Cổng vào thư phòng.
Cung Nam cùng với mấy vị trưởng lão thế gia, và những người trong tộc chặn ở trước cửa thư phòng, tuyên bố có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, phải lập tức đến gặp Thái hậu.
Thân phận của đám người này tôn quý, thị vệ không dám ngăn cản, còn có thị vệ có quan hệ thân thích với thế gia thông đồng với đám người này. Bọn hắn tiến quân thần tốc, ngăn ở trước cổng vào thư phòng, không ai dám động đến bọn hắn.
Nhất là, theo luật của triều đại này, Cung Nam đã không còn giữ chức quan, vốn không có thể yết kiến. Nhưng uy nghi của thế gia lớn, Cung Nam dựa vào cái này, mười phần thuận lợi ra vào trong cung.
Cái này làm tăng sự ngạo mạn của những người trong thế gia, vì thế bọn hắn cũng xem thường Bạch Mạn.
"Ngươi ngay cả cung đình của mình cũng không quản lý tốt, nhưng ngươi chỉ là một người bình thường mà thôi." Có người khinh thường nói.
Cung Nam nghe vậy, cười không nói.
Tiểu Hoàng đế từ dưới hành lang chạy tới, bóng đen kéo dài phía sau. Mấy tên thái giám đuổi theo: "Hoàng thượng, ngài vừa mới chạy đi đâu? Nô tài sợ hãi!"
Tiểu Hoàng đế chạy đến trước mặt của đám người liên can, thở hổn thở hển, chỉ vào cửa thư phòng đã đóng chặt, nói: "Mẫu hậu không ở nơi này."
Một người trong tộc cao giọng kêu la: "Thái hậu không ở trên thư phòng, lại có thể ở đâu?"
Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm cũng không biết. Nếu là chư vị đại nhân có chuyện cấp bách, vậy chúng ta phân phó cung nữ đi tìm."
Nói xong, hắn chỉ vào cung nữ ở bên cạnh mình mà nói: "Ngươi đi tìm Thái hậu."
Cung nữ kia đã vốn bị mua chuộc từ lâu, hiểu được tình thế, xoay người đi về phía cung điện bỏ hoang.
Cung Nam nói: "Nếu xảy ra chuyện gì đáng nghi, chúng ta đi xem xem"
Hắn nói xong, ra hiệu rời đi.
Có người thấp thỏm nói: "Mọi chuyện khó tránh khỏi có chút quá mức thuận lợi."
Cung Nam cười nhạo: "Chỉ là một nữ nhân có vận khí tốt, một kẻ cướp nước! Hoàng thượng có kế sách lớn, giờ phút này hiển nhiên Tống Chiêu đã thành công. Đợi chút nữa tống nàng ta vào Hoàng Lăng tuẫn táng cho Độc Cô Viêm."
(*) Tuẫn táng: là việc chôn người sống cùng với người chết, tin rằng điều này sẽ đảm bảo người chết có người bầu bạn và chăm sóc ở thế giới bên kia. Thường thì nghi thức này chỉ áp dụng cho tầng lớp đặc biệt như vua chúa, quý tộc và hầu cận của họ.
Tống Chiêu, hắn chính là tay ăn chơi của thế gia được đưa vào cung để vu oan cho Bạch Mạn dâm loạn cung đình.
"Hôm nay, chúng ta nhất định phải hạ nhục nữ nhân độc ác đó."
"Nhất định phải dạy cho nàng ta biết cương thường đạo lý là gì!"
Nhìn thấy Cung Nam đứng dậy, đám người cũng đứng dậy đi về phía cung nữ.
Chỉ là còn chưa đi mấy bước, đám người chợt nghe, có âm thanh đồ vật bị ném xuống đất.
Toàn thân của Cung Nam chấn động, một dự cảm chẳng lành sinh ra trong lòng của hắn.
Phía sau lưng.
Phương hướng vào thư phòng.
Còn chưa để hắn quay đầu.
"Tể tướng!" Sau lưng truyền đến tiếng kêu khóc của người trong tộc, "Tể tướng!"
Cung Nam đè nén một tia khó chịu trong lòng, quát lớn: "Đây là thư phòng! Ngươi gọi bậy cái gì?"
Người kia chỉ vào một bóng đen tròn trịa, kêu lên: "Tể tướng, nhìn xem!"
Đám người quay đầu lại.
Rơi vào tầm mắt của đám người, không khí trở chết chóc và yên tĩnh.
Chủ nhân của cái đầu, chính là tên thế gia phó.ng đãng được đưa vào cung, Tống Chiêu.
Cạch!
Lại là một tiếng khác.
Đám người run lên.
Đột nhiên cửa thư phòng bị từ bên trong mở ra, Bạch Mạn mặc áo bào màu vàng sáng, tay áo dài đứng ở trong cửa.
Ánh sáng mờ mờ
Mặt của nàng cũng đắm chìm trong u ám.
"Chư vị đại nhân, các ngươi tìm ta cần làm chuyện gì?" Nàng nhẹ giọng hỏi. Đôi mắt đen láy của nàng trợn ngược nhìn vào tiểu Hoàng đế xanh xao run rẩy cách đó không xa, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng thượng, ngài đang tìm ai gia sao?"
Bỗng nhiên tiểu Hoàng đế rút ra bội kiếm bên người, chém một cái về phía cổ của Cung Nam.
Cung Nam theo bản năng né tránh, kiếm đâm vào vai của hắn, bỗng nhiên đau nhức dữ dội, Cung Nam loạng choạng, máu nóng lập tức thấm ướt miếng vải trên vai.
Cung Nam nhịn đau rút ra bội kiếm của tiểu Hoàng đế, ném xuống đất.
Tiểu Hoàng đế thấy bội kiếm bị đoạt, hai mắt trợn tròn, quyết đoán rất nhanh, quỳ bịch xuống đất, quỳ gối đi vài bước, hai tay nắm lấy vạt áo của Bạch Mạn.
"Mẫu hậu! Là lão tặc Cung Nam! Là hắn dụ dỗ nhi thần! Nhi thần cũng không liên quan với đám tặc này!" Tiểu Hoàng đế cao giọng khóc ròng nói, "Mẫu hậu minh giám! Nhi thần một lòng tận hiếu với mẫu hậu, chỉ là bị lão tặc này lợi dụng!"
Đám người bị cái biến cố này làm cho ngây người, sững sờ tại chỗ.
Tiểu Hoàng đế chỉ vào đám người: "Mẫu hậu! Nhi thần có thể làm chứng, những nghịch tặc này đều muốn truy lùng ngài nhưng nhi thần không có đáp ứng bọn hắn."
Đám người vội vàng không kịp chuẩn bị, lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
Bạch Mạn cười cười, ngăn tiểu Hoàng đế lại, lập tức không vội cũng không chậm mà nói: "Hoàng đế có tâm hiếu với ai gia, đương nhiên ai gia biết."
Dù sao tiểu Hoàng đế vẫn là một đứa trẻ, hai mắt của hắn trợn ngược, nhìn bốn phía rồi ngậm miệng lại.
Bạch Mạn vung tay áo: "Chư vị đại nhân, các ngươi nhìn thấy ai gia hình như không cao hứng?"
Nàng lại nhìn sang một bên, cười như không cười: "Tống lão đại nhân?"
Tống lão đại nhân chính là tổ phụ của tay ăn chơi của thế gia Tống Chiêu kia. Hiện tại đầu của Tống Chiêu nằm trên mặt đất, hắn tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Bên ngoài thư phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Cung Nam nhìn chằm chằm khung cảnh hỗn loạn trước mắt. Giữa những đôi chân chạy tới chạy lui, cái đầu của Tống Chiêu đang lặng lẽ nằm trên mặt đất, nhìn Cung Nam bằng một đôi mắt không nhắm lại.
Một cơn ớn lạnh bò lên bắp chân của hắn.
"Cung Nam." Bạch Mạn nhẹ giọng nói, "Ngươi đang tìm ai? Ngươi cảm giác ta sẽ ở đâu?"
Âm thanh không lớn, giống như sấm nổ bên tai Cung Nam.
Cung Nam nói không ra lời, Bạch Mạn giống như cười mà không phải cười: "Ngươi đoán xem, Tống Chiêu tới đây làm cái gì?"
Cung Nam bình tĩnh lại. Chuyện này hắn cực kỳ cẩn thận, không để lại bất kỳ chứng cứ gì, cho dù Bạch Mạn biết là hắn làm, cũng không có cách nào để buộc tội hắn.
Dù sao hắn cũng là thế gia!
Cung Nam nghĩ đến chỗ này, đứng thẳng người lên, tận lực chọc giận Bạch Mạn: "Ta phải hỏi Thái hậu về quan hệ giữa Tống Chiêu và ngài."
Ai ngờ, Bạch Mạn cũng không vội chứng minh trong sạch.
Căn bản Bạch Mạn không có ý định chứng minh mình.
Nàng khẽ cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy tình thế này thật thú vị.
Xem ở trong mắt của Cung Nam, chính là khiêu khích trắng trợn.
"Ngươi hỏi ta sao?" Bạch Mạn nhẹ giọng nói, "Ta cũng có cái muốn hỏi ngươi. Vì sao ngươi một hai nhất định phải cản trở ai gia mở khoa lấy sĩ?"
Thái độ của Bạch Mạn kiên quyết như thế, trong lòng của Cung Nam sinh ra một dự cảm không tốt, bỗng dưng toàn thân của hắn phát lạnh.
Không có khả năng.
Hắn cưỡng ép kiềm chế suy nghĩ của mình.
Bạch Mạn tới gần, hung hăng nói bằng giọng chỉ có hai người bọn họ nghe được: "Ai gia lo lắng không tìm được lý do đối phó với ngươi, cho nên ngươi tự mình phái bọn hắn tới cửa. Ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao? Cho rằng cái gọi là trinh tiết sẽ bị các ngươi chế giễu sao? Ngươi nhìn ai gia giống như quan tâm đến không? Đoán xem ai gia ỷ lại vào cái gì ở phía sau?"
Là cái gì?
Châu Dung đã chết. Chẳng lẽ quân Châu gia còn có thể tiếp tục trung thành với Bạch Mạn sao?
Ánh mắt của Cung Nam tách ra, đối mặt với Bạch Mạn: "Thái hậu, thiên đạo tự có quy củ, ngài muốn để đám dân quê vào triều đình, tẫn kê ti thần* giống như ngài ở hiện tại làm trái với cương thường hay sao? Trừ phi Cung Nam ta chết, ta sẽ không để ngài gây họa cho giang sơn này!"
(*) Tẫn kê ti thần (牝鸡司晨): nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.
Hai người hoàn toàn mâu thuẫn. Bạch Mạn không tranh cãi với hắn, lạnh lùng nói: "Ai gia cũng muốn xem một chút."
Cung Nam cười lạnh: "Nhìn xem, thế gian này có thể bao dung được ngươi sao?"
Hai người gắt gao trừng mắt với đối phương.
Lối đi cung điện bên ngoài thư phòng rất hẹp. Không hiểu sao, lối đi chật hẹp này lại khiến Cung Nam cảm thấy ngột ngạt.
Hắn nhìn đi chỗ khác trước.
Bạch Mạn chậm chậm, nhu hòa nói: "Cung nam, ngươi tốt nhất nên sớm ngừng mộng đi."
Cung Nam im lặng. Hắn nhìn thấy phía sau Bạch Mạn, bên trong thư phòng lộ ra một đường hẹp bầu trời màu xanh, giống như một lồng giam đang ôm lấy cổ của hắn.
Gió lạnh thổi vào, lo lắng trong lòng của hắn vẫn chưa tan đi hết.
Một cơn ớn lạnh dâng lên từ phía sau lưng. Bên trong thư phòng tối tăm, có một nữ nhân chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Bạch Mạn. Cung trang hoa lệ phác hoạ ra thân hình thon dài, mép váy bay múa bên trong gió lạnh.
Đôi mắt của Cung Nam mở rộng không thể nào át chế: "Ngươi, ngươi là... "
Trong lời nói của nữ nhân kia mang theo mùi giấm, ngữ điệu lại bình thản: "Từ trước đến nay bên cạnh Thái hậu chỉ có một nô tỳ duy nhất. Cung đại nhân tiến hiến nam sủng cho Thái hậu, nô tỳ vốn là ghen tỵ, bây giờ giấm đã lên đến mức hung ác, xem Cung đại nhân như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhanh chóng loại bỏ nó ra khỏi mình."
Nói xong, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Cung Nam còn chưa kịp kêu lên "Châu Dung", đầu của hắn đã rơi xuống đất.
Giống hệt như cái chết của Tống Chiêu.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Đao trong tay của Châu Dung còn đang nhỏ máu. Nàng thản nhiên đá văng đầu của Cung Nam ra, lau đao dính đầy máu tươi lên trên cung trang diễm lệ, quay đầu nhìn về phía Bạch Mạn, chậm chạp lộ ra một nụ cười mỹ miều:
"Thái hậu, ngài dự định phạt nô tỳ như thế nào đây?"
Cung Nam bị giết ngay tại chỗ, đám người còn lại đã mềm nhũn cả hai chân, lộn xộn té quỵ dưới đất. Chỉ có Tống lão đại nhân vừa tức giận đến bất tỉnh, mơ hồ tỉnh lại, khàn giọng hét lên: "Lấy hạ phạm thượng! Cung nhân bên người của Thái hậu, vậy mà giết đại nhân của thế gia! Trượng đánh chết! Trượng đánh chết!"
Không ai dám lên tiếng.
Con mắt đục ngầu của Tống lão đại nhân gian nan chuyển động mấy lần, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Lúc nhận biết rõ tình hình, sắc mặt của hắn tím xanh, nhắm mắt lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Vẫn là hoàn toàn tĩnh mịch.
"Các ngươi muốn trượng đánh chết ai?" Bạch Mạn mỉm cười, kéo tay của Châu Dung, nhẹ nhàng chậm rãi nhìn về phía đám người, "Tống đại nhân, Vương Đại nhân, Trương đại nhân... Các ngươi muốn nói gì?"
Mắt của gió đảo đi qua, mỗi người đều cúi đầu xuống.
Châu Dung còn sống!
Châu Dung chính là sát thần! Nàng đang giở trò gì?
Bây giờ Châu Dung còn sống, hiển nhiên cũng đứng về phía nữ nhân độc ác kia, chẳng phải là...
Quân Châu gia vẫn một mực quay chung quanh bên cạnh nữ nhân này y như cũ!
Bọn hắn không có cơ hội!
Có người quỳ trên mặt đất, khóc ròng ròng: "Thái hậu, thần cái gì cũng không biết, thần là bị Cung Nam lừa!"
Đầu của Cung Nam còn rơi trên mặt đất, máu dần dần thấm xuống đất.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đầu của Cung Nam, trong miệng không ngừng mắng chửi: "Nghịch tặc!"
Khóe môi của Bạch Mạn lộ ra một điểm cười trào phúng.
Tất cả mọi người liên tiếp lên tiếng cầu xin tha. Bạch Mạn ôn hòa nói: "Cung đại nhân tiến hiến nam sủng Tống Chiêu, cử chỉ không biết xấu hổ, hành động thiếu tôn trọng. Cung nhân sốt ruột nên ra sức bảo vệ ta, vô tình ngộ sát Cung đại nhân, Cung đại nhân cứu chữa không kịp, chết bệnh."
Nàng chỉ bằng vài câu là đã có thể giải quyết vấn đề. Người ở phía dưới không khỏi run lẩy bẩy, cũng không dám thở.
Bạch Mạn còn nói: "Theo ai gia nhìn, mặc dù cung nhân có lỗi, nhưng cung đại nhân sai càng nhiều. Cung đại nhân đã chết bệnh, niệm tình có khổ lao nhiều năm, miễn truy cứu tội thí quân, chỉ tước công danh. Ba đời của Cung thị không được vào triều làm quan. Về phần cung nhân này... "
Nàng quay sang Châu Dung, nhẹ nhàng nói, "Phạt mười roi để răn đe, ai gia tự mình hành hình."
Ba đời không thể vào làm quan?
Chẳng khác gì tận diệt Cung gia!
"Thật quá đáng!" Có người ngã xuống, quỳ trên mặt đất, cay đắng kêu lên: "Cung nhân nào? Đó là Châu... Ưm!"
Miệng của hắn bị những người xung quanh bịt lại.
Người đều là chọn lợi tránh hại: "Tạ Thái hậu!"
Bạch Mạn mỉm cười. Nàng cơ hồ có thể đoán được kết cục sụp đổ của những tên thế gia đi theo Cung Nam: "Chư vị đại nhân, các ngươi còn muốn xem ai gia hành hình sao?"
Đám người lắc đầu liên tục. Bạch Mạn hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo: "Vậy các ngươi lui về đi!"
Tất cả đều rút lui.
Thế gia đối đầu với Bạch Mạn, thua thảm bại
Từ đó, cuộc tranh giành vị trí chí cao vô thượng kia đã được giải quyết, cũng không ai dám ngấp nghé long ỷ kia nữa.