Tiếng bước chân thanh thúy đi ngang qua phòng học, tôi cảnh giác, tim như ngừng đạp, đến khi tiếng bước chân bắt đầu xuống lầu, hai tay của tôi đang gắt gao quấn lấy bên hông Đảng Ninh vẫn không dám thả lỏng, thần kinh toàn thân đều căng thẳng.
“Đoá Nhi…” Đảng Ninh dẫn theo tôi trốn ở trong góc phòng học tránh ánh đèn pin, chùm ánh sáng màu cam hiện lên, cánh tay đặt ở trên eo tôi càng siết chặt, cách lớp váy mỏng manh, tôi có thể cảm giác được hơi nóng từ trên người anh ấy cùng hơi lạnh trên tay anh.
“Đảng Ninh!” Như sợ anh rời đi, dán sát lấy anh, tôi ôm càng chặt, cảm giác đêm càng sâu tối, trải qua nỗi sợ, người tôi mềm nhũn, hoàn toàn không có được tỉnh táo như ngày thường, mù quáng dựa vào Đảng Ninh, anh như một cái cây to lớn, đỡ lấy nhọn cỏ nhỏ là tôi.
“Đoá Nhi… Đừng sợ, có anh ở đây…” Giọng nói của Đảng Ninh sao lại kỳ quái vậy, như đang dồn nén cái gì đó.
“Đảng Ninh! Anh làm sao vậy? Ưhm…” Trong bóng tối, đôi môi ướt át đột nhiên áp lên, nụ hôn của Đảng Ninh sao lại vội vàng như vậy, xúc động đến thế, chiếc lưỡi mềm dẻo xâm nhập vào, đảo quanh miệng tôi, cánh tay tôi đang ôm Đảng Ninh thậm chí cũng đang không ngừng run run……
Khi tôi dần chìm vào kích tình mê ly, Đảng Ninh đột nhiên tách ra, hai tay áp lên gò má đỏ bừng của tôi, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh ấy bình tĩnh nhìn chằm chằm tôi, tư thế của chúng tôi vẫn như cũ, thân mật quấn quít cùng một chỗ, trong không khí phiêu tán một loại hương vị gọi là tình dục. Hơi thở của anh quanh quẩn ở chóp mũi tôi, từng hơi từng trận, hấp dẫn chêu trọc toàn bộ thần trí của tôi.
Dưới đêm trăng, ở trong phòng học tối đen, con ngươi tối đen kia lóe sáng
Nháy mắt, tim của tôi như nhịp trống ‘Thình thịch’ ‘Thình thịch’, đập lớn đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trên mặt Đảng Ninh, thấm nhuộm tia cười thản nhiên, anh nói: “Đoá Nhi, em như vậy, thật đẹp.”
“Đảng Ninh …” Khẽ nỉ non gọi tên anh, giơ tay lên, tôi cũng muốn đụng vào má của anh, lại bị anh kéo đến bên môi, liếm nhẹ từng ngón tay một, ánh trăng sáng mềm mại xuyên thấu qua ngoài cửa sổ, dần dần, tôi nhìn thấy khuôn mặt ma mị kia… Khuôn mặt của anh, ẩn ở trong bóng tối, những vẫn vô cùng đẹp đẽ, chói lọi, hình dáng, độ cong, mỗi một đường nét, đều như lốc xoáy, cuốn tôi hãm vào.
Lông mi của anh, đen rậm, uốn cong lên, cùng gương mặt sạch sẽ, trắng sáng tạo thành đối lập rõ ràng.
Mũi của anh, thanh nhã, tinh xảo vượt bậc, cánh mũi hơi hơi phập phồng.
Đôi môi của anh, mềm mại lại lạnh lẽo, lây nhiễm thêm hai phần dụ hoặc.
Đây là khuôn mặt ban ngày thiên sứ, đêm tối ma mị, luôn có thể ở mọi thời điểm quyến rũ tâm hồn của tôi, trong con ngươi trong suốt chứa đựng mê say ngọt ngậy, môi đỏ mọng yêu, diễm lẳng lơ, khiêu tình vỗ về chơi đùa ngón tay…
“Đảng Ninh … Anh đang quyến rũ em sao?” Không dùng đầu óc, lời nói của tôi cứ như vậy vọt ra, cảm giác đầu tiên của Đảng Ninh là sửng sốt, sau đó lập tức ép sát phần cơ thể phía dưới xuống, hung hăng cắn lên môi của tôi: “Đoá Hoa ngốc! Em vu oan!”
Khụ? Vu oan? Anh có ý gì đây? Không phải bị dọa đến ngốc đó chứ! Tôi mơ hồ trợn mắt nhìn Đảng Ninh đang mang vẻ mặt oán trách.
“Còn giả ngu! Rõ ràng là em quyến rũ anh, em xem…” Túm tay của tôi, kéo xuống phía dưới người anh mà dò xét…
Vật nóng nóng bỏng ở trong lòng bàn tay tôi nhảy lên, toàn bộ người tôi cứng đờ, hai má vốn đỏ ửng bởi vì ngượng ngùng lại càng thêm đỏ bừng, tuy rằng tôi không câu nệ tiểu tiết, nhưng là lần đầu tiên nắm cái kia của đàn ông, vẫn là không giữ được bình tĩnh. Nhưng lại cũng không có lập tức rút ra, dù sao đây cũng là tiểu Đảng Ninh mà tôi yy vô số lần ở trong đầu.
Dưới sự chủ động tự chui đầu vào rọ của nó, tôi sao có thể nỡ khước từ đẩy nó ra ngoài? Vì thế chậm rãi chuyển động lòng bàn tay chính mình, cảm nhận được nó đang dần dần trở nên cứng rắn…
“Ưhm! Tiểu yêu tinh! Em muốn lấy mạng của anh à!” Bàn tay đột nhiên bị Đảng Ninh bắt lấy, hung hăng cắn xuống môi của tôi, kích động gầm quát ở bên tai tôi.
“Xì” Bật cười, xem ra mấy lời trong tiểu thuyết không sai, con trai quả thật dễ dàng xúc động! Mềm mại thân thiết ghé sát tai Đảng Ninh, nhẹ nhàng nỉ non nói: “Đảng Ninh, kỳ thật em cũng rất nhớ và muốn anh… Nhưng, hiện tại… Anh có biết, ở đây không có giấy và nước, không thể đem vết máu rửa sạch…”
Khi nói lời này, mũi chân của tôi kiễng lên, đôi môi của tôi dán lên tai anh, đầu lưỡi lơ đãng lướt qua vành tai anh, hô hấp của tôi cực nóng.
Sau khi Đảng Ninh nghe xong lời tôi nói, cả người cúng đờ, hung hăng cắn một cái lên hai má của tôi, đè nặng thanh âm có chút ảo não nói: “Anh sẽ không ở đây, ủy khuất Đoá Nhi ngốc của anh…”
“Hả? Anh Đảng Ninh, nghe ý tứ này của anh, anh đã sớm có ý nghĩ ủy khuất em? Nói đi! Tính ở đâu tổ chức nghi thức trưởng thành cho tiểu Đảng Ninh của anh vậy?” Tại thời khắc mĩ lệ này, tinh quang trong mắt tôi bỗng nhiên chợt lóe, sau đó, trên tay dùng sức, không lưu tình chút nào gỡ cái nút bấm nhỏ trên cái áo sơmi màu trắng đang cản trở của anh.
“Hương Đoá Nhi!! Em?!” Anh bỗng nhiên cúi người xuống hôn tôi. Cái hôn kia, cực nóng, nóng đến dọa người, không có dấu hiệu trì hoãn, ràng buộc.
Nụ hôn của Đảng Ninh giống như con người của anh, khiến cho tôi mê luyến. Khi thì bá đạo dây dưa, khi thì dụ hoặc nhẹ nhàng lướt qua, làm cho tôi muốn ngừng mà không được, từng tấc xương cốt mềm nhũn.
Nụ hôn này, mãnh liệt, triền miên, tràn ngập kích tình, giống như muốn nuốt hết tất cả sinh lực của chúng tôi. Chúng tôi vội vàng cấp thiết từ trong miệng đối phương nhận lấy dưỡng khí mới mẻ, nhận lấy linh dược thư hoãn kích tình. Thân thể của tôi không chịu nổi kích động, cả người đều phiếm lên một tầng mồ hôi mỏng.
Bỗng nhiên, Đảng Ninh rời khỏi đôi môi của tôi. Nhưng ngay sau đó, môi anh, liền đi tới cái cổ mẫn cảm của tôi, anh nhẹ nhàng hôn, theo đường vân của làn da, không ngừng mà tìm kiếm, mang vẻ quen thuộc. Môi lưỡi nóng bỏng kia, chậm rãi trượt xuống, liếm liếm xương quai xanh của tôi, rồi sau đó ngậm lấy vành tai tôi, cẩn thận nhấm nuốt, giọng nói khàn khàn mang theo áp lực nóng rực; “Còn muốn tiếp tục sao?”
“Không, không cần… anh Đảng Ninh em sai rồi, sai rồi…” Trong mắt ẩn ánh nước, trước ngực phập phồng, hô hấp trở nên dồn dập, tôi vô lực xụi lơ ở trong ngực Đảng Ninh,vừa vẽ vẽ lên lồng ngực của anh, vừa nũng nịu cầu xin tha thứ nói.
“Ô`… Trứng nhỏ hư hỏng, em thật sự muốn anh chết ở chỗ này?”
“Ha ha, Đảng Ninh, em muốn nói là em chỉ để ý đối tượng trong nghi thức trưởng thành là ai, không để ý địa điểm ở chỗ nào!” Giọng điệu ôn nhu, ngọt ngào thưởng thức, thản nhiên tươi cười, ngây thơ đáng yêu tựa như một con búp bê bằng sứ vô cùng sạch sẽ tinh khiết, nói chuyện lại mang theo ngữ điệu giảo hoạt, câu hoặc.
“Hương Đoá Hoa… Em đang tìm chết, em có biết không?!” Đảng Ninh ôm lấy tôi, giọng nói có chút khản rống! Tôi khanh khách cười khẽ —— đúng vậy, tôi đang tìm chết ——
Nhưng mà, thế sao? Giáo viên tuần tra ban đêm sẽ không quay lại, tôi không có gì đáng để lo lắng!
Lúc còn đang ở cô nhi viện, tôi chỉ biết ở trong linh hồn của tôi có một con ác quỷ tà ác.
Sở dĩ vẫn đều bị người cho rằng là một thiên sứ, không phải vì con ác quỷ kia còn chưa đắc đạo, mà là vì Đảng Ninh đúng lúc xuất hiện, ác ma ở trong linh hồn dưới sự tinh lọc dần dần ngủ say, ngủ say ——
Mắt của anh, môi của anh, mỗi một tấc đang phóng đại, cặp con ngươi mang theo ngọn lửa giận dần dần lu mờ, cái mũi thẳng run rẩy nhẹ theo hô hấp, con mắt nhìn đôi môi của tôi, cánh mũi, hai đầu lông mày đầy lưu chuyển, ngón tay cái hơi thô ráp chậm rãi ma sát, cọ cọ khóe miệng của tôi, giọng nói giàu từ tính như niệm chú bay bổng bên tai.
Càng ngày càng gần, tôi níu chặt trái tim, hai tròng mắt nhìn chằm chằm, cùng anh mặt đối mặt, đều có thể cảm giác được đôi môi ôn nhuận như cánh bướm của anh khẽ chạm đến bên môi của tôi, đột nhiên “Rầm” một tiếng động to, đem hai người đang ý loạn tình mê bừng tỉnh, cửa phòng học đóng chặt bị người hung hăng đá văng ra.
“Các người đang làm gì?” Giọng nói sắc nhọn, gầm rống vang lên, sau đó tất cả tốt đẹp đều tiêu tan! Đảng Ninh của tôi, giấc mộng của tôi, tình yêu của tôi, tín niệm của tôi, tất cả ở trong một khắc đó, tiêu tan tiêu tan…
“A…” Tôi thét chói tai, từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.
Nắng hè chói chang nóng rực, khí lạnh bao phủ toàn thân, hai gò má một mảnh nóng ấm, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.