Nước Chảy Thành Sông

Chương 32

Thân là người đại diện cho doanh nghiệp xuất sắc tiêu biểu của thành phố A, Lâm Thuật Chương quả thật là một cái tên sáng giá mà chói mắt.

Tạm thời không đề cập tới doanh nghiệp Lâm thị thân là doanh nghiệp hàng đầu thành phố A có quy mô lớn cỡ nào, danh tiếng vang dội bao nhiêu, chỉ nhìn vào việc Lâm Thuật Chương chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn từ bất kỳ phóng viên nào, là đủ biết bài phỏng vấn này có trọng lượng ra sao.

Thân là một doanh nhân, bao nhiêu người tìm đủ mọi cách luồn cúi dựa dẫm, thậm chí không tiếc dốc tiền dốc sức lợi dụng mối quan hệ để bắc cầu dắt mối, mục đích chỉ để có thể thông qua đường dây dư luận này, lợi dụng báo chí đại chúng để nâng cao hình tượng bản thân và tiếng tăm cho doanh nghiệp.

Nhưng mà Lâm Thuật Chương cha của Lâm Tu lại thật sự là một kẻ lạc loài.

Không hề có những hoạt động giải trí “phong phú” như những người cùng nghề, ngoài thời gian làm việc, Lâm Thuật Chương đều ở trong trạng thái ru rú trong nhà. Số lần người này tham dự những buổi tiệc tùng xã giao mà người ta gọi là “thương nhân ắt không tránh khỏi” ít đến nỗi đếm ra chưa đầy hai bàn tay. Không chỉ thế, khác hẳn với những nhà tài phiệt khác, Lâm Thuật Chương cũng không có cái gọi là “hứng thú của người lắm tiền nhiều của”, chẳng hạn như là nhà sang, như là xe đẹp, như là đồ cổ, như là danh họa… Tất cả những thứ trên đều không dính dáng gì tới tổng giám đốc Lâm.

Trên thực tế, nếu nói về sở thích, thì Lâm Thuật Chương cũng có — câu cá, luyện thái cực quyền, đánh golf, leo núi, du lịch, luyện thư pháp… Không cái nào không phải là hoạt động tu thân dưỡng tính, phần lớn cũng là hoạt động thông thường phổ biến nhất của dân chúng bình thường. Chỉ dựa vào những thông tin này, thật sự kể ra, thì quả thực không thấy vị doanh nhân trẻ xuất sắc này khác người bình thường là mấy.

*Zinny: Ai đó khen bố chồng trẻ kìa, con trai sắp 30 rồi mà còn gọi là “doanh nhân trẻ” :))

Nhưng mà chính một đảng viên cộng sản, một quân nhân chuyển ngành bình dị và kín đáo như vậy, lại có bản lĩnh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng giữa chốn thương trường chìm nổi, đồng thời phát triển doanh nghiệp Lâm thị từng bước một cho tới quy mô ngày nay.

Cho tới nay, bao gồm cả tòa soạn FAMOUS chỗ Chu Mộc, có vô sô báo chí tạp chí đều nhìn chăm chăm vào nhân vật huyền thoại chốn thương trường cực kỳ kín tiếng này, muốn từ đó đào khoét được tin tức nóng sốt chưa ai biết đến, tiếc thay tổng giám đốc Lâm từ xưa đã chán ghét việc này, đến cuối cùng bị bức cho không chịu nổi nữa, rốt cuộc dứt khoát phát biểu một câu: “Trừ trường hợp đặc biệt ra, từ chối tất cả những cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.”

Chính vì thế lúc này, lời Lâm Tu vừa nói ra, Chu Mộc không thể tránh khỏi sợ run người.

Chỉ đờ đẫn trong chớp mắt, phút chốc sau Chu Mộc đã ý thức được mấu chốt của việc này.

Cô nhẹ nhàng giương mắt, khoảnh khắc giao mắt với Lâm Tu, lại bắt gặp nỗi lo âu âm thầm vụt qua trong đôi mắt sâu hút kia.

Quan tâm tới lòng tự tôn và tự lực cánh sinh của cô, chú ý đến sự quật cường cùng độc lập của cô, muốn tôn trọng ý kiến của cô, buông tay đứng sau để cô tự mình giải quyết chuyện lần này, thế nhưng còn nhiều hơn thế là những yêu thương xót xa cuồn cuộn tuôn ra từ đáy lòng, khiến anh cuối cùng vẫn không nỡ để cô tự mình đối mặt tất cả.

Những âu lo và sợ hãi mà anh không thể nói ra… Cô đều biết cả.

Chu Mộc ngẩng đầu, ánh nhìn rơi vào mắt Lâm Tu.

“Chuyện này là ý của anh nhưng cũng là ý của ba.” Lâm Tu nhìn người đối diện mở miệng nói chậm rãi: “Nhưng quyền lựa chọn vẫn là ở em. Nếu em vẫn kiên trì muốn tự mình giải quyết những việc còn lại, em có thể coi như đó chỉ là đề nghị của anh và ba. Mặt khác, ba anh cũng tỏ rõ thái độ rồi — dù em có chọn cách kiên trì, có chuyện gì ông giúp được thì em cứ nói thẳng. Ông ấy sẽ rất vui lòng được giúp em.”

Là giọng điệu thờ ơ như trước, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía mình quá mức sâu sắc, cảm xúc ngập tràn trong đó khiến cho tất cả kiêu ngạo và nén nhịn của Chu Mộc đều thua tan tác trong phút chốc.

Bỗng nhiên không còn cái loại kiên trì kỳ quặc trong dĩ vãng nữa, lần đầu tiên Chu Mộc muốn dựa vào một người như vậy, lòng tốt của anh, săn sóc của anh, quan tâm của anh, lo lắng của anh — lúc này, cô chỉ muốn tiếp nhận tất cả.

“Vâng… Còn nữa…” Chu Mộc chạm khẽ vào ngón tay thon dài cách mình không xa kia, “Cảm ơn anh.”



Cảm động trước sự giúp đỡ mà Lâm Thuật Chương dành cho mình, đồng thời cũng là tôn trọng bậc bề trên hiếm khi phá vỡ nguyên tắc này, bản thảo phỏng vấn Chu Mộc vạch ra đều là những chuyện vặt vãnh thường ngày nhưng lại được đông đảo người dân có phần quan tâm.

Mà với Lâm Thuật Chương mà nói, cái loại phỏng vấn bình thường ông ghét nhất bây giờ lại do Chu Mộc thực hiện, nay xem ra, không chỉ không khiến ông có tí tẹo cảm giác chán ghét nào, ngược lại còn vui mừng hết sức — người trước mắt này vốn là cô bé con từ nhỏ lớn lên ngay dưới mí mắt mình, bây giờ lại kiêm thêm thân phận “con dâu” nhà mình, tính tình lanh lợi thông minh cùng vẻ ngoài xinh đẹp lại càng không cần phải nói, hơn nữa hai người nói chuyện thoải mái như đang bàn việc nhà, khiến cho bài phỏng vấn vốn rất khô khan cứng ngắc nhanh chóng trở thành một “buổi gặp gỡ”. Mà cá tính lanh lợi tinh quái nhưng không hề giả tạo của Chu Mộc càng chọc cho tổng giám đốc Lâm cười đến là thoải mái.

Không phải khen gì chứ… Thằng nhãi con thật đúng là tinh mắt… Nếu để Lâm Thuật Chương nhận xét, cô gái tự nhiên chân thật lại không kiểu cách trước mắt này so với cái cô cháu ngoại của phó tư lệnh Chu ông gặp khi trước thì còn hơn nhiều.

Cười vui vẻ chào tạm biệt ông bố chồng tương lai nhiệt tình quá mức, Chu Mộc vừa ra đến cửa tòa nhà văn phòng đã thấy xe Lâm Tu chờ trước cửa.

“Sao dạo này anh rảnh thế?” Ôm bản thảo phỏng vấn vừa hoàn thành trước ngực, Chu Mộc nháy nháy mắt với Lâm Tu.

“Lần trước nghỉ về thăm người thân mới được mấy ngày đã gặp nhiệm vụ đột xuất bị đoàn trưởng gọi về… Giờ là thời gian nghỉ bù.” Lâm Tu vừa nói vừa khẽ nghiêng người thắt dây an toàn cho Chu Mộc, đợi tới khi bả vai khẽ sượt qua người Chu Mộc, anh kín đáo rút ngắn khoảng cách giữa hai người thì thầm bên tai cô: “Tức là… chúng mình có gần một tháng ở bên nhau.”

Hơi thở ấm nóng khẽ phả lên gáy Chu Mộc, những sợi tóc rũ ra bị thổi lên, khiến Chu Mộc hơi ngứa một chút. Cô chậm rãi xoay mặt lại, vừa định phản đối Lâm Tu, đã thấy gương mặt khôi ngô của người nọ kề sát ngay mặt mình, máu nóng bốc lên, Chu Mộc cảm giác tai mình phút chốc nóng rực, cô lập tức cụp mắt cuống quít tránh ra xa.

“Lái xe đi kìa… Anh đỗ chỗ này là muốn phát sóng trực tiếp cho ba anh hả…” Nói xong Chu Mộc liếc mắt về phía bóng người lấp ló bên cổng lớn tòa văn phòng đang không ngừng lén lút ngó nghiêng sang chỗ này, sắc mặt đỏ tới mức hệt như sắp chảy máu đến nơi.

“Ông ấy thích nhìn thì cho ông ấy nhìn.” Lâm Tu thoáng liếc qua hướng kia một cái, cuối cùng lúc nổ máy còn hướng thẳng về phía Lâm Thuật Chương bấm còi như khiêu khích.

“Pim —” tiếng còi xe cao vút vang dội nhất thời dọa cho bóng người kia giật nảy mình.

Lâm Tu nhấc chân đạp chân ga, lại chợt nghe thấy từ cửa xe truyền đến một tiếng “cộc —” rất nhỏ.

Chu Mộc quay đầu lại trông thấy tổng giám đốc Lâm thở phì phì đứng ở ven đường đang nẩy nẩy hai hòn đá nhỏ còn lại trong tay tức tối gào lên về phía xe bọn họ —

“Thằng nhãi chờ lần sau mày về — ông đây tẩn cho mày u đầu ba má không nhận ra luôn! ! !”



Số lượng tiêu thụ Chuyên Đề Dân Sinh mới ra đời của FAMOUS tăng liên tục, ngoài tổng biên tập Chu Mộc cũng như tờ tạp chí mới, trong lúc nhất thời danh tiếng nổi như cồn, phóng mắt nhìn khắp tòa soạn có thể đối đầu cũng chỉ còn lại vị tổng biên tập kim bài vừa từ hải ngoại về không lâu — Sở Du kia mà thôi.

Công bù cho tội, đám người trong tòa soạn hiểu nhất chiêu tùy cơ ứng biến lập tức không dám nhắc lại sự kiện “chuyên mục bỏ trống” lần trước, ngay cả trọng tâm cũng nghiêng về bài phỏng vấn doanh nhân nổi tiếng Lâm Thuật Chương của Chu Mộc mới đạt được thành công lớn nhất gần đây.

Chu Mộc có thể kiếm được tin tức trực tiếp có liên quan tới Lâm Thuật Chương, điều này khiến cho giám đốc tòa soạn vừa mừng rỡ kích động vừa nghi hoặc khó hiểu.

Cô tổng biên tập mới này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện ông ta không tưởng tượng nổi?

“Tiểu Chu à…” Nụ cười xởi lởi lại quay về trên mặt, giám đốc tòa soạn cươi tười chân thành thân thiết vô cùng đắn đo mở miệng: “Tạp chí mới Dân Sinh kỳ này lại bán chạy, trước mắt xu thế càng ngày càng mạnh mẽ… Thân là tổng biên tập, không thể không kể đến công lao của cô, mấy ngày nay đám lãnh đạo bọn tôi đang bàn bạc xem có nên tổ chức một buổi tiệc chúc mừng cho cô không đấy…”

“Là trách nhiệm công việc thôi.” Chu Mộc lãnh đạm mở miệng nói: “Huống chi tôi chỉ thực hiện lời hứa của mình mà thôi, tránh cho vì sơ xuất của tôi mà bỏ trống mất một chuyên mục.”

“Khụ…” Chủ đề đang muốn tránh né lại bị đương sự chủ động đề cập tới, giám đốc tòa soạn nhất thời khó tránh khỏi có vài phần xấu hổ. “Chuyện đó, người trẻ tuổi ấy mà, ai mà không phạm phải sai lầm? Hồi mới bắt đầu đi làm tôi cũng gặp phải sự cố tin tức đấy chứ…”

Tránh nặng tìm nhẹ… Không có ý nghĩa.

Khuôn mặt tươi cười trước mắt chồng chéo lên vẻ mặt giận dữ mấy ngày trước, Chu Mộc chỉ cảm thấy dạ dày bất giác quặn lại.

Thật ghê tởm.

“Nhiệm vụ lần này cô hoàn thành rất xuất sắc, đội ngũ mang theo cũng không tệ… Cô vừa có năng lực lại chịu khó, cố gắng làm việc nhé, cứ đà này thì chẳng mấy chốc cô sẽ có cơ hội thăng tiến tới chức vụ lãnh đạo cao hơn, đến lúc đó…”

“Giám đốc tòa soạn.” Chu Mộc hơi nhíu mày ngắt lời người nọ: “Xin lỗi đã cắt ngang lời ông, nhưng — “

Nói xong Chu Mộc đặt một thứ lên bàn làm việc trước mặt giám đốc tòa soạn.

“Những ngày qua, cảm ơn ngài đã chiếu cố — đây là đơn từ chức của tôi.” Nhìn gương mặt muôn phần kinh ngạc đối diện, Chu Mộc cười nhạt, nói tiếp: “Cảm ơn ngài, cảm ơn tòa soạn đã dạy cho tôi biết rất nhiều đạo lý, trong cuộc sống sau này, tôi nhất định sẽ khắc ghi trong lòng.”

“Tiểu Chu, cô thế này là…” Giám đốc tòa soạn vội đứng bật dậy muốn níu kéo, nhưng Chu Mộc tức khắc ngăn lại lời ông ta định nói.

“Ngài không cần nhọc công tiễn tôi đâu, mọi thứ thu xếp xong cả rồi, bây giờ tôi đi luôn đây.” Nói xong Chu Mộc hơi gật đầu với ông ta, đóng sầm cửa rời khỏi văn phòng không thèm quay đầu lại.

Đám nhân viên tòa soạn không ai là không nghẹn họng trân trân nhìn Chu Mộc ôm đồ đạc đã đóng gói gọn gàng bước ra cửa, Giang Ngữ Tình biết rõ mọi chuyện đi cùng cô tới cửa, cuối cùng chỉ yếu ớt thở dài —

“Đồ vô lương tâm đáng ghét… Cứ thế phủi mông đi… Bỏ lại mình tôi ở cái chỗ quái quỷ này.”

“Ý bà là, không có tôi thì trái đất không quay à?” Chu Mộc vui vẻ, “Tôi chính là kẻ đào ngũ, Tình Tử, bà kiên cường hơn tôi đấy!”

“Đúng vào lúc phất lên nhất thành công nhất thì từ chức — tôi thật chưa từng thấy lính đào ngũ nào oai phong thế đâu…” Giang Ngữ Tình bĩu môi nói: “Nhưng mà chuyện oách xì ngầu thế cũng chỉ có bà mới làm ra được… Thôi, không nói chuyện này nữa, mặc kệ bà làm cái gì, chị em đây cũng đều ủng hộ bà vô điều kiện!”

“Chỉ đợi câu này của bà thôi đấy!” Khóe môi Chu Mộc cong lên thành một nụ cười, vươn tay ôm cô bạn tốt. “Đi ha, bọn mình liên lạc điện thoại sau!”

Giang Ngữ Tình gật đầu, đứng nhìn Chu Mộc đi ra, bên cạnh bỗng có một người chạy vội tới kéo tay Chu Mộc.

“Em từ chức à? !”

Chu Mộc giương mắt, đối diện đôi mắt hơi tức giận của người nọ.

“À. Phải.”

“Vì sao? !” Sở Du cũng không để ý đến vẻ mặt khác thường của mọi người, mấp máy bờ môi mỏng mím chặt.

“Không muốn làm nữa.” Chu Mộc trả lời đơn giản.

“Tôi không đồng ý!” Sở Du thốt ra: “Tổng biên tập Chu, xin em cho tôi một lý do thích hợp!”

Chu Mộc giơ tay đẩy bàn tay đang giữ tay mình của người nọ, nói rành rọt từng chữ không kiêu ngạo không nhún nhường —

“Lý do thích hợp thì không có, tôi chỉ biết là, giám đốc tòa soạn đã chấp nhận đơn từ chức của tôi, phiền ngài sau này đừng gọi tôi là tổng biên tập Chu nữa.” Nói xong Chu Mộc hơi cau mày muốn xoay người bỏ đi.

“Chu Mộc —” Sở Du lại gọi cô lần nữa, “Một lý do thôi, khó mở miệng đến thế sao?”

Dù biết rõ đây là phép khích tướng của Sở Du, nhưng Chu Mộc vẫn không ngăn nổi hơi bực bội, “Nếu anh nhất quyết muốn nghe một lý do, được — căn bản là tôi ghét cay ghét đắng đồng thời cũng khinh bỉ tất cả những gì mà ngày ngày mình phải đối mặt, bởi vì nó không chân thực.”

Dứt lời người đã đi, bỏ lại tất cả mọi người trong tòa soạn nghe rõ ràng từng chữ một.



Ôm bọc đồ ra khỏi tòa soạn lên xe, Chu Mộc đảo mắt nhìn về phía Lâm Tu ngồi bên cạnh sắc mặt vẫn tỉnh bơ như thường.

“Này… Sao lại mang vẻ mặt này hả… Sao anh không ngạc nhiên chút nào thế?”

“Ồ?” Lâm Tu hơi nhướng mày, sau đó trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng gặp cơn sóng dữ không hốt hoảng như thường, “Như thế này ấy hả?”

Chu Mộc lập tức nhào qua cào anh một trận.

Lâm Tu cười khẽ cũng không trốn, cho đến khi người nọ làm ầm ĩ phát mệt, lại nhoài người bò về chỗ ngồi, anh mới vươn tay vuốt lại vài lọn tóc rối bên tai cô.

“Lâm Tu…” Chu Mộc nhìn vẻ mặt có vài phần thoải mái lại có vài phần cô đơn của anh, “Lần này… Em thất nghiệp thật rồi.”

Nghe cô nói xong, Lâm Tu khẽ ngước mắt, cuối cùng, bàn tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng phủ lên bàn tay mát lạnh của Chu Mộc.

“Không sao. Anh nuôi em.”
Bình Luận (0)
Comment