờ sờ bụng mình, mắt nhìn Liên Vũ lom lom, nhỏ giọng nói: “Đói.”

“…” Còn biết phối hợp với Liên Tâm cơ đấy.

Liên Vũ tắt tiếng, chuyện đưa cậu ấy đi thì nhất định phải làm, nhưng cũng không vội, vì vậy đáp: “Vậy thì ăn xong bữa sáng.”

Có lẽ cảnh tượng hôm qua quá khốc liệt, Thập Cửu bám theo đến phòng vệ sinh, rồi nhất quyết bám lấy tường bên ngoài, nói gì cũng không chịu đi vào.

Liên Vũ tuyệt tình nói: “Không rửa mặt thì đừng nghĩ đến chuyện ngồi vào bàn ăn.”

Rồi cứng rắn cương quyết giật người từ trên tường xuống, đẩy vào phòng vệ sinh.

Sau một phen giày vò, áo Liên Vũ ướt một mảng lớn, xách Thập Cửu bị chà đạp đến mất đi sức sống ra ngoài, bỏ vào ghế sô pha, nói với Liên Tâm một câu “trông cậu ấy”, sau đó đi vào bếp làm bữa sáng.

Thập Cửu ngoan ngoãn ngồi đối diện Liên Tâm. Vẻ mặt Liên Tâm nghiêm túc đặt bút xuống, suy nghĩ một lát, nói: “Em chơi với anh nhé.”



Ăn xong bữa sáng, tay trái Liên Vũ cầm thau đựng bánh bao của thím Vương, tay phải nắm tay Thập Cửu, xuống đường núi.

Sớm tinh mơ đã có người làm việc dưới ruộng, nhìn thấy Liên Vũ là nhao nhao chào hỏi. Cả một đường Liên Vũ khom người đáp lại, tiến vào trong thôn, giao nhiệm vụ đi trả thau cho Thập Cửu, mình thì đi tìm chỗ có tín hiệu tốt, phất tay với Thập Cửu đang dò dẫm từng bước, bấm điện thoại.

Hắn bàn giao cho Thập Cửu là “Đem bồn trả cho người hôm nọ dẫn em về nhà”. Động tác của Thập Cửu tuy vừa chậm chạp vừa ngập ngừng, nhưng quả thực vẫn đi đúng hướng nhà thím Vương.

Ngoại trừ việc nói năng có chút vấn đề, còn không biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng mà, “Không ngốc nhỉ…” Hắn không khỏi buột miệng.

“Cái gì?” Trợ lý ở đầu dây bên kia nói.

“Không có gì!” Không biết điện thoại đã kết nối từ lúc nào, hắn đổi đề tài: “Chuyện tôi bảo cậu tra xét mấy hôm trước thế nào rồi?”

Trợ lý đáp: “Vẫn chưa tra được, nhưng ít nhất là không có ai trong thành phố này khớp với cậu ấy.”

Không phải thành phố này? Vậy cậu ấy tới đây kiểu gì?

“Đúng rồi, Vũ ca, chuyện tôi giúp anh điều tra người này Liên tổng đã biết rồi, hôm qua còn gọi tôi để hỏi.”

Toàn bộ tâm tư của Liên Vũ đều đặt ở bóng dáng cách đó không xa, thuận miệng hỏi: “Hỏi cậu cái gì?”

Trong quá khứ mỗi lần nhắc đến Liên Nhạc, Liên Vũ không cáu giận thì cũng phải móc mỉa vài câu, lần đầu tiên bình tĩnh hoà nhã như thế này, thậm chí còn có chút không quan tâm. Trợ lý hơi hoài nghi, thành thật trả lời: “Thì hỏi người đó là ai, quan hệ như thế nào với anh, tại sao phải điều tra cậu ấy.”

“Cậu trả lời thế nào?”

“Hỏi gì cũng bảo không biết, mà đúng là tôi không biết gì thật. Vũ ca, rốt cuộc cậu ấy là ai?”

“… Chịu, nhặt được.”

“Nhặt được?” Ở đầu dây bên kia trợ lý kinh ngạc thốt lên, truy hỏi: “Tên là gì, bao tuổi? Biết những thông tin này có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm ít nhiều.”

“Tên Hồ Ni, Hờ ô hô huyền Hồ, Nờ i Ni (*), bao tuổi nhỉ…”

(*) Nguyên văn là “叫胡栗, 古月胡, 栗子的栗”: Dịch sát nghĩa một tẹo thì là, “gọi là Hồ Lật, cổ nguyệt hồ, lật trong lật tử”. Chữ Lật phát âm là /lì/, khá giống chữ ly /lí/ trong hồ ly, nên hồi đầu Liên Vũ mới nghe nhầm. Chữ Hồ (胡) ghép bởi chữ Cổ (古) và chữ Nguyệt (月). Lật tử (栗子) là cây hạt dẻ.

Tui đang phân vân không biết nên để sát nghĩa hay phịa tè le thế kia nữa =]]]]]]

Tác giả có link wordpress nhà tui, bả mà biết tui làm bừa chắc bả oánh u đầu =]]]]]

Thập Cửu đã tiến vào sân nhà thím Thẩm, thân hình có thể nói là gầy yếu, nhưng không phải loại gầy trơ xương, khi ôm da dẻ vẫn rất đàn hồi, với lại…

“Vũ ca?”

Liên Vũ khẽ giật mình, vội vàng đè một nùi hình ảnh không thể miêu tả kia xuống, thầm mắng một tiếng, nói tiếp: “Tuổi tác không rõ cho lắm, nhìn khoảng mười bảy mười tám?”

Bỗng nhiên hắn ý thức được một vấn đề —— Tiểu hồ ly này đã trưởng thành chưa đấy?

Thập Cửu đã đụng độ với thím Vương, không biết thím Vương nói gì, Thập Cửu liên tục trốn ra sau, quay đầu lại nhìn về phía hắn đang cách khá xa cầu xin giúp đỡ.

“Trước tiên cứ như vậy đi, tôi còn có việc. Các cậu điều tra nhanh chút, có tin tức gì thì nhắn tin cho tôi.”

Liên Vũ đang muốn cúp điện thoại, chợt nhớ ra gì đó, lại đưa điện thoại lên tai nói: “Đúng rồi, ông ấy đã để bụng như thế, vậy cứ để ông ấy giúp đỡ điều tra, như thế có thể nhanh chóng hơn.”

Trợ lý lật lại trí nhớ một lần, mới xác định “ông ấy” ở đây là chỉ Liên Nhạc, lần này không thể dùng kinh ngạc để hình dung nữa —— Sau khi Liên Vũ trưởng thành đã rời nhà ra ngoài tự lực cánh sinh, không phải ngày lễ ngày tết tuyệt đối không về nhà, cũng chưa từng nhắc đến Liên Nhạc trước mặt người khác. Thông thường Liên Nhạc phải thông qua người bên cạnh hắn mới biết được tình hình gần đây của hắn.

Tìm Liên tổng hỗ trợ?

“Tôi không nghe nhầm chứ? Vũ ca?”

“Cậu nói xem?” Liên Vũ không kiên nhẫn nổi nữa, sải bước đi về phía sân nhà thím Thẩm, cúp điện thoại.

“Liên Vũ!” Thập Cửu nhìn thấy Liên Vũ đi tới, như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, đón đầu nhào tới.

Cậu đeo dép, đi đường còn chưa được thuần thục, suýt chút nữa té ngã, may mắn Liên Vũ đã sớm vươn tay ra đỡ.

“Nhìn đường chút đi!” Liên Vũ kinh hãi ra cả một thân mồ hôi.

Thập Cửu trong ngực hắn ngẩng đầu lên, tự hào nói: “Liên Vũ! Em, trả rồi!”

“Làm tốt lắm.”

Liên Vũ vỗ vỗ sau lưng cậu, bảo cậu ra ngoài sân, rồi hắn nói rõ tình huống của Thập Cửu cho thím Vương.

Hoá ra hôm đó thím Vương phát hiện Thập Cửu biến mất, ngay lập tức tìm trước nhà sau nhà một vòng, rồi tìm trong thôn đến tận khi trời tối, nghe nói Thập Cửu đi lên trên núi, vội vàng lên núi tìm, quả nhiên phát hiện Thập Cửu ở ngoài cổng biệt viện.

Thím vừa dỗ vừa lôi kéo, Thập Cửu chết sống không chịu đi cùng thím. Trong sân không sáng đèn, thím ngại làm phiền Liên Vũ và Liên Tâm, trên núi cũng không có thú dữ, càng không có người xấu, đành đi về trước, nghĩ đợi đến sáng mai lại lên đón người, ai ngờ hôm sau nghe trẻ con trong thôn nói Thập Cửu bị Liên Vũ khiêng về. Buổi chiều định lên núi xem sao, lại đổ cơn mưa, đành thôi.

Thập Cửu bị sai ra ngoài cổng, ngửa đầu nhìn tán cây đa che đi ánh nắng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía Liên Vũ.

Liên Vũ cố gắng không nhìn biểu tình ngây thơ của cậu, thương lượng với thím Vương chuyện để cậu ở đây, vốn định đưa chút tiền ăn, thím Vương không chịu nhận.

“Thằng bé thì ăn tốn bao nhiêu? Chỉ sợ nó lại chạy về thôi cháu ạ.”

“Cái này để cháu nói với cậu ấy.” Liên Vũ đáp, “Cháu đưa cậu ấy ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ đưa trả cậu ấy.”

Một con bướm bay qua trước mặt Liên Vũ, cậu quay đầu nhìn cánh bướm bay xa, đôi chân như đóng đinh trên mặt đất không hề xê dịch —– Liên Vũ bảo cậu chờ ở đây mà.

Khoé mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đen tới gần, cậu quay đầu lại, gương mặt trắng nõn rạng lên nụ cười, “Liên Vũ!”

Dường như Liên Vũ có tâm sự, cau mày đi đến, dừng lại bên cạnh cậu.

“Liên Vũ, không, vui à?”

Ánh mắt Liên Vũ rơi xuống mặt cậu, nhìn hồi lâu, dường như đã quyết tâm đưa ra quyết định gì đó, vung tay lên, nói: “Đi nào, dẫn em đi mua đồ ăn.”
Bình Luận (0)
Comment