"Tiến vào hầu hạ đi." Châu Dung trầm giọng nói.
"Ta không... "
"Ngoan, Tiểu Phượng. Ngươi còn không tin được chủ tử của mình sao?"
Châu Dung nhỏ nhẹ thì thầm.
Tiểu Phượng cụp mắt xuống, bưng chậu rửa mặt cùng khăn vào phòng.
Châu Dung khoác lên trường bào lỏng loẹt, khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong mái tóc rối bù, trên mặt lấm tấm mồ hôi không kịp lau đi. Bạch Mạn chìm vào trong chiếc giường mềm mại, ánh mắt vô cùng mất tập trung.
Châu Dung yên lặng nhìn Tiểu Phượng, nàng duỗi hai tay ra, vòng lấy thân eo của Bạch Mạn, đặt khuôn mặt nhỏ mỏi mệt của nàng lên trên vai của mình.
"Đi lau người cho chủ tử của ngươi đi." Châu Dung dùng ánh mắt ra hiệu.
Thị lực của Tiểu Phượng rất tốt, ngay cả trong ánh sáng mờ ảo nàng cũng có thể nhìn thấy vết bầm tím trên vai của Bạch Mạn.
Những đốm to to nhỏ nhỏ không ngừng, dày đặc cùng tê dại, nổi lên đám cháy ngập trời, một đường cháy đến trong lòng của Tiểu Phượng.
Đôi mắt của Tiểu Phượng gần như muốn nổ tung.
Bạch Mạn không hề cảm nhận được sóng cuồn cuộn ngầm giữa hai người. Nàng phất tay mệt mỏi:
"Không muốn, ngươi đi xuống đi."
Tiểu Phượng run rẩy nói: "Bạch tỷ tỷ... "
"Không muốn." Bạch Mạn trực tiếp nói, "Ta không thích hầu hạ th@n cận."
Những lời này phần nào làm Châu Dung hài lòng.
Châu Dung mỉm cười liếc nhìn Tiểu Phượng, sau đó cúi đầu hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của Bạch Mạn:
"Vậy để cho ta hầu hạ ngươi được không?"
Hồi lâu, Bạch Mạn tựa vào trên vai của Châu Dung, lười biếng nói: "Ừ."
"Còn không mau lui xuống." Châu Dung quay đầu nhìn về phía Tiểu Phượng.
Bàn tay của Tiểu Phượng run rẩy kịch liệt, nước trong chậu vàng cũng rung chuyển từng tầng gợn sóng.
Nàng không thể không lui ra ngoài, nhìn Châu Dung đưa lưng về phía nàng, trường bào trên thân trượt xuống, để lộ tấm lưng trắng như tuyết.
Dưới ánh sáng mờ ảo, đồng tử của Tiểu Phượng co rút lại.
Trên lưng của Châu Dung chằng chịt những vết sẹo cũ rất dữ tợn.
Tiểu Phượng còn chưa kịp suy nghĩ thì Châu Dung đã đặt tay lên chân của Bạch Mạn, sau đó tự do tiến lên phía trên, tiến vào tấm tơ lụa.
Bắp chân lộ ra của Bạch Mạn bỗng nhiên thẳng băng.
Tiểu Phượng u ám nhìn qua khe hở của cửa ngầm.
Ánh nến mờ đi.
Châu Dung hôn lên môi của Bạch Mạn;
Một tay của Châu Dung vòng qua trong ngực của Bạch Mạn, chơi đùa với nàng;
Châu Dung vùi đầu vào đùi của nàng.
"Thả lỏng."
"Thật sự cho vào không được."
"Thử một chút có được hay không?"
Thanh âm của Bạch Mạn thật kiều mị và mềm mại, là âm thanh mà Tiểu Phượng chưa từng nghe qua.
Châu Dung ngoái đầu nhìn lại, khóe môi mang cười, vẻ mặt khó hiểu, khiêu khích liếc nhìn Tiểu Phượng một chút.
Bỗng nhiên Tiểu Phượng đóng lại cửa ngầm, tim đập như nổi trống, trên đầu chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tiểu cô nương yếu ớt ngã xuống cạnh cửa, dựa vào cánh cửa đáng chết, nghe tiếng động nhỏ nhất lọt ra từ khe cửa, mau chóng cuộn tròn.
"Xoay qua chỗ khác, nằm sấp."
Tiểu Phượng cắn chặt môi dưới.
"Nhìn ta."
Tiểu Phượng nắm chặt nắm đấm.
"Mở miệng ra."
Toàn thân của Tiểu Phượng run rẩy, ôm chặt đầu gối, đè nén ý muốn phá cửa xông vào.
Một tiếng vang trầm, Tiểu Phượng bị dọa đến cơ hồ nhảy dựng lên. Một bên khác của cửa ngầm, có tiếng lưng đập vào cửa.
Cánh cửa rung lắc liên hồi.
"Ôm chặt ta, đừng để mình rơi xuống."
Hai mắt của Tiểu Phượng dường như muốn chảy ra máu.
Đợi nàng nghe tiếng va đập nặng nề trên cửa, trong lòng trùng xuống vạn phần.
Châu Dung biết nàng ở đây.
Châu Dung là cố ý.
Tại sao nàng ta không chết đi? Tại sao Châu Dung lại không chết?
Giọng nói của Bạch Mạn từ ngoài cửa vang lên mơ mơ hồ hồ.
"Châu Dung."
"Châu Dung."
"Ta thật sự không làm tiếp được."
Vài tiếng Châu Dung, chẳng khác gì giày vò Tiểu Phượng. Thiếu nữ căm hận thở hổn hển, cắn chặt răng, những lời đứt quãng thoát ra khỏi miệng trong đau đớn.
Giết nàng, giết nàng, giết nàng!
Giết Châu Dung!
Xuống địa ngục đi! Xuống địa ngục đi! Xuống địa ngục đi!
Nhịn không biết đã qua bao lâu, nhưng dường như nàng đã bị thiêu rụi thành từng mảnh trong ngọn lửa nghiệp chướng không bao giờ dứt của địa ngục, và tựa hồ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cửa được mở ra.
Châu Dung đã rửa mặt, đổi y phục mới hoàn toàn, chậm rãi đi ra.
Nàng mặc triều phục màu xanh đậm, tóc đen dựng cao, đôi mắt phượng nhìn xuống, lãnh đạm nhìn Tiểu Phượng đang cuộn tròn ở cửa.
"Ngươi không nghe thấy sao?"
Tiểu Phượng oán hận gật đầu, ánh mắt hận không thể ăn thịt sống và uống máu của người trước mặt mình.
Khuôn mặt của Châu Dung vẫn thờ ơ như cũ.
"Ngươi không còn là một đứa trẻ nữa." Châu Dung chậm rãi nói: "Ta biết tâm tư dơ bẩn của ngươi."
Tiểu Phượng sửng sốt, buột miệng nói: "Giữa chúng ta, ai bẩn hơn ai?!"
Châu Dung nhíu mày: "Tất nhiên là ngươi."
Tiểu Phượng gầm lên: "Là ngươi ép buộc Bạch tỷ tỷ!"
Châu Dung cười lạnh một tiếng: "Vết sẹo trên trán của Bạch tỷ tỷ ngươi là vì cùng ta nên mới ở lại đây."
Tiểu Phượng nhớ tới ký tự "Châu" bằng bạch ngọc treo trên thắt lưng của Bạch Mạn. Đồng thời nhớ lại sự quan tâm thầm kín dành cho Châu Dung trong những bức thư trao đổi đó, nàng chín phần tin vào lời của Châu Dung, vẻ mặt biến ảo khó lường.
Châu Dung vốn là đang lừa dối Tiểu Phượng, ai ngờ được Tiểu Phượng vậy mà thay đổi sắc mặt, thế mà tin vào những gì nàng nói.
Phản ứng của tiểu cô nương hiện rõ trong mắt của Châu Dung, một luồng nhiệt dâng lên trong lòng.
Quả nhiên! Quả nhiên!
Trong lòng của Bạch Mạn nhiều ít gì cũng có mình.
Châu Dung kiềm chế nội tâm cuồn cuộn, đè nén đôi bàn tay hơi run run của mình xuống, lạnh nhạt nói: "Chỉ có ta mới có thể mang lại hạnh phúc cho Bạch Mạn."
Tiểu Phượng cười lạnh, chỉ vào hầm nói: "Nhốt tại nơi này? Cái dạng hạnh phúc này nếu cho ngươi, ngươi có muốn hay không?!"
Châu Dung im lặng.
Tiểu Phượng thoáng thấy trên mặt của Châu Dung hiện lên vẻ day dứt.
"Châu Dung." Tiểu Phượng cầu khẩn, "Ngươi hảy thả Bạch tỷ tỷ đi. Coi như các ngươi đã từng yêu nhau, nhưng cũng chỉ là quá khứ. Trước khi ngươi đến, cuộc sống của chúng ta rất bình yên, Bạch tỷ tỷ cũng sống rất tốt. Ngươi không phải yêu nàng sao? Ngươi yêu nàng, làm sao lại để nàng sống khổ như vậy?"
"Bình yên sao?"
Châu Dung nhìn thẳng vào Tiểu Phượng, "Vì sao ngươi lại cảm thấy bình yên? Tình hình trong kinh thành gió nổi mây phun, quỷ quyệt khó lường, thổ phỉ làm loạn ở ngoại ô kinh thành, thương vong khắp nơi, dân chúng lầm than, nhiều ít cũng có những tiểu cô nương như ngươi bị bán vào ngõ hẻm pháo hoa và liễu. Tại sao ngươi lại nghĩ cuộc sống của mình bình yên?"
Tiểu Phượng cứng họng.
"Bởi vì Bạch Mạn chống đỡ thay các ngươi. Các ngươi bình yên là nàng cho." Châu Dung không chút lưu tình mà nói, "Chẳng lẽ nàng không biết mệt sao? Ngươi lại có thể làm gì cho nàng? Ngươi nói tâm tư của ngươi không bẩn, ngậm miệng đi, ta biết ngươi muốn nói gì. Không có gì ngoài tình yêu, ta yêu nàng. Nhưng ngươi có cái gì? Ngươi cũng chỉ là nói bằng miệng, ngươi đã bỏ ra được cái gì? Chó giao phối đều có cái ổ, ngươi thì có gì? Ngươi có tư cách gì để so sánh với ta?"
Tiểu Phượng dường như bị vả một cái thật đau, sự thật tàn khốc đã vạch trần nàng.
Nàng bị Châu Dung nói một phen đến mắt nổi đom đóm.
Nàng yếu ớt giải thích: "Về sau ta sẽ giúp nàng! Cái mạng này của ta đều là của nàng, ta, ta sẵn sàng chết vì Bạch tỷ tỷ!"
"Về sau?" Châu Dung cười nhạo một tiếng, "Ngươi cảm thấy với tình hình hiện tại thì nàng sẽ đợi ngươi lớn lên sao? Hay là nói, ngươi cảm giác tình yêu lúc còn nhỏ có thể kéo dài cả một đời? Ngươi cho rằng những lời hứa hẹn bây giờ của ngươi vĩnh viễn không thay đổi sao?"
"Hơn nữa." Châu Dung đến gần Tiểu Phượng, ác ý nói: "Cho dù ngươi trưởng thành, ngươi có thể đạt được cái gì? Ngươi có thể ra trận giết địch sao? Ngươi có thể phong quan nhập tướng sao?"
"Đó là bởi vì thiên đạo bất công! Ta là nữ tử, nữ tử không thể tham gia khoa cử!"
"Vậy thì ngươi thay đổi thiên đạo này đi!"
"Thiên đạo? Làm sao con người có thể thay đổi thiên đạo?!"
"Cho nên ngươi nhất định là không có gì!"
Khuôn mặt của Tiểu Phượng nhăn nhó vì đau đớn. Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Ngươi cũng chỉ có thể giống như một con chuột đen." Châu Dung hung ác nói: "Nằm ở cửa nghe trộm chuyện của ta và nàng thôi."