Nước Chảy Thành Sông

Chương 14

Cuối cùng Chu Mộc vẫn chạy thoát.

Chân tay luống cuống, hoảng hốt chạy bừa, nhưng lại quyết đoán nhanh chóng trốn thoát.

Đối với tình huống này, Lâm Tu không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Thậm chí, ngay cả khó chịu cũng không.

Cũng không phải chuyện trẻ con, rốt cuộc vẫn cần thời gian để suy nghĩ cặn kẽ.

Anh đi tới trước cửa kính sát đất sáng ngời rộng rãi, lẳng lặng châm một điếu thuốc, dáng vẻ thảnh thơi bắt chéo hai chân đứng dựa một bên.

Vẻ mặt Lâm Tu đạm nhạt. Trong con ngươi đen tràn ngập sương khói lại lộ ra biểu hiện phức tạp khó diễn tả bằng lời.

Đáy mắt sâu thẳm chợt co lại, xuyên thấu lớp kính trước mắt, ánh mắt Lâm khóa chặt vào bóng dáng Chu Mộc xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của anh.

Ngón tay từng tấc từng tấc phủ lên lớp kính mát lạnh, đầu ngón tay Lâm Tu hơi ngừng nơi bóng dáng kia, động tác dịu dàng như thể đang chạm vào thứ đồ vô cùng quý giá.

Theo đuổi đã quá lâu, cũng đến lúc nên ôm người nọ vào trong ngực rồi.



Mấy ngày gần đây lòng nhiệt tình của Chu Mộc dành cho công việc phát triển hơn bao giờ hết, tới nông nỗi gần như bệnh trạng.

Giang Ngữ Tình biết rõ mọi chuyện lôi Chu Mộc ra khỏi đống tư liệu, sắc mặt lạnh như băng.

“Mộc Mộc, bà đang muốn phân cao thấp với ai? ! Cần gì phải tự hành hạ mình thế hả? !”

“Phân cao thấp gì chứ…” Chu Mộc căng khóe miệng cố nặn ra một nụ cười: “Nhiệt tình với công việc, đó cũng là bổn phận mà.”

“Bà lừa ai được hả!” Nhìn vành mắt người nọ hiện quầng đen, Giang Ngữ Tình không kìm được tức giận: “Làm việc mà phải bán mạng như bà thì dân số Trung Quốc nhất định sẽ giảm mạnh! Kế hoạch hoá gia đình cũng bỏ luôn đi được rồi!” Nói xong Giang Ngữ Tình giằng lấy bản thảo trong tay Chu Mộc ném sang một bên.

“Tối nay tòa soạn tổ chức tụ hội, bà mau tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm cho tử tế. Cứ người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, sớm muộn gì bà cũng bị đống bản thảo bỏ đi này chôn sống!”

Chu Mộc khẽ nhấc cánh tay, một cơn đau nhức lập tức ập đến, liếc mắt thấy cô bạn thân mặt hầm hầm, cuối cùng len lén khẽ thở dài.

Thôi vậy… Dù sao, cách để chuyển dời sự chú ý không phải chỉ có mỗi công việc.



Khi lái xe dọc con đường nào đó, ánh mắt Sở Du lơ đãng lướt qua phía ngoài cửa xe, ngay sau đó tầm mắt bất giác ngừng lại –

Hôm nay sắc trời hơi u ám, khung cảnh tối tăm mù mịt, nhưng bóng dáng chiếu vào trong mắt Sở Du kia cũng không vì thế mà kém sắc mảy may.

Người nọ mặc một chiếc áo măng tô kiểu dáng mới nhất mùa này của một dòng thương hiệu, dáng áo thon nhỏ mà thẳng đứng, cổ áo viền kim tinh xảo cùng cúc áo màu vàng được may tay khéo léo càng làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp hoạt bát của cô.

Lúc này cô đang đứng ở ven đường bắt xe. Đúng vào giờ tan tầm, những chiếc taxi chạy qua hầu như đều đã kín người, cô lẻ loi một mình đứng đó, vẻ mặt dường như có chút bất đắc dĩ.

Gần như là không kịp suy nghĩ đã hạ cửa xe, Sở Du giương mắt, hướng về người nọ cất giọng gọi không cao không thấp –

“Chu Mộc.”

Theo tiếng gọi nhìn qua, Chu Mộc rõ ràng sửng sốt.

“Lên xe.” Sở Du vẫy tay với cô, không nói một câu dư thừa.

Sở Du cùng Chu Mộc xuất hiện tại nhà hàng đã được đặt trước cùng một lúc, bao gồm cả giám đốc tòa soạn, một đám người mới vừa rồi còn cười đùa ầm ĩ đều ngẩn ra.

Tổ hợp này thật đúng là hơi ngoài dự kiến của mọi người… Có điều, đúng theo lương tâm mà nói – quả thật rất đẹp mắt.

Ánh mắt giám đốc tòa soạn thoáng liếc qua mặt Chu Mộc, cảm xúc mang theo chút ý tứ khác biệt trong đáy mắt tức khắc hóa thành vô hình, vừa mở miệng liền vui vẻ ôn hòa gọi hai người qua ngồi.

Nhưng mà đối với những người trạc tuổi bọn họ ở đây, mọi chuyện hiển nhiên phức tạp hơn nhiều, ít nhất, chống đỡ với đám người cùng giới thích buôn dưa lê kia chính là một chuyện khiến Chu Mộc rất nhức đầu.

“Tiểu Chu, ra tay nhanh lắm!” Một người có danh hiệu “Chị cả bát quái” nháy mắt mấy cái với Chu Mộc, “Vèo một cái đã thu phục tổng biên tập khôi ngô tuấn tú ngọc thụ lâm phong của chúng ta rồi… Không đơn giản không đơn giản à nha!”

“Không đơn giản không đơn giản à nha…” Một đám phụ nữ vừa ghen tị vừa cực kỳ hâm mộ liên tục phụ họa.

“Tình cờ gặp được đi nhờ một chuyến xe thôi mà.” Chu Mộc có gì nói đó, hoàn toàn không có lòng dạ ồn ào cùng đám người kia.

“Ấy, không thể nói vậy được…” Hướng Anh vỗ vỗ vai Chu Mộc nói: “Bao nhiêu chuyện tình đều bắt đầu từ hai chữ ‘Tình cờ’ mà… Tiểu Chu, theo chị thấy, em với tổng biên tập hợp nhau lắm đấy! Muốn xuống tay thì phải xuống tay từ sớm! Em xem đám sói con quanh đây kìa, bao nhiêu người đều chăm chăm vào miếng thịt tươi ngon đó đấy!”

Chu Mộc nghe vậy dở khóc dở cười, nhưng gần đây năng lượng cạn kiệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi tới nỗi nói cũng lười mở miệng.

“Chị Hướng, món thịt tươi hảo hạng kia cứ để phần chị và các vị mỹ nữ đi…” Giang Ngữ Tình vừa vào cửa nhanh chóng giải vây cho Chu Mộc: “Mộc Mộc của chúng ta đã có chủ rồi, ăn nhiều như thế, thể nào cũng không tiêu hóa được cho coi!”

Nói mấy câu giúp Chu Mộc xua đám người kia đi, Giang Ngữ Tình thở dài ngồi vào cạnh cô.

“Bà với Lâm Tu… cứ bế tắc vậy hả?”

“…” Chu Mộc không nói lời nào, giơ tay dốc nửa lon bia.

“Con người này…” Giang Ngữ Tình thở dài: “Sao cứ phớt lờ người ta thế…”

“Không biết.” Chu Mộc lắc lắc lon bia trong tay, ừm, hết sạch rồi.

“Hả?” Giang Ngữ Tình nghi hoặc.

“Tôi bảo… Tôi chưa có dự tính gì.” Chu Mộc lưu loát quăng nắp lon bia mới mở ra bàn, ngửa cổ tu hơn nửa lon.

“Mộc Mộc, bà cho tôi một cái hạn cuối đi.” Giang Ngữ Tình giương mắt nhìn người đối diện vẫn đang uống bia: “Bà đối với Lâm Tu… rốt cuộc có yêu hay không?”

“…” Chu Mộc ném lon bia rỗng sang một bên: “Yêu ư… ? Không biết… Không nghĩ tới.”

“Bà không nghĩ hay là không dám nghĩ? !” Ánh mắt Giang Ngữ Tình khóa chặt, ánh nhìn trong mắt khiến Chu Mộc không thể trốn tránh. “Bà căn bản không phải là người trì độn. Tôi không tin bao nhiêu năm như vậy mà bà không hiểu tâm tư của Lâm Tu.”

“Hiểu thì thế nào?” Chu Mộc hiếm khi không trì hoãn đáp lời: “Từ năm tuổi tôi đã đi sau mông anh ấy gọi ‘anh ơi’ … Làm bạn chí cốt hơn hai mươi năm… Tâm tư tình cảm gì cũng biến thành tình thân từ lâu rồi.”

Nói xong “bụp –” một tiếng, lại một lon bia bị bật nắp.

“Thật không?” Giang Ngữ Tình nhíu mày: “Nếu đã thế, anh ấy động lòng của anh ấy, bà làm bạn chí cốt của bà, làm rõ ra để làm gì? Hơn hai mươi năm qua vẫn thế, giờ bà còn phiền muộn cái gì? Coi như không có chuyện gì đi!”

Chu Mộc không nói, “ừng ực” một tiếng lon bia lại nhẹ đi không ít.

“Tình Tử…” Ánh mắt Chu Mộc có chút lơ mơ: “Tôi không thể nhận lời anh ấy, nhưng tôi lại không chịu rời xa anh ấy… Có phải là ích kỷ lắm không?”

Giang Ngữ Tình hơi nhíu mày.

“Từ nhỏ đến lớn, từ người lớn đến trẻ nhỏ… Tất cả những người bên cạnh tôi, có ai mà không tính toán thiệt hơn?” Chu Mộc lẳng lặng mở miệng nói: “Bậc cha chú cứng rắn áp đặt những mối quan hệ rác rưởi của bọn họ cho đám người đồng lứa chúng tôi, đi qua đi lại cũng chỉ là một vòng tròn, tình hữu nghị thuần khiết gì chứ, tình cảm chân thành gì chứ… Toàn là chó má!”

Giang Ngữ Tình cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nghe Chu Mộc nói tiếp.

“Chỉ có người kia.” Chu Mộc cười rất nhạt, chỉ có điều cảm xúc trong mắt lại nồng đậm tới mức gần như làm bỏng hai mắt cô. “Chỉ có anh ấy, vẫn luôn ở bên tôi…”

“Mộc Mộc…” Giang Ngữ Tình có chút lo lắng nhìn Chu Mộc dốc bia như một trò đùa. “Dạ dày bà không được tốt, đừng uống nữa.”

Chu Mộc làm bộ khoát tay chặn lại, cười khổ một tiếng nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ… Có phải tôi quá ích kỷ rồi không. Ỷ vào cưng chiều của anh ấy, ỷ vào dịu dàng của anh ấy, mượn cờ hiệu bạn nối khố mà chiếm lấy thể xác và tinh thần anh. Nếu như không thể đáp lại kỳ vọng của anh… Vậy thì dứt khoát đừng kéo dài nữa, buông tay để anh ấy đi thôi.”

“Nếu trong tim bà đều là anh ấy, thì sao còn phải vòng vèo như thế?” Giang Ngữ Tình giương mắt: “Mộc Mộc, chẳng có ai như bà đâu, người ta giữ lại còn không kịp, bà thì sao? Một lòng một dạ đẩy người trong lòng mình ra ngoài cửa.”

Chu Mộc khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng uống rượu, không nói một lời.

“Đôi khi tôi thật không hiểu nổi bà …” Giang Ngữ Tình nóng nảy: “Rõ ràng là tình chàng ý thiếp đôi bên tình nguyện… Chuyện đơn giản là thế, sao đến lượt hai người lại thành ra lao lực như vậy?! Không mệt à? ! Tôi đứng ngoài nhìn mà còn chán ốm! Yêu thì đến với nhau, không yêu thì tách ra, tình cảm không phải là chuyện dễ dàng như vậy sao?”

Dễ dàng ư? Ha ha.

Chu Mộc kéo căng khóe miệng, một lúc sau mới chậm rãi đứng lên.

“Bà đi đâu thế?” Giang Ngữ Tình đuổi theo hỏi như bà mẹ già.

“Đi tranh toilet.”

Từ sáng đến giờ, Chu Mộc chỉ uống tổng cộng hai tách cà phê, dạ dày trống rỗng còn rót một bụng bia lạnh, ngay từ lúc mới bắt đầu dạ dày cô đã có cảm giác nóng cháy từng cơn không ngừng, lo rằng mình không chống đỡ nổi tới khi buổi tụ hội kết thúc, Chu Mộc lúc này mới đứng dậy chạy vào toilet trì hoãn trong chốc lát.

Cái dạ dày tàn tạ này xem như hỏng rồi… Chu Mộc xoa bụng nhíu mày.

Xem ra, ông cụ An nói hoàn toàn có lý… Hôm nào cô phải tới bệnh viện làm kiểm tra thôi.

Sau khi rửa tay Chu Mộc nhấc chân trở về, lúc đi ngang qua cửa chính của nhà hàng, bước chân hơi ngừng một chút, Chu Mộc cứng rắn nghiêng mình tránh sang một bên.

Ánh mắt hướng về một người đàn ông và một người phụ nữ ăn diện sang trọng, Chu Mộc trơ mắt nhìn bồi bàn dẫn hai người kia tới gian ghế lô hai người thượng hạng, đong đầy đáy mắt tràn ngập cõi lòng đều là luồng khí lạnh như băng.

Lạnh buốt tận xương.

Chu Mộc dựa lưng vào cây cột trụ tinh xảo trong đại sảnh nhà hàng, trong dạ dày, trong tim, trong đầu, đều có cảm giác bị lấp đầy.

Hoàn toàn là vô thức, Chu Mộc máy móc rút điện thoại di động từ trong túi.

Khi giọng nói của Lâm Tu ở đầu dây kia khẽ vang lên, không có bất kỳ dự báo trước nào, viền mắt Chu Mộc cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống hai má.

Rõ ràng là nóng như vậy, nước mắt nóng đến như vậy, lúc này lại không sưởi ấm được cõi lòng cô mảy may.
Bình Luận (0)
Comment