"Phụt. . . . ha ha ha ha . . . "
Tiếng cười bất thình lình ngoài cửa khiến cho sự ngọt ngào trong phòng gần như biến mất hết trong nháy mắt. Mấy gương mặt đen bóng dính trên cửa kính, cười đến độ đểu cáng. Mặt của Mạch Thu đỏ bừng lên, vội vàng nhảy tót xuống trên người Cố Lãng, mặt quẫn bách đứng một bên.
"Ha ha he he, anh hai, thật ngại vì đã quấy rầy anh, nhưng em muốn thông báo một tiếng là sắp bắt đầu huấn luyện rồi, nhớ đến đúng giờ ha! Em đi trước!" Một người nói vọng vào trong.
"Chúng em thực sự không thấy gì hết á!" Một giọng nói khác bổ sung.
"Biết biết, mau cút đi!" Cố Lãng quát vọng ra ngoài.
Âm thanh hi hi ha ha càng ngày càng xa, Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm, may mà bọn họ không đi vào, nếu không bị bắt gặp cảnh này, lấy độ dầy da mặt của cô thật đúng là trụ không nổi!
"Cái đám này đùa không biết trên dưới gì!"
Cố Lãng nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng của Mạch Thu, "Bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho thoài mái đi."
Mạch Thu thẹn thùng gật đầu. Cố Lãng ôm chặt cô thêm một cái nữa mới rời đi trong quyến luyến.
Chỗ trống trong lòng hôm nay đã được lấp đầy. Mạch Thu nằm trên giường, hạnh phúc mím môi cười trộm, sau đó dần dần tiến vào mộng đẹp.
Mạch Thu ngủ thẳng tới trưa mới bị đánh thức. Cô mở mắt ra, ập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Cố Lãng. Chắc hẳn vừa mới huấn luyện xong, mái tóc ngắn ướt sũng, còn có vài giọt nước chảy dọc theo hình dáng gương mặt xuống. Có vẻ cực kỳ hấp dẫn, đúng là. . . .sắc đẹp thay cơm!
Cố Lãng thấy Mạch Thu ngồi dậy, đặt hôm cơm lên bàn, sau đó đi tới bên giường, vuốt mái tóc hơi rối của co.
"Dậy rồi à ? Mau ăn cơm nào!"
Mạch Thu không đáp, chỉ là dùng hai cánh tay ôm chặt hông Cố Lãng, dính lên người anh, hơi thở quen thuộc của anh quanh quẩn ở chóp, hòa lẫn với mùi mồ hôi khiến Mạch Thu bị lôi cuốn không dứt. Ừm . . . .có cảm giác nam tính, cô thích.
"Này này này, anh huấn luyện tới tận trưa nên vẫn chưa thay quần áo đâu, vừa hôi vừa bẩn. . . . em không phải để ý?" Cố Lãng nói xong, lực ôm của Mạch Thu cũng chẳng giảm đi chút nào.
"Thế thì sao chứ, yên tâm đi, em sẽ không ghét bỏ anh đâu mà! Ngoan ~"
"Được rồi, mau xuống ăn cơm đi, để lạnh ăn không ngon đâu."
Nghe Cố Lãng nói xong, Mạch Thu đúng thật có cảm thấy bụng đói, xoay người xuống giuơngf đi giầy, sau đó vui mừng ngồi trước bàn.
Món chính hôm nay là khoai tây hầm thịt bò cách thủy, trước nay thức ăn của bộ đội đều rất ngon, miếng thịt bò lớn làm cho người ta nhìn thấy là muốn ăn. Mạch Thu gắp một miếng cho vào trong miệng: mùi vị này, căn bản cao hơn hẳn một cảnh giới so với thức ăn trong căn-tin trường!
"Tiểu Thu. . . .lần này em tới đây chú Mạch không nói gì chứ?"
"Tất nhiên là không nói gì rồi. . . ." Mạch Thu chớp chớp mắt với anh, "Bởi vì em lén chạy tới đây!"
"Cái gì? Như vậy liệu có ổn không?" Cố Lãng nhíu mày.
"Có gì không ổn chứ. Chiều mai em bay về, cũng không làm trễ nãi việc học mà." Có điều cứ nghĩ đến tiền vé máy bay Mạch Thu lại xót xa, xem ra cô lại phải bắt đầu làm gia sư tại gia rồi, nhưng có thể tgặp người mà cô nhớ nhất, tất cả đều đáng giá!
"Nhưng mà, " Mạch Thu nói tiếp: "Chuyện em tới đây phải cực kì kín tiếng nha. Nếu không bị ba em phát hiện ra là em chết chắc luôn!" Mạch Thu nói xong làm thủ thế cắt cổ.
Cố Lãng hơi trầm ngâm, "Chỉ có thể ở một ngày?"
"Ặc. . . đúng vậy, dù sao em còn phải lên lớp nữa, với cả anh bận bịu thế này, em ở lại có thể sẽ ảnh hưởng tới anh! Hơn nữa, có thể gặp được anh là em đã vui lắm rồi. Em sẽ ở nhà đợi anh về."
Câu nói sau cùng khiến Cố Lãng lộ vẻ vô cùng xúc động. Vừa nghĩ đến hình ảnh cô gái anh yêu và người đó cũng yêu anh sẽ ở ngôi nhà nhỏ của họ để đợi anh về là Cố Lãng liền cảm thấy một loại tình cảm dịu dàng không ngừng trào ra từ trong lòng.
oooooo
Nghe nói trại huấn luyện Cố Lãng đang ở trước kia là một trụ sở của quân khu S, sai khi bị bỏ hoang sau đã được quân khu thành phố B thuê lại làm bãi diễn tập. Có người khắc có nguồn nước, cây Bạch Dương trong trại huấn luyện được tưới nước nên xanh um tươi tốt tạo thành một khoảng xanh rờn – cực kỳ bắt mắt ở nơi sa mạc ảm đạm này.
Mạch Thu ở đây vẫn nhàn nhã như thường, trừ thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, phần lớn thời gian đều ở trong phòng nhỏ. Mạch Thu không dám hoạt động thường xuyên ở bên ngoài, gây chuyện không hay là có tin tức gì truyền tới ba cô thì biết làm sao. Hơn nữa ra khỏi trại huấn luyện chính là sa mạc bao la bát ngát, đến cái chợ gần nhất cũng mất một gần nửa tiếng đi xe. Tất cả mọi người đang bận rộn diễn tập, cô cũng không nên không biết điều mà đi phiền họ, đúng không.
Bữa cơm tối ngày hôm đó do một người lính cấp dưới của Cố Lãng mang tới. Mạch Thu từng gặp mặt người này ở bệnh viện nên đối với gương mặt đó còn có chút ấn tượng. Người nọ đẩy cửa đi vào, để lộ hai hàm răng trắng gọi Mạch Thu một tiếng"Chị dâu" .
Mạch Thu cũng lịch sự cười đáp lại, nói một câu "chào cậu" , sau đó nhìn về phía phía sau cậu ta nhưng không có ai. Sao Cố Lãng lại không đến?
"Đội trưởng đang đi họp rồi, đợi lát nữa sẽ tới." Hình như người nọ nhìn ra thắc mắc của Mạch Thu nên vội vàng nói.
Mạch Thu nghe xong gật đầu với cậu chàng, vốn cho rằng cậu ta mang cơm đén xong sẽ đi ngay, ai mà ngờ được cậu ta lại kép một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó bà tám hỏi: "Chị dâu này, bây giờ chị. . . vẫn còn đang đi học phải không?"
"Đúng vậy, đại học năm thứ hai!" Mạch Thu trả lời.
"Chị dâu này. . . . hỏi chị chuyện này ha, em nghe người ta nói chị và đội trưởng đã yêu nhau một thời gian dài rồi, thật hay giả vậy?"
"Là thật, chắc cũng khoảng 5 năm!" Mạch Thu cười híp mắt trả lời, có lẽ cô đã biết anh lính này muốn hỏi gì rồi. Lại nói, sao đầu năm nay có nhiều người thích ‘tám’ thế nhỉ!
"Chậc chậc . . . . khi đó còn nhỏ mà, đội trưởng cũng nhẫn tâm xuống tay, thật là . . . . quá . . . . cầm - thú!" Rõ ràng trong giọng nói tràn đầy thương tiếc, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra sự hưng phấn trên mặt cậu ta.
Mạch Thu nhìn phía sau cậu ta, sau đó cười nói: "Ai dà, thật ra cũng bình thường, không hề nghiêm trọng như cậu nói đâu!"
"Không! Chị dâu, chị không cần nói đỡ cho đội trưởng em. Bản chất của loại hành vi này cực kỳ ác liệt . . . ."
"Trụ Tứ!"
Anh chàng lính kia đang chuẩn bị xả cống thoát nước, thao thao bất tuyệt thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói âm u làm cho cậu chàng sợ tới nỗi suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất. Cậu ta dè chừng quay đầu lại, đứng phía sau ấy chính là gã "Cầm - thú" nào đó - mà cậu ta vừa nói - đang quan sát cậu ta một cách hết sức bình tĩnh. Lúc thấy cậu ta quay đầu lại còn nở nụ cười ấm áp, ấm áp đến nỗi trái tim nhỏ bé của cậu lính kia đập điên cuồng.
"Ha hả, đội trưởng đã về rồi. . . " Em nó, họp gì mà nhanh vậy? Lần này đụng phải họng súng rồi! Đúng là . . . lòng hiếu kỳ hại chết con người ta!
Thấy Cố Lãng không trả lời, chỉ tiếp tục trưng gương mặt bình tĩnh ra nhìn cậu lính kia. Cậu lính nhỏ gọi là “Trụ Tử” kia lau mồ hôi lạnh rịn ra, cười xấu hổ , "Ha ha. . . . vậy thì em về nha!" Nói xong liền xông ra cửa, lao như bay.
Đến buổi chiều ngày thứ hai, Mạch Thu thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi sân bay phi trường. Rốt cuộc đã đến lúc cuộc gặp mặt ngắn ngủi gặpchấm dứt. Một người lính gõ cửa đi vào, giúp Mạch Thu xách hành lý ra xe. Cô nói cám ơn, rồi đưa mắt nhìn lại nơi này lần cuối. Bây giờ Cố Lãng còn đang bận rộn chuyện diễn tập, căn bản không thể phân thân để tiễn cô. Mạch Thu nở nụ cười, thôi thôi, cũng chỉ là xa nhau một khoảng thời gian ngắn, qua vài ngày nữa là Cố Lãng có thể về rồi, cô ở chỗ này buồn thương vì ly biệt cọng lông gì!
oooooo
Sau khi về đến thành phố B, Mạch Thu liền đến thẳng trường học. Vừa bước vào ký túc xá, Lý Tuyết liền nhào tới giương nanh múa vuốt, giày xéo khuôn mặt của Mạch Thu.
"Chu choa, Tiểu Thu Thu à, sao ngày đó cậu chuồn nhanh vậy, thật là quá đáng, đằng sau còn có mấy bài hát của hai tai nữa, bọn họ lại không cho bỏ, sau đó thành mình tớ đau đớn đơn ca, suýt chút nữa sốc luôn . . ."
Mạch Thu kiên nhẫn nghe Lý Tuyết lảm nhảm, không ngừng nói chuyện trời đất. Ha ha, ai kêu tâm trạng bây giờ của cô rất tốt chứ. . . .
"Đúng rồi Tiểu Thu này, hai ngày cậu không ở đây nên đã bỏ qua một chuyện lớn đó nha!"
"Hả? Chuyện gì?"
Lý Tuyết chớp chớp mắt với Mạch Thu, sau đó lôi cô ra ban công, thần thần bí bí nói: "Hôm qua tớ đi coi mắt rồi đó!"
"À. . . đi coi. . . CÁI GÌ?" Mạch Thu kinh dị nhìn khuôn mặt tươi cười như tặc của Lý Tuyết, "Cậu đi coi mắt á? Yô yô, không chịu được nữa muốn lập gia đình rồi hả?"
"Ai, những nỗi khổ ép bên trong sao có thể dùng từ ngữ mà biểu đạt cho hết được đây! May là ngoại hình của người kia cũng coi như thuận mắt."
"Rốt cuộc . . .. sao lại như vậy?" Mạch Thu cảm thấy não cô sắp ngừng hoạt động rồi.
Sau khi nghe xong phần tự thuật của Lý Tuyết, cuối cùng Mạch Thu cũng hiểu được đại khái. Chuyện là như vầy: mấy hôm trước mẹ Lý Tuyết gọi điện thoại, nói rằng một người bạn thân của ông nội ở thành phố B sắp mừng thọi, nhưng vì việc buôn bán bận rộn nên kêu Lý Tuyết đại diện cho gia đình họ đi tham dự bữa tiệc mừng thọ. Hơn nữa nhắc tới đứa cháu ‘đến nay vẫn độc thân’ của ông cụ, ý là hy vọng đều là người trẻ tuổi sẽ có quan hệ tốt, trọng điểm được nhấn mạnh là: độc thân.
Tóm lại ý của lời này chính là: có một thanh niên tốt đẹp đặt trước mặt con, nhanh phát triển quan hệ, không được bỏ qua cơ hội tốt.
"Lại nói, hai ngươi cũng chỉ tính quen biết, coi mắt ở đâu ra, làm hại tớ sợ hết hồn. . . . "
"Hừ, gì chứ, chị tớ len lén nói cho tớ biết, nghe nói ông nội tớ và nhà họ đã thay định con dâu rồi. Mặc dù chỉ là lời nói đầu môi, nhưng mấy ông cụ cố chấp tám phần cho rằng đó là căm kết! Haizz, tên kia lớn hơn ta ra không ít, vốn chuyện này là tính trên người chị tớ, nhưng ai kêu chị ấy Hồ Bắc xa xôi làm chi, còn có một anh bạn trại đến ‘đàm hôn luận gả’ nữa. Sau đó, hỏi cũng chẳng buồn hỏi liền đẩy qua tớ. Chẳng lẽ tớ lớn lên mang khuôn mặt ‘chẳng ai thèm’ ư? Con dâu định từ nhỏ đầy máu chó, đúng là trúng số độc đắc!"
"Ờ ờ, rất máu chó. Sau đó thì sao, cậu nhìn thấy người ta rồi thì cảm thấy thế nào?"
" Ừ ừ ừ, quả thực vượt xa so với tớ tưởng tượng. . . . ." Lý Tuyết hoa si nói.
"Hừ hừ, xem ra cậu cực kỳ hài lòng."
"Đúng vậy Đúng vậy, thụ xinh đẹp nhất của tớ, không ngờ có thể thấy được một phiên bản thật, thật là . . . . cực kỳ kích thích!"
Khóe miệng Mạch Thu không khỏi co quắp mấy cái: thì ra cậu nghĩ tới mấy cái này. Em nó, cái con nhóc siêu cấp đồng nhân nữ* này!(*từ này bắt nguồn từ Nhật Bản, chỉ người mang giới tính nữ sáng tác truyện đồng nhân. Mà truyện đồng nhân là truyện gì thì các bạn biết rồi. =)) )
"Ha ha he he, anh ta còn hẹn tớ tuần sau đi xem phim đó. Đoán chừng cũng là bị trong nhà bức bách. A đúng rồi, tớ quên không nói cho cậu biết anh ta cũng làn quân nhân. Nói không chừng Cố đại soái nhà cậu biết anh ta đó!"
"Ồ. . . . người cậu gặp chắc không phải Tống Dụ chứ." Mặc quân trang xinh đẹp thụ! Trong đầu Mạch Thu hiện lên ngay khuôn mặt không phân biệt gái trai cảu Tống Dụ đầu tiên.
"Ớ. . . sao cậu biết?" Lý Tuyết mang vẻ mặt khiếp sợ.
"Fuck . . . không thể nào, thật sự là cái tên mắt đào hoa, đôi môi mỏng, cằm nhọn, lúc cười để lộ hàm răng trắng bóc?"
"Ưmh . . . .chắc vậy, nhưng cậu miêu tả vừa rất hình tượng vừa sâu sắc."
Mạch Thu đau đầu đỡ trán: quạ đen! Thực sự bị cô đoán trúng. . . .
"Cái đó . . . . Tiểu Tuyết này. . . ." Mạch Thu nhìn về phía cô nàng vẫn đang hả hê, nói một cách dè chừng "Tớ cảm thấy cậu nên cố gắng cách xa anh ta ra, dù sao. . . . người nhà cậu không ép cậu nhất định phải lấy anh ta đúng không."
"Hả? Tại sao phải cách xa anh ta?" Xinh đẹp dễ thương thụ đó nha.
"Cái đó . . . . Tống Dụ . . . . hình như anh ta có người trong longg rồi." Mạch Thu biết chuyện anh ta thích Tiếu Nhã. Mặc dù không biết suy nghĩ hiện giờ của anh ta như thế nào, nhưng nếu như hai người bọn họ đều phải đau khổ vì cùng một người con gái thì thực sự khiến người ta không chịu nổi.
Mặt của Lý Tuyết lạnh xuống trong nháy mắt, lạnh đến mức khiến Mạch Thu sợ hãi. Choáng à nha. . . chắc không phải đã có tình cảm rồi đấy chứ?
Sau một hồi lâu, Lý Tuyết phun ra một câu nói: "Mẹ nó, ấy thế mà anh ta lại thích con gái! Đây là chuyện thụ nên làm sao! Đúng là đứa trẻ không có tiền đồ, bà đây nhất định phải bẻ anh ta thành cong mới được!"
Sau khi Mạch Thu nghe xong lại lần nữa phất phơ trong gió. . . Cô bắt đầu suy ngẫm một vấn đề rất nghiêm túc: nếu hai người họ thực sự yêu đương, ai sẽ là người bi thảm hơn?