Nuôi Anh Là Họa

Chương 7

Một đám hài tử vây ở ven đường, chẳng biết tại sao náo loạn lên.

Rất nhiều đại nhân đi ngang qua lơ đễnh, cho là hài tử đang đánh đùa giỡn.

"Ném a, ném a!"

Cỗ kiệu đỉnh đỏ dừng lại trước mặt những đứa trẻ này, đám trẻ con tinh nghịch lập tức giải tán.

Màn vải chậm rãi được kéo ra, một nam nhân tướng mạo trẻ tuổi tuấn tú, có phong độ của một đại tướng đi ra.

Mọi người kêu lên một tiếng, người tới là lần Võ Trạng Nguyên đánh bại các cao thủ trong cuộc so tài tỷ võ lần này —— Quan Long Tam.

Quan Long Tam khẽ cau mày.

Chỉ thấy một cô gái nhỏ rối bù co rúc ở ven đường, bộ dáng run rẩy khiến cho hắn thương hại.

Quan Long Tam vươn tay, "Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, không sao."

Cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng một đôi con ngươi tràn đầy hoảng sợ nhìn Quan Long Tam, lại co thân thể lại hơn.

Quan Long Tam kéo dài động tác, dịu dàng khác thường nói: "Giao tay ngươi cho ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, một đời một thế, không bao giờ gạt bỏ."

Những lời này khiến người xem chung quanh đều kêu lên một tiếng.

Đây là cam kết trang nghiêm cỡ nào, hơn nữa người nói ra cam kết này còn là Quan Long Tam!

Cô gái nhỏ ở Quan Long Tam dịu dàng trấn an, đưa ra tay dính đầy nước bùn, nhưng sau một khắc Quan Long Tam lập tức cảm thấy được có cái gì không đúng.

Cô gái nhỏ cứng rắn cắn lên mu bàn tay của hắn một cái.

Quan Long Tam bị đau, nhưng không có làm ra phản ứng quá lớn.

Cô gái nhỏ giống như thú con bị hoảng sợ, công kích tất cả động vật đến gần nàng.

Một hồi lâu sau, phát giác Quan Long Tam không có bất kỳ động tác công kích nàng, nàng buông hàm răng ra, ngây ngốc nâng mắt lên nhìn Quan Long Tam.

"Không phải sợ, có ta ở đây!"

Trong thanh âm ấm áp như gió xuân của Quan Long Tam, nàng buông xuống phòng bị bắt đầu lên tiếng khóc lớn, đưa tất cả hoảng sợ vừa rồi vào trong nước mắt.

Cô gái nhỏ có một đôi tròng mắt đen trong suốt thuần khiết như một vũng nước trong, cùng tính tình kiên cường không chịu thua, làm Quan Long Tam không tự chủ được bị nàng hấp dẫn thật sâu.

Anh yêu em! Anh yêu em!

Không biết vì sao, nghe anh nói những lời này thì mũi em liền ê ẩm, trong mắt tràn đầy nước mắt. . . . .

Ở trong lòng anh em đến tột cùng là người nàp?

Vì sao anh cứ nhận sai em thành hắn?

Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ đau thương trong mắt anh, lòng của em rất đau!

Ngày đó em mới có thể sau khi chủ động ôm lấy anh, đáp lại tình yêu rừng rực điên cuồng của anh, đó là bởi vì em muốn xóa đi đau thương trong mắt anh.

Cho dù trong miệng anh kêu chính là Song nhi. . . . . .

Cho dù bị xem là thế thân, em cũng cam nguyện!

Ban ngày, ở hiện trường đóng phim thì Quan Long Tam luôn ra vẻ hắn cực kỳ quan tâm Cung Đằng Á Hi, coi như nhân viên làm việc bí mật nghị luận ầm ĩ đối với quan hệ không tầm thường của hai người, hắn vẫn không thay đổi, không có bị ảnh hưởng chút nào.

Đến buổi tối, hai người luôn cùng giường chung gối, giống như đóng cảnh uyên ương.

"Ừ. . . . Như vậy có thể khôngo?"

Cung Đằng Á Hi nhẫn nhịn đau gật đầu, cười cười.

Quan Long Tam dùng sức, buông thả toàn bộ cơ thể mình ở trong cơ thể Cung Đằng Á Hi.

"A!"

Giống như bị thần cao trào gọi, trong cơ thể Cung Đằng Á Hi tràn đầy khoái cảm hưng phấn, cũng bộc phát ra trong nháy mắt.

Toàn thân Cung Đằng Á Hi vô lực nằm ở trên giường mềm mại, da thịt trắng nõn đều là ấn ký hoan ái đỏ rực.

Quan Long Tam bò dậy từ phía sau hắn, chợt tựa tại đầu giường, cầm thuốc lên đốt, hút.

Cho dù hai người đã tiếp xúc thân mật rất nhiều lần, Cung Đằng Á Hi vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng khi thân thể trần truồng ở trước mặt Quan Long Tam.

Hắn phủ chăn bông, nhảy nhảy đến phòng tắm.

Quan Long Tam nhìn phản ứng xấu hổ của hắn, vẫn cảm thấy buồn cười.

Cung Đằng Á Hi đơn thuần vả lại thiện lương thật sự là một chàng trai làm cho người ta muốn thật lòng che chở.

Nghe tiếng nước chảy ào ào bắt đầu truyền đến từ trong phòng tắm, Quan Long Tam nhìn khói lượn lờ bay trên trần nhà, không tự chủ nhớ tới chuyện xảy ra ở Lãnh Song các ngày đó.

Cung Đằng Á Hi nói hắn quên toàn bộ chuyện của kiếp trước, muốn hai người bắt đầu lần nữa ở đời này, hắn đã đồng ý.

Hắn muốn nắm chặt thời gian ở chung một chỗ với Cung Đằng Á Hi, đền bù thiếu sót kiếp trước.

Cả đời này hắn sẽ không bao giờ để cho y dễ dàng rời đi bên cạnh mình nữa.

Quan Long Tam nằm ở trên giường nhả khói một mình, lòng ôm ấp mơ mộng, cơ ngực bền chắc nhìn một cái không sót gì.

Trải qua mấy ngày nay, Cung Đằng Á Hi thay đổi rất nhiều.

Thứ nhất là không hề bài xích hắn nữa, thứ hai là Cung Đằng Á Hi lộ ra một mặt đáng yêu chân thật, thỉnh thoảng còn có thể kể chút chuyện cười để cho hắn vui vẻ.

Hắn biết mình không có sai, Cung Đằng Á Hi quả nhiên chính là Lãnh Song Nhi hắn tìm kiếm đã lâu.

Cho dù thay đổi dung nhan, nhưng lúc nhìn thấy hắn ở trên ti vi, rung động trong nháy mắt đó là thiên chân vạn xác, sẽ không gạt người.

"Hello!"

Mạnh Tam Lang đột nhiên nằm nghiêng ở bên cạnh Quan Long Tam, tay chống đầu, cười híp mắt chào hỏi hắn.

"Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, nhìn khí sắc cậu không tệ, giống như trôi qua tốt vô cùng."

"Người đến cũng không ra tiếng chào hỏi, cậu cố ý dọa người sao?"

Quan Long Tam cũng không phải bị sợ lớn, hắn chỉ tức giận nói.

Đại khái là tâm tình vui vẻ, khẩu khí Quan Long Tam nói chuyện có nhân tính hơn quá khứ, ấm áp hơn.

"Tôi cố ý." Mạnh Tam Lang le lưỡi một cái. "Ai bảo tôi quá lâu không gặp cậu, không đùa cậu, cả người tôi có cái gì không đúng."

"Vô sự không lên Tam Bảo Điện, cậu có chuyện cứ nói đi." Quan Long Tam hút một hơi thuốc, mặc cho mùi vị ni-cô-tin tràn đầy cả lồng ngực.

"Nói trước nhé, sau khi cậu nghe xong, ngộ nhỡ phát bệnh tim hoặc là não trúng gió, ngàn vạn đừng trách tội đến trên đầu tôi ."

"Nói mau thôi."

"Ừ, hai người các cậu rất không tồi, nhưng là. . . . Tôi có tin tức xấu muốn nói cho cậu."

Quan Long Tam hếch mày.

"Tin tức xấu gì?"

Mạnh Tam Lang ho mấy tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng: "Cậy tìm lộn người, Lãnh Song Nhi chính hiệu không có ở Nhật Bản, bây giờ nàng đang ở Đài Loan."

Mạnh Tam Lang cười cười, "Cái này chứng minh lúc đầu tôi không có nói sai."

Tay Quan Long Tam cầm lấy điếu thuốc run run, nhưng vẫn dùng thanh âm vững vàng nói: "Điều này sao có thể? Tôi vô cùng xác định Á Hi chính là người tôi muốn tìm, tôi tuyệt sẽ không tính sai."

Sẽ không sai!

Lúc hắn thấy Cung Đằng Á Hi thì tim xác thực bị hung hăng đụng một chút, loại cảm giác đó tựa như. . . . Tựa như lần đầu hắn nhìn thấy Lãnh Song Nhi cơ khổ không chỗ nương tựa ở ven đường!

Tuyệt sẽ không sai!

"Tôi đã sớm đoán được cậu sẽ có loại phản ứng này, cậu xem những hình này là biết." Mạnh Tam Lang bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó đưa cho Quan Long Tam một túi giấy màu vàng.

Quan Long Tam mở túi giấy ra, rút ra một xấp hình xem, đột nhiên toàn thân chấn động, như bị sét đánh trúng.

Hắn cau chặt mày đẹp.

"Điều này sao có thể?"

"Sự thật đã đặt ở trước mắt, cậu không tin cũng không thể được." Mạnh Tam Lang nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, chợt dời tầm mắt về trên vẻ mặt trầm tư của Quan Long Tam.

Quan Long Tam cũng không đi chung máy bay trở về Nhật với Cung Đằng Á Hi, mà là lựa chọn đi Đài Loan.

Cung Đằng Á Hi cảm thấy chuyện đột nhiên xảy ra, cảm thấy rất kỳ quái.

Ngày hôm qua Quan Long Tam mới nói muốn dẫn hắn đến gần đây dạo một vòng, sáng sớm hôm nay lại đột nhiên nói Đài Loan có chuyện chờ hắn xử lý.

Hắn mơ hồ cảm thấy Quan Long Tam có chuyện lừa gạt hắn, nhưng hắn lại không thể hỏi.

Cung Đằng Á Hi đứng ở trong phòng chờ, lại kiểm hành lý của Quan Long Tam một lần nữa, trong lời nói mang theo chút nức nở.

"Mang đủ y phục chưa? Có bỏ sót trong khách sạn hay không? Đúng rồi, vớ đâu? Ngàn vạn không được thiếu món nào. . . . A, ngươi có uống thuốc chống say hay không? Em sẽ đi mua ngay bây giờ."

Quan Long Tam kéo Cung Đằng Á Hi vào trong ngực hắn, thanh âm êm ái vang lên bên tai hắn.

"Tạm thời anh có chuyện phải đến Đài Loan một chuyến, sợ rằng không thể đi dạo khắp nơi với em, thật xin lỗi."

Cho dù hai người mỹ nam tử ôm nhau ở phi trường sẽ hấp dẫn đông đảo ánh mắt, nhưng Quan Long Tam vẫn lơ đễnh. Hắn phát giác thân thể Cung Đằng Á Hi run rẩy, ngược lại ôm hắn càng chặt hơn, hy vọng có thể mang cho hắn nhiều cảm giác an toàn hơn.

"Không sao, em biết anh có chuyện quan trọng phải làm, em sẽ không trách anh."

Cung Đằng Á Hi lắc đầu một cái, lỗ mũi quá xót, hắn thật là muốn khóc đó!

Nào có người như vậy? Rõ ràng nói sẽ cùng hắn, kết quả bây giờ để lại mình hắn ở nước lạ. Ban đầu chính hắn đưa mình tới đây!

Lời săn sóc của Cung Đằng Á Hi khiến Quan Long Tam càng cảm thấy lương tâm không qua được.

"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi!"

"Anh còn trở về Nhật Bản tìm em không?" Cung Đằng Á Hi nâng lên một đôi mắt đỏ giống như thỏ con từ trong ngực hắn lên, chờ đợi đầy cõi lòng.

"Sẽ, chờ quay quảng cáo xong, em liền trực tiếp bay về Nhật Bản, anh đã giúp em đặt vé máy bay. Chỉ cần anh xử lý xong chuyện ở Đài Loan, anh liền có thể bay đến Nhật Bản tìm em, em đừng lo lắng."

Quan Long Tam vuốt vuốt sợi tóc đen nhánh của hắn, cảm thụ xúc cảm như tơ kia, vậy mà trong mắt mà lại có vẻ ưu sầu làm cho người ta không hiểu.

Tại sao trong mắt hắn không thấy đau thương, thay vào đó là phiền não? Chẳng lẽ sự hiện hữu của hắn vẫn không thay thế được người tên là Lãnh Song Nhi đó sao? Cung Đằng Á Hi nghĩ ngợi trong lòng.

Lúc này, tiếng thúc giục khách bay đi Đài Loan bắt đầu vang lên.

"Anh đi nhanh đi."

Cung Đằng Á Hi cười khổ, rời đi lồng ngực ấm áp của hắn.

"Ừ." Quan Long Tam đưa mắt nhìn hắn, trong mắt thoáng qua một tia không nỡ.

"Em sẽ chờ anh đấy!"

Cung Đằng Á Hi đột nhiên phun ra mấy chữ này từ trong miệng.

Nghe vậy, Quan Long Tam bị rung động khổng lồ.

Những lời này Quan Long Tam giống như đã từng nghe, nhưng cuối cùng nghênh đón hắn chỉ là thi thể lạnh băng; hôm nay hắn đại khái sẽ khiến Cung Đằng Á Hi thất vọng.

Ngoài ý muốn, Cung Đằng Á Hi nhón chân lên hôn lên gò má của Quan Long Tam, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Em thật sự sẽ chờ anh, đừng khiến cho em thất vọng."

Ban đêm ở Đài Loan sáng ngời, có nhiều màu sắc khác nhau.

Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước một quán rượu, Quan Long Tam một thân tây trang thẳng thớm chậm rãi từ trong xe đi ra.

Hắn hiên ngang tuấn tú khiến khách rượu ngồi không mà hưởng chung quanh và mấy người đậu xe tuấn tú đều bị thất sắc.

Nhìn bảng hiệu "Quán rượu Thiên Mã", Quan Long Tam không khỏi hoài nghi Song Nhi thật ở địa phương này sao, hay là cô ấy bị ép?

Tâm quýnh lên, Quan Long Tam ở lúc người hầu bàn hai bên vừa mở cửa liền bước nhanh đi vào.

Nghe tiếng kêu trong quán, nhìn vành tai và tóc mai của nam nam nữ nữ chạm vào nhau, Quan Long Tam càng thêm nghi ngờ.

Sao Song Nhi lại luân lạc đến chỗ phong nguyệt (trăng hoa) này?

Hắn nhất định phải nhanh cứu cô thoát ly biển khổ!

"Đến đây, uống rượu, cạn ly!"

"Trần đổng, sao anh lâu vậy không tới? Người ta rất nhớ anh đó."

Lời nói như vậy xuất phát từ một nữ tử quyến rũ có mái tóc quăn màu rám nắng, trên mặt trang điểm đậm.

Mộng Mộng quấn lấy tay một người đàn ông bụng bự ghê tởm, nhưng vẫn phải gượng cười ứng phó.

Dưới lớp trang điểm đậm của nàng là diện mạo thanh lệ, mang theo một cỗ khí hào phóng bất khuất.

Dù sao những cô gái làm chuyện này phần lớn đều là bất đắc dĩ, mà muốn lăn lộn ở trong hoàn cảnh này, không có chút tài năng bảo vệ mình sao được.

"Oa, ông chủ lớn đẹp trai, một mình sao?"

Mộng Mộng vừa nhìn thấy Quan Long Tam, lập tức bỏ rơi người đàn ông bụng bự xấu xí, dính lên như ruồi bọ, chết bám lấy Quan Long Tam không thả.

Quan Long Tam đột nhiên bị người nhào vào trong ngực hù, khi người trong ngực ngẩng đầu lên, hắn không khỏi vui mừng dùng lực cầm bả vai mảnh khảnh của Mộng Mộng.

Dáng dấp của nàng và Lãnh Song Nhi giống nhau như đúc!

Hai hàng lông mày xinh đẹp kia, đôi môi mềm mại như anh đào, chóp mũi khéo léo đáng yêu, mặt trái xoan.

Trời ạ, hắn thật tìm được Song Nhi rồi !

Ngay trong nháy mắt này, trong đầu Quan Long Tam thật đã quên sự tồn tại của Cung Đằng Á Hi.

Hắn kìm lòng không được lên tiếng gọi: "Song Nhi! Em thật đúng là Song Nhi của anh sao?"

Mộng Mộng nhất thời sững sờ bởi vì biểu tình khoa trương của hắn, chợt quấn lấy tay Quan Long Tam, cười đến quyến rũ ngàn vạn.

"Ai yêu, ông chủ lớn đã quên người ta, em là Mộng Mộng, không phải Song Nhi!"
Bình Luận (0)
Comment