Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 4

Ban đêm ở Đài Bắc vẫn phồn hoa mà bận rộn .

Nhìn ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ và dòng xe cộ chạy qua lại không dứt qua cửa sổ xe, Mạnh Giai nhỏ giọng nói, "Vẫn là mảnh đất này có cảm giác thân thiết."

Nghe được lời của cô, Giang Dĩ Thành chỉ hơi cong môi dưới, cũng không lên tiếng.

"Học trưởng, rốt cuộc là chúng ta đi đâu mua đồ?"

"Đến rồi."

Mấy phút sau, Giang Dĩ Thành vững vàng lái xe vào vị trí đỗ xe, sau đó hai người xuống xe đi vào Gia Nhạc Phúc.

Nhưng thật ra thì Mạnh Giai không thoải mái, cô vẫn cảm thấy đàn ông giống như học trưởng chắc chắn sẽ không vào siêu thị lớn như thế này, quả thực anh là nên sống ở trong phòng làm việc sạch bóng sáng sủa lại có đầy đủ lạnh lẽo nghiêm túc, hoàn toàn cảm thấy anh đã thoát khỏi bầu không khí cuộc sống của người bình thường, trên người đã sớm dán lên nhãn hiệu hạng sang, cao quý, lãnh ngạo.

"Đi thôi." Thấy cô hơi thất thần, anh cực kỳ tự nhiên mà nắm tay của cô đi vào trong.

Suy nghĩ của Mạnh Giai có chút rời rạc nhưng cũng không phản đối, ngoan ngoãn đi theo anh.

Đối với việc Giang Dĩ Thành có dáng dấp giống như minh tinh, vừa vào siêu thị thì rất nhanh có không ít ánh mắt đưa tới, có mấy cô gái trẻ tuổi dựa vào việc chọn đồ mà len lén quan sát anh.

Bản thân của anh cũng không có cảm giác gì, chỉ là cẩn thận nhìn giá trên hàng hoá, thỉnh thoảng cầm vài thứ ném vào trong xe đẩy.

Mạnh Giai cũng đã tập trung vào chọn lựa hàng hoá trên chiếc giá. Vừa rồi ở chỗ ở của học trưởng, cô cảm thấy không có cái gì cần mua, nhưng vào siêu thị rồi, thì đột nhiên phát hiện có rất nhiều thứ muốn mua.

Dần dần, Giang Dĩ Thành không nhìn hàng hoá nữa, mà ánh mắt quyến luyến nhìn cô tập trung chọn đồ.

Vốn là tóc dài đang xõa nhưng đã bị cô dùng một cái khăn lụa cùng màu với quần ở đang mặc mà buộc lên, có vẻ gọn gàng nhẹ nhàng thoải mái.

Cô mua đồ cũng không phải là tiện tay chọn là đựơc rồi, mà là cẩn thận so với hàng hoá cùng loại ở trên giá, sau đó chọn lựa loại mình hài lòng lại có giá tiền thích hợp .

Mạnh Giai thoạt nhìn vẫn chính là bộ dạng dịu dàng động lòng người, hoàn toàn không có loại xa hoa phung phí mà đựơc nhà giàu có nuôi lớn, cho nên năm đó lúc cô lấy ra một số tiền lớn như vậy cho anh mượn thì anh quả thật là trợn mắt hốc mồm.

Người không thể nhìn bề ngoài, chính là nói người như Mạnh tiểu bạch thỏ, nhìn cô thường ngày có thói quen sinh hoạt tiết kiệm, cho dù ai cũng nhìn không ra cô là người có bối cảnh lớn.

Mạnh Giai ở trong khu vực rau tươi chọn mấy thứ mình yêu thích rồi ném vào xe đẩy, rồi sau đó tính đến bên kia xem một chút.

"Chọn mấy loại cá, anh thích ăn."

Thình lình nghe thấy giọng nói của Giang Dĩ Thành, Mạnh Giai sợ hết hồn, lúc này mới nhớ tới anh vẫn đi ở bên cạnh mình, không nhịn được nén mấy phần oán hận mà nghiêng đầu trừng mắt liếc anh một cái.

"Còn có thịt bò, thịt bò nạm."

Mạnh Giai tiếp tục trừng anh.

Vẻ mặt Giang Dĩ Thành tự nhiên lại còn nói mấy nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng hình như còn tổng kết một câu, "Bây giờ nói cho em biết, về sau lúc đi mua em sẽ biết."

"Em biết chuyện này để làm gì?" Cô không nhịn được mà lầu bầu một tiếng, nhưng vẫn theo lời anh mới vừa nói mà cẩn thận chọn lựa nguyên liệu thích hợp.

"Giang tổng!" Một giọng nói vui mừng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Mạnh Giai nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn lại, là một tiểu thư thời thượng có mái tóc dài gợn sóng, dáng người nóng bỏng, trên mặt không chút che dấu vui mừng và kinh ngạc.

Cô yên lặng nghiêng đầu nhìn lướt qua vẻ mặt không có việc gì của học trưởng, nhăn mũi, tiếp tục tập trung chọn nguyên liệu. Cô đều biết trước kia học trưởng rất có duyên với khác phái, huống chi mấy năm nay anh lại quản lý việc kinh doanh xí nghiệp của gia tộc , giá trị con người lại càng bất phàm, nói vậy phụ nữ thích anh chỉ nhiều hơn chứ không ít, trên thực tế, cô thậm chí cảm thấy chỗ ở của anh không có nhảy ra một mỹ nữ diêm dúa lẳng lơ thì thấy hơi bất thường.

Như bây giờ, ngược lại là bình thường, nhưng, ngực lại có cảm giác buồn bực, sao lại thế này?

Lắc lắc đầu, cô buộc mình phải tập trung vào nguyên liệu ở trước mắt, không đựơc suy nghĩ lung tung nữa.

"Tôi đang ở trên thang cuốn thấy anh, thì còn tưởng rằng nhìn lầm rồi đó chứ." Giọng nói của Hà Thục Ái tràn đầy vui mừng.

Cô và người bạn lên nhà hàng trên lầu dùng cơm, thang máy đầy người rồi, nên mới đổi đi thang cuốn, không ngờ lại gặp đựơc tổng giám đốc Xương Đạt, có hợp tác với xí nghiệp Hà thị của bọn họ.

Giang Dĩ Thành chỉ thản nhiên gật đầu hỏi thăm, "Hà tiểu thư."

"Anh muốn mua cái gì, tôi giúp anh chọn nha, chuyện như vậy bọn con gái chúng tôi khá am hiểu."

Anh đưa tay chỉ về phía Mạnh Giai đang cầm hai túi thịt bò nạm, "Cô ấy đang chọn."

Ánh mắt của Hà Thục Ái tối sầm lại, sau đó lấy một ánh mắt cực kỳ soi mới quan sát Mạnh Giai, giọng nói khô khan hỏi: "Là bạn của anh?"

Hoàn toàn mất hết hưng phấn lúc mới vừa thấy anh rồi.

"Học muội." Đối với câu trả lời, anh không keo kiệt .

"Là thiên kim nhà nào?"

"Nhà cô ấy không có kinh doanh." Giọng nói của Giang Dĩ Thành thản nhiên. Anh không cảm thấy mình nói dối, trên thực tế, cha mẹ trên hộ khẩu của Mạnh tiểu bạch thỏ quả thật không phải là người làm ăn, chỉ là công chức bình thường.

"À." Ánh mắt của Hà Thục Ái không nhịn được mà lộ ra một chút khinh bỉ.

Lại là một cô gái hám giàu muốn leo lên quyền quý!

"Những thứ kia có gì tốt mà chọn, trực tiếp cầm lấy đắt tiền nhất, tốt nhất là được." Cô ấy thấy Mạnh Giai không ngừng so sánh, thì không nhịn đựơc càng xem thường hơn.

Giang Dĩ Thành chỉ giương môi dưới, cũng không lên tiếng.

Khi anh nhìn, Mạnh Giai là rất thích quá trình mua sắm này, anh cũng thích cô có thói quen sinh hoạt đơn giản chất phác như thế, tính tình khiêm tốn.

Mạnh Giai chọn thịt xong rồi bỏ vào xe đẩy, sau đó liếc mắt nhìn bọn họ, cái gì cũng không nói mà xe đẩy đi về phía bên kia.

Điểm này ánh mắt cô vẫn phải có. Chẳng qua là, vừa nghĩ tới cuộc sống riêng của học trưởng thì ra cũng không có chừng mực, tâm tình đột nhiên trở nên rất tệ.

Giang Dĩ Thành thấy thế thì nhíu chân mày lại, đôi mắt chợt loé lên, mang theo mấy phần cao thâm khó lường mà nhìn về phía đôi mắt của cô, rồi lễ phép nói với cô gái đang vẫn nói văng nước miếng: "Ngại quá, Hà tiểu thư, tôi muốn đi qua giúp học muội đẩy xe." Nói xong, rồi trực tiếp xoay người bỏ đi.

Hà Thục Ái có chút giật mình sững sờ nhìn anh bước đến bên cạnh cô gái thoạt nhìn bình thường đó, sau đó từ từ nắm chặt tay.

"Em dùng nhãn hiệu này?"

Mạnh Giai đang nghiêm túc chọn đồ dùng sinh lý, thình lình nghe tiếng của Giang Dĩ Thành, nhất thời bị dọa sợ đến mức bỏ đồ trong tay ra.

Quay đầu đi, lại thấy bộ dạng người đàn ông kia có vẻ thản nhiên, không có một chút xấu hổ.

Thì ngược lại chính cô cảm thấy rất xấu hổ. Chính là vì cô thấy anh đang cùng tiểu thư kia nói chuyện, mới quay tới chọn những đồ dùng sinh lý này, kết quả anh cũng đã đi tới và không e dè.

Giang Dĩ Thành cong người nhặt túi băng vệ sinh kia lên, giương lông mi dưới. "Cái này có muốn không?" Mạnh Giai ngây ngốc gật đầu.

Anh bỏ đồ vào xe đẩy.

"Còn cần gì" Anh rất tự nhiên hỏi.

Mặt của cô từ từ đỏ lên, hơi mở mắt, lên tiếng nhắc nhở "Học trưởng."

"Làm sao vậy?" Anh ung dung hỏi.

Mạnh Giai cũng ngượng ngùng thay anh, tiến lên hai bước, kéo tay áo của anh, thấp giọng nói: "Người khác đều đang nhìn anh đó."

Bên cạnh có mấy cô gái trẻ tuổi mang theo hâm mộ mà quan sát bọn họ.

Bạn trai anh tuấn đẹp trai lại dịu dàng chăm sóc, đúng là khiến cho các cô gái hâm mộ ghen tỵ và muốn có .

Mặc dù lúc này Giang Dĩ Thành không mặc âu phục giống ban ngày, nhưng anh mặc đồ thoải mái, ngược lại ít đi phần lạnh lùng nghiêm nghị, thêm mấy phần tao nhã thảnh thơi, càng hấp dẫn ánh mắt con gái hơn.

Anh đến gần Mạnh Giai, hơi nghiêng người ở bên tai cô nói nhỏ hỏi: "Người khác nhìn anh, em đỏ mặt cái gì?"

Cô chợt đẩy anh ra, mang theo mấy phần buồn bực mà trừng anh.

Người này vậy mà bỏ đá xuống giếng, thật là quá đáng!

Ở bên cạnh các cô gái bàn luận xôn xao, truyền đến mấy tiếng cười.

Tay của Mạnh Giai dán vào khuôn mặt bị nung đỏ, bước nhanh rời khỏi chỗ giá hàng hoá này.

Giang Dĩ Thành khẽ mỉm cười, chậm rãi đẩy xe ở phía sau cô.

Cuối cùng rời khỏi Gia Nhạc Phúc, thì bọn họ xách bốn túi đồ lớn.

Lúc xuống xe, Mạnh Giai muốn xách hai túi đi thang máy, bị Giang Dĩ Thành cự tuyệt.

"Để anh xách là được rồi."

"Em không có dễ hư như vậy, trước kia mua đồ đều là tự em xách." Đồ còn nặng hơn thế cô cũng từng xách qua.

Ánh mắt Giang Dĩ Thành loé lên, "Bây giờ có anh."

"Nhưng mà rất nặng đó." Cô vẫn không yên lòng.

"Xem thường anh sao?" Anh nhướng mày.

Vừa thay anh hơi khó chịu, Mạnh Giai thức thời mà câm miệng, ngoan ngoãn im lặng mà đi tới thang máy.

Đợi đến lúc học trưởng xách toàn bộ đồ vào nhà, thì cô bắt đầu phân loại sắp xếp lại.

Lúc này Giang Dĩ Thành cũng không có đi tới để ý nữa, mà trở về phòng rửa mặt, thuận tiện thay bộ quần áo ở nhà rồi đi ra.

Đợi đến lúc đem mọi thứ trở về vị trí cũ, cả người Mạnh Giai cũng dính mồ hôi, lau mồ hôi hột rỉ ra ở trên trán một chút, cô hài lòng gật đầu một cái, duỗi lưng một cái.

"Khỏe không?"

Động tác đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa thì eo của cô bị đau.

Từ từ xoay người, nghiêng đầu nhìn thân ảnh nhàn nhã đang tựa vào ghế sa lon, cô chớp mắt một cái rồi hô lên.

"Giang Dĩ Thành, anh có thể đừng đột nhiên như vậy mà lên tiếng làm em sợ không?" Thiếu chút nữa là hù chết cô, quen ở một mình, đột nhiên bên cạnh có thêm một người thật là quá kinh khủng.

Giang Dĩ Thành cau mày.

"Học trưởng, hay là anh sắp xếp cho em chỗ ở khác đi, em thật không quen ở cùng với ngừơi khác."

Mày nhíu lại chặc hơn.

"Hôm nay anh đã dọa em rất nhiều lần, ở nơi này, em không thể không bị anh hù dọa ra bệnh tim."

"Quen là tốt."

Mạnh Giai nghẹn họng một lúc, sau đó nhìn chằm chằm anh tức giận nói: "Không cần vô tình như vậy, anh cho em mượn phòng ở vài ngày, cũng không phải là không trả, chuyện xong rồi, thì em sẽ đi."

"Mấy ngày?"

Ánh mắt của cô lập tức cúi xuống thấp. Đúng vậy, phải mấy ngày, dượng hình như chỉ sợ không ai thèm lấy cô vậy, tiệc xem mắt đoán chừng đều sắp xếp đến năm sau đi.

Nghĩ tới đây, cô nhục chí mà ngồi xuống ở trên ghế sa lon, hai tay chống càm, rầu rĩ không vui nói: "Vẫn là quên chuyện mướn phòng đi, đoán chừng trong thời gian ngắn là chuyện không xong đâu."

Giang Dĩ Thành di chuyển đến bên người cô, "Mạnh Giai."

"Ừ?" Cô liếc anh một cái, có chút hoài nghi.

"Ở cùng với anh không tốt sao?"

"Anh luôn làm em sợ." Cô hơi bối rồi mà cau mày. Hơn nữa lỡ như ban đêm anh mang phụ nữ về, cô ở đây càng xấu hổ hơn?

Trên thực tế, nghĩ đến cảnh đó, cô đã cảm thấy cái cảm giác ngực buồn bực đã trở lại.

Anh không nhịn được mà cười, "Là do em quá tập trung mà quên mình."

Mạnh Giai đưa tay để dưới mặt, gật đầu, "Đúng vậy, sống một mình đã lâu cũng không quen ở cùng người khác."

Giang Dĩ Thành đột nhiên hơi đau lòng, kìm lòng không đặng mà sờ lên mái tóc dài của cô, gọi thật thấp, "Tiểu Giai."

Cô kinh ngạc nhìn cô, bởi vì trong giọng nói của anh có cảm xúc không nói nên lời, hốc mắt không nhịn được hơi cay.

Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, vỗ lưng của cô nhè nhẹ.

"Em có thể dựa vào anh, còn có —— thật xin lỗi." Không có thể ở bên cạnh em lúc em cần có người ở bên cạnh nhất.

"Học trưởng ——" nước mắt không khống chế mà chảy ra, cô vùi đầu vào trong cái ôm dịu dàng lại khô ráo của anh, hấp thu từ trên người anh phần an tâm và bao dung kia.

Anh hơi buộc chặc cánh tay.

"Em nhớ bà nội . . . . . ." Giọng của cô nghẹn ngào không thể tránh khỏi.

"Hôm nào cùng em đi thăm bà cụ."

"Ừ."

Mạnh Giai đẩy anh ra, đưa tay lau khô nứơc mắt ở trên mặt, cười lớn nói: "Để cho học trưởng chê cười, em cũng không biết tại sao đột nhiên lại buồn quá."

"Không sao, đi rửa mặt đi, thay quần áo ở nhà, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

"Đựơc."

Cô trở về phòng cầm quần áo tắm rửa, sau đó vào phòng tắm để tắm rửa.

Bên trong phòng khách trong tai Giang Dĩ Thành nghe tiếng nước chảy ào ào, ánh mắt mặc dù vẫn nhìn chằm chằm vào TV, nhưng cái gì cũng không có vào mắt.

Hẳn là nên để cho cô đến phòng ngủ của mình tắm rửa, tắm ở bên ngoài thật sự là quấy nhiễu thần kinh của anh.

Anh không chịu nổi mà dùng sức xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, ép mình chú ý tiết mục trên ti vi, tuyệt đối không được nghĩ đến bộ dang nhỏ nhắn ở bên trong phòng tắm.

Bây giờ tại sao TV cũng khó xem như vậy? Dùng sức hất hộp điều khiển ti vi trong tay ra, Giang Dĩ Thành ngã về phía sau ghế sa lon.

"Dĩ Thành, tối nay đi uống một chén đi, " Trần Tử Hàn bước vào phòng làm việc của bạn tốt, trên khuôn mặt anh tuấn sáng ngời mang nụ cười bất cần đời.

Anh ấy là một trong số ít người có thể chưa thông báo mà xông thẳng vào phòng làm việc của Giang Dĩ Thành, trên căn bản, bởi vì anh ấy cứ năm ba ngày lại tới la cà, nhân viên ở Xương Đạt gần như đều biết anh ấy là nhân vật thế nào.

Giang Dĩ Thành khép lại văn kiện đã ký xong, ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái."Cô đơn?"

Trần Tử Hàn hào phóng gật đầu, "Đúng vậy, cô đơn khó nhịn, cô đơn một mình khó ngủ." Nói xong leo lên bàn làm việc của anh, không đứng đắn mà nháy mắt mấy cái."Giang tổng, đời này cậu thật sự tính làm Liễu Hạ Huệ thứ hai sao?"

"Đi." Giang Dĩ Thành trừng mắt liếc anh ấy một cái.

Anh mới sẽ không vì bộ mặt lạnh của anh ấy mà lùi bước, ngược lại tiến sát vào anh ấy, bộ dạng có vẻ Bát Quái.

"Nghe nói trước đây không lâu cậu một vị học muội đi dạo siêu thị lớn?" Tối hôm qua tham dự tiệc bán hàng từ thiện, nghe Hà Thục Ái nói thì anh sợ hết hồn.

Bọn họ đều là đời thứ hai của xí nghiệp nên có biết nhau, nhưng anh và Hà Thục Ái còn có thêm quan hệ bạn học thời đại học.

"Ừ."

Trần Tử Hàn lập tức kêu to lên, khó có thể tin mà nhìn bạn tốt."Có thật không?" Anh còn tưởng rằng là Hà Thục Ái nói lung tung.

"Thật."

"Là tiểu học muội nào, có khuôn mặt như thế nào?" Anh cực tò mò nha.

"Muốn biết?" Anh ra sức gật đầu.

"Buổi tối đến nhà tôi ăn cơm."
Bình Luận (0)
Comment