Edit: Củ Cải Đường
Mạc Kham bị ai đó liếm láp đến tỉnh cả người. Cái lưỡi có gai ngược liếm liếm cánh tay anh một lúc, cảm giác như khi đang cạo gió vậy.
“Đói rồi à?” Mạc Kham mở mắt ra, ôm lấy nhóc con đang nằm nhoài trên tay mình vào lòng, anh hỏi.
Nhóc con nằm trong lòng chớp chớp mắt, nửa tỉnh nửa mơ nhìn anh.
Mạc Kham cam chịu đứng dậy đi pha sữa bột cho tên nhóc này. Một tuần trước anh nhặt được nó, tên nhóc này còn chưa dứt sữa đã bị bỏ rơi. Mạc Kham không thể tưởng tượng nổi một con thú con chưa dứt sữa cứ thả ngoài đường thì sẽ sống sót ra sao, vậy nên anh bèn ôm nó về nhà.
Sau khi cẩn thận thử độ ấm của sữa, Mạc Kham ôm bé con lên cho nó uống.
“Cục cưng của anh.” Mạc Kham cười nhìn con thú nhỏ trong lòng mình đang bú sữa, “Sữa ngon không?”
Đương nhiên nhóc con không thể nói tiếng người đáp lời Mạc Kham được, chỉ chớp mắt nhìn anh. Mạc Kham cảm giác trái tim cũng tan chảy vì tên nhóc đáng yêu này rồi, không kìm được cúi đầu xuống cọ cọ mặt vào người nó.
Khi ấy Mạc Kham vừa mới tốt nghiệp đại học, đang sống ở ngoại ô thành phố C, anh làm nhà thiết kế thời trang. Mạc Kham không cần tới công ty đúng giờ, chỉ cần nộp bản thảo đúng hạn là được. Thế nên phần lớn thời gian anh đều ngồi trước máy tính vẽ bản thảo thiết kế.
Thời gian qua đi, nhóc con từ biết đi bập bõm, nay đã có thể bật nhảy đến mức đáng kinh ngạc. Mỗi lần Mạc Kham ngồi vẽ bản thiết kế, nó đều nhảy lên giường, mượn lực đàn hồi của chăn đệm rồi nhảy bật lên bàn máy tính, sau đó…cuộn tròn nằm ngủ trong tay Mạc Kham.
Sau khi ngủ một giấc dậy, nếu Mạc Kham vẫn còn ngồi trước máy tính thì nó sẽ sấn tới bám dính làm phiền công việc của Mạc Kham, đương nhiên đây là dưới góc nhìn của anh. Còn đối với nó thì nó chỉ đang cố giục anh nghỉ ngơi thôi.
Lúc bé con này được bốn tháng tuổi, nó mang về cho Mạc Kham một “bất ngờ”.
Khi đó là vào một buổi sáng thứ bảy, Mạc Kham vừa tỉnh dậy đã thấy bên giường mình có một con chim chết chảy be bét máu, nhãi con kia thì đứng bên cạnh nhìn anh với vẻ mặt nịnh nọt muốn lấy lòng.
Con chim này trông cũng không lớn lắm, chỉ hơi to hơn chim sẻ một chút. Mạc Kham không biết nhóc con bắt được con chim này như thế nào, nhưng anh cũng biết sơ sơ. Loài mèo thỉnh thoảng sẽ tha về cho con sen nhà mình vài con chuột chết hay chim chết, đây là tình cảm bọn chúng thể hiện cho con sen yêu quý của mình. Chắc là…đây là tập tính của phần lớn động vật họ mèo.
Mặc dù tâm trạng hơi phức tạp, nhưng Mạc Kham vẫn rất cảm động xoa đầu bé con, sau đó từ chối con chim kia.
Nhóc con vừa tàn nhẫn ăn hết con chim đó khiến lông chim bay đầy đất, vừa lườm Mạc Kham, bày tỏ bản thân vô cùng thất vọng khi Mạc Kham không chịu nhận lấy.
Mạc Kham nhìn nhóc con, nhớ tới quyết định hồi trước của mình…trả nó về với tự nhiên.
Cũng không phải là Mạc Kham lo lắng sau khi lớn lên, nó sẽ quay về lấy oán trả ơn các thứ. Mặc dù trên mạng đều nói loài báo đốm có cái tật vui buồn thất thường như rắn, nhưng trong mắt Mạc Kham, nhóc con đó vẫn mãi chỉ là một bé con vừa ngốc vừa đáng yêu mà thôi.
Chỉ là, nó là một con báo đốm vốn dĩ phải thuộc về tự nhiên. Có lẽ nó phù hợp với việc săn mồi thỏa thích bên ngoài hơn là bị nuôi nhốt trong nhà như thú cưng.
Thật ra lúc vừa nhặt được nhóc con này, Mạc Kham đã nghĩ nó là mèo. Khi đó nhìn trông nó thực sự rất giống mèo, mặc dù màu lông hơi lạ nhưng Mạc Kham cũng chỉ nghĩ nó là mèo rừng quý hiếm. Thế mà không ngờ chưa nuôi được bao lâu, Mạc Kham đã nhận ra có gì đó sai sai. Sau khi tra Baidu xong, Mạc Kham chắc chắn nhóc con kia là động vật họ mèo cỡ lớn – báo đốm.
Cơ mà bé con này dù sao cũng do một tay anh nuôi lớn. Anh không phải báo đốm, không hiểu được chúng có những tập tính gì nên đương nhiên không thể nuôi nó tốt được như báo mẹ, cũng không biết dẫn nó học cách sinh tồn trong tự nhiên để sau này nó trưởng thành tự lập được. May mà có Baidu, sau khi xem hàng loạt phim phóng sự về báo đốm, Mạc Kham bắt đầu tiến hành huấn luyện đối với nhóc con để chuẩn bị cho việc sau này thả nó trở lại tự nhiên.
May mắn thay, nhóc con dường như đã có tập tính trời sinh của động vật họ mèo, chuyện săn mồi không phải không biết chút gì. Dưới sự giúp đỡ của Mạc Kham, nó nhanh chóng giỏi lên hẳn.
Nhưng trước khi chính thức thả nó đi, Mạc Kham vẫn lo lắng rất nhiều. Anh đặt một thiết bị định vị trên người nó, sau đó dẫn nhóc con tới một khu rừng ở gần đó mà anh đã tìm hiểu từ lâu.
Lúc nuôi nhóc con, Mạc Kham luôn cho nó rất nhiều tự do, nên lần thăm dò với ý định thả đi này cũng không khiến nhóc con nghi ngờ gì.
Thiết bị định vị mà Mạc Kham cài cho nó là loại công nghệ cao mới nhất, không chỉ định vị được vị trí của nó mà còn nhìn được cảnh tượng xung quanh. Nhìn qua những hình ảnh thu được, Mạc Kham hoàn toàn thả lỏng mọi lo lắng, sự thật chứng minh nhóc con kia đã hoàn toàn có đủ năng lực sinh tồn ngoài tự nhiên.
Hai ngày sau, nhóc con kéo một cái xác nai con về tìm Mạc Kham.
Mạc Kham vươn tay xoa đầu nó: “Cục cưng, sau này nhìn thấy loài người giống anh thì phải chạy thật xa, biết chưa? Đừng làm bọn họ bị thương, nhưng phải cẩn thận con người, thật ra đôi khi con người mới là sinh vật đáng sợ nhất…”
“….Không biết khu rừng này có hổ hay không. Nếu như gặp phải loài mà mình không chọi lại được thì nhất định không được đối đầu trực diện với nó, nếu được thì cứ cẩn thận vẫn hơn, báo đốm nổi tiếng là rất cẩn thận đúng không? Cũng không biết em có được điểm này không….”
Ngồi lải nhải một đống xong Mạc Kham mới thả lỏng vòng tay đang ôm nhóc con ra, rồi khẽ vỗ nó: “Đi đi, bé cưng.”
Nhóc con tha xác nai con tới cho Mạc Kham rồi quay về rừng.
Mạc Kham nhìn con nai con đã chết kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại chất nó lên xe mang về, dù sao đó cũng là món quà từ việc huấn luyện mà nhóc con tặng anh.
Sau này, dưới những cuộc gọi như cháy máy của anh ba, chị hai lấy cái chết ra dọa và anh cả cương quyết ép buộc, Mạc Kham từ bỏ công việc làm thiết kế thời trang để quay về thành phố C. Thế mà trên đường trở về anh lại gặp tai nạn giao thông.
Nhà họ Mạc đều lo sốt vó, chị hai thì bay thẳng từ nước M về. May mà lần tai nạn này không nghiêm trọng lắm, anh chỉ bị gãy chân và thương nhẹ ở vùng đầu.
Bác sĩ nói, vì vùng đầu Mạc Kham bị tổn thương nhẹ nên trí nhớ có thể bị ảnh hưởng, nhưng chỉ là một phần rất nhỏ, hơn nữa sau này vẫn có thể hồi phục được. Mọi người nghe vậy thì đều lo lắng, bọn họ không ai muốn Mạc Kham quên mất từng giây từng phút bên mọi người, cho dù chỉ là một phần nhỏ nhất.
Sau khi Mạc Kham tỉnh lại, mọi người đều nhận ra, hình như…Mạc Kham vẫn nhớ rõ tất cả những chuyện liên quan tới mọi người! Vậy nên Mạc gia chỉ nghĩ là Mạc Kham may mắn, không xuất hiện tình trạng mất trí nhớ như bác sĩ đã nói.
Nhưng thật ra, hình bóng nhóc con kia đã vĩnh viễn biến mất trong tâm trí Mạc Kham.
Nhóc con không biết Mạc Kham đã đi, nó cứ nghĩ Mạc Kham vẫn đứng đó đợi mình. Thế mà khi tha tiếp một con mồi quay lại chỗ đó, nó đã không thấy Mạc Kham đâu nữa. Không thấy xe Mạc Kham đâu, cũng không đánh hơi được mùi của anh.
Cậu nhóc chờ lâu thật lâu mà vẫn không thấy Mạc Kham, cuối cùng nó cũng hiểu, nhân loại dịu dàng kia đã bỏ rơi nó.
Nhóc con vô cùng buồn bã, nó cảm thấy loài người là loài tồi tệ nhất trên đời này. Bọn họ đối xử dịu dàng với bạn, khiến bạn hoàn toàn rơi vào cái lưới mà bọn họ tạo ra, rồi đến khi bạn ỷ lại vào họ nhất, họ sẽ bỏ rơi bạn như ném một túi rác vứt đi.
Nhóc chỉ là một con báo đốm, không hiểu được những chuyện rườm rà của con người, đương nhiên sẽ không hiểu Mạc Kham làm vậy vì muốn tốt cho nó. Nó chỉ muốn ở bên Mạc Kham.
Nhóc con nghĩ mãi không ra vì sao Mạc Kham lại muốn vứt bỏ mình, vậy nên nó tự đổ lỗi lên bản thân. Chắc chắn là do Mạc Kham không thích con mồi mình săn được, Mạc Kham ghét nó vô dụng nên mới vứt nó đi.
Thế nên nó khắc khổ trưởng thành. Thời gian trôi qua, nó dần trở thành bá chủ cánh rừng ấy. Ký ức thuở nhỏ dần trở nên mơ hồ, hơn nữa chuyện bị Mạc Kham vứt bỏ khiến nó bị tổn thương quá sâu đậm, nó luôn cố gắng quên chuyện này đi.
Không biết đã qua bao lâu, nhóc con nhận ra vậy mà mình có thể biến thành con người. Sau một thời gian ngắn tìm tòi khám phá, cậu bước ra khỏi cánh rừng, đi tới thành phố gần đó.
Ở đâu đó, cậu đã gặp được một người nhiệt tình, người nọ tưởng cậu là người vô gia cư nên tốt bụng chứa chấp cậu. Trong thời gian ở cùng người tốt đó, cậu đã có thể hiểu hơn về các hành vi của nhân loại, cũng có thể từ từ giao tiếp được với con người. Cậu tự lấy một cái tên cho mình: Thư Trạch.
Cái tên này là do cậu từng nghe thấy trong một thứ đồ được gọi là tivi.
Sau này nữa, Thư Trạch tạm biệt người tốt nọ để đi vào nội thành. Cậu vào khách sạn tiêu hết tiền người tốt kia cho cậu, nghe lời người nọ dạy cho để đặt một phòng.
Thư Trạch tắm rửa xong, đang chuẩn bị ngủ thì bỗng phát hiện trên giường mình có một người đàn ông. Cậu cẩn thận lại gần, trong đầu đã hiện ra mấy trăm cách giết người phi tang xác chỉ bằng một đao. Mà một giây sau khi được người đàn ông kéo vào lòng, mùi hương quen thuộc làm gián đoạn hành động của cậu, đột nhiên cậu…rất muốn sấn tới để người đàn ông vuốt lông cho.
Mà đúng là cậu đã làm như vậy. Thế rồi cậu phát hiện ra người đàn ông này cứ như thể đang động dục vậy, không thì sao lại muốn giao phối với cậu chứ?
Vì thế, nghiệt duyên giữa cậu và Mạc Kham lại bắt đầu một lần nữa.
Thật ra ban đầu Thư Trạch chỉ cảm thấy Mạc Kham có mùi rất quen, quen đến mức cậu không muốn chống cự gì cả, chỉ nằm yên để anh muốn làm gì cậu thì làm.
Sau đó cậu được tưới tắm rất thoải mái.
Cứ thế cậu được Mạc Kham bao nuôi dù không hiểu gì.
Ở chung một thời gian, ký ức phủ bụi trong đầu Thư Trạch đột nhiên thức tỉnh, cậu bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện. Lúc còn là một nhóc con bé xíu, cậu cũng thích nhất là được cuộn tròn ngủ trong lòng Mạc Kham, làm như vậy khiến cậu có cảm giác rất an toàn.
“Chồng ơi.” Thư Trạch cọ cọ lồng ngực Mạc Kham, gọi anh.
“Hửm?” Mạc Kham mơ màng đáp một tiếng.
“Em yêu anh.” Thư Trạch cười, hôn một cái lên mặt Mạc Kham, khẽ nói, “Được gặp lại anh một lần nữa, em vui lắm.”
Hoàn toàn văn.