Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 12

Ban đêm, Cửu Vương xử lý xong chính vụ liền hồi phủ, hắn hỏi nữ sử: "Vương phi vẫn khỏe chứ?"

Nữ sử nói: "Vương phi không sao, chỉ là không có dùng thiện vào buổi chưa."

Bạch Mạn nghỉ ngơi đã hơn nửa ngày, chưa hề đi ra dùng cơm trưa, nữ sử không có gọi nàng, cũng không có mang đến cho nàng.

Cửu Vương cũng không để ở trong lòng, nghe nữ sử nói xong, khẽ gật đầu một cái, liền đi về phía phòng của Bạch Mạn.

Bạch Mạn chính là kinh ngạc nhìn bệ cửa sổ chạm khắc hoa văn đến phát ngốc, trông thấy Cửu Vương tiến đến, không có giống ngày xưa tận lực thân gần, chỉ là miễn cưỡng quay đầu lại.

Nàng mặc một bộ váy cổ điển màu đậm, che rất kín, cổ áo rất cao, gần như dính chặt vào cằm, không có chút da thịt nào lộ ra trên cổ.

Cửu Vương thấy thế, quả thực đề không nổi một tơ một hào hứng thú.

Trong nhận thức của Cửu Vương, nữ nhân chính là phải vừa mỹ lệ vừa giàu hữu tình thú. Đích gia Bạch thị quyền thế đến mức áp đảo Cửu Vương, đó là một cái tội. Huống chi, nàng hôm nay không hề tỏ ra yếu thế trước mặt mình, điều này đụng chạm đến lòng tự trọng của Cửu Vương, hắn thật sự không cảm thấy thoải mái.

Cửu Vương bày ra dáng vẻ lo lắng: "Sức khỏe Vương phi vẫn tốt chứ?"

Bạch Mạn cũng bày ra biểu lộ cảm kích: "Thân thể đã dễ chịu hơn rồi, tạ điện hạ chiếu cố."

Về phần Bạch Mạn không động đến bữa trưa, hai người ngầm hiểu, cũng không có người nhắc tới.

Sau đại hôn, đây là lần thứ hai hắn bước vào trong phòng cưới. Hắn nhìn bốn phía, dường như nhìn thấy cái gì hơi khác: Một cái bàn sách được đặt dưới bệ cửa sổ chạm khắc hoa văn, đè lại một điểm bệ cửa sổ.

"Hạ nhân làm sao lại bày bàn đọc sách?" Cửu Vương thuận miệng hỏi, "Cái dạng đè ép này, cửa sổ đều đẩy không ra."


Bạch Mạn dừng một chút, nhẹ nhàng nâng chiếc cổ áo cao không để lại dấu vết nào, cụp mắt xuống, mềm mại nói: "Lo lắng cho Vương gia, gió gõ cửa sổ động, sợ làm nhiễu giấc mộng của Vương gia, thần thiếp mới gọi người dùng cái bàn ngăn chặn chân cửa sổ."

Cửu Vương gật gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạch Mạn cũng nhìn theo ánh mắt của Cửu Vương mà nhìn sang.

Nàng chú ý đến cụm cây trước cửa sổ có chút uể oải. Cửu Vương cũng không phát giác, ánh mắt lướt qua, nhìn về phía nơi xa đình cùng hòn non bộ.

"Quả là một phong cảnh đẹp." Cửu Vương không yên lòng mà khen tán,"Thôi thôi thôi, bố trí phòng cưới, hết thảy để cho Vương phi làm Chủ."

Về phần làm chủ cần có quyền quản gia, Cửu Vương không có đề cập tới, Bạch Mạn cũng không có nói.

Hai người đều mang tâm tư, trầm mặc lại.

Bạch Mạn sống lại một đời, thấy sắc mặt Cửu Vương vào giờ phút này cùng đời trước giống nhau như đúc, liền biết Cửu Vương tiếp theo sẽ dự định nói gì.

Nhìn thấy Cửu Vương ngồi bên cửa sổ, Bạch Mạn vẫn im lặng, cũng không thúc giục.

Lời nói lăn vài vòng trong bụng, Cửu Vương nghĩ đi nghĩ lại, mới chậm rãi nói: "Lần xuất chinh này, bản vương gặp tai họa lớn ở Tây Thùy. Thời điểm bản vương gặp nạn, bản thân bị trọng thương, được một dân nữ cứu. Dân nữ kia, không có phụ mẫu, cô độc bơ vơ trên đời."

Bạch Mạn buông thõng mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Cửu Vương nhận thấy Bạch Mạn nửa ngày không có biểu thị chủ động, mất tự nhiên mà giận tái mặt, nhấn mạnh: "Vương phi, ngươi và ta tuy là người của Thiên gia, nhưng không được vênh váo hung hăng, càng phải có ơn tất báo. Đã được dân nữ cứu, không nên chỉ có bố thí chút tài vật, bản thân càng phải cân nhắc vì ân nhân... "


Hắn dừng một chút, thấy Bạch Mạn từ đầu đến cuối buông thõng mắt, nói tiếp: "Theo ta thấy, Vương phi làm chủ, nạp vị cô nương này nhập phủ đi, cho nàng một đời an nhàn, xem như bản vương báo đáp ân cứu mạng này."

Bạch Mạn cố gắng khống chế biểu lộ trên mặt, thật lâu mới nhịn được không cười lớn trước lời nói cao ngạo của Cửu Vương.

Người khác cứu ngươi một mạng, ngươi lại muốn để người khác làm thiếp, đây chính là cái gọi là báo ân của ngươi sao?

Thèm nhỏ dãi sắc đẹp thì nói thẳng ra, cần gì phải làm bộ làm tịch.

Thật sự là buồn cười, cái gọi là lễ giáo, mặc kệ quý nhân làm chuyện hoang đường đến đâu, mặc kệ nam nhân thèm nhỏ dãi ham mê nữ sắc, nhất cử nhất động lại luôn luôn bắt bẻ nữ nhân không ngớt.

Bất quá chỉ là kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà thôi.

Bạch Mạn nhịn cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt dối trá kia của Cửu Vương, suýt chút nữa khiến hắn cúi đầu. Nàng bình tĩnh tranh thủ thay vị cô nương kia: "Điện hạ đã muốn báo ân, đương nhiên phải nghe theo ý của ân nhân. Vị cô nương kia có nguyện ý nhập phủ?"

Cửu Vương mở miệng nhận lời: "Tất nhiên là nguyện ý. Dân nữ hương dã, một khi bước vào Vương phủ, nàng cao hứng còn không kịp, làm sao mà không nguyện ý được?"

Bạch Mạn cụp mắt xuống, ngữ khí bình tĩnh: "Thần thiếp nghĩ mời cô nương kia nhập phủ một lần."

Ánh mắt Cửu Vương lộ ra vẻ cảnh giác: "Ngươi định làm gì?"

Vẻ châm chọc trong mắt Bạch Mạn càng đậm: "Dựa theo lễ tiết, Vương phủ cần phải tỏ lòng biết ơn với cô nương kia, sau đó mới cầu hôn nàng, như thế mới không tính là vô lễ với ân nhân mình."

Cửu Vương lo lắng mà nhìn chằm chằm vào Bạch Mạn hồi lâu, mới lành lạnh nói: "Thiện. Nếu là ngươi có bất kỳ thủ đoạn nào làm cản trở việc vui này, bản vương khuyên ngươi nên xóa cái tâm tư đó đi."


Bạch Mạn cúi đầu đáp ứng.

Cửu Vương cảm thấy lo lắng, trực tiếp gọi người đi đón, địa điểm được báo cáo là mật viện dưới danh nghĩa của Cửu Vương.

Sắc mặt Bạch Mạn bình tĩnh, giả bộ không biết.

Nếu quả như là ân nhân cứu mạng thật, Cửu Vương vốn nên phải hạ bái, mang theo trọng lễ, tự mình đến nhà bái phỏng.

Mà hình như không phải...

Đêm hôm khuya khoắt, trong thời gian ngắn, tôi tớ dẫn người.

Nếu quả như là ân nhân cứu mạng thật, bởi vì đối phương là một nữ tử, Cửu Vương đối đãi giống như này, quả thực không có ý tôn trọng chút nào. Càng đáng sợ hơn chính là, từ Cửu Vương đến thế nhân, không người nào cảm thấy có gì sai trái.

Tựa hồ một nữ nhân có thể được Cửu Vương chọn trúng, liền là ân tình lớn lao.

Nếu là nàng không muốn thì sao?

Bạch Mạn nắm chén trà nho nhỏ, nhắm mắt lại, thầm nghĩ:

"Lại gặp mặt, Vạn Hoàng hậu. Đời này, ta cho ngươi một cơ hội để lựa chọn."

Cũng không lâu lắm, vị "ân nữ" kia bị Cửu vương an trí tại mật viện liền bị đưa vào trong phủ. Nha hoàn truyền tin tức, Cửu Vương lớn giọng: "Mời nàng tiến đến."

Bước chân rụt rè vòng qua bình phong, Vạn Hoàng hậu trẻ tuổi xuất hiện ở trong phòng, tựa như một đóa hóa thuần khiết, không hiểu thế sự, bình thản hạnh phúc.

Bạch Mạn chậm rãi ngước mắt lên. Ánh nến mơ màng, nửa bên mặt nàng che đậy ở trong tối, con mắt tựa như một đôi vòng xoáy màu đen, lạnh mà yên lặng.


Vạn Tiểu Oanh nhìn thấy, nàng bất an nhìn Cửu Vương như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Cửu Vương nhìn Vạn Tiểu Oanh với vẻ mặt ôn hòa. Vạn Tiểu Oanh đột nhiên đỏ mặt, lại nhìn Bạch Mạn.

Hai người đối mặt.

Đời trước quyền lực của phế hậu được người này tiếp nhận.

Kiếp trước là kẻ địch, bánh răng của vận mệnh từ từ ăn khớp với nhau, và một lần nữa leo lên con đường núi với những con đường bị xẻ dọc.

Bạch Mạn nhìn xem nàng, kiếp trước cách xa xôi kiếp này, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Những gì nàng nhìn thấy chính là thiếu nữ không hiểu thế sự, cũng là ngày sau trở nên vinh hoa phú quý. Cũng tựa như nàng lúc bây giờ sống an nhàn, cũng là ngày sau bị Độc Cô Viêm đẩy ra, làm bia đỡ của hoàng quyền phản kháng thế gia.

Hoàng quyền phản kháng thế gia dùng thế lực bắt ép, nam nhân trên triều đình tranh quyền đoạt thế, lại muốn đặt sự đau khổ lên đầu nữ nhân.

Thế gia đẩy Bạch Mạn ra làm Hoàng hậu, Độc Cô Viêm liền dành mọi sủng ái với Vạn Trắc phi, người không có gia thế. Độc Cô Viêm có thể nghiền nát Bạch Mạn, thế gia tất nhiên cũng có thể công kích Vạn Tiểu Oanh.

Hoàng quyền cùng thế gia đấu tranh kịch liệt, nữ nhân vô tội lại làm bia ngắm. Trận đấu tranh này hiển nhiên người thua cuộc lại là nữ nhân.

Vẻ mặt Bạch Mạn phức tạp.

"Các ngươi nói chuyện đi." Cửu Vương đứng dậy né tránh, trước khi đi ra khỏi cửa phòng, lại quay đầu ôn nhu dặn dò Vạn Tiểu Oanh, "Đừng lo lắng, ta sẽ ở ngoài cửa."

Vạn Tiểu Oanh đỏ mặt, cắn môi liếc nhìn Cửu Vương, mỉm cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy tình ý.

Sau khi lui về sau, Bạch Mạn nhìn Vạn Tiểu Oanh, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ngươi có nguyện gả cho Cửu Vương làm Trắc phi không?"

Bình Luận (0)
Comment