Xe buýt phi qua như gió, khói ở đuôi xe kèm theo bão cát quất qua mặt của Liên Vũ.
“Vãi chấy… Phụt… Phì phì phì…”
Liên Vũ bĩu môi dưới thổi hơi phì phì, đưa tay ra sức phẩy mấy lần, phủi bụi đất trước mặt đi, cuối cùng cũng nhìn rõ nơi “phong thủy bảo địa” trong miệng Liên Nhạc.
Đập vào mắt là một mảnh xanh ngắt dạt dào sự sống, có những cây xanh không biết là loại gì ở dưới ruộng, lan tràn trong tầm nhìn, giao nhau với bầu trời xanh thẳm. Bụi đất tản đi, không khí trong lành sạch sẽ tràn vào khoang ngực, khe nước dưới ruộng chảy xiết ầm ầm, bắn lên bọt nước, dựng nên một chiếc cầu vồng dưới ánh mặt trời.
Vị trí của bọn hắn là đầu một con đường nhựa duy nhất giữa một mảnh xanh ngắt, đường hẹp đến nỗi ai dám chơi đua xe ở chỗ này cũng có thể tan xương nát thịt, con đường uốn lượn như rắn trườn trong bụi cỏ kéo dài đến thôn xóm đang bốc lên khói bếp phía xa.
Một trong “bọn” họ, đang vịn vào cái va li nhỏ dõi mắt trông về phía xa, phát hiện ánh mắt của Liên Vũ, ngửa đầu nói: “Anh hai, chúng ta đi chưa?”
Liên Vũ đập một tay vào trán. Giây phút ngồi lên xe buýt để tới đây hắn đã hối hận. Hắn không có tế bào nào để thưởng thức dòng nước chảy dưới cây cầu cũ, chỉ thấy côn trùng kêu váng dưới ruộng khiến hắn bực bội đến mức hận không thể xốc ngược mặt đất lên, huống chi bên cạnh hắn còn có một cái đuôi vướng víu.
Một giây trước khi lên xe, Liên Nhạc đẩy đứa em cùng cha khác mẹ của hắn đến, nói mỹ miều là để nhóc đậu đinh mới đến hông hắn chăm sóc hắn.
Ai chăm sóc ai cơ?
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết lại là mẹ kế thích làm thiêu thân. Lần đầu tiên hắn đập vỡ mấy cái bình hoa trong tiệc liên hoan của gia đình, Lục Uyển đã hoài nghi hắn mắc chứng nóng nảy, không biết tìm ở đâu một chuyên gia về thư giãn tâm lý, diễn kịch để tiếp cận hắn. Không thể không nói, diễn xuất của vị chuyên gia kia kém đến nỗi trao cho lão giải “Cây chổi vàng” còn làm nhục cây chổi, chưa được vài câu đã bị hắn moi ra là do Lục Uyển sai khiến. Không ngờ bà cô này nhanh quên, lại tìm một bác sĩ trung y không biết ở đâu ra.
(*) Giải Cây chổi vàng là giải thưởng được trao cho các tác phẩm, các vai diễn và các hạng mục liên quan đến điện ảnh được coi là dở tệ nhất trong năm của Trung Quốc. Giải Cây chổi vàng được Trình Thanh Tùng lập ra năm 2007.Đưa hắn đến đây hẳn cũng là ý của bà cô, nói tốt là để hắn tu thân dưỡng tính ở đây, trên thực tế không phải là lưu đày hắn à?
Để đẩy hắn ra khỏi nhà, bà cô này cũng bỏ nhiều vốn liếng đấy, ngay cả con trai bảo bối của mình cũng túm vào, không sợ nửa đường hắn giết con tin?
“Anh hai, chúng ta đi chưa?” Liên Tâm hoàn toàn không biết trong lòng Liên Vũ đã dự phòng mấy phương án dùng nhóc để đối phó Lục Uyển, nhóc chỉ vào kiến trúc ở sườn núi xa xa, nói: “Nhà chúng ta ở chỗ đó ạ?”
Liên Vũ thuận theo tay nhóc ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời máu nóng lại dồn lên cuồn cuộn. Mẹ nó! Từ chỗ này đến sườn núi ít ra cũng phải mười mấy dặm, ném bọn hắn ở chỗ này, là muốn để bọn hắn đi chết hay sao!
Lục Uyển là mẹ kế, Liên Nhạc cũng là cha ghẻ hay gì?! Trước khi lên xe sắc mặt hai vợ chồng sầu lo vừa trấn an vừa dặn dò, bây giờ nghĩ lại rõ ràng chỉ là nước mắt cá sấu! Có lẽ Liên Nhạc đã quyết định kết thúc cuộc hỗn chiến trong nhà rồi, lựa chọn Lục Uyển mà từ bỏ hắn… A, bọn họ cũng không cần Liên Tâm, chả lẽ hai ông bà định sinh thêm một đứa nữa!?
Bên ngoài có người vu oan tung tin đồn nhảm nói hắn đạo nhái, bên trong có một bà mẹ kế chỉ lo nghĩ biện pháp hại hắn cùng một ông bô bị mê hoặc đến nỗi đầu óc lú lẫn, Liên Vũ tức đến ngực đau từng đợt, một cước đạp đổ va li, cả giận nói: “Câm mồm! Muốn đi thì mày tự đi đi.”
Một cước này của hắn hung ác hạ chân, phát tiết cảm xúc, vang đánh rầm một tiếng. Chiếc va li màu bạc lăn hai vòng trên đường nhựa, lăn theo đường dốc rớt xuống ruộng, đè nát một mảnh cây non, kim loại sáng bóng lẳng lặng phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Liên Tâm giật nảy cả mình, một đôi mắt mở căng tròn, mất một lúc mới ngớ ra được. Nhóc nhìn chằm chằm va li hành lý rơi trong ruộng mấy giây, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đông cứng, nói: “Không đi thì không đi, anh giận rồi đá va li làm gì?”
Liên Vũ cũng không ngờ cái va li chó má này không chịu được một cước, nhất thời cũng sững sờ. Nghe thấy thế lập tức quay đầu, hung ác nói: “Tao trút giận lên cái gì đến lượt thằng nhãi con mày quản à?”
Liên Tâm mặc một cái áo sơ mi trắng ngắn tay, trên cổ đeo một cái nơ nhỏ, phía dưới là một chiếc quần đùi màu vàng nhạt, đeo ba lô đen sau lưng, trong tay giữ một cái va li cũng màu bạc, trong đó chứa mấy bộ quần áo chất liệu mềm mại mà Lục Uyển tỉ mỉ chọn lựa, một ít sách cậu đang đọc dở, một cái hộp bút, mấy quyển bài tập hè, ngoài ra còn có hai bộ ghép hình một nghìn tấm. Từ khi xuống xe đến giờ, vẻ mặt của nhóc luôn trầm tĩnh, nghiêm chỉnh như hình tượng một quý ông nhỏ.
Dáng dấp của nhóc nhu thuận, khi còn bé đo chỉ số thông minh nghe nói là thiên tài nhí với IQ siêu cao, cụ thể bao nhiêu thì Liên Vũ không có hứng thú tìm hiểu, chỉ biết nhóc con này chưa từng giống bạn bè cùng lứa. Từ nhỏ đến lớn, bất kể ở nhà hay ở trường học đều được chiều chuộng lên tận trời.
Chắc là chưa từng đối mặt với người nào có thái độ ác liệt như hắn, Liên Tâm bị hắn mắng cho mặt mũi tái nhợt, nhịn một lát, nói: “Dù sao cũng là hành lí của anh. Anh đá xuống thì cũng phải tự mình nhặt lên.”
Liên Vũ cũng chẳng thiết đáp lại.
Hắn ôm ngực nhìn cái va li từ trên cao, trong lòng đang nghĩ có nên dứt khoát ném luôn nó ở đây không. Không được, dụng cụ vẽ tranh đều ở trong, còn có mấy bản vẽ chưa hoàn thành…
Đệt! Thật sự mẹ nhà nó mọi việc đều không xuôi!
“Anh có đi hay không? Nếu anh không đi thì mặt trời xuống núi đến nơi rồi.”
Mặt trời chếch bóng, không cần nhìn đồng hồ cũng có thể đoán bây giờ đại khái là hai giờ chiều. Liên Vũ đang nghĩ ngợi chuyện va li hành lí, khóe mắt liếc tới dáng vẻ nén giận đến mặt mũi trắng bệch của Liên Tâm, trong lòng sảng khoái một trận.
Hắn vốn ghét trẻ con, lại thêm quan hệ của Liên Tâm và Lục Uyển, ghét ai ghét cả đường đi, Liên Tâm càng biểu hiện ra dáng vẻ có gia giáo, càng nhắc nhở hắn Lục Uyển đã mê hoặc Liên Nhạc để đăng đường nhập thất như thế nào — Tuổi tác kém nhau mười lăm tuổi, thế mà còn không biết xấu hổ nói là vì tình yêu?
Ý tứ châm chọc trên mặt Liên Vũ quá rõ ràng, Liên Tâm siết chặt tay cầm của va li, lẻ loi trơ trọi đưa lưng về phía cánh rừng tươi tốt xanh ngắt, hít sâu vài hơi, nhóc muốn hòa hoãn không khí căng thẳng, cởi ba lô xuống móc một bình nước bên trong ra, nói: “Anh hai, anh khát không? Muốn uống nước không?”
Liên Vũ không đáp, nhìn về phía sau lưng, tìm được một cục đá ven đường, vươn tay phủi nhẹ bụi đất, quay người ngồi xuống, mắt không thấy tâm không phiền.
Một cơn gió thổi tới, gợn lên một đợt xanh ngát giữa ruộng, hương cỏ xanh bồng bềnh trong không trung, hắn tiện tay quơ một vòng bên cạnh chân, chộp được mấy cọng cỏ.
Liên Vũ từng thấy không ít cảnh quan sân vườn, nhưng ngoại trừ thời niên thiếu vặt trụi mấy bông hồng trong nhà kính trồng hoa của Lục Uyển, số lần tự tay tiếp xúc với thực vật có thể đếm trên đầu ngón tay. Gió chảy tràn qua những kẽ ngón tay, hắn thuận theo cơn gió sờ soạng ra phía sau, thình lình sờ được một thứ xù lông.
Vô thức túm một phát, lông tơ đầy tay, chuột, thỏ, cú, các thể loại động vật lướt qua đầu hắn một lần. Tim hắn thót lên, da đầu sắp nứt cả ra, đang muốn đứng dậy vung tay, bỗng nhiên chỗ hổ khẩu (*) đau đớn một trận, trong tay trống rỗng, sau lưng vang lên tiếng kêu “éc éc” khàn khàn.
(*) Hổ khẩu là chỗ giao giữa ngón cái và ngón trỏ.Lần này Liên Vũ mất thăng bằng, lăn ruỳnh ra sau, trong nháy mắt sắp lăn xuống ruộng, thấy một mảng nâu đỏ lóe qua mắt.
Bên tai vang lên ùng ục, đá sỏi chui vào miệng, Liên Vũ ho khan đến thối gan thối phổi, nâng cánh tay đang nhoi nhói lên, giữa mu bàn tay bị một lớp đất bùn bao phủ, máu đỏ tươi đang ồ ạt tràn ra ở chỗ đau đớn.
Bùn đất bị máu tươi thấm ướt, lưu lại từng vệt bẩn thỉu. Nếu trước mặt có một hệ thống phóng tên lửa hạt nhân, có lẽ Liên Vũ sẽ vui vẻ nhấn nút, hắn sẽ vô cùng bình tĩnh nghĩ: Đi chết đi, cái thế giới chết tiệt này.
Phía trên truyền đến tiếng sột soạt, là Liên Tâm chạy tới ven đường, nhìn từ trên xuống, lo lắng gọi: “Anh hai, anh không sao chứ?”
Liên Vũ hít thở sâu mấy lần, đứng lên, phủi phủi đất trên người. Mặt ruộng với đường nhựa chỉ cách nhau ba bốn mươi centimet, hắn dùng sức nhấc chân đạp một chút là lên được mặt đường.
Liên Tâm nhìn chỗ tay bị thương của hắn, lông mày nhíu lại một cái, nhanh chóng đưa bình bước trong tay ra, nói: “Anh hai, anh chảy máu, dùng nước rửa qua đi!”
Liên Vũ thở dài một hơi, đáp: “Không cần.”
Ngữ khí của hắn hòa hoãn hơn rất nhiều so với lúc trước. Đôi mắt Liên Tâm sáng lên, vặn nắp bình ra, tiến lên phía trước nói: “Vừa nãy em thấy một con vật chạy qua, là mèo sao? Vậy có phải đi tiêm vắc xin phòng dại không? Anh hai, không rửa vết thương sẽ bị nhiễm trùng, em giúp —“
Phịch một tiếng, bình nước khoáng trong tay Liên Tâm bị hất bay, nước vẩy ra một đường cung mượt mà trên không trung.
“Tao nói không cần mày điếc à!!!” Liên Vũ quát. Trên mặt hắn như phủ một lớp mây đen, gân xanh trên trán trên cánh tay nổi lên, là điềm báo sắp nổi khùng.
Liên Tâm bị dọa đến khẽ run, quay đầu nhìn bình nước xa xa, bờ môi run rẩy, trước mắt bị bịt kín một tầng hơi nước — Dù thông minh hay trưởng thành sớm đến đâu, nhóc cũng không nghĩ ra vì sao Liên Vũ lại có thái độ thù địch lớn như thế với mình. Rõ ràng… rõ ràng nhóc đã lấy lòng đến vậy.
“Cút! Đừng đứng ở đây phiền tao! Đến từ đâu thì cút về đó!”
Liên Tâm mím chặt môi, nhìn Liên Vũ mấy giây, thế mà không để rơi một giọt nước mắt, quay người chạy đến chỗ va li nhặt ba lô của mình đeo lên lưng, kéo va li hành lý đi sâu vào con đường mòn.
Rốt cuộc thì thế giới cũng thanh tĩnh.
Liên Vũ ngồi ở ven đường ngẩng đầu nhìn mây, ánh nắng rực rỡ nhưng không bỏng rát rải lên người, cây non bị gió thổi rào rạt.
Không biết qua bao lâu, hắn thấy khát nước, bụng cũng sủi ùng ục.
Chết khát cũng được, chết đói cũng được, hoặc bị bệnh dại chết cũng được.
…
Mấy phút sau, bản năng muốn sống khiến hắn nhảy xuống ruộng nhặt va li hành lý lên, tìm nước và bánh mì trong đó.
Nhét đầy dạ dày xong, lại dùng số nước còn lại rửa sạch sẽ vết thương, máu mới lại chảy ra, Liên Vũ lấy khăn tay buộc vết thương lại.
Lúc này hắn thấy bình nước khoáng cách đó không xa, mặt đất bị xối ướt đã được mặt trời hong khô, chỗ nước thấp hơn miệng bình được mặt trời chiếu xuống gợn sóng lấp loáng.
Đại não tắt máy đã lâu của Liên Vũ khởi động lại lần nữa, bắt đầu suy nghĩ: Trí thông minh của Liên Tâm rất cao, là một thần đồng, dáng vẻ không đến nỗi nào, bình tĩnh mà xem xét thì tính cách cũng coi như dịu dàng ngoan ngoãn, xác suất để Liên Nhạc và Lục Uyển sinh được thêm một đứa như thế không cao, giả sử bọn họ muốn ném hắn đi thì cũng sẽ không ném Liên Tâm.
Vậy Liên Tâm tới đây làm gì?
Tiểu thiếu gia cảm nhận cuộc sống ở nông thôn? Cuồng ngược đãi à?
Không, trọng điểm là Liên Tâm đã đi được bao lâu rồi? Nó mang mấy bình nước theo? Một nhóc con cao đến hông cái va li thì có thể đi đến đâu? Bị người bắt đi thì làm sao?
Thật mẹ nhà nó…
Liên Vũ gần như phát điên mà vò rối tóc của mình, kéo va li nhanh chân đuổi theo hướng Liên Tâm rời đi.
Người đi gió lặng, thấp thoáng trong mảnh mạ non lộ ra một đôi tai nhọn, cái mũi ẩm ướt núc ních, sau đó một con hồ ly có bộ lông màu nâu đỏ, bóng loáng mượt mà xuất hiện ở giữa ruộng.
Nó nhảy đến giữa đường, hít hà vòng quanh cái bình nước khoáng kia, lần theo đến chỗ vết máu tan trên đường nhựa, chân trước đè xuống thấp, chóp mũi giật giật, chống thân lên, lỗ tai run rẩy hai lần, đôi mắt như ngọc đen tuyền híp híp, xoay xoay tại chỗ vài vòng, lao vụt vào trong ruộng