Chu Tước lập tức tiến lên, ra đòn chém xuống.
A Thần cơ hồ lăn tới quỳ xuống bên sông: "Bạch Mạn! Bạch Mạn! Bạch Mạn, ngài... "
"Ta không sao." Giọng nói run rẩy của Bạch Mạn vang lên từ phía sau.
Bạch Mạn được Tiểu Phượng kéo ra khỏi mặt nước, dùng lông cừu quấn quanh người, thay y phục khô đã được chuẩn bị từ sớm.
Bạch Mạn run run cầm chén canh để sưởi ấm. Trên vai của nàng còn cắm một mũi tên, máu thấm ướt y phục.
A Thần nói: "Ta đi gọi đại phu đến nhổ tên cho ngài."
"Đừng vội." Bạch Mạn run rẩy nói.
Chu Tước nhấc lấy hai cái đầu người đi tới.
Hai cái đầu người rơi xuống trước mặt A Thần, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Là đầu của Chiêm Mộc cùng Tam Vương tử.
"Nhặt lên rồi treo trước cổng thành." Âm thanh của Bạch Mạn yếu ớt nhưng ngữ khí lại kiên định.
Rất nhanh, hai cái đầu người được treo lên cao.
Tây Nhung đại loạn, quân Châu gia thừa thắng truy kích!
Rất nhanh, đầu của Trần thế tử cũng treo ở trên cổng thành.
Trời còn chưa sáng, Liêu Thành đã được quân Châu gia đoạt lại.
Dân chúng trong Liêu Thành đều vui mừng khôn xiết.
Nhưng vật tư của quân Châu gia tại trận chiến ngoài ý muốn lại bị tiêu hao gần như không còn.
Sau đại thắng, hầu như tất cả mọi người trong quân Châu gia đều biết Châu Dung đã mất tích, chính đích nữ của Bạch gia đã bảo vệ toàn quân vào thời khắc mấu chốt, lập nên những chiến công phi thường, lật ngược tình thế trong cuộc chiến
Bạch Mạn, cái tên này đã được từng người trong quân Châu gia khắc sâu.
Sau khi rút tên, Bạch Mạn cũng không nghỉ ngơi mà chỉ uống một chén thuốc để lấy lại sức lực. Nàng sắp xếp người ra roi thúc ngựa, mang đầu của Tam Vương tử đến dâng lên cho lão Vương của Tây Nhung.
Lão Vương của Tây Nhung vốn là bệnh nặng sắp chết, lại bị chuyện này làm sốc đến mức tắt thở mà chết.
Tây Nhung hỗn loạn tưng bừng.
Bạch Mạn dẫn quân Châu gia, thừa thắng xâm nhập vào bên trong Tây Nhung.
Nàng ngồi trên ngựa, đầu vai được quấn bằng băng gạc dày, dùng cái tay còn lành lặn kia nắm chặt dây cương.
Đối diện là cổng thành của Tây Nhung mà bọn họ vừa đánh xuống.
Bạch Mạn quay đầu nhìn quân Châu gia.
Người người mỏi mệt, chật vật, y phục mỏng manh, run lẩy bẩy trong rét lạnh.
Bọn họ không có quân tư, bây giờ ngay cả lương thảo đều không có, một giọt nước đều chưa từng dính môi. Nhưng chính đám người này đã bảo vệ bách tính bên trong trung nguyên an cư lạc nghiệp.
Hoàng đế, ngươi vậy mà đối xử với những binh sĩ ở biên quan như thế. Ngươi để bọn họ xông ra tiền tuyến mà không cung cấp cho họ vật tư!
Chẳng những không cho vật tư, ngươi còn cấu kết với người Tây Nhung, dâng bách tính ở Liêu Thành cho Tây Nhung.
Chỉ là vì muốn đùa giỡn quyền thế, ngươi lấy an nguy của bách tính ở Liêu Thành và Tây Thùy ra để tặng cho Tây Nhung?
Đây chính là hoàng vị của Độc Cô thị! Đây chính là quân Châu gia đóng quân ở Tây Thùy trong thời gian qua.
Hóa ra cũng chính vì điều này mà Châu Dung từng cướp bóc thành trì của quân địch, mang danh tàn bạo. Nếu không thì làm sao có thể nuôi dưỡng đội quân này và bảo hộ bách tính ở Tây Thùy?
Sâu thẳm trong lòng của Bạch Mạn là bất lực, là tức giận, nàng cảm thấy không cam lòng thay cho Châu Dung.
Những thế gia đạo đức giả cùng những học giả ở kinh thành thì biết cái gì!
Bọn họ làm sao biết chiến tranh tàn khốc đến cỡ nào, đẫm máu như thế nào, gian nan đến mức nào! Bọn họ chỉ dám nhẹ nhàng trốn ở sau lưng của Châu Dung, âm thầm công kích nàng:
"Châu Dung lạm sát, tàn bạo vô đối đến mức đứa trẻ nghe thấy tên của nàng cũng ngừng khóc! Cướp bóc dọc đường, đi như thổ phỉ!"
Bạch Mạn cười lạnh một tiếng.
Thị sát tàn bạo cái gì? Cướp bóc như thổ phỉ cái gì?
Nàng đứng trước quân Châu gia, chậm rãi giơ lên roi ngựa.
Châu Dung, ta lợi dụng ngươi, nhất định sẽ làm tổn thương ngươi. Vậy thì, để báo đáp ngươi hãy để cho ta gánh chịu những tội lỗi của ngươi.
"Nghe hiệu lệnh của ta!" Bạch Mạn cao giọng hô to!
Lính liên lạc truyền xuống quân lệnh của Bạch Mạn.
"Vào thành! Thời hạn là ba ngày, có thể đoạt cái gì, đều đoạt mang đi!"
Quân Châu gia đồng loạt hô to: "Đã rõ!"
Đại quân vào thành, hỗn loạn tưng bừng.
Vật tư của quân Châu gia cuối cũng được giải quyết, Bạch Mạn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nàng mới phát hiện, vết thương trên vai của mình lại bị hở ra, máu thấm nửa bên y phục. Tiểu Phượng cùng Chu Tước thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, mau chóng tiến lên đỡ lấy nàng.
Bạch Mạn phát sốt cao.
......
"Đầu tiên là đi đường suốt đêm, sau đó lại đối chiến, trúng tên, ngâm mình ở trong nước lạnh, lập tức lại ráng chống đỡ lên kế sách làm Tây Nhung rối loạn, mang binh đánh vào, giải quyết vật tư cho đại quân... Từng việc từng việc, lao tâm lao lực, bây giờ đã như dầu hết thì đèn tắt, rất khó sống qua sốt cao hung hiểm này." Lão đại phu lắc đầu.
Châu Dung cau mày.
Nàng chưa hề nghĩ tới, Bạch Mạn sẽ phải trả giá đắt như vậy để chờ đến rừng Hoàng Oanh giải cứu nàng.
Bên ngoài, A Thần bị đánh hai trăm quân côn đã được đưa về trong phòng.
Ngay cả Tiểu Phượng cũng bị đánh ba mươi quân côn.
Châu Dung không biết mình giờ phút này là tâm tình gì. Đầu óc của nàng hỗn loạn tưng bừng, chán nản ngồi bên giường của Bạch Mạn, nắm chặt tay của Bạch Mạn.
"Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?" Châu Dung khàn giọng hỏi.
Hai mắt của nàng đỏ lên, ngẩng đầu nhìn lão đại phu.
"Không có."
Châu Dung nhìn chằm chằm vào lão đại phu một hồi lâu, khiến hắn cảm thấy rùng mình.
Một tiếng vang giòn, ánh kiếm lạnh lẽo bắn ra bốn phía, kiếm được gác ngay cổ của lão đại phu.
Hung bạo tràn đầy trên mặt của Châu Dung, nàng lạnh lùng, nói từng câu từng chữ:
"Ngươi tốt nhất là nên có."
Toàn thân của lão đại phu bủn rủn, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất: "Lão phu không có tay nghề chuyên sâu, nhưng lão phu biết, phía nam ở thảo nguyên có một miếu Phật sống, linh nghiệm dị thường, người người nói rằng ở đó có thể khiến người chết sống lại, nhưng... "
"Nhưng sao?"
"Nhưng rất tà ác."
Châu Dung cười lạnh một tiếng.
Nếu như nói về tà ác, thì có ai còn tà ác hơn nàng?
Nàng đã sống hai đời, luôn luôn cưỡng cầu.
Bây giờ nàng không ngại cưỡng cầu thêm một lần nữa
Rất nhanh, quân Châu gia đã vây quanh miếu Phật sống.
Binh sĩ mặc giáp cầm thương, yên lặng đứng vững.
Châu Dung cưỡi ngựa qua tầng tầng binh sĩ, lặng lẽ nhìn cửa miếu hẹp.
Nàng tung người xuống ngựa, đi vào.
Yên lặng đến mức nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, đó là một ngôi miếu rất nhỏ và rất nhạt.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
"A Di Đà Phật, đại tướng quân không thắp lên một nén nhang sao?"
Châu Dung đặt tay lên chuôi kiếm ở bên hông, đột nhiên quay người lại.
Đằng sau nàng, Lạt Ma mặc áo cà sa màu đỏ đứng cách đó không xa.
Châu Dung âm thầm cảnh giác trong lòng.
Khuôn mặt của Lạt Ma bình thường đến mức dường như đều giống như những người khác, không nổi bật, giống như một giọt nước trong đại dương. Người ta sẽ không bao giờ có thể nhận ra người đó là ai, sẽ không bao giờ có thể nhớ được khuôn mặt của người đó.
"Ngài chính là Phật sống?" Châu Dung nói: "Bản tướng quân có việc muốn cưỡng cầu."
Lạt Ma tỉ mỉ tường tận xem xét Châu Dung một lát, khẽ mỉm cười: "Đại tướng quân là người có phúc. Người mang tâm Bồ Đề, tay cầm đao Tu La."
Châu Dung nói: "Ta vì một người khác mà đến."
Lạt Ma nói: "Nàng vốn là người đã chết, không còn trong lục đạo luân hồi, nghiệp chướng nặng nề, không được tái sinh. Đại tướng quân cưỡng cầu làm gì?"
Đầu óc của Châu Dung run lên, trong lòng bỗng đau nhói: "Ta không hiểu, vì sao ta giết vô số người trên chiến trường lại là người có phúc. Còn nàng ở nội trạch lại nghiệp chướng nặng nề?"
Lạt Ma cười nói: "Bởi vì nàng hướng lên trời thỉnh cầu, thay ngài gánh chịu nghiệp đồ sát. Trời ứng, cho nên tất cả tội lỗi của ngài đều ghi tạc trên người của nàng."
Châu Dung chấn động, lùi lại mấy bước, mồ hôi lạnh toát ra. Nàng cảm thấy mình như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ lớn, miệng lưỡi khô khốc, toàn thân suy nhược.
Nàng dựa vào tường, sợ hãi th.ở dốc: "Ngài nói là, nàng, nàng vậy mà... "
Lạt Ma niệm Phật, có chút khom người.
Châu Dung nhìn chằm chằm Lạt Ma hồi lâu, trong đầu đột nhiên xuất hiện những mảnh ký ức nát nứt.
"Là ngài!"