Trong lòng Bạch Mạn run rẩy. Hai mắt nàng bởi vì kinh ngạc mà mở to, ánh mắt phức tạp.
"Ở lại cùng với ta, Bạch Mạn." Châu Dung trầm giọng hứa hẹn, "Hãy cho ta một cơ hội, để cho ta chia sẻ vinh quang cùng quyền thế với ngươi. Tất cả những gì ta có đều sẽ là một nửa của ngươi."
Nàng ôm lấy người kia: "Ta cầu xin ngươi."
Bạch Mạn nắm chặt lệnh bài trong tay, ngón tay dò tìm chữ "Châu" trên đó, mép sắt lạnh lẽo trong lòng bàn tay khiến nàng có cảm giác an tâm.
Sự cám dỗ to lớn, vô song.
Chỉ cần nàng đáp ứng Châu Dung, nàng sẽ được nàng ấy bảo hộ cả đời.
Nàng muốn khống chế Châu Dung, chứ không phải muốn Châu Dung bảo hộ mình.
Nàng không muốn phụ thuộc vào ai cả.
Sắc mặt Bạch Mạn âm trầm nhìn sang Châu Dung: "Nhưng, nếu như ngươi khi dễ ta thì sao?"
Chỉ cần Châu Dung quyết tâm tranh giành vị trí kia cùng mình, quân Châu gia đương nhiên đi theo Châu Dung. Nghĩ đến việc dựa vào quân phù để xúi giục quân Châu gia, không khác gì là một ý nghĩ viễn vông.
Nàng cùng Châu Dung, đến ngày đó, sớm muộn cũng đối đầu nhau vì cái vị trí đó.
"Vậy ngươi giết ta là được." Châu Dung siết chặt tay Bạch Mạn, trong tay nàng còn đang nắm khối lệnh bài kia, "Không ai có thể khi dễ ngươi, ngay cả chính ta cũng không thể."
Châu Dung quá tùy tiện với việc giết chóc.
Sự kiên nhẫn của Bạch Mạn cuối cùng đã đến giới hạn.
Nàng vươn tay, đột nhiên nắm lấy tóc của Châu Dung.
Châu Dung không kịp phòng bị, Bạch Mạn đã kéo tóc nàng, cúi đầu xuống. Bạch Mạn đến gần Châu Dung, trán nàng ấy gần với Châu Dung, mũi nàng áp sát vào chiếc mũi cao của Châu Dung, hai đôi mắt gần như chạm vào nhau.
Bạch Mạn nhìn Châu Dung: "Châu Dung! Giết người không phải lúc nào cũng có thể giải quyết vấn đề!"
"Chẳng lẽ ngươi có thể giết hết người trong thiên hạ sao?"
Ánh mắt Châu Dung tối tăm lạnh lùng, nhìn Bạch Mạn.
"Giết hết người trong thiên hạ, có cái gì mà không thể?" Vẻ mặt Châu Dung thờ ơ, "Thiên hạ phụ ngươi, ta liền giết sạch tất cả người trong thiên hạ này! Để thiên hạ này như máu chảy thành sông, thì sao nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ có cảm giác tội lỗi với những điều này sao? Hay là nói, ta là người tốt trong lòng ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm đ ến những gì người khác nói về ta sao?"
Đời trước, sau khi Bạch Mạn chết, Châu Dung không có cách nào kiểm soát được dã thú trong người mình. Nàng là Nhiếp Chính Vương tàn bạo, các bậc đi trên cung điện đều rỉ máu cho dù lau như thế nào cũng không sạch. Nàng sống trong nỗi ám ảnh của mình, không cách nào thoát ra được, cuối cùng lựa chọn đi theo hướng hủy diệt thiên hạ.
"Lời đồn đều là thật." Châu Dung ôn tồn nói, "Thủ đoạn hèn hạ, bạo ngược thị sát, ta chính là người như thế. Ngươi muốn thay đổi con người của ta? Làm sao để thay đổi ta? Bạch Mạn, ngươi biết ta đã từng trải qua cái gì không? Nếu như ta không giết người, ngược lại chính là người giết ta! Ta không có cách nào trở thành một người tốt."
Bạch Mạn trầm mặc.
Nàng nhớ tới, Châu gia bởi vì quỷ kế của Hoàng đế mà cả nhà đều là trung thần. Châu Dung vẫn chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu, một mình tiến về Tây Thùy, dựa vào việc sát ngăn sát, mang theo thi thể người nhà trở về.
Châu Dung nhìn nàng: "Ngươi hối hận rồi đúng không?"
"Cho dù có hối hận, ta cũng không thể để ngươi đi." Châu Dung lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi không tình nguyện, nhưng ta sẽ không để ngươi rời đi."
Ánh mắt Châu Dung mơ hồ nhìn về phía đồ vật trang bị trên trần nhà. Chỉ cần nàng kích hoạt trang bị này, Bạch Mạn sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa.
"Ngươi sẽ không bao giờ vui vẻ nếu như ngươi cứ như vậy mãi." Bạch Mạn thở dài một hơi.
"Ta chưa từng mong muốn mình phải vui vẻ." Châu Dung nhắm mắt lại, "Cho dù có bị hủy diệt cũng không sao cả."
Lời còn chưa dứt, Bạch Mạn đã cắn mạnh vào môi Châu Dung.
Sau cơn đau nhức nhối, Châu Dung nếm được vị máu trong miệng.
"Tỉnh táo lại rồi sao?" Bạch Mạn ngước mắt nhìn người kia, "Có phải đây là hương vị ngươi thích?"
Máu chảy xuống khóe môi nàng, để lại một vết đỏ dài trên cằm. Bạch Mạn đưa đầu lưỡi ra li3m một cái, sau đó giơ ngón tay lên.
Ánh mắt Châu Dung đảo quanh cằm nhọn của Bạch Mạn.
Bạch Mạn không có lấy đà, ánh mắt sắc bén: "Có cảm giác như giết người phải không? Có thỏa mãn ác ý trong lòng không? Toàn thân kêu gào muốn giết phải không? Biện pháp răn đe đơn giản nhất, hiệu quả nhất chính là mối đe dọa tàn bạo và hiệu quả nhất đúng chứ?"
"Mở mắt ra nhìn xem! Châu Dung!" Bạch Mạn quát nhẹ, "Ngươi đang sợ cái gì? Ngươi đã không còn là đứa trẻ mười tuổi lao tới Tây Thùy để cứu vớt người nhà! Nếu như ngươi đủ mạnh mẽ, sẽ không còn người nào dám coi thường ngươi, ngươi không cần phải giết người để chứng minh bản thân mình. Ngươi không cần!"
Lần đầu tiên trong đời có người dám trực tiếp mắng Châu Dung như vậy.
Khuôn mặt của nàng bởi vì kinh ngạc, mà có vẻ hơi mờ mịt.
Trong tay Bạch Mạn vẫn nắm lấy mái tóc dài của Châu Dung, dùng sức, mái tóc đen lành lạnh của Châu Dung bị nàng kéo căng ra như tơ lụa mềm mại. Trên mặt Châu Dung hiếm khi lộ ra vẻ chật vật, có chút ngượng ngùng tránh ánh mắt của Bạch Mạn.
"Mau nhìn ta." Bạch Mạn bình tĩnh nói.
Lông mi chậm rãi nhấc lên, đôi mắt phượng chạm vào đôi mắt của Bạch Mạn như muốn đốt cháy tất cả.
"Bọn hắn đều đã chết rồi, Châu Dung." Bạch Mạn nhẹ nhàng nói, "Bọn hắn đã chết, nhưng ngươi vẫn phải sống. Không chỉ sống sót, mà ngươi còn trở nên mạnh mẽ hơn. Châu Dung, ngươi đã có thực lực cường đại! Vì không tin vào sức mạnh của chính mình nên ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi số phận giết người."
Lông mi Châu Dung rung động.
Bạch Mạn đã biết Châu Dung qua hai đời, mỗi lời nàng nói đều xuất phát từ tận đáy lòng mình.
"Ngươi nhất định phải tỉnh lại." Nàng nói từng chút một, "Ngươi đã không còn là một đứa trẻ dựa vào việc giết chóc để trấn áp kẻ thù. Ngươi đã trưởng thành rồi kia mà. Châu Dung, chúng ta không thể thay đổi được bi kịch của số phận, cho dù là bất hạnh của ngươi, hay là bất hạnh của ta, giết người đều không thể giải quyết được vấn đề.
Thế giới đổi thay, thời huy hoàng của thế gia không thể kéo dài được trăm năm, sẽ sớm tan biến trong cát bụi của thời đại.
Sự suy tàn của Bạch gia là điều không thể tránh khỏi, Bạch Mạn cuối cùng cũng sẽ chấp nhận số phận bị lật đổ.
"Không có khả năng là khó giải!... Bọn hắn khi dễ ngươi." Châu Dung cao giọng nói.
"Không ai khi dễ ta." Bạch Mạn trả lại quân phù cho Châu Dung.
Châu Dung nhìn Bạch Mạn, bi thương này nào có ai thấu được?
Nàng buông tay ra.
Làm một nữ nhân, cho dù nàng bị gia tộc bồi dưỡng dựa theo tiêu chuẩn của một Hoàng hậu, hay là nàng xuất giá làm Cửu Vương phi, vận mệnh của nàng vẫn luôn nằm trong tay của người khác.
Thế gia suy vong. Bất kể là gả cho ai, mượn nhờ vinh quang của ai, Bạch gia nhất định suy tàn sau cái chết của Bạch Mạn, nàng chắc chắn sẽ mất đi sự hữu dụng, sống chết của nàng đều phụ thuộc vào suy nghĩ của người khác.
Bạch Mạn đã chịu đủ rồi.
Nàng chịu đủ mọi loại lừa gạt, toàn thiên hạ đều lấy nàng ra làm trò đùa. Nàng muốn thay đổi thiên hạ này.
Muốn quyền lực, chứ không muốn nhận sự thương hại từ người khác.
Mục tiêu của nàng cho tới bây giờ đều không phải là giết người, mà chính là ngồi lên cái vị trí kia. Nàng không cần Châu Dung bảo hộ để không bị ai khi dễ, nàng chỉ muốn ngồi lên cái vị trí kia, thiên hạ này sẽ không một ai dám khi dễ nàng.
Nàng không có năng lực dẫn quân, cũng không có khả năng tự mình mang quân. Muốn đảm bảo được vị trí đó, nàng nhất định phải để Châu Dung tận tụy với mình, giúp nàng dẫn quân.
Thứ nàng muốn không phải là quân phù để điều hành một đội quân, nàng muốn một vị tướng quân và một đội quân hoàn toàn trung thành với nàng.
Nàng muốn chính là trái tim và lòng trung thành của Châu Dung.
Bạch Mạn quay lưng về phía Châu Dung, sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Châu Dung thử đem quân phù nhét về lại tay nàng, nhưng lại bị nàng đẩy ra.
"Hoàng thượng đang nhìn chằm chằm ngươi, tình cảnh hiện tại của ngươi rất nguy hiểm." Bạch Mạn cố gắng kiềm chế giọng điệu, bình tĩnh nói: "Đây là vật cứu mạng của ngươi, ta không thể nhận được."
Châu Dung ôm chặt nàng vào lòng, cằm tựa vào đầu Bạch Mạn.
Nàng thở dài: "Ngươi nói đúng. Ta không còn là nữ hài nhi không tìm được chỗ dựa nữa. Ta đã đủ mạnh mẽ, không cần phải chọn cách giết chóc để răn đe người khác."
Đây chính là đạo lý mà kiếp trước đến khi chết đi nàng mãi vẫn không hiểu được.
Có lẽ, đời này, nàng có cơ hội để làm lại từ đầu.
Ở bên ngoài bình phong, bốn vị công tử trò chuyện rất vui vẻ. Bọn hắn không biết điều gì đang diễn ra đằng sau tấm bình phong mỏng như tấm màn che, cũng như các nàng không biết hoàn cảnh của mình.
Châu Dung lấy ra bài bạch ngọc, treo lên thắt lưng của Bạch Mạn.
"Ngươi không lấy quân phù, vậy thì hãy giữ lấy bài bạch ngọc của ta đi." Động tác của nàng nhu hòa, trân trọng đối với Bạch Mạn, "Cái bài bạch ngọc này, có thể triệu tập mười tên ám vệ, sẽ bảo hộ an toàn của ngươi."
"Hoàn toàn thuộc về ta sao?" Bạch Mạn phiền muộn hỏi, "Cho dù cuối cùng nếu có một ngày ngươi rời bỏ ta, bọn hắn cũng thuộc về ta sao?"
"Dĩ nhiên luôn thuộc về ngươi." Châu Dung ôm nàng thật chặt, "Hãy cho ta một cơ hội, ta sẽ không rời bỏ ngươi, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Ta làm sao mới có thể làm cho ngươi tin tưởng? Hãy nói với ta được không?"
Mỗi khi Châu Dung ôm nàng, hương thơm nồng nàn xộc vào mũi nàng. Mùi hương đặc biệt này khiến lý trí của Bạch Mạn nhanh chóng bị đá bay đi, trên mặt nàng hiện lên vẻ do dự.
Trái tim nàng không thể kiểm soát được mà tiến lại gần người kia hơn.
"Đáp ứng nàng, để nàng lâm vào ảo giác tình yêu này với ngươi, để nàng rơi xuống càng sâu càng tốt." Trong đầu phát ra một âm thanh làm Bạch Mạn bị mê hoặc, "Ngươi bất quá dùng một chút chiêu trò của tình yêu, dùng ngọn lửa tình đốt cháy lý trí của nàng... Các ngươi đều là người sống hai đời, Châu Dung không phải là người tốt, chẳng lẽ ngươi chính là người tốt sao? Ngươi đến tột cùng đang chần chờ cái gì?"
Đó là âm thanh của chính nàng.
Lại một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ trong lòng Bạch Mạn.
"Nhưng mà ta sợ hãi." Giọng nói nhỏ rụt rè và ngập ngừng, "Ngọn lửa này cũng thiêu rụi luôn cả chính ta. Ta không dám đáp ứng nàng, bởi vì ta sẽ yêu nàng mất. Ta có thể sống hai mặt, nhưng đối mặt với tình yêu, ta lại không có bản lĩnh làm những chuyện như vậy."
Lý trí của Bạch Mạn đang dần tiêu tan, vẻ mặt từ cương quyết chuyển sang bối rối. Nàng mở miệng nhỏ giọng nói: "Châu Dung, kỳ thực ta... "
Đúng lúc này, ngoài bình phong bốn vị công tử đều bật cười, át đi tiếng nói của Bạch Mạn.
Châu Dung không nghe thấy, liền nghiêng người lắng nghe. Đôi môi mềm mại của Bạch Mạn chạm vào tai nàng.