Nước Chảy Thành Sông

Chương 42

Edit: Zinny

Phim ảnh bắt nguồn từ cuộc sống. Sấm sét đùng đùng hay máu chó đầy chậu gì gì đó, cho dù là những tình tiết dung tục tầm thường mỗi ngày đều mắt thấy tai nghe, chỉ cần cuộc sống còn tiếp diễn, những tình tiết éo le giày vò con người này vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày biến mất.

Bạn chỉ có thể chấp nhận, và cam chịu.

Đối với Chu Mộc mà nói, từ lần gặp Giang Nghi trước đó, những chuyện vẫn đè nén trong lòng cô cũng tạm thời buông xuống. Tất cả dần trở nên rõ ràng, trong lòng dường như thông suốt hơn một chút, nhưng nếu truy cứu sâu hơn lại không ngăn được sợ hãi.

Chu Mộc dù đã sớm không còn bận tâm đến những ánh mắt của người đời, nhưng cuối cùng vẫn bận tâm tới tâm trạng của mẹ mình.

Trong con mắt của người ngoài, Chu Vĩ Bình nợ mẹ Chu tất cả những hy sinh cam chịu không oán không hối bao nhiêu năm qua của bà, nhưng đối với hai mẹ con họ Chu, cái gọi là mắc nợ, cũng chỉ là một câu “Xin lỗi” muộn màng nhưng đến từ đáy lòng kia thôi.

Không hề bất bình, trên cả nỗi phẫn uất, tất cả chỉ vì bốn chữ “không oán không hối” này mà thôi.

Đối mặt với lời chất vất cùng vành mắt hoen đỏ của con gái, Chu Vĩ Bình trầm mặc rất lâu.

Không thể nói Chu Mộc đòi hỏi quá ít, sự tồn tại của người kia vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, ông là trụ cột của xã hội, là nòng cốt của gia đình, là điểm hội tụ trung tâm không thể thiếu trong mối quan hệ giữa người với người, đồng thời, cũng chính là phương hướng chủ yếu dẫn dắt một nửa cuộc đời của cô.

Đó giống như một loại nền tảng mà lực lượng và cường độ không thể lay động. Chu Mộc kính trọng ông yêu thương ông e sợ ông lại oán hận ông, bao nhiêu cảm xúc phức tạp đan xen một chỗ, bỏ qua thân phận “người cha” không nói tới, muốn thật sự nhìn thấu đoán phỏng, thậm chí định nghĩa người đàn ông này, thật sự là quá mức khó khăn.

Nhưng cũng chính vào lúc này, phản ứng của Chu Vĩ Bình lại làm Chu Mộc khẽ thở ra trong lòng.

Trầm mặc, đối với những người khác có lẽ sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, nhưng đối với Chu Vĩ Bình, bạn không thể không giải thích theo cách khác.

Áy náy, hổ thẹn, hối hận… Khi những cảm xúc như vậy sinh ra từ đáy lòng người nọ, Chu Mộc thân là con gái ông chỉ có thể nghĩ đến một loại phản ứng duy nhất, chính là trầm mặc.

Bởi vì trong cuộc sống thường ngày, ông vĩnh viễn đều là loại người mà dù bạn tìm được luận cứ tin cậy cỡ nào, dù bạn có được lập luận tuyệt vời cỡ nào, chỉ cần một câu nói không đau không ngứa, bố Chu Vĩ Bình có thể dùng nhiều năm từng trải của ông dễ dàng quy toàn bộ diễn giải của bạn vào phạm vi bốn chữ “tự cho là đúng”.

Chu Mộc trời sinh tính tình quật cường, trong quá trình trưởng thành đã từng “ác chiến” không súng không đạn với bố vô số lần, nhưng không lần nào là không kết thúc trong thất bại.

Cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm mình chưa từng thấy Chu Vĩ Bình trầm mặc như vậy, trong lòng hơi cảm thấy cân bằng và thoải mái, đồng thời, một cảm xúc chua xót rõ ràng cũng nháy mắt ập vào khoang mũi.

Mượn lời Lâm Tu mà nói, Chu Mộc miệng lưỡi đanh thép, nhìn vào thì thấy cứng đầu cứng cổ không chịu thua ai, nhưng ngược lại, cô cũng chỉ giới hạn nói ngoài miệng mà thôi, bàn về bụng dạ, cô nhất định là người dễ mềm lòng nhất lương thiện nhất.

Bầu không khí lâm vào yên lặng, tiếp tục như vậy thật không có ý nghĩa…

“Bố biết con không muốn thấy nhất là điều này.” Chu Mộc khịt khịt mũi hơi hơi ngẩng mặt về phía Chu Vĩ Bình, “Hôm nay con tới không phải để lên án chỉ trích gì, con không có ham muốn, cũng không có tư cách đó. Con về, chính là muốn nói chuyện rõ ràng với bố.”

Thế nhưng… biết bắt đầu từ đâu đây?

Xuất thân khốn cùng của bố? Công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Giang? Tình yêu nồng nàn si mê của Giang Nghi? Hay là… sự ngượng ngập giữa hai bố con bọn họ?

Nhìn qua như vậy, những chuyện tồi tệ ẩn dưới bề ngoài tưởng chừng yên ổn này… Thật đúng là không ít.

Con gái nhà khác có thể cười khúc khích kéo tay bố làm nũng ăn vạ, vì sao Chu Mộc cô lại không có cái số ấy? !

Từ nhỏ đến lớn, vì sao mỗi lần hai bố con gặp nhau đều chẳng khác nào kẻ thù chạm trán?

Thật đúng là xót xa vô cùng.

“Về chuyện tòa soạn con nhậm chức lúc trước…” Chu Vĩ Bình nhìn con gái chậm rãi mở miệng nói: “Giám đốc của họ đã đích thân tới cửa, ngỏ lời sẵn sàng khôi phục chức vụ trước đây cho con bất kỳ lúc nào.”

“Đừng.” Chu Mộc nhanh chóng cắt ngang lời bố, “Gian miếu của họ quá lớn, nhang khói hưng thịnh, nhân khí dồi dào … Không thích hợp cho loại tiểu sa di nửa vời như con lăn lộn. Cái bọn họ muốn không phải là ý kiến chân thực, mà là tin tức giả tạo, năng lực biến hóa của con quá kém, thật sự là không thích hợp dấn thân vào đám quản lý cấp cao ấy đâu.”

Huống hồ, giám đốc tòa soạn thân thiện mà nhiệt tình đích thân đến níu kéo một nhân viên đã từ chức nhiều ngày như vậy, bọn họ nghĩ Chu Mộc sẽ ngây thơ cho rằng tòa soạn thật sự không thể tách khỏi mình hay sao?

Tuy rằng không biết bọn họ làm cách nào biết được thân phận thật của Chu Mộc, nhưng có một điều không thể nghi ngờ — hiển nhiên, thứ lọt vào mắt bọn họ, là quan hệ cha con giữa Chu Mộc và Chu Vĩ Bình.

Thời đại này, xã hội này, người tài có rất nhiều, kẻ có bối cảnh cũng không thiếu, chịu bỏ công bỏ sức ra làm việc cũng có một bộ phận, nhưng đối với tòa soạn FAMOUS mà nói, người vừa có tài vừa có bối cảnh mà lại cần cù chịu khó trong công việc trước mắt cũng chỉ có một mình Chu Mộc cô mà thôi. Có thiên kim nhà bí thư thành ủy trấn thủ, rất nhiều chuyện sau này sẽ thuận tiện đáng kể… Gõ bàn tính vang lạch cạch đâu ra đấy, chẳng qua đám người kia rốt cuộc đã xem nhẹ lòng tự trọng của Chu Mộc.

Cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cưỡng ép mà có được, lời này không giả, nhưng đối với một người thực sự có sẵn tất cả những điều kiện ưu tú như Chu Mộc mà nói — khắp nơi đều có cơ hội.

Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ*. Cô khinh thường.

*Kẻ có năng lực, tài giỏi không nên luyến tiếc cái gì đã qua đi, hoặc không cần lưu luyến cái đã mất.

“Bố nghĩ đối với bất kỳ tin tức gì con người ta đều muốn suy xét chân tướng sự thật.” Chu Vĩ Bình đắn đo mở miệng nói: “Chuyện xảy ra lần trước, những lo ngại của tòa soạn là có thật, nhưng nói cho cùng, hủy bỏ trang báo của con chủ yếu là do bên trên gây áp lực.”

“Bố đang muốn giải thích nguyên nhân bố làm vậy hay sao?” Chu Mộc lẳng lặng giương mắt.

“Bố không cần giải thích. Sự thật cũng không chấp nhận lời giải thích.” Chu Vĩ Bình nhìn về phía Chu Mộc, “Bố có thể cho con biết nguyên nhân, nếu như con muốn nghe.”

“Nếu là chính sách bảo hộ của địa phương gì gì đó thì bố khỏi cần phải nói.” Chu Mộc sắc mặt thản nhiên nghiêng nghiêng đầu, “Thể chế quyết định tất cả. Hệ thống chính phủ biểu hiện tính cạnh tranh trong thực tế là không thể tránh khỏi, tuy rằng đi ngược lại chính sách và quy định của quốc gia, nhưng chủ quan mà nói — con tin rằng phần đông chính quyền địa phương hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại tình huống tương tự. Tuy con chỉ là một người dân nhỏ bé, nhưng chuyện như vậy không phải một mình bố quyết định được, lấy trứng chọi đá — đạo lý này con vẫn hiểu.”

“Tuy rằng những lời sau đây có thể sẽ khiến con cảm thấy rất dối trá, nhưng bố vẫn muốn nói — thứ nhất, bố rất vui khi thấy con sở hữu sứ mệnh khó khăn nhất và cũng trong sáng nhất của một nhà báo, thứ hai, con đã trưởng thành khiến cho bố rất yên lòng.”

Đây là… đang khích lệ cô ư? !

Trong ấn tượng của Chu Mộc, biểu hiện xuất sắc của cô, thành tích vượt trội của cô, tất cả những gì cô làm khiến cho người ta tán thưởng, chỉ cần tới chỗ bố Chu Vĩ Bình, sẽ không hề ngoại lệ mà bị quy hết là những điều “theo lý phải làm” mà thôi.

Khi ưu tú trở thành một thói quen, Chu Mộc sớm đã mất đi động lực cùng niềm vui sướng nguyên thủy nhất.

Ưu tú là một loại động tác, muốn đạt được sự thừa nhận của mọi người, không thể để bố mẹ mất mặt, những gì Chu Mộc phải làm, cũng chỉ là máy móc lặp lại động tác như vậy mà thôi.

Nhưng mới vừa rồi, Chu Vĩ Bình lại nói ra những lời kia.

Chu Mộc không hề thấy dối trá, cũng không cho rằng vì ông muốn được con gái tha thứ nên mới nói ra những lời trái lương tâm như vậy…

Cô chỉ kinh ngạc.

Đáy lòng xốn xang dần bình tĩnh lại, trong lòng Chu Mộc có chút phức tạp, dù đã năm lần bảy lượt ngăn chặn ý niệm luẩn quẩn trong đầu đã lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn không khống chế được mà mở miệng –

“Vừa nãy bố nhận toàn bộ sai lầm của FAMOUS về phía mình…” Giọng nói của Chu Mộc có chút lẫn lộn, “Nhưng theo như con được biết, sự thật có vẻ không hẳn là như thế… Bố đang bao che cho Từ Quảng Bình hay là đang — bảo vệ con?”

Nghe vậy hàng mày của Chu Vĩ Bình chợt nhíu chặt, vẻ mặt thoáng chốc trở nên căng thẳng.

“Con ra tay với ông ta đấy à?” Nhảy vọt qua câu hỏi của Chu Mộc, trên mặt Chu Vĩ Bình lộ rõ vẻ lo lắng.

“Bố trả lời câu hỏi của con trước đã.” Chu Mộc nghiêm nghị nhìn về phía bố, “Nếu nói lúc trước bố làm tất cả cho Giang Nghi đều là vì đền ơn, vậy đối với người đàn ông đã ly hôn với Giang Nghi này — vì sao hết lần này đến lần khác bố vẫn đứng ra che chở?”

“So với liều mạng không từ thủ đoạn, lấy cứng đối cứng cũng không phải nước đi hay.” Chu Vĩ Bình thở dài nói.

“Chân tướng là, nhà họ Giang ngày càng suy bại, chồng trước của Giang Nghi là Từ Quảng Bình uy hiếp sẽ thu mua toàn bộ doanh nghiệp Giang thị, ép bố dẹp bỏ sóng gió lần này thay ông ta, đúng không?”

Chu Vĩ Bình chậm rãi giương mắt, “Xem ra con học hành rất chăm chỉ.”

“Bởi vì tòa soạn FAMOUS lúc trước cũng không có ai biết rõ quan hệ của con và bố, cho nên khi nhìn thấy bài báo kia, Từ Quảng Bình thương lượng không có kết quả nên đã tìm người động tay động chân vào xe của con, hơn nữa còn thành công dẫn tới vụ tai nạn kia… Nhưng chuyện này, bố cũng không biết, đúng không?”

“Là sơ suất của bố…” Chu Vĩ Bình thở dài.

“Bố không chịu nói trọn vẹn ngọn nguồn mọi chuyện cho con, lại ôm toàn bộ hiểu lầm cùng trách nhiệm về phần mình – nói cho cùng, chỉ là vì không muốn con tham dự vào đó, không muốn con đối đầu trực diện với Từ Quảng Bình, rước họa vào thân, đúng không?”

Chu Vĩ Bình ngạc nhiên giương mắt, có chút khó tin nhìn con gái, trong đáy mắt sâu hút lộ vẻ hối hận lại ẩn chứa sự kinh ngạc, dường như còn mang một chút cảm động, nhưng trong cổ họng lại như tắc nghẹn, không thể nói ra lời.

Bao nhiêu năm qua, ông lên kế hoạch cho cô, vạch rõ mục tiêu cho cô, bắt cô thay đổi hành vi cử chỉ, lại lo liệu kết cục trọn vẹn thay cô… Nói là yêu cầu nghiêm khắc, trên thực tế làm sao không phải một cách bảo bọc ngấm ngầm?

Người này chính là như vậy, đền ơn đã muốn vòng vo, mà ngay cả tình yêu dành cho con gái cũng phải đi một vòng lớn như vậy.

Trước kia Chu Mộc không rõ, giờ trong lòng đã sáng tỏ, cô ngược lại muốn biết bố mình rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Chẳng lẽ đây là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi trong truyền thuyết?

Vậy cũng không khỏi… Quá kịch tính đi thôi.

“Bố yên tâm.” Nhìn vẻ mặt lo âu ưu phiền của Chu Vĩ Bình, Chu Mộc lẳng lặng mở miệng, “Từ giờ trở đi, Từ Quảng Bình không uy hiếp được con, không uy hiếp được bố, không uy hiếp được gia đình chúng ta… Cũng không thể uy hiếp Giang Nghi.”
Bình Luận (0)
Comment