Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 27

Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Đường Hạo Dương hơi nhíu mày trong giọng nói mang theo nhiều quan tâm:

“Nương tử nàng làm sao vậy, nàng cũng gặp ác mộng sao?”

Tạ Thanh Kiều xoa trán, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại:

“Không có gì, thiếp rất tốt.” Qua một lát hỏi:

“Sao chàng lại tới đây? Muộn như vậy không ngủ được sao?”

Đường Hạo Dương bĩu môi mặt tràn đầy u sầu nói:

“Hạo Dương vừa rồi gặp ác mộng, trong mộng có tiếng mõ trong Phật đường, còn có tiếng người nói.”, chính mình bò lên giường, Tạ Thanh Kiều xê dịch vào trong, Đường Hạo Dương cũng xê dịch theo, Tạ Thanh Kiều tiếp tục chuyển, lại chuyển rốt cục:

“Hạo Dương, thiếp là nương tử của chàng không phải là bánh bột ngô!”

“Gì? Nương tử, có ý gì?”

Tạ Thanh Kiều thở một ngụm:

“Thiếp đều đã dán đến góc tường rồi, chàng còn chen lấn nữa sao? ! Qua kia!” Dùng cả tay chân đem Đường Hạo Dương đẩy ra ngoài, cuối cùng có thể làm cho nàng nằm ngang một chút.

Đường Hạo Dương cẩn thận chu đáo nằm bên cạnh nương tử, nhìn mặt Tạ Thanh Kiều trong lòng có chút không hiểu hốt hoảng trên mặt khẽ nóng lên, qua lúc lâu lời nói:

“Nương tử, có phải nàng gần đây lại mập ra à?”

“…” Tạ Thanh Kiều lựa chọn im miệng không nói.

“A, gần đây tiên sinh dạy cho Hạo Dương một từ, là tâm rộng thể mập. Nương tử nàng thế này…”

Tạ Thanh Kiều nỗ lực bật dậy, vô cùng nghiêm túc hướng phía Đường Hạo Dương nói:

“Chàng có tin thiếp một cước đem chàng đá xuống không?”

Quả nhiên là mập. Đường Hạo Dương chu mỏ, thở dài:

“Nương tử, ta vừa rồi thật sự là gặp ác mộng. Thật đáng sợ, nàng lại liền đứng ở ngoài cửa nhìn Hạo Dương bị hỏa thiêu chết cũng không tới cứu ta, thật sự là quá đáng!”

Cái gì cùng cái gì! Tạ Thanh Kiều rất là bất đắc dĩ, nhưng đối với Đường Hạo Dương cũng chỉ có thể theo lời của hắn dỗ:

“Rồi, là thiếp không tốt, là thiếp không nên cố tình gây sự.”

Đường Hạo Dương rất là vui mừng:

“Nương tử, nàng rốt cục thừa nhận.”

“Đi!” Tạ Thanh Kiều vung ra tay Đường Hạo Dương :

“Chàng mới là kẻ cố tình gây sự.”

Đường Hạo Dương thu tay lại ngượng ngùng nói:

“Nương tử, ở trong mộng ta nghe được có người nói với ta là gần đây trong lòng rất khó chịu muốn thiêu chết ta. Nương tử, còn nàng mộng cái gì?”

“Chỉ là mấy ngày nay quá mệt mỏi. Đại ca Nhị ca cùng Bái Nhi đều về nhà, chàng là thấy bọn họ cao hứng nên chơi bị mệt mỏi thôi.” Tạ Thanh Kiều nhẹ nhàng quạt hương bồ:

“An tâm ngủ đi, nương tử ở chỗ này coi chừng, ác mộng gì cũng không sợ.”

Đường Hạo Dương chậm rãi thong thả nhắm hai mắt lại:

“Nương tử, Bái Nhi mang cho ta lễ vật.”

“Gì?” Tạ Thanh Kiều không cho rằng vị ni cô kia có tâm tốt như vậy:

“Em ấy cho chàng cái gì?”

“Ừ… Là một bức họa. Bức tranh trúc, đẹp quá, còn có đề thơ “Trúc xanh đã mọc đến”, trúc mọc thành rậm rạp.” Thanh âm càng ngày nhỏ, Tạ Thanh Kiều nhìn hắn vẻ mặt bối rối ôn nhu nói:

“Ngủ, an tâm ngủ, một giấc ngủ say đến tân sáng mai.”

Nhìn xem khuôn mặt Đường Hạo Dương an tâm ngủ say, Tạ Thanh Kiều nín thở ngưng thần trầm tư thật lâu. Trúc móc, a, hảo một câytrúc! Trong phủ ai cũng không nhìn thấy Tạ Thanh Kiều rõ ràng lộ ra ánh mắt âm ngoan hung ác, hai chữ mở ra sau chính là “Mỗi người là kẻ ngu ngốc” !

Mà Đường Hạo Dương mộng kia, chỉ sợ là có người cố ý nhắc qua với hắn, nhắc nhở trong phủ hắn gần đây sẽ lại có hỏa hoạn? Lại là cùng lửa có liên quan khiến cho Tạ Thanh Kiều không thể không liên tưởng đến Tây Uyển viện kia, xem ra phải nắm chặt thời gian có được danh sách nha hoàn đã từng ở tại đó.

Tạ Thanh Kiều dựa trên giường một đêm chưa ngủ, trời mới vừa tờ mờ sáng liền khoác áo đơn giản đi ra cửa, trong sân mùi hoa nhài thơm ngát theo gió mát phiêu tán trong không khí, trong ao hoa sen lá theo gió khẻ đung đưa.

Lôi kéo cổ áo, Tạ Thanh Kiều tại một tảng đá lớn cạnh ao sen ngồi xuống ngắm cảnh, phảng phất ừ có thể loại trừ bất an trong đáy lòng, tối hôm qua cái mộng kia thật sự là thật là đáng sợ. Vài chục hắc y nhân gặp người nào liền giết, vô luận là phụ nữ hay trẻ em, máu chảy đầm đìa một mảnh, trong lúc hoảng hốt có thể nghe được tiếng nữ nhân la khóc:

“Cứu con của ta, nó cũng chỉ là một đứa con nít, van cầu ngài hãy cứu nó.”

Tạ Thanh Kiều không khỏi rùng mình một cái. Lúc này một tiếng bước chân từ xa đến gần, mãi cho đến khi phía sau nàng dừng lại:

“Thiếu phu nhân, ngài ngồi ở chỗ này sẽ lạnh, hôm nay chính là phải đi chỗ đại phu nhân cùng dùng điểm tâm.”

Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, đợi nô tỳ đem nàng đỡ dậy trở về trong nhà rửa mặt rồi một phen dặn dò Hoa sen săn sóc Đường Hạo Dương sau liền hướng phía đại phu nhân tới.

Cỗ kiệu đến cửa thuỳ hoa, Tạ Thanh Kiều được đỡ xuống, vừa vặn gặp được đường bái nguyệt đến cùng dùng điểm tâm sáng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tạ Thanh Kiều khẽ gật đầu cười một tiếng, đường bái nguyệt đi lên trước đến giương mắt:

“Tam tẩu tẩu thực sớm.”

“Đâu có đâu có, Bái Nhi không phải cũng đến đó sao?”

“Tối hôm qua mẫu thân lôi kéo muội một đêm tán gẫu, vốn tưởng rằng dậy không nổi lại bị mấy cái nha đầu này từ trong chăn kéo muội đi ra, ài. Quả nhiên trong nhà thói quen khác.” Đường bái nguyệt thú vị cười, không có chút xấu hổ làm vẻ ta đây, rồi lại nở nụ cười lại nói:

“Nếu là ngày nào đó, em đây có thể như Tam tẩu không cần nha hoàn kêu liền có thể tự mình dậy sớm thì tốt bao nhiêu. Bất quá chắc là Tam tẩu trước khi đến Đường phủ liền đã quen dậy sớm, nếu là ngủ lâu một chút sợ là không có thói quen.”

Đường bái nguyệt ý tại ngôn ngoại mà Tạ Thanh Kiều nghe không ra thì nàng chính là kẻ ngu, chỉ là nàng vẫn như cũ thần thái tự nhiên:

“Đã từng có 1 người nói đời người rất ngắn ngủi, giống như 1 giấc ngủ. Con mắt khép lại vừa mở một ngày đã trôi qua rồi; khép lại mở ra cả đời đã trôi qua rồi. Cho nên con người chuyện thống khổ nhất là chuyện muốn làm còn không có làm xong thì đã nằm ngủ mà chết rồi. Tẩu chỉ nghĩ cả đời này còn phải sống dài hơn, liền sớm một chút mở mắt ra, thật tốt thưởng thức xung quanh thật tốt. Bái Nhi, không đi nữa thì giờ dùng điểm tâm sáng sẽ biến thành trà muộn.”

Đường bái nguyệt có chút cứng lưỡi, không đợi nàng đánh trả Tạ Thanh Kiều vội vàng đi ra, nhìn xem bóng lưng của nàng, đường bái nguyệt tức giận vẫy vẫy tay, cũng cùng đi theo.

Vòng qua nhà lớn thấy Liễu Mạc Như cùng Vệ Tư Đình đã đến, Tạ Thanh Kiều vội vàng thỉnh an kính trà rồi ngồi vào vị trí của mình. Không lâu sau, đường bái nguyệt cũng tới, kính hết trà sau nha hoàn tùy thân ôm một cái lễ hộp tiến đến.

Đường bái nguyệt điềm nhiên hỏi:

“Đại phu nhân, Bái Nhi lần này thay mặt mẫu thăm đi thăm người nhà, trong này có chút ít đặc sản quê nhà, mong rằng đại phu nhân đừng ghét bỏ.”

Lão ma ma đem lễ hộp tiếp nhận sau đại phu nhân nói:

“Bái Nhi thật là có tâm. Lần này đi có chuyện gì lý thú không?”

“Lần này đi nhà cậu, thấy được biểu tẩu sinh cháu,cả người trắng trẻo mập mạp rất là thú vị!”

Lời này vừa nói ra, ở đây ba nữ nhân khác trong lòng nhất trí nhíu lại cô em chồng kia nhất định là cố ý! ! !

Đường bái nguyệt điềm nhiên như không tiếp tục nói:

“Đứa bé kia mới có một tháng, cũng không khóc không làm khó cha mẹ, một chút cũng không sợ người lạ. Con lúc trêu chọc nó liền khanh khách cười không ngừng, thật sự là vô cùng thú vị.”

Đại phu nhân nghe xong không khỏi mỉm cười, đối với lão ma ma bên cạnh nói:

“Nhìn một chút nha đầu này, ngược lại đem bảo bối của người ta trở thành đồ chơi thú vị rồi.” Vừa liếc nhìn ba con dâu của mình, như có điều suy nghĩ :

“Ta khi nào mới có thể có cái phúc khí kia đây.”

Ba cô con dâu yên lặng cúi đầu uống trà uống trà, méo miệng méo miệng. Lại ngồi một lát, đại phu nhân liền kêu tất cả mọi người tản đi, trở về các phòng.

“Ba vị chị dâu, Bái Nhi còn có việc phải đi trước.”

Đưa mắt nhìn đường bái nguyệt đi xa, Tạ Thanh Kiều rõ ràng cảm thấy giá trị cừu hận của người nào đó lập tức sẽ i đến đỉnh điểm. Vệ Tư Đình hướng phía Liễu Mạc Như khom lưng cũng mang theo nha hoàn trở về viện của đi.

Liễu Mạc Như đi một lát phát hiện Tạ Thanh Kiều ngoài ý muốn cùng nàng cùng đường, không khỏi có chút buồn bực:

“Làm sao muội cũng đi bên này?”

“Thanh Kiều có một chuyện nghĩ muốn phiền toái đại tẩu, này…” Tạ Thanh Kiều mặt lộ vẻ khó xử:

“Không biết đại tẩu bây giờ là có rỗi rảnh hay không?”

Liễu Mạc Như mặc dù không phải là người có lòng nhiệt tình, nhưng rất có ý thức trách nhiệm 1 người thân là trưởng tẩu, chỉ cần không phải việc vi phạm nguyên tắc nàng cũng sẽ tận lực giúp. Nhất là hôm nay người tới cầu xin nàng là người trong phủ liên tục an phận thủ thường Tạ Thanh Kiều, liền gật đầu, cùng Tạ Thanh Kiều mang tới vân lăng uyển của mình trò chuyện.

“Đại tẩu, Thanh Kiều lần này là muốn tìm mượn đại tẩu danh sách nha hoàn mới trước.”

“Gì?” Liễu Mạc Như nâng chung trà lên tinh tế ngửi, ung dung thanh tao lịch sự:

“Muội thiếu người sao?”

“Đại tẩu, đúng là thiếu người. Năm nay mùa hè lão phu nhân lại đưa vài bồn hoa cỏ đến trong phòng hoa của muội, trong phòng tổng cộng có sáu nha đầu thay nhau săn sóc nhưng thật sự là hoa nhiều người thiếu. Muội lược lược đếm chỉ riêng hoa lan có hai mươi bồn. Những hoa này đều thích chiều chuộng, vạn nhất ngài nào đó lão phu nhân muốn đến ngắm hoa nếu xảy ra điều gì sai sót, muội cũng không biết nên thế nào.”

Liễu Mạc Như khẽ gật đầu, Tạ Thanh Kiều là người được lão phu nhân cho ngự dụng hoa đây là chuyện mọi người trong Đường phủ đều biết, lão phu nhân là một người thích hoa, phái thêm vài nha đầu săn sóc hoa không phải không có lý.

“Bất quá các phòng các viện không có nha đầu nào không dùng, Thanh Kiều muốn vậy cũng chỉ có thể tìm nha hoàn mới vào phủ. Bất quá…” Liễu Mạc Như mặt lộ vẻ khó xử:

“Những nha hoàn này còn huấn luyện không có tốt, muội xem…”

“Đại tẩu khách khí.” Tạ Thanh Kiều cười nói:

“Trong viện các lão ma ma lớn tuổi đều là người có kinh nghiệm chỉ dạy các nha hoàn. Lại thêm nhóm nha hoàn năm nay đều là tẩu tự mình chọn lựa, phần lớn là người cơ trí hiểu chuyện tay chân nhanh nhẹn.”

Liễu Mạc Như gật gật đầu: “Như vậy là tốt rồi, vậy ta sẽ kêu ma ma chọn cho muội 2 người nhé?” Thôi, gọi ma ma sao? Tạ Thanh Kiều vội vàng ngừng:

“Đại tẩu từ từ!”

Liễu Mạc Như có chút buồn bực, chỉ nghe Tạ Thanh Kiều tiếp tục nói:

“Nếu như thuận tiện muội muốn chính mình đi xem, dù sao nha hoàn làm vườn cùng nha hoàn bình thường làm việc vặt vẫn còn có chút bất đồng.”

Liễu Mạc Như có chút hiểu: “Cũng đúng, nếu là kẻ không khéo chăm đem hoa chết muội sẽ trách đại tẩu ta mất. Như vậy đi, muội cùng ma ma đi, ta còn có những chuyện khác cũng không thể đi cùng giúp muội, Thanh Kiều không cần khách khí đi!”

“Không ngại không ngại!” Tạ Thanh Kiều liên tục xua tay:

“Thật sự là đa tạ đại tẩu.”

Liễu Mạc Như hài lòng gật đầu, làm cho ma ma mang theo Tạ Thanh Kiều đi Nam Uyển.

Trải qua hành lang gấp khúc, Tạ Thanh Kiều hỏi:

“Ma ma, trong phủ chúng ta nha hoàn có danh sách sao?”

“Có có, sao có thể không có danh sách.” Lão ma ma vội vàng đáp trả.

“Kia… Những nha hoàn kia danh sách đều để ở đâu vậy?” Tạ Thanh Kiều hỏi 1 cách cẩn thận.

“Để lại tại trong phòng làm việc của Nam Uyển, nếu không tam thiếu phu nhân trước đi xem danh sách một chút?”

Tạ Thanh Kiều mừng rỡ, đây thật là gãi đúng chỗ ngứa, liền vội vàng gật đầu:

“Dạ, Thanh Kiều đang lo như thế nào chọn nha hoàn đây, có danh sách thì sẽ dễ làm nhiều hơn.”
Bình Luận (0)
Comment