Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 70

Đột nhiên Châu Dung cảm thấy máu trong cơ thể dồn lên đ ỉnh đầu, hai mắt chợt sáng lên, hỏi Bạch Mạn: "Ngươi cùng Cửu Vương... "

Bạch Mạn lãnh đạm nói: "Hắn là phu quân của ta, ta là Vương phi của hắn."

Châu Dung vội vàng nói: "Ý của ta không phải vậy, ý của ta là ngươi đối với hắn... "

Xa xa, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, Bạch Mạn nhảy vào trong xe, cùng chen một chỗ với Châu Dung.

Mùi máu tanh nồng đậm xộc vào xoang mũi của Châu Dung, Bạch Mạn đưa tay che mũi của Châu Dung lại.

"Đừng ngửi." Bạch Mạn cố ý giữ thanh âm lãnh đạm.

Châu Dung vốn dĩ có chút đau đầu, Bạch Mạn vừa nói ra lời này, vậy mà như kỳ tích, vẻ lo lắng trước mắt được hạ xuống, nàng dần dần tỉnh táo trở lại.

"Vết máu bên ngoài còn chưa xử lý xong." Châu Dung nhịn không được nói: "Bọn họ chỉ cần rẽ một góc là có thể nhìn thấy... "

"Nhìn thấy liền thấy."

Khuôn mặt trái xoan của Bạch Mạn đầy máu, chỉ có một đôi mắt đen toát ra vẻ chẳng hề để ý, hơi thở điên cuồng.

Đột nhiên đáy lòng của Bạch Mạn dâng lên một cỗ chán ghét cùng xúc động, sau khi giết người và sự k1ch thích nội tiết tố mạnh mẽ lắng xuống, nàng lâm vào một loại cảm giác nhàm chán cùng chán ghét.

Bạch Mạn bắt đầu hiểu được mong muốn giết người của Châu Dung. Loại thú vui kiểm soát vận mệnh của người khác, loại thú vui tước đoạt mạng sống của người khác, sự cám dỗ của quyền thế... Không có tình yêu nào có thể so sánh được.

Nàng muốn kiểm soát vận mệnh của người khác. Vận mệnh của nàng sẽ không bao giờ nằm trong tay của người khác nữa.

Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ đừng để người trong thiên hạ phụ ta.


"Nhìn thấy, cùng lắm thì cùng chết."

"Cùng chết?"

"Có bản lĩnh thì giết ta. Không có thì bị ta giết." Giọng của Bạch Mạn bởi vì điên cuồng mà run rẩy, "Ta không sợ chết."

"Ngươi thật đúng là một kẻ điên." Châu Dung thì thào nói, "Điên cuồng triệt đầu triệt đuôi."

Hai người đem vận mệnh đặt bên trên vết máu ở trên đất, giao phó vận mệnh cho ông trời. Tiếng vó ngựa tới gần, tim của hai người đập loạn xạ, trong bóng tối vô cùng rõ ràng.

Châu Dung cười trước, sau đó Bạch Mạn cũng cười theo. Hai người không nhịn được mà cười đến mức rơi nước mắt.

"Ván cờ này lớn." Hai tay của Châu Dung ôm lấy khuôn mặt đầy máu của Bạch Mạn, "Thật hưng phấn."

"Cược điền trang, tiền tài, gia sản, đều không k1ch thích." Bạch Mạn nói, "K1ch thích chính là cược mạng sống của mình."

Cho dù là Bạch Mạn đánh cắp ngọc ấn hay Châu Dung tiến hành đảo chính, đó thực chất là một ván cờ lớn trong cuộc đời. Trên bàn cờ của vận mệnh, mọi người đều tr@n trụi, chờ đợi nước đi của ông trời.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, các nàng nắm chặt tay nhau. Tiếng vó ngựa chợt rẽ vào một góc rồi biến mất.

Bạch Mạn thở phào nhẹ nhõm, dựa vào thành xe ngựa. Tim của nàng vẫn còn đập mạnh, nhắc nhở nàng rằng hai người vừa cùng nhau trải qua một cuộc thoát chết cận kề.

Châu Dung cũng là như thế.

Hai người bình tĩnh lại một lúc, Châu Dung mới nhớ ra quân phù bạch ngọc mà mình đã đưa cho Bạch Mạn.

Quân phù bạch ngọc vỡ, bên trong là ống lửa. Sau khi nó được thắp sáng, sẽ gọi được người của quân Châu gia đến trong thời gian sớm nhất.


Vì sao Bạch Mạn không sử dụng quân phù này vào thời khắc mấu chốt?

Châu Dung liếc mắt nhìn bên hông của Bạch Mạn.

Nơi đó, trống rỗng.

Lòng của Châu Dung bỗng nhiên chìm xuống dưới.

"Quân phù của ta đưa cho ngươi đâu?"

"Vứt rồi." Bạch Mạn nhìn về phía sau Châu Dung, thản nhiên nói.

"Vứt rồi?!"

"Ừ." Bạch Mạn cố ý khiêu khích Châu Dung, "Làm sao, đây là đồ mà ngươi cho ta, ta muốn tùy ý xử trí cũng không được sao?"

Cơn tức giận phun lên trong lòng của Châu Dung, chất độc trên vai và cánh tay ảnh hưởng đến thần kinh của nàng, nàng không kịp để ý đến tiếng động phía sau, vừa định nói cái gì, một trận nhói nhói truyền đến cổ, mắt tối sầm lại, rơi vào trạng thái hôn mê.

Bạch Mạn nhìn Chu Tước ở phía sau Châu Dung. Tay của người nọ vẫn giữ tư thế chặt ở sau gáy của Châu Dung.

"Chủ tử." Chu Tước nói, "Ngài không có sao chứ?"

Châu Dung mềm mềm dựa vào Chu Tước. Bạch Mạn vô thức cảm thấy có chút khó chịu, liền vươn tay kéo Châu Dung từ trong ngực của Chu Tước sang trong lòng mình, sau đó đỡ người của Châu Dung, cẩn thận đặt nàng nằm ngửa lên xe ngựa.

"Ta không sao." Bạch Mạn tiếp nhận chiếc khăn tay sạch sẽ từ tay của Chu Tước, chậm rãi lau sạch toàn bộ vết máu trên khuôn mặt của mình.

"Nàng là ai?" Chu Tước hỏi.


"Châu Dung." Bạch Mạn nói.

"Châu Dung?!" Chu Tước quá sợ hãi, che miệng lại, "Châu đại tướng quân?!"

Trong tay của Chu Tước còn nắm chặt quân phù bạch ngọc của Châu Dung, "Tại sao Châu đại tướng quân lại ở chỗ này?"

Bạch Mạn không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, thờ ơ nói: "Ta làm sao biết?"

"Nhưng lúc gặp nguy hiểm, ngài lại sai nô tỳ của ngài đi tìm đại tướng quân càng sớm càng tốt... Ngài và đại tướng quân là bằng hữu sao?"

Là bằng hữu sao?

"Không phải." Bạch Mạn cụp mắt xuống, "Chúng ta chỉ quen biết nhau mà thôi."

"Nghe nói Châu đại tướng quân đặc biệt rất tàn bạo." Chu Tước thấp giọng nói, "Không nghĩ tới người thật lại xinh đẹp như vậy."

"Kia là lời đồn." Bạch Mạn sửa lại, "Nàng thực ra... Có nỗi khổ tâm."

"Ngài còn nói ngài không phải là bằng hữu với Châu đại tướng quân?" Chu Tước nói, "Trên đời này chỉ có bằng hữu chân chính mới có thể tin tưởng lẫn nhau, ngài đều lên tiếng cho nàng, nói rõ ngài tín nhiệm nàng, rõ ràng coi đại tướng quân là bằng hữu."

"Ta không có." Bạch Mạn thẹn quá hoá giận, "Đại tướng quân một mực giữ ổn định biên quan ở Tây Thùy, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi."

"Chủ tử, ngài chính là mặt lạnh tim nóng."

Bạch Mạn lành lạnh nói: "Mặt lạnh tim nóng cái gì?" Nàng cất giọng phân phó, "Quay đầu, đi phủ đại tướng quân!"

"Chủ tử, không thích hợp."

Bạch Mạn cả giận nói: "Làm sao không thích hợp? Ngươi một mực nói thay cho nàng, ngươi đứng về phía ai? Đại tướng quân sắp trở về phủ của nàng, chẳng lẽ nàng đã bị hạ độc, ta còn phải hầu hạ nàng sao? "

"Chủ tử, tất nhiên là Chu Tước đứng về phía ngài." Chu Tước lo lắng nói, "Chỉ là đại tướng quân... Nàng giống như... Nàng giống như sinh bệnh."


Bạch Mạn quay đầu, phát hiện khuôn mặt của Châu Dung dường như bị thiêu đến nóng hổi, nhiễm lên một tầng sắc màu ấm. Hai mắt của nàng nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, đầu đều là đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ vô cùng thống khổ.

"Độc này vậy mà lợi hại như vậy?" Bạch Mạn cứng đờ sờ sờ trán của Châu Dung, nóng đến mức toàn bộ da thịt của người kia cơ hồ hòa tan trong tay của nàng.

Là loại độc gì?!

Bạch Mạn kinh hãi, Chu Tước lập tức lấy ra một cái bình nhỏ, nói: "Nô tỳ có thuốc giải độc, nhưng không biết đại tướng quân... "

Bạch Mạn cầm lấy viên thuốc, bóp cằm của Châu Dung, sau đó nhét viên thuốc vào miệng của nàng rồi đưa nước cho nàng. Dòng nước trong suốt trượt ra khỏi khóe môi của Châu Dung, nàng vô thức r3n rỉ.

Bạch Mạn hoảng sợ che miệng của Châu Dung lại: "Nhanh, mau trở lại điền trang, độc kia vậy mà mạnh như vậy! Mau tìm người tới giúp giải độc cho Châu Dung!"

Xe ngựa lao vút về phía điền trang. Đường nông thôn gập ghềnh nên Bạch Mạn phải chật vật lắm mới nâng được nửa thân trên của Châu Dung lên và để nàng tựa vào vai của mình.

"Kiên trì một chút nữa." Bạch Mạn run rẩy nói, "Chỉ cần ngươi kiên trì thêm một chút, nhất định ngươi có thể vượt qua."

Châu Dung bị Bạch Mạn đánh thức. Đôi mắt của nàng hơi mở ra, giọng khàn khàn nói: "Ta không sao."

"Chỗ đó không thoải mái sao? Có đau không?"

"Cổ đau nhức." Châu Dung thấp giọng nói, "Đau đến mức muốn nổ tung, ta nóng quá, ta... "

Bạch Mạn nghĩ tới Chu Tước đánh Châu Dung bất tỉnh, cho rằng Châu Dung có thể sẽ không biết chuyện này. Nàng có chút chột dạ, nhẹ nhàng hôn vào cổ của Châu Dung một cái: "Dạng này sẽ khá hơn một chút sao?"

Cả người của Châu Dung đều cứng ngắc lại.

"A, đầu của ta cũng đau quá. Mặt cũng đau nhức."

Bạch Mạn tức giận cười: "Ta cảm thấy ngươi rất có khí lực."

Châu Dung cũng cười, sau đó lại ho. Nàng có chút buồn ngủ, Bạch Mạn cúi đầu nói chuyện với nàng lần nữa. Nửa mê nửa tỉnh, mái tóc dài nhẹ nhàng vuốt v e gò má của Châu Dung. Nàng ngơ ngác đáp lại, có thể nghe thấy Bạch Mạn đang khẩn trương gọi mình, nhưng ý thức của nàng dần dần mờ nhạt, cuối cùng tan biến vào hư vô.

Bình Luận (0)
Comment