Edit: Mimi – Beta: Chi*****Sau khi phải nghỉ việc ở nha môn, Dương Quý Minh liền chuyên tâm đọc sách ôn bài trong Trầm Hương viện, đồng thời tranh thủ thời gian bầu bạn với tức phụ.
Không bao lâu sau, tân niên đã tới.
Vào ngày cuối cùng của năm cũ, Thượng Gia Ngôn chỉ đạo hạ nhân dán câu đối Xuân và chữ phúc lên tường rồi lại tự đi kiểm kê hàng tết, bận trước bận sau, bận đến không biết trời đất là gì.
Đây là cái Tết đầu tiên sau khi gả vào Hầu phủ, Thượng Gia Ngôn cũng rất chờ mong.
Theo lệ thường, mọi người sẽ cùng ăn cơm tất niên ở Phúc Hỉ đường, năm nay cũng vậy.
Thấy sắp đến giờ tụ họp, Thượng Gia Ngôn vào thư phòng gọi Dương Quý Minh rồi cùng hắn quay lại nhà chính thay đồ.
Hòe An mang quần áo mới lên, trong đó có hai bộ màu đỏ nhìn rất có không khí đón Xuân, nên Thượng Gia Ngôn đã chọn hai bộ này.
Khi cả hai thay quần áo xong, Dương Quý Minh bỗng lên tiếng: “Vân Cẩm để lại may quần áo mới dạo trước đâu? Không mặc vào dịp Tết à?”
Thượng Gia Ngôn chỉnh lại vạt áo cho hắn: “Vân Cẩm may thành trang phục mùa Xuân rồi, giờ mặc sẽ không hợp lắm. Hơn nữa, cơm tất niên là bữa ăn đoàn viên, mừng năm mới phải mặc rực rỡ một chút, vậy mới có không khí.”
“Ta biết rồi.”
Thượng Gia Ngôn kiểm tra lại xiêm y và phục sức của hai người lần cuối, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng đến muộn.”
Khi bọn họ đến Phúc Hỉ đường, ngoài năm vị lão gia thì những người khác đều đã đến. Thượng Gia Ngôn không khỏi hơi hốt hoảng, hành lễ xong liền xin lỗi vì đến trễ. Lão thái quân mặc một bộ xiêm y đỏ thẫm, ngay cả đai trán cũng là màu đỏ. Bà hơi híp mắt, cười nói: “Không muộn, là bọn họ đến quá sớm. Quý Minh, tức phụ của Quý Minh, các ngươi đến đây đi.”
“Dạ.” Hai người tiến lên, hành lễ với lão thái quân lần nữa.
Lão thái quân cười vang, nói với những người khác: “Nhìn hai đứa nhỏ này xem, có phải rất ăn ý với ta không. Chúng ta ngồi cùng một chỗ, ai dám nói không phải thân tôn tử chứ?”
Mọi người cũng hùa theo.
Lão thái quân bảo Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngồi cạnh nhuyễn tháp của mình, nha hoàn trong Phúc Hỉ đường lập tức cầm hai chiếc đệm gấm tới. Thượng Gia Ngôn kéo Dương Quý Minh ngồi xuống bên chân lão thái quân, cười bảo: “Như vậy mới dễ nghe lão thái quân dạy bảo.”
Lão thái quân hơi gật đầu, nói: “Ngươi là đứa trẻ ngoan, lấy được ngươi là phúc của Quý Minh, cũng là phúc của nhà họ Dương chúng ta.”
“Lão thái quân quá lời. Có thể gả cho phu quân, được làm tôn tức lão thái quân mới là phúc của con.” Thượng Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão thái quân muốn mượn chuyện trang phục để làm chỗ dựa cho y.
Lão thái quân vui sướng nở nụ cười, quay sang hỏi người hầu: “Mấy giờ rồi?”
“Thưa lão thái quân, vừa sang giờ Thân ba khắc(*).”
(*) Giờ Thân ba khắc là 15h45.Lão thái quân nói: “Đi mời các lão gia tới đây đi, chuẩn bị mở tiệc.”
“Dạ.”
Lão thái quân cười với mọi người: “Cơm tất niên phải ăn cùng cả gia đình. Năm nay nhà lão tứ đã về rồi, ta vô cùng vui vẻ.”
Tứ phu nhân vội nói: “Chúng con cũng mong có thể về sớm để hiếu kính mẫu thân. Lần này tứ lão gia về kinh xin làm quan tiếp, chỉ cần trong kinh còn chức vụ để trống là có thể ở lại rồi.”
Lão thái quân tiếp lời: “Lão tứ bôn ba từ Dương Châu đến Tô Châu, vất vả bên ngoài nhiều năm, giờ cũng nên ở lại kinh thành.”
Tứ phu nhân gật đầu: “Chỉ hy vọng thế.”
Thượng Gia Ngôn cúi đầu, thầm nghĩ: quả nhiên vì chuyện của tứ thúc.
Ngũ phu nhân ở một bên lên tiếng: “Lão gia nhà thông gia của chúng ta là Lại bộ Thượng thư cơ mà? Gia Ngôn, ngươi có nghe nói về chuyện nhà lão tứ không?”
Nhị phu nhân xì một tiếng, cười bảo: “Sau khi gả tới đây, Gia Ngôn vẫn luôn ở cùng Quý Minh, làm sao biết chuyện tứ thúc được? Ngũ đệ muội, câu hỏi này của ngươi hơi có vấn đề.”
Nụ cười trên mặt ngũ phu nhân cứng lại trong chớp mắt: “Nhị tẩu nói đùa, ta chỉ thuận miệng hỏi xem Gia Ngôn có nghe lão gia bên thông gia nói gì hay không, sao lại có vấn đề được?”
Nhị phu nhân cười lạnh, nhìn đại phu nhân như nhìn một con hề: “Đại tẩu, dù sao Gia Ngôn cũng là con dâu của tẩu, tẩu nói một câu công bằng xem, rốt cuộc là lời của ngũ đệ muội có vấn đề không.”
Đại phu nhân lên tiếng: “Ngũ đệ muội chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi cần gì phải cắn mãi không buông chứ?”
Nhị phu nhân mỉm cười: “Được rồi, đều là lỗi của ta. Dù sao cũng không phải con dâu ta bị gây khó dễ, cũng không phải nam nhân của ta cần nhờ cậy thông gia để kiếm chức quan.”
Lời này quá trắng trợn, đến lão thái quân cũng xanh cả mặt: “Được rồi, hôm nay là giao thừa, mỗi người bớt nói một câu. Toàn là trưởng bối, vậy mà lại nói nhăng nói cuội trước mặt bọn tiểu bối, còn ra cái thể thống gì!”
Thượng Gia Ngôn lên tiếng xoa dịu: “Lão thái quân đừng giận. Tứ thúc có công trạng lại chẳng mắc sai lầm gì, chỉ cần tứ thúc đi tranh thủ, hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lão thái quân hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
Thượng Gia Ngôn khẽ cong khóe miệng: “Con cũng không hiểu những chuyện này, nhưng hẳn là vậy ạ.”
Lão thái quân cười tươi rói, vui mừng nhìn y: “Con ngoan, ngươi là phúc tinh của nhà họ Dương ta.”
Tứ phu nhân tươi tười, bốn vị phu nhân còn lại mỗi người một biểu cảm.
Dương Quý Minh âm thầm bóp nhẹ bàn tay của Thượng Gia Ngôn, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng. Đối phương đáp lại hắn bằng một nụ cười trấn an.
Thực ra y chỉ nói vài câu khách sáo chứ chẳng hứa hẹn gì. Đúng là chỉ cần Dương tứ lão gia tự đi tranh thủ, việc ở lại kinh thành làm quan sẽ chẳng khó khăn.
Chờ mấy người Dương Chính Nghĩa đến, lão thái quân mới cho bày tiệc. Lần này, Dương Thần không lên tiếng châm chọc Dương Quý Minh nữa, lòng vẫn ôm hận nhưng lại chẳng dám ho he.
Bữa cơm tất niên này, bề ngoài vẫn khá êm ấm, hòa thuận.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng đón giao thừa.
Dương Quý Minh dắt Thượng Gia Ngôn ra ngồi gần một chậu than, nhỏ giọng nói với y: “Nếu mệt thì dựa vào ta nghỉ một lát đi.”
“Cả nhà cùng đón giao thừa, như vậy không tốt lắm.”
“Không sao, lát nữa lão thái quân sẽ mệt, người thực sự đón giao thừa chẳng có bao nhiêu.”
Thượng Gia Ngôn quét mắt một vòng, quả nhiên trông thấy vài vị phu nhân đang ngủ gà ngủ gật, lão thái quân cũng sắp ngủ mất rồi.
Dương Quý Minh ôm Thượng Gia Ngôn vào lòng, dùng áo khoác lông trên người mình bao lấy y. Trong phút chốc, Thượng Gia Ngôn liền cảm thấy người ấm, lòng càng thêm ấm.
Bành Khả Tịnh thản nhiên quét mắt một vòng, thấy đại thiếu phu nhân và tôn thiếu gia đang được nha hoàn, bà vú vây quanh, cũng thấy Thượng Gia Ngôn được Dương Quý Minh ôm vào trong ngực. Nàng không khỏi liếc sang bên cạnh, hai nha hoàn yên lặng đứng, gần đó, Dương Trọng Minh lạnh lùng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng lạnh đến co rúm người lại, nhưng trong lòng càng lạnh hơn.
Dương Quang đến chỗ Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn, hỏi: “Khi còn ở nhà, tam tẩu cũng đón giao thừa à?”
“Trước kia ta cũng đón giao thừa, nhưng lần nào cũng ngủ gật, mẫu thân lại không cho người đánh thức ta.”
“Chắc chắn năm nay tam tẩu có thể đón giao thừa thành công, có tam ca ở đây mà.”
Dương Quý Minh bọc chặt cả hai bằng áo khoác lông, lườm Dương Quang, tức giận nói: “Ngươi là tiểu thúc, đừng có xán lại gần tẩu tử.”
Dương Quang liếc xéo hắn, tiếp tục nói chuyện với Thượng Gia Ngôn: “Tam tẩu, ngươi nghe tam ca nói kìa, có phải hắn đang ngứa đòn không?”
“Tứ đệ nói đúng, tam ca của ngươi đang ngứa đòn.” Thượng Gia Ngôn cười khẽ, vươn tay ra khỏi áo khoác lông để véo tai Dương Quý Minh.
“Đau, đau, tức phụ.”
“Ngươi đáng đánh.” Thượng Gia Ngôn buông lỏng tay, xoa tai cho hắn.
Phụt! Dương Quang ở bên cạnh to gan cười trộm.
Thượng Gia Ngôn đỏ mặt: “Khiến tứ đệ chê cười rồi.”
Dương Quang còn chưa mở miệng, một giọng nói khác đã vang lên: “Tam tẩu sợ bị chê cười, vậy đừng làm ra những chuyện đáng cười.”
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đều đen mặt. Dương Quang khinh thường liếc Dương Thần, siết nắm tay đến rắc rắc kêu vang: “Xem ra ngươi vẫn chưa ăn đòn đủ. Yên tâm, ta không giống tam ca, ta đánh người rất có kỹ thuật, đảm bảo không thấy thương tích bên ngoài.”
Dương Thần hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Dương Quang nói với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Đừng để ý đến hắn.”
Thượng Gia Ngôn khẽ thở dài. Lúc mới gả đi, y còn để ý đến hành vi cử chỉ trước mặt người ngoài, sau lại tự nhiên trở thành như vậy. Người nhà đều ở đây, bọn hạ nhân cũng đứng đầy trong sảnh, thế mà y vẫn thân mật với Dương Quý Minh.
Dương Quang nói: “Cứ ngồi không thế này cũng chán, hay chúng ta chơi đổ xúc sắc đi.”
Dương Bá Danh nói: “Lão thái quân không thích mấy trò này, chơi hành tửu lệnh đi.”
Vì thế, các huynh đệ đều tụ lại, ngay cả Dương Thần cũng bu tới với vẻ mặt càu nhàu.
Thượng Gia Ngôn rời khỏi vòng tay Dương Quý Minh, nói với hắn: “Ngươi chơi với mọi người đi, ta qua nói chuyện cùng nhị tẩu một lát.”
“Được.”
Thượng Gia Ngôn đi đến, ngồi xuống bên người Bành Khả Tịnh: “Nhị tẩu, huynh đệ bọn họ đang chơi hành tửu lệnh, chúng ta trò chuyện một lúc đi.”
Bành Khả Tịnh khẽ mỉm cười, gật đầu, trong lòng cực kỳ hâm mộ y.
“Bình thường đệ muội làm gì để giết thời gian?”
“Ta đọc sách thôi, nhị tẩu thì sao?”
“Cũng như ngươi vậy.” Bành Khả Tịnh cười nhẹ.
Có đề tài chung, hai người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, Bành Khả Tịnh cũng tươi tỉnh hơn một chút.
Dương Quý Minh quay đầu nhìn Thượng Gia Ngôn. Vì khoảnh khắc lơ đễnh này, hắn bị thua, đành nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Dương Quang trầm trồ khen ngợi: “Tam ca thật là sảng khoái! Nhưng ngươi thua nhiều rồi đấy, chắc không phải vì muốn quang minh chính đại uống thêm vài chén chứ? Ta đi mách tam tẩu bây giờ.”
“Ngươi đủ rồi.” Dương Quý Minh cẩn thận liếc nhìn Thượng Gia Ngôn.
Dương Quang cười ha ha, những huynh đệ khác cũng bật cười.
Thượng Gia Ngôn và Bành Khả Tịnh không khỏi nhìn về phía bọn họ. Bành Khả Tịnh nói: “Không biết bọn họ nói gì mà cười vui vẻ thế?” Ngay cả Dương Trọng Minh luôn lạnh mặt với nàng cũng cong khóe miệng.
Thượng Gia Ngôn bất đắc dĩ đáp: “Chắc Dương Quý Minh lại làm chuyện ngu ngốc gì đó.”
Bành Khả Tịnh do dự vài giây mới nói: “Đệ muội, thứ cho ta hỏi một câu không nên, ở bên ngoài ngươi và Tam đệ cũng luôn thân mật vậy à?”
“Trước mặt người ngoài ta sẽ chú ý hơn, nhưng trong phủ đúng là hơi sơ suất.” Thượng Gia Ngôn có phần xấu hổ, hình như người trong Hầu phủ nhìn bọn họ thân mật cũng quen rồi, cả lão thái quân cũng mắt nhắm mắt mở.
Bành Khả Tịnh dùng khăn tay che miệng, ho nhẹ mấy tiếng.
“Nhị tẩu cảm lạnh rồi sao? Có nặng lắm không?”
“Không sao, đừng để lộ ra. Năm mới, không may mắn.” Bành Khả Tịnh nhìn Thượng Gia Ngôn bằng ánh mắt cầu xin.
Thượng Gia Ngôn lo lắng nhìn nàng: “Nhị tẩu, không thể coi thường được đâu.”
“Ngươi yên tâm, ta biết chừng mực. Đệ muội, cảm ơn ngươi. Ta thật không ngờ sau khi gả đến Võ Mục Hầu phủ, ngươi lại là người quan tâm ta nhất.”
“Nhị tẩu, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo. Ta thấy ngươi lại gầy thêm, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhị tẩu phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Bành Khả Tịnh thở dài: “Gần đây ta không ngon miệng, ăn cũng chẳng nhiều, không có tinh thần gì cả.”
Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày: “Nên mời đại phu đến khám thì hơn.”
“Sức khỏe của ta, ta biết, không có bệnh gì đâu, chắc là ưu tư quá độ nên mới thế. Chờ qua mùng một, mùng hai lại nói.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Nếu có việc cần giúp đỡ, nhị tẩu cứ nói với ta.”
“Cảm ơn ngươi…” Bành Khả Tịnh do dự vài giây rồi gọi thẳng tên y: “Gia Ngôn.”