Trên đường đi hữu kinh vô hiểm*.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Khi điền trang ở ngoại ô kinh thành bị bỏ lại phía sau, mối nguy hiểm từ Châu Dung cũng dần dần biến mất.
Căn hầm không thấy ánh mặt trời, tơ lụa cùng châu báu chồng chất như hang rồng, cát vàng tỏa ra ánh sáng lung linh... Hết thảy đã đi xa.
Bạch Mạn thở phào nhẹ nhõm.
"Cám ơn ngươi, Tiểu Phượng." Nàng chân thành nói: "Cho dù ta lại đổ cát vàng ở cạnh cửa, nếu không cẩn thận, ngươi cũng sẽ không phát hiện ra những dị thường này."
Tiểu Phượng nghe, ánh mắt lộ ra vẻ giãy dụa.
"Thật xin lỗi, Bạch tỷ tỷ, thật xin lỗi." Tiểu Phượng nức nở nói.
Hai giọt máu lúc đó không phải của Châu Dung mà thực chất là của Bạch tỷ tỷ!
Nàng suýt nữa đã hại chết Bạch tỷ tỷ!
Tiểu cô nương còn tưởng Châu Dung bị bắt cóc nên giữ im lặng trước vết máu, sau đó nàng lại chạy đến nhà mấy lần, sợ sẽ nhìn thấy dấu vết khác, sợ Châu Dung sẽ không chết.
Ai mà ngờ được Tiểu Phượng lại nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt dưới ngăn tủ.
Tiểu Phượng cảm thấy áy náy vô cùng, khóc lớn: "Trách ta không phát hiện sớm hơn. Bạch tỷ tỷ, tỷ có thể đánh ta hoặc mắng ta cũng được, đều là lỗi của ta."
Bạch Mạn vẫn coi Tiểu Phượng như một đứa trẻ, không biết rằng thiếu nữ trước mặt nhờ những trải nghiệm lúc còn nhỏ của mình đã sớm trưởng thành.
Bạch Mạn mỉm cười xoa đầu của Tiểu Phượng.
"Được rồi. Chuyện trước đây không nhắc tới nữa, từ nay về sau chúng ta chỉ nói đến chuyện của tương lai thôi."
Bàn tay của Bạch Mạn lướt qua vết sẹo dữ tợn trên trán của Tiểu Phượng, toàn thân của thiếu nữ run rẩy lấy.
Bạch Mạn không để ý. Nàng dần dần thả lỏng, Tiểu Phượng tựa đầu vào vai của nàng.
Bạch Mạn nói: "Đứa trẻ ngoan."
Cứ như vậy nàng nghiêng người dựa vào Tiểu Phượng, dần dần nhắm mắt lại.
Tiểu Phượng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Bạch Mạn
"Ta không phải là trẻ con." Nàng im lặng mấp máy môi.
Không biết đã ngủ bao lâu.
"Không tốt!"
Tiếng kinh hô của Chu Tước truyền đến!
Xe ngựa loạng choạng, đầu của Tiểu Phượng đập vào thành xe khiến nàng đau đến c hảy nước mắt.
Một tay của Bạch Mạn ôm Tiểu Phượng, tay còn lại vén rèm xe lên: "Sao vậy?"
Tiểu Phượng quay lại nhìn đôi bàn tay trắng nõn đang ôm mình.
Khuôn mặt non nớt của nàng dụi vào bàn tay trắng như tuyết kia. Trong mắt tràn đầy quyến luyến cùng lòng ham chiếm hữu cực mạnh mẽ.
Âm thanh của Bạch Mạn dừng lại.
Một lúc lâu sau, Tiểu Phượng nghi hoặc nhìn sang.
Bạch Mạn nhìn kinh ngạc đến sắc mặt cũng thay đổi theo.
Ba người trải qua cả ngày bôn ba mới đến được bên hồ ở ngoại ô kinh thành. Giờ phút này đã là chạng vạng tối, gió đêm mãnh liệt từ đáy hồ quét qua vùng đồng bằng ở đây.
Không che không cản, dõi mắt trông về phía xa, mặt trời lặn trông như máu đỏ.
Điền trang bên hồ cách đó không xa, tư trang của Bạch Mạn vốn nên là một nơi không ai biết về sự tồn tại của nó. Nhưng giờ đây nó lại bị bao vây dày đặc bởi những binh sĩ mặc áo giáp đen, với thương đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đối mặt với vô số binh lính kia là xe ngựa của Bạch Mạn.
Đó là...
Quân lính?
Bạch Mạn hoảng hốt!
"Chạy!"
Bỗng nhiên Chu Tước đâm một đao vào mông của con ngựa, xe ngựa quay đầu chạy điên cuồng!
Phía sau lưng, một tiếng kèn mạnh mẽ vang lên từ xa.
Âm thanh này lọt vào tai của Bạch Mạn, nó giống như tiếng gọi của tử thần.
"Chạy nhanh!"
Nàng bám chặt vào thành xe, móng tay cắm sâu vào mảnh vụn.
Xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, hất tung mấy người trong xe lên xuống. Bạch Mạn nghe tiếng vó ngựa nặng nề ở phía sau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh!
Tốc độ của cỗ xe rõ ràng không nhanh bằng ngựa của binh sĩ. Chỉ trong chốc lát, cỗ xe đã bị buộc phải dừng lại!
Xe ngựa rung lắc dữ dội, lưng của Bạch Mạn nặng nề đập vào thành xe rồi trượt xuống.
Xe ngựa ngừng.
Bạch Mạn ngồi ở trong xe, bắt đầu tìm kiếm bốn phía.
Không có.
Đương nhiên, một xe ngựa thuê không thể có vũ khí sắc bén. Toàn thân của Bạch Mạn run rẩy, nàng lấy mảnh sứ vỡ từ trong ngực ra.
Viền của mảnh sứ đã được nàng mài thành một lưỡi dao sắc bén, nó tỏa ra ánh sáng trắng lạnh.
Bạch Mạn lật bàn tay, chỉ mảnh sứ sắc nhọn về phía cửa xe.
"Bạch tỷ tỷ, ta... "
"Ừm."
Bạch Mạn không nói một lời, nàng nhanh chóng kéo Tiểu Phượng ra phía sau, nhìn thẳng vào cửa xe, bắp thịt cả người căng cứng.
Âm thanh tung người xuống ngựa. Tiếp theo đó là những bước chân rõ ràng và chỉnh tề.
Bước chân chỉnh tề đứng vững gần cỗ xe.
Chỉ có tiếng bước chân của một người.
Chậm rãi, từng bước một đi về phía Bạch Mạn.
Xoẹt!
Rèm của xe ngựa bị xé nguyên một mảnh, bị người giận dữ ném xuống đường, bụi vàng cao tới nửa người bắn tung tóe.
Mặt trời lặn chiếu vào cỗ xe mờ mờ.
Bạch Mạn không kịp phòng bị, nheo mắt lại, nước mắt bị ánh sáng và bụi bặm thúc giục. Nhưng nàng không hề tỏ ra do dự, dùng hết sức lực để cầm mảnh sứ bằng cả hai tay và đâm thật mạnh về phía bên ngoài xe ngựa!
Mảnh sứ vỡ đâm vào thịt, phát ra âm thanh nghèn nghẹt mơ hồ. Cơ thể của Bạch Mạn ngã về phía trước theo hướng đâm tới và đập thẳng vào cánh tay mang mùi hương lạnh lẽo ôm lấy mình.
Mảnh sứ vỡ còn đâm vào bên trên trường bào trắng như tuyết, nhưng người trước mặt lại không tránh.
Máu phun ra với tốc độ không ngờ, trong phút chốc như có những bông hoa diễm lệ nở rộ trên trường bào trắng như tuyết.
Một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Bạch Mạn.
"Vương phi."
Ngoài cửa xe, ánh hoàng hôn chiếu sáng nửa khuôn mặt của Châu Dung và vết thương đẫm máu trên vai của nàng.
"Tha thứ cho thần, lấy hạ phạm thượng*."
(*) Lấy hạ phạm thượng: Lấy thân phận bề dưới mạo phạm với bề trên.
Vang lên một tiếng kinh hô, thế giới trở nên quay cuồng, Bạch Mạn bị Châu Dung thô bạo kéo ra khỏi xe ngựa, nặng nề ngã xuống trên vai của người kia.
"Châu Dung! Ngươi thả ta ra!"
Bạch Mạn run rẩy như điên, Châu Dung suýt nữa bị đối phương kéo ra xa. Sắc mặt của nàng tối sầm đến mức có thể khiến người ta khóc. Nàng nắm chặt lấy chân của Bạch Mạn, thiếu nữ kêu lên, vỗ mạnh vào lưng của người nọ. Châu Dung tức giận gầm lên:
"Dẫn ngựa!"
Hạ nhân đáp lại, cụp mắt xuống rồi nhanh chóng dắt ngựa đi tới. Bạch Mạn vừa sợ vừa tức giận, càng chống cự quyết liệt, nhưng cánh tay bị khóa trên người của nàng lại nặng như đá. Dù nàng có véo, vặn, tát hay cắn mạnh đến đâu cũng không thể làm được.
Nhìn thấy mặt hồ phía xa càng ngày càng mờ, Bạch Mạn kêu lên như muốn vỡ phổi:
"Ngươi thả ta ra! Châu Dung, nếu ngươi làm như vậy thì ngươi sẽ không có kiếp sau!"
Đột nhiên những binh sĩ ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Bạch Mạn bằng ánh mắt u ám. Châu Dung hung hăng bịt miệng của Bạch Mạn lại:
"Tránh ra!"
Sắc mặt của quân sĩ căm giận, nghiêm nghị quay người né tránh.
Châu Dung không nói một lời, nâng Bạch Mạn lên, quay người rời đi.
"Chu Tước cùng Tiểu Phượng, buộc bọn họ trở về." Châu Dung dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Sau khi bản tướng quân trừng phạt Vương phi xong... sẽ xử lý bọn họ."
Bạch Mạn phát ra một tiếng nghẹn ngào, Châu Dung ôm tay của nàng không buông. Bạch Mạn cắn mạnh vào ngón tay của Châu Dung, máu trong phút chốc chảy ra.
Châu Dung đè mạnh Bạch Mạn đang vùng vẫy lên lưng ngựa, thở hổn hển nói:
"Không có kiếp sau sao?"
"Cho dù bản tướng quân không thể có kiếp sau thì sao? Bản tướng quân chỉ cầu sống ở kiếp này, không cầu có kiếp sau!"
Bạch Mạn phẫn hận trừng mắt nhìn nàng.
Châu Dung cười lạnh một tiếng, nhận lấy áo khoác màu đen lớn từ trong tay của thị vệ, khoác lên từ đầu đến chân của Bạch Mạn. Ánh mắt của người kia nhìn nàng vô cùng tức giận.
Sau đó nàng lên ngựa, lạnh lùng nói rồi phóng đi, giơ roi quất thật mạnh vào bụng của con ngựa.
Con ngựa hý lên và phi nước đại về phía nơi đang muốn đi tới.