Núi Có Hồ Ni

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Linh cảm của Liên Vũ luôn có liên hệ với tâm tình. Từ khi đi vào chốn bồng lai tiên cảnh này, tựa hồ khoá chốt nào đó trong đầu được mở ra. Những ý tưởng và sáng tạo trước giờ tuyệt không nghĩ tới nối đuôi nhau xuất hiện, bản thảo thiết kế để trong ngăn kéo tủ đầu giường càng chất càng thêm dày.

Dù là như thế, Liên Vũ vẫn cảm thấy tác phẩm của mình dậm chân tại chỗ —— Vẽ đến vẽ đi, vẫn không thể thoát khỏi nhóc hồ ly thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt.

Cái cốc, gối ôm, bàn phím, đèn bàn, bàn vẽ, bút vẽ… Phàm là đồ vật lọt vào tầm mắt hắn, đều sẽ  lấy hồ ly làm ý tưởng chủ đề.

Liên Vũ quyết tâm thoát khỏi trạng thái u mê này, nhưng trước sau gì hình bóng Thập Cửu vẫn cứ nấn ná trong đầu không chịu đi. Vẽ hao phí hết ba tấm bản thảo trong vòng một ngày, rốt cuộc hắn từ bỏ việc tiếp tục chiến đấu với bản thân, quyết định mang Thập Cửu ra ngoài đi dạo.

Hai người chuẩn bị tươm tất để lặn lội đường xa, hành trang gọn nhẹ lên đường.

Thập Cửu mặc quần áo Lục Uyển chọn cho, đứng phía xa xa, dù là ai cũng không nhìn ra đây là nhóc hồ ly tham ngủ trong núi sâu, mà giống một cậu thiếu gia không rành chuyện đời nhà ai đó đi du lịch hơn.

Liên Vũ càng nhìn càng hài lòng, ôm ôm dính dính cả buổi mới lề mà lề mà ra ngoài, xuống núi.

Bước chân Thập Cửu nhẹ nhàng, vô cùng phấn khởi giới thiệu cho Liên Vũ về dãy núi ẩn sâu trong cánh rừng bạt ngàn.

“Ngọn núi bên kia có một đàn anh của em, là Cửu Vĩ Hồ. Ngọn núi đằng sau đó có một Hồng Hồ chưa trưởng thành. Còn có bên kia nữa…”

Trước đây, Liên Vũ vẫn cho rằng trên trái đất này chỉ có loài người là sinh vật có trí khôn. Bây giờ nhìn thấy Thập Cửu, mới biết bên ngoài tầm nhìn của loài người còn tồn tại vô số những sinh vật ngoài sức tưởng tượng khác. Bọn họ cũng có não bộ có linh tính, thậm chí có một phần lớn đã lặng lẽ không một tiếng động lẫn lộn vào xã hội loài người. Mà những yêu tinh ranh ma này, phần lớn đều được vô số người tán tụng theo đuổi.

“Vì sao các em đã quen biết nhau mà không ở cùng nhau? Hay là có quy tắc không cho phép ở với nhau gì đó?”

Thập Cửu chân thành đáp: “Không có văn bản nào quy định rõ ràng. Nhưng nếu một con hồ ly trưởng thành không thể độc chiếm một đỉnh núi, mọi người sẽ cảm thấy hắn vô dụng.”

Liên Vũ chế nhạo: “Cho nên đây là đỉnh núi của em?” Như thế Thập Cửu chính là sếp sòng của hắn rồi còn gì.

Nào ai ngờ Thập Cửu ngượng ngùng gãi gãi đầu, đáp: “Đây không phải đỉnh núi của em, là của Tiểu Bạch Hồ. Cậu ấy đi học đại học với người của cậu ấy, nên em ở nhờ chỗ của cậu ấy…”

Liên Vũ phì cười, nhíu mày: “Vậy chẳng phải anh đã nhặt phải một nhóc hồ ly không có tiền đồ à?”

“Nhưng em có được một người!” Thập Cửu đắc ý nói: “Hồ ly có được nhân loại cho riêng mình là có tiền đồ nhất!”

Mắt thấy Thập Cửu tự đắc đến sắp lộ cả đuôi hồ ly, Liên Vũ nửa cưng chiều, nửa trêu đùa xoa loạn mái tóc mềm mại của cậu, cười đáp: “Em đúng là cáo mượn oai hùm.” Sau đó khẽ cong eo, ôm ngang nhóc hồ ly lên, cười đùa đi xuống núi.

Trêu đùa Thập Cửu cả một đường đến dưới núi, thấy một nhóm thôn dân ăn mặc rất khác mọi khi, Liên Vũ mới buông Thập Cửu xuống, bước tới hỏi thăm. Hoá ra là đến phiên chợ nửa tháng một lần trên thị trấn, người trong thôn muốn đi mua tích trữ mấy vật dụng hàng ngày.

Liên Vũ vốn định đưa Thập Cửu đến khe núi lần trước, thấy thế đột xuất thay đổi kế hoạch, gia nhập vào phía sau đoàn quân, đi về trạm xe buýt lên thị trấn.

Hai người đều là lần đầu tiên đi chợ, nhất là Thập Cửu, lần đầu tiên thấy nhiều người xa lạ như vậy, rúc chặt vào người Liên Vũ.

Dáng vẻ Thập Cửu thanh tú, Liên Vũ thì sắc bén hơn một chút, điểm giống nhau là đều rất đẹp, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm trong xe buýt chen chúc chật chội.

Trong này rất nhiều người biết Thập Cửu là người không rõ lai lịch, thấy hai người thân thân mật mật chen chúc với nhau, thế là mồm năm miệng mười hỏi thăm nhiệt tình. Liên Vũ bịa chuyện đã tìm được người nhà giúp Thập Cửu, bấy giờ mới lấp liếm cho qua được.

Xe buýt chở đầy ặc người loạng choạng xiêu vẹo chạy trên đường nhỏ nông thôn, hơn nửa giờ sau mới chậm rãi đến trạm dừng. Cửa xe mở ra, đám người vọt ào một mạch xuống, tiếng rao hàng ồn ào truyền đến từ cửa sổ và cửa xe mở rộng.

Liên Vũ và Thập Cửu bị dồn xuống xe theo dòng người, mãi đến ven đường mới đứng vững được. Liên Vũ kéo vai Thập Cửu qua, dặn dò: “Nắm chặt anh.”

“Ừa!” Thập Cửu đang bị tiếng người nhốn nhào doạ đến nỗi hoảng sợ tròn mắt, một tay vòng qua siết chặt eo Liên Vũ, tiện đó còn túm chặt góc áo của hắn.

Liên Vũ bật cười: “Cũng đâu cần siết như thế. Có anh ở đây, không cần sợ.”

Hắn trấn an vỗ vai Thập Cửu, dẫn Thập Cửu đi qua trạm dừng.

Phiên chợ náo nhiệt trong thị trấn nhỏ kéo dài tới khuất cả tầm mắt.

Lái buôn dựng quầy hàng ở ven đường, quần áo giày tất, vật dụng hàng ngày, rau củ hoa quả tươi ngon cần gì có đó. Tiếng người đi đường gào to và mùi thơm tung bay trong không khí, mũi Thập Cửu hít hít ngửi ngừi, cơ thể căng thẳng hơi dịu đi.

“Đi, anh dẫn em đi mua đồ ăn ngon.”

Thôn trấn chưa bị cơn gió thanh toán điện tử quét qua, rất nhiều người vẫn cầm điện thoại cục gạch. May mà Liên Vũ mang tiền mặt theo, sau khi đổi toàn bộ thành tiền lẻ ở một quán nhỏ, đi vào đầu khu chợ, đơn giản là Thập Cửu thích gì, Liên Vũ sẽ mua cho cậu.

Đi dạo được một nửa mà đồ trong tay đã nhiều đến mức không xách nổi. Liên Vũ ngồi xổm ven đường bàn bạc với Thập Cửu, giữ lại mấy thứ thích nhất, còn lại đều tuỳ ý phát cho trẻ con qua đường.

Giữa trận có nghỉ ngơi một lát rồi lại xông vào chiến cuộc, vừa đi vừa nghỉ, ăn ăn uống uống, rốt cuộc đến lúc tới được đầu khu chợ bên kia, mặt trời đã lặn về tây.

Vừa rồi nhìn điệu bộ mua đồ của các thôn dân, đều hận không thể khiêng cả một ngọn núi quay về. Lúc này mà lên xe buýt thì phải chuẩn bị tinh thần bị chen bẹp thành tờ giấy, mà tự đi về càng không thực tế.

Liên Vũ tính toán nửa ngày, ngăn một người khá hiền lành lại, hỏi thăm đường tới khách sạn trên thị trấn đi như thế nào.

Số cũng may, vừa hay đối phương cũng muốn ở một đêm trên thị trấn, không chỉ đồng ý dẫn hai “anh em gặp xui xẻo” này tới khách sạn, mà còn nhiệt tình mang đồ giúp họ.

Thập Cửu bay nhảy cả một ngày, mắt thường cũng thấy đã héo lắm rồi, treo trên người Liên Vũ ngủ gà ngủ gật.

Chú đi bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Đây là em trai cháu hả?”

“Không…” Liên Vũ vô thức phủ nhận, lời tới khoé môi lại miễn cưỡng đổi giọng, đáp: “Đúng vậy, là em trai cháu.”

“Quan hệ anh em của hai cháu tốt thật đấy. Thằng lớn và thằng nhỏ nhà tôi cũng xêm xêm các cháu. Haizz, một ngày phải gây lộn tám lần, còn cãi nhau chí choé nữa!”

Liên Vũ liếc về Thập Cửu đang dùng trán cụng vào vai mình, bất giác cười nói: “Em cháu rất ngoan.”

Chú kia cũng đánh giá Thập Cửu mấy bận, nói: “Ngoan thật, trông cũng tuấn tú lắm.”

Đang nói chuyện, ba người tới trước khách sạn. Chú kia vào thuê phòng làm mẫu trước, thị trấn thôn quê không thể so sánh với thành phố bên ngoài, không cần chứng minh thư cũng có thể ở, chỉ cần nộp ít tiền cọc.

Liên Vũ muốn một phòng sang nhất có phòng tắm và giường lớn, cảm ơn chú kia sau đó kéo Thập Cửu lên tầng, mở khoá vào phòng.

Điều kiện vệ sinh của phòng cũng không tệ lắm, nghe nói là phòng chuyên dụng cho người trên tỉnh đến thị sát, sáng sủa sạch sẽ, đầy đủ điều hoà phòng tắm, ga giường mới tinh vuông vức, tản ra hương vị hỗn hợp nhàn nhạt của bột giặt và nước khử trùng.

Liên Vũ đặt túi lên mặt đất, đẩy Thập Cửu vào phòng tắm tắm rửa.

Trước khi đến đây bọn hắn không nghĩ là sẽ qua đêm bên ngoài, nên tất nhiên là không mang quần áo để thay. Liên Vũ không phải người quá bắt bẻ, đi ra bên ngoài mà, cái gì có thể chấp nhận thì chấp nhận. Hắn tự tay giặt sạch quần áo toàn mồ hôi trên người rồi phơi lên, xong xuôi trùm khăn tắm ra ngoài gọi điện bảo lễ tân mang đồ ngủ và đồ lót mới lên.

Tắm rửa xong, Liên Vũ và Thập Cửu bôn ba cả một ngày ngã chổng vó lên giường đánh một giấc. Mãi đến nửa đêm, mới tỉnh lại bởi tiếng rên la mập mờ mông lung.

“A… A…”

Tiếng kêu lúc cao lúc thấp nương theo âm thanh kẽo kẹt của góc giường lay động, xuyên qua vách tường mỏng manh truyền tới, quấy động màn đêm yên tĩnh.

Trong phòng mở điều hoà, Thập Cửu chui vào ngực Liên Vũ, bất an vặn vẹo cơ thể, da thịt ma sát ấm dần lên.

“Liên Vũ…”

Liên Vũ hạ giọng: “Chỗ này không được.”

Từ khi Liên Tâm rời đi, gần như ngày nào bọn hắn cũng phải bum bùm một trận, Thập Cửu đã ăn ngon quen mùi (*). trên người đã phiếm hồng phát sốt, một đôi tay chà tới chà lui trên ngực trên bụng Liên Vũ, ngửa đầu lên hôn môi Liên Vũ.

(*) Gốc là Thực tuỷ biết vị.

Có lẽ phòng sát vách đã đến giai đoạn quan trọng, thình lình tiếng rên rỉ và lay động cao vút lên, tình dục đậm đặc xuyên thấu qua vách tường rót vào tai.

Liên Vũ đè cái tay sờ loạn của Thập Cửu lại, xoay thân đặt người xuống dưới.

Nụ hôn kịch liệt nóng hổi giữa răng môi giao hoà, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống theo khoé môi, Liên Vũ mở đèn ở đầu giường, lột vài cái là xong đồ ngủ và đồ lót giá rẻ trên người Thập Cửu, lấy gel bôi trơn trong tủ đầu giường bóp ra tay, luồn vào khuếch trương lỗ sau của Thập Cửu.

Đợi đến khi bên trong không còn căng chặt khô khốc nữa, bèn trút bỏ quần ngủ của mình, đẩy con ciu đã cương cứng từ lâu vào, đỡ lấy hai cái chân dài của Thập Cửu bắt đầu đẩy đưa.

Chỉ chốc lát sau, tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở như thống khổ lại như sung sướng vang lên. Tiếng rên la của căn phòng cách vách ngừng bặt lại. Liên Vũ vội ôm Thập Cửu lên, vừa hôn cậu vừa đâm rút mãnh liệt.

Thập Cửu kêu ưm ưm, hơn mười phút sau, bỗng vùng vẫy một trận, run rẩy co quắp mấy lần, chất lỏng ấm áp bắn lên bụng Liên Vũ.

Liên Vũ đổi góc độ nụ hôn sâu với Thập Cửu, vọt vào phá thủng hành lang đang co rút, chỉ dừng lại nghỉ chốc lát, ấn mặt Thập Cửu xuống dưới giường, một tay bịt miệng cậu, càng bứt phá mài cọ đâm thọc, mặc kệ phòng sát vách, lặng lẽ hành quân một lúc lâu, rồi mới nặng nề chọc vào một cái, bắn sạch vào chỗ sâu nhất của Thập Cửu.

Thập Cửu sụp eo xụi lơ, chổng cái mông bị đâm đến nỗi đỏ bừng lên, rên hừ hừ mềm nhũn như mèo. Liên Vũ thở hổn hển rút ra, kéo theo dịch nhầy nhỏ xuống giường.

Đè lên Thập Cửu hôn hít một lát, Liên Vũ hôn lên mặt Thập Cửu hai cái, rồi ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa.

Lúc quay lại phòng đã là hơn ba giờ sáng. Thập Cửu mệt xỉu dính vào gối đầu, không lâu sau đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Liên Vũ kéo chặt màn giường (*), quay về ôm Thập Cửu vào ngực, đầu tựa vào đầu, nhắm mắt lại.

(*) Màn giường:

Bình Luận (0)
Comment