Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 17

Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Đường Hạo Dương mặt như một tờ, trong miệng lẩm bẩm chính mình lại không ngã bệnh, tại sao phải xem đại phu, không có đi không… không đi. Tạ Thanh Kiều xem chừng đại phu nhân mời tám phần là vị bác sĩ khoa thần kinh, đi xem một chút cũng không xấu, liền lừa gạt đem Đường Hạo Dương dẫn qua.

Đại phu nhân cách viện của Tạ Thanh Kiều một sân vườn và hồ nước lớn, hai người ngồi vào kiệu nhỏ dọc theo hành lang bên hồ vòng một vòng, đến cửa thuỳ hoa. Bọn nha hoàn đỡ hai người hạ kiệu. Đi qua phòng ngoài, nơi này bày một cái bàn ghế bạch ngọc, đi một lát mới tới phòng chính. Vài nha hoàn ăn mặc loè loẹt, một người thấy bọn họ đến đây, liền gấp rút cười chào đón, nói:

“Đại phu nhân mới vừa rồi còn lẩm bẩm, chắc là sắp đến rồi.” Lại vội vàng thỉnh an, mang bọn họ vào phòng.

Tạ Thanh Kiều vào phòng, chỉ thấy trong phòng ngồi một người tuổi trên năm mươi mặt mũi hiền lành, chắc hẳn đó chính là đại phu đại phu nhân mời tới.

“Hạo Dương, mau tới đây ngồi.” Đại phu nhân hướng phía Đường Hạo Dương vẫy vẫy tay, Đường Hạo Dương do dự nhìn thoáng Tạ Thanh Kiều, thấy nàng gật đầu nhẹ mới không tình nguyện đi tới.

Hoa hồng cùng Tạ Thanh Kiều đi đến cái ghế đối diện đại phu ngồi xuống, Tạ Thanh Kiều cẩn thận đánh giá một chút hắn, chỉ nghe thấy đại phu nhân lại nói:

“Vị này Cổ Bình – Cổ lão tiên sinh từng là lão ngự y trong cung, nay đã cáo lão hồi hương. Hôm nay đem đại phu tới được thật sự là cực kỳ vinh hạnh.”

Cổ lão tiên sinh xua tay, vê râu nói:

“Không dám nhận không dám nhận. Có thể xem bệnh cho Đường Tam công tử là vinh hạnh của lão phu. Vài ngày trước ở hậu cung quý phi nương nương còn lẩm bẩm nhắc tới đại phu nhân ngài, nói là chuyện tết Nguyên Tiêu năm ngoái trong nội cung sẽ không quên.” Đại phu nhân cười một tiếng, gật đầu không nói. Ngược lại Đường Hạo Dương liên tục trầm mặc đứng lên, hét lên:

“Ta lại không có bệnh, cho lão đầu này đi đi.”

Đại phu nhân thở dài: “Ai, đây là nhi tử nó tính tình không tốt lão tiên sinh xin đừng trách.” Lại hướng phía Đường Hạo Dương nói:

“Lễ nghi với trưởng bối con đều đã quên?”

Đường Hạo Dương còn muốn nói điều gì lại bị Tạ Thanh Kiều kéo tay áo, tức giận ngồi trở về. Gặp Cổ lão tiên sinh ngược lại không để ý, Tạ Thanh Kiều nói:

“Lão tiên sinh, nếu như không ngại, kính xin bắt mạch đi.”

Lời nói vừa ra, Đường Hạo Dương lập tức hướng phía Tạ Thanh Kiều trừng mắt. Đau quá.. hu hu, nương tử rõ ràng véo hắn. Được rồi, bắt mạch thì bắt mạch, làm cho cái lão nhân này bắt mạch cũng sẽ không mất ít thịt. Đường Hạo Dương tay áo vén lên, tay trực tiếp đưa đến trước mặt Cổ lão tiên sinh, nói:

“Bắt mạch đi!” Chỉ thấy đại phu nhân lắc đầu.

Lão tiên sinh không hổ lăn lọn rong hoàng cung, không vội xuất ra gối nhỏ, đưa tay liền nhắm mắt bắt mạch. Tạ Thanh Kiều đứng lên đứng ở bên cạnh Đường Hạo Dương có chút khẩn trương nhìn đại phu.

Nghe nói tại khi Đường Hạo Dương mới vừa ngu đần, cả ngày điên điên khùng khùng, Đường phủ tìm nhiều danh y cũng không chữa lành. Về sau lão phu nhân mang hắn đi miếu ở gần một năm, bên cạnh ngoại trừ một lão ma ma hầu hạ ai cũng không mang. Một năm sau, lại trở lại Đường phủ bệnh điên đã chữa lành chỉ là ngu đần vẫn còn đó. Lúc ấy lão phu nhân chỉ nói đây đều là ý trời, là Phật tổ làm cho Đường Hạo Dương cuộc đời này nhất định như thế. Đường lão gia nhìn thấy con trai của mình nhiều lần thoát chết nhặt về một cái mạng tuy nói ngã thành ngu đần nhưng luôn so với trước điên thì tốt hơn nhiều liền cũng nhận mệnh. Từ đó Đường phủ liền rất ít khi thỉnh đại phu đến thăm bệnh của Đường Hạo Dương, ngoại trừ miễn cho thương tâm thất vọng, hơn nữa là mọi người đã thành thói quen.

“Cổ lão tiên sinh, đại phu xem…” Gặp lão tiên sinh bắt mạch hồi lâu, Tạ Thanh Kiều là nhịn không được hỏi. Lão tiên sinh vân vê râu, đem gối bỏ vào hòm thuốc. Đợi thu thập chỉnh tề sau, mới không vội nói:

” Người bị chứng này hoặc là bị tích tụ, hoặc là bị bất toại, hoặc có chuyện suy nghĩ, nghi hoặc, hoặc là bị hoảng sợ nên thành ra si ngốc. Có rất nhiều hoàn cảnh khiến nó thành như vậy.”

Tạ Thanh Kiều nghe gật đầu liên tục:

“Nó cũng là bởi vì té ngựa chấn kinh, đầu đụng phải tảng đá mới biến thành như bây giờ. Ngài xem?” Đại phu nhân cũng ngồi xuống, nói thẳng với lão Đại phu, không kiêng kị.

Cổ lão tiên sinh suy nghĩ một chút, nói ra:

“Lão phu có gì sẽ nói thẳng.” Lại nhìn mắt Đường Hạo Dương, kêu hắn mở miệng duỗi lưỡi, qua giây lát,chốc lát mới nói:

” Chứng si ngốc này toàn bộ bởi vì nghịch khí, khí nếu thuận thì tinh thần sảng khoái; khí nếu không thuận thì đầu óc choáng váng. Lão phu xem Tam thiếu gia nghịch khí trong lòng nhị kinh, khí không rõ. Nhưng xem xét hình thể cường tráng kia, ăn có vẻ tốt, không có chứng mệt lả thì tất là nghi phục man tiên trị cũng tốt.”

Vị Cổ lão tiên sinh này nói chuyện không nhanh không chậm, thần sắc bình tĩnh, so với đại phu lang trung dĩ vãng có sự nắm chắc, đại phu nhân rất là mừng rỡ, nhưng không ngờ lão tiên sinh lại nói:

“Nhưng lần này chứng này có thể lấn át người, cũng nên quan tâm khí ở dạ dày nguyên khí mạnh yếu đợi khôi phục là chuyện phải từ từ, không thể nóng vội.”

Phải, chiêu là ở chỗ này. Tạ Thanh Kiều đáy lòng thở dài, những văn nhân nhân quả nhiên nói chuyện đều là lập lờ nước đôi. Đại phu nhân cũng có chút nhụt chí, nhưng vẫn là nói ra:

“Kính xin lão tiên sinh toàn lực.”

Cổ lão tiên sinh gật gật đầu, cầm lấy giấy:

“Ta đây có phương thuốc, là phương thuốc ngự dược phòng trong cung, có thể bổ dưỡng can thận, điền tủy kiện não. Cần thục địa hoàng, cẩu kỷ tử, cây sơn chu du, nhục thung dung, phục linh, củ từ, ngũ vị tử, cây tế tân, cây thạch xương bồ, đại táo, nước tiên phục. Một ngày một lần là được.”

Đại phu nhân thu đơn thuốc, cầm một trăm lượng bạc làm tạ lễ, lại gọi nha hoàn gọi kiệu phu đem lão tiên sinh đưa về phủ. Tạ Thanh Kiều đang muốn nhìn phương thuốc, đã thấy đại phu nhân gọi một lão ma ma đem đơn thuốc đưa cho thầy thuốc trong phủ, qua một lúc lâu, đợi lão ma ma đem phương thuốc cầm trở lại hướng phía đại phu nhân gật gật đầu, đại phu nhân lúc này mới sai người đem phương thuốc cho Tạ Thanh Kiều. Tạ Thanh Kiều trong lòng âm thầm tán thưởng:

“Thực là chỉ có mẫu thân cẩn thận.”

Đường Hạo Dương không vui, đang tốt tại sao lại phải uống thuốc? ! Mặc dù bỏ thêm đại táo, nhưng mùi vị đó còn không phải dễ uống a. Tạ Thanh Kiều vốn tưởng rằng lại trở lại hình thức “Uống thuốc + hôn nhẹ”, ai ngờ lần này Đường Hạo Dương là dụ dỗ thế nào một mực cũng không uống, quyết tâm cùng với uống thuốc phản kháng. Kỳ thật Tạ Thanh Kiều đáy lòng cũng vẫn cho rằng “Là thuốc ba phần độc “, nhưng đối với thuốc Đông y nàng lại không khẳng định chân lí như vậy.

Vì vậy, mỗi ngày dụ dỗ Đường Hạo Dương uống thuốc lại thành chuyện lớn nhất cả ngày của Tạ Thanh Kiều. Nhìn xem trong tiểu viện mỗi ngày đều có thể trông thấy một người nam tử ở phía trước chạy, đằng sau đi theo một đám nha hoàn gia đinh, dần dần thành chuyện quen trong Đường phủ. Nếu có khách nhân đến tìm hiểu, liền nghe Hoa hồng kia ngồi cửa không ngừng thở nói:

“Đây là rèn luyện chạy bộ sáng sớm, chạy bộ sáng sớm…” Dứt lời lại vẫy khăn lụa, truy đuổi từ tảng sáng đến mặt trời lên cao…

Bảy ngày tảng sáng sau đó, Tạ Thanh Kiều mới vừa “Chạy bộ sáng sớm” xong, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế trúc, trước sau lắc lắc. Chỉ thấy một người đi đường vội vã mà đến, Tạ Thanh Kiều tuyệt vọng nhắm mắt lại, còn ngại nàng nơi này không đủ loạn sao:

“Không cùng tướng công nhà tỷ thi đấu thi từ, tại sao lại đến đây?”

Chung quanh nha hoàn mang cái ghế, Trần Bảo Bảo không khách khí chút nào ngồi xuống:

“Lần trước muội dạy tỷ câu nói kia, thật không tệ. Ha ha ha, Chu Tử Hiên tức giận đến thiếu chút nữa gặp trở ngại.”

Tạ Thanh Kiều mở ra một con mắt, Trần Bảo Bảo tiếp tục hưng phấn nói:

“Tỷ đã nói như muội nói. Như lần trước hắn nói ‘ trong nhà tàng thư thiên thiên vạn ‘ tỷ liền đối…

“Không bằng tự treo Đông Nam cành.”

“Đúng đúng đúng!” Trần Bảo Bảo vẻ mặt đắc ý:

“Tóm lại mặc kệ hắn nói cái gì, ta đều là đối với câu muội dạy. Ha ha ha ha, tức chết hắn.”

Tạ Thanh Kiều bị chọc ho khan vài cái:

“Ai, muội phỏng đoán tướng công của tỷ khẳng định sẽ nói với tỷ một câu nói.”

Đang đắc ý Trần Bảo Bảo đột nhiên khó hiểu:

“Nói cái gì?”

Tạ Thanh Kiều vẻ mặt đứng đắn rung đùi đắc ý:

“Chu lang nghe thấy thê đến, không bằng tự treo Đông Nam cành.” Trần Bảo Bảo sững sờ, tiện đà hiểu ra:

“Hay cho Tạ Thanh Kiều, rõ ràng ba hoa lắm mồm đến trên đầu tỷ hả.” Dứt lời liền muốn trêu chọc Tạ Thanh Kiều, Tạ Thanh Kiều là cười ngay cả trốn đều trốn.

Hai người náo loạn một lát liền mệt mỏi ngồi xuống uống trà. Tạ Thanh Kiều thở phì phò, vừa âm thầm may mắn tại thi từ chọn chính là – – “Không bằng tự treo Đông Nam cành” một câu này, nếu là ban đầu nói- – “Một nhành hồng hạnh xuất tường đến “, không biết Chu Tử Hiên có cảm tưởng gì. Bất quá ở nơi triều đại này, hồng hạnh xuất tường còn không có ý gì khác. Kỳ thật đừng xem thi từ cao sâu bao nhiêu từ bản chất xem ra quá đơn giản tục khí. Chỉ nói thơ Tống, tổng kết lại liền tám câu lời nói: uống rượu, ngồi đầu giường; thanh niên trí thức vịnh cổ tự giúp mình bơi, Hoàng Thượng trong nội cung buồn; gái ế, ngây thơ gả vương hầu; danh viện thì trượng phu chết sớm, cô gái tại thanh lâu.

Ngồi một lát, Trần Bảo Bảo giải thích rõ mục đích đến, chủ quan là mấy ngày này Chu Tử Hiên coi như ngoan ngoãn, chưa cho nàng thêm phiền toái gì. Trước hộ vệ thanh lâu kia có đi võ quán, không cần Đại ca Trần Bảo Bảo cho chút ít ngân lượng tự mình nghĩ duy trì đi chỗ nào. Ngoại trừ hộ vệ thanh lâu, võ quán gần đây lại chiêu một nhóm giáo đầu, hôm nay có thi đấu. Trần Bảo Bảo tính tình ưu náu nhiệt, liền muốn lôi kéo Tạ Thanh Kiều cùng đi xem xem.

“Dù sao muội cũng là nhàn rỗi, Đường Hạo Dương cũng không cần muội quá quan tâm, cùng đi với tỷ xem một chút đi, khẳng định đặc biệt đặc sắc.” Trần Bảo Bảo lôi kéo Tạ Thanh Kiều liền hướng cửa đi, Tạ Thanh Kiều thấy nàng hào hứng rất cao, cũng không muốn kháng nàng tính liền gật đầu đồng ý. Bảo Hoa sen canh giữ ở bên cạnh Đường Hạo Dương, lại phái vài tiểu nha hoàn yên tâm dặn dò lại dặn dò mới mang theo Hoa hồng cùng Trần Bảo Bảo cùng nhau hướng võ quán nhà nàng đi tới.

Đến nơi, Trần Bảo Bảo liền như chim thả tự do trên người tính cách lộ rõ, xem Tạ Thanh Kiều thẳng thán:

“Tại Chu phủ thật sự là đem tỷ làm cho nghẹn.” Lập tức nhìn bốn phía, không thấy có người quen, cũng tản đi tán tại tính tình câu nệ trong Đường phủ, thoải mái đi tới cửa chính võ quán.

Nhìn xem những tráng hán kia đánh nhau kịch liệt, vô tình làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào. Tạ Thanh Kiều lại càng cảm giác mình trở lại lúc trước xem truyện tranh thiếu niên kia kích tình của người trẻ tuổi. Trần Bảo Bảo lại càng kích động, mấy lần đều muốn vọt tới sân khoa tay múa chân, làm cho Đại ca nàng phải ngăn lại. Cuối cùng thật sự là không lay chuyển được nàng, liền an bài lão giáo đầu thân thủ linh hoạt biết được nặng nhẹ cùng nàng đùa giỡn chơi.

Cho đến lúc Trần Bảo Bảo luyện mồ hôi đầm đìa, đại cả của nàng gọi nha hoàn cùng đại tiểu thư về phía sau viện tắm rửa. Miễn cho nàng bộ dáng này trở lại nhà chồng, lại bị người ta xì xào. Tạ Thanh Kiều có lúc thật hâm mộ Trần Bảo Bảo, không chỉ có là phong cách của nàng ấy, còn có phía sau nàng liên tục có Đại ca. cùng phụ thân quan tâm sủng ái nàng

Gần như hoàng hôn, Trần Bảo Bảo xin Đại ca phái người đưa nàng trở về, nàng còn muốn cùng Tạ Thanh Kiều ở trên đường đi dạo một chút, thuận tiện lần nữa hỏi nghi ngờ trong lòng mình.

“Lần trước, muội để cho tỷ đưa hộp cơm đến chỗ Lâm Mặc tỷ đã đưa đến.”

Tạ Thanh Kiều khẽ mỉm cười, Trần Bảo Bảo nhắc tới tên cũng biết dụng ý của nàng.

“Vậy thì thật là cám ơn tỷ. Lần trước Đường Hạo Dương mất tích, Lâm Mặc giúp muội tìm nửa ngày, là muốn tạ lễ.” Tạ Thanh Kiều không nhanh không chậm nói.

Trần Bảo Bảo lại hỏi chút ít lời , nhưng Tạ Thanh Kiều trả lời như cũ giọt nước không lọt. Mặc dù liên tục không nói ra đáp án Trần Bảo Bảo muốn, nhưng cũng tìm không ra bất kỳ cái xấu nào. Đụng phải bụi liền không lại tiếp tục cái đề tài này. Nhưng quan hệ Tạ Thanh Kiều cùng Lâm Mặc cũng đang là nghi vấn trong lòng để lại thật sâu của Trần Bảo Bảo.

Hai người đi gần nửa canh giờ sau, trong sương phòng võ quán đi ra một người. Trần sảng khoái nghênh đón:

“Vừa rồi Tạ cô nương cũng ở nơi đây, làm sao đệ lại?”

Người nọ vui tươi hớn hở cười một tiếng:

“Không dối gạt Trần ca nói, tiểu đệ lần này là len lén trở về. Cũng không thể làm cho Tam đệ muội nhìn thấy.”

Trần sảng khoái thở dài: “Trong phủ bọn đệ chính là rất phiền toái, bất quá Đường nhị gia, đệ nếu đã đến võ quán của ta, hai ta khoa tay múa chân 1 ván đi? “

Đường gia Nhị gia Đường Hạo Xa vẫn như cũ cười vui sướng, trong tay lại thêm một cây trường côn, gọn gàng nhảy vào tỷ võ.
Bình Luận (0)
Comment