Thân phận của Thấm Nhã rất đặc biệt, cô lúc đi học có tham gia vào một số tổ chức Y tế quốc tế, nhờ tài năng thiên bẩm nên danh tiếng của cô ngày càng vang xa, một số tổ chức Y tế uy tính trên thế giới cũng tìm đến cô, sau đó vì thường xuyên qua lại tạo nên một sự hợp tác ăn ý. Ngoại trừ lúc phẫu thuật thì phần lớn thời gian cô đều dành để nghiên cứu y học, kinh phí nghiên cứu thì đều do tổ chức Cảnh sát hình sự quốc tế tài trợ. Thấm Nhã cũng không ngại dùng những thành quả đó để giúp đỡ cho tổ chức, dù sao những nghiên cứu này cũng đều là sở thích của cô. Đương nhiên, tất cả đều là bí mật.
Hôm nay, lại một ngày bận rộn đến khuya, Thấm Nhã vừa xong ca phẫu thuật, thay quần áo rồi về văn phòng thì hai trợ thủ của cô là Tề Bộ và Trần Tĩnh cũng liền mở cửa đi vào.
Tịch Thấm Nhã thở dài, lại có thêm chuyện nữa rồi. "Nói đi, bệnh nhân được đưa tới tình huống thế nào."
Trần Tĩnh cười nói: "Cảnh sát Lý lại đưa thêm một "người" kêu chị tới nhìn xem."
Thấm Nhã thậm chí không cần hỏi "người" là ý như thế nào nữa liền kêu y tá không cần chuẩn bị phòng phẫu thuật mà trực tiếp đem đến phòng nghiên cứu của cô và chuẩn bị bàn mổ.
Lý Cường vừa thấy cô liền mỉm cười, bác sĩ Tịch này thật khó đoán, cảnh sát đưa người tới, cô không hỏi liền đưa người ta đến phòng thí nghiệm chứ không phải phòng cấp cứu như bình thường. Giống như cô ấy mười phần biết rõ người này sẽ không cần phải "cấp cứu", sự tự tin và năng lực phân tích thật sự làm cho người khác cảm thấy cô hoàn mỹ đến khó tin!
Thấm Nhã đang khoác áo blouse trắng, khuôn mặt xinh đẹp ẩn đằng sau khẩu trang, chỉ còn lộ ra đôi mắt nhưng vẻ mê người lại chẳng hề giảm đi. Cái khí chất chuyên nghiệp cùng sự ổn trọng ấy làm cho người ta tin tưởng. Chỉ trong một chốc cô đã kiểm tra xong, bình tĩnh cất tiếng: "Giống như tình huống trước, đều là do lạm dụng thuốc đến nghiện và bị thôi miên sâu. Nguyên nhân chết là do mất máu quá nhiều."
Trần Tĩnh nhíu mày nói: "Bác sĩ Tịch dùng từ mất máu quá nhiều thì còn nhẹ đấy, máu trên người này cơ bản là không còn một giọt. Tôi đã kiểm tra cơ thể hắn, không phát hiện có ngoại thương, rốt cuộc bằng cách nào mà có thể đem máu người rút đi một cách sạch sẽ như vậy ?!"
Người nói vô tâm nhưng người nghe Thấm Nhã trong đầu lại lóe lên một tia sáng - cô nhớ đến cô bé đêm hôm đó. Tựa như đang hút máu của những người kia rồi sau đó giống như ảo thuật, đem miệng vết thương biến mất không chút dấu vết, và hơn hết là cái khả năng thôi miên. Máu.... thôi miên....
Cô bình tĩnh kiểm tra cổ của nạn nhân. Nơi đó xuất hiện hai vệt chấm hơi ửng đỏ. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không phát giác ra, nhưng là một bác sĩ, cô biết chắc đó chính là miệng vết thương, chỉ có điều bây giờ đã lành da non. Chẳng lẽ những người này là do cô bé trong đêm hôm đó…
Thấm Nhã không nói gì nữa, lạnh nhạt tuyên bố kiểm tra xong, không có phát hiện gì mới. Tề Bộ và Trần Tĩnh cũng không nói gì thêm, hai người liền tự phân chia công việc phải làm; nhưng Lý Cường vẫn cau mày như đang suy nghĩ điều gì, ngay sau đó liền đuổi theo Thấm Nhã đã đi ra ngoài.
"Bác sĩ Tịch." Một tiếng vang từ trong hành lang vọng lại.
Thấm Nhã quay lại, thấy Lý Cường đang đi đến. "Cảnh sát Lý, anh còn có việc?"
"Không có gì, chỉ là muốn cùng cô trò chuyện đôi chút." Lý Cường cười cười. Hắn thoạt nhìn là một gã lôi thôi, râu ria luôn trong trạng thái vài ngày không cạo, thái độ tùy ý không kiêng kỵ, nhưng nhờ vậy mà bộc lộ được cái khí chất lãng tử. Không giống như kiểu đàn ông nữ tính quá độ bây giờ, mà loại khí phách nam nhi không chịu trói buộc, thật sự rất quyến rũ.
Đáng tiếc cái vẻ quyến rũ kia hoàn toàn không được Tịch nữ vương để trong mắt, cô tiếp tục đi, "Bây giờ tôi không có gì để nói với anh."
"Ai, đợi chút, cô thấy chuyện này không có gì để nói hay sao?" Lý Cường nhanh chóng đuổi theo.
"Có người dùng một loại thủ pháp cao siêu mà y học chưa giải thích được để giết người." Thấm Nhã đơn giản nói ra suy nghĩ của mình.
Lý Cường chăm chú nhìn cô hồi lâu, sau đó trầm giọng chậm trãi hỏi: "Bác sĩ Tịch, tôi biết rõ cô là bác sĩ, là nhà khoa học, cho nên không thể tiếp thu những chuyện mà khoa học không thể giải thích. Nhưng mà, cô có tin là trên thế giới này thật sự có Quỷ hút máu không?"
Quỷ hút máu... Gần đây cô liên tục nghe được cái tên mà trước giờ chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết. Nếu là trước kia, cô căn bản sẽ không cùng người khác thảo luận những cái vấn đề "không rõ ràng" này, nhưng Thấm Nhã bây giờ lại khác thường ngày chủ động đặt câu hỏi: "Anh tin? Anh có bằng chứng gì sao?"
"Tôi không có bằng chứng. Nhưng mấy năm qua tôi cũng đã thu thập được một ít dấu vết, hơn nữa trên thế giới cũng thật sự có ít nhiều báo cáo tương tự, bao gồm những vụ nghi án do tôi đều tra, và cả vụ này nữa. Nhưng tôi cũng chưa tận mắt thấy qua, cũng hoàn toàn không có nhân chứng, nên tôi biết nếu ai nghe qua điều này đều nghĩ tôi đang nói sảng a."
"Vậy tại sao anh lại nói với tôi?"
Lý Cường cười cười, "Không biết tại sao tôi lại muốn thảo luận với cô. Tất cả người trong tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế đều biết bác sĩ Tịch là một thiên tài, nên tôi tin tưởng với năng lực và kiến thức của cô, nhất định đã biết một số chuyện mà tôi không biết."
Dù sao cũng là một cảnh sát ưu tú nhất tổ chức, nên Lý Cường hoàn toàn có thể quan sát được hành động xem xét cổ nạn nhân của Thấm Nhã, và còn thấy được một chút biểu hiện như đang suy nghĩ gì đó của cô.
=============
Khi Thấm Nhã về đến nhà là thì đêm cũng đã khuya lắm rồi. Cuộc sống của cô rất nhàm chán, ngoại trừ công việc, cô hầu như không còn có sở thích gì khác. Đối với những mối quan hệ, cô cũng không quá nhiệt tình, chỉ có hai trợ thủ kia coi như tương đối thân với cô, vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè.
Nhưng mà, làm việc là sở thích của cô, nên cô đơn đôi khi chỉ là cảm giác thoáng qua. Nếu thật sự cuộc sống của cô luôn có một đống người ồn ào thì đây mới là điều thật sự làm cô phát điên. Đóng cửa phòng tắm thủy tinh lại, Thấm Nhã chỉ khoác hờ cái khăn lông màu đi ra, vì thế từ cái cổ cao, xương quai xanh khêu gợi, phần dưới khăn tắm ẩn hiện đôi chân thon dài, dáng người yểu điệu không một chút dư thừa… đều lộ rõ.
Cô ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Những âm thanh vù vù bên tai làm cho cô hoàn toàn không biết có người đang dần dần tiến lại chỗ mình --
Một tiếng nói êm ái hòa vào một chút si mê cất lên: "Ân ~ ngươi thật sự rất thơm.... thật quá mê người, trên thế giới không ai có thể mê người như ngươi... ngươi thật đẹp."
"Ai!" Tịch nữ vương phản xạ đánh một chưởng sau đó bồi thêm một cú đá.
"Oa ah ah ~ ôi!" Y Nặc Mễ bị đá văng trúng tủ, sau đó "Ầm ~" một tiếng biến thành hình chữ đại (大) trên mặt sàn. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tịch nữ vương khuôn mặt lạnh băng từ trên nhìn xuống, còn nàng thì nằm trên mặt sàn vẫy vẫy 5 ngón tay sau đó trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Này ~"
“Này cái đầu của ngươi!” Thấm Nhã lấy chân đạp đạp lên người Y Nặc Mễ, lạnh lùng chất vấn: "Cô là ai, sao lại xuất hiện chỗ này?!"
Mặc dù cô có một loại cảm giác rất lạ, nhưng cô biết cái cô bé có vẻ bề ngoài nhìn rất tà ác này sẽ thật sự không làm mình tổn thương. Nhưng mà tên nhóc con này nửa đêm xông vào nhà mình thì đừng hòng được mình đối đãi lịch sự.
"Ta là Y Nặc Mễ, chị hai à xin chị hạ chân lưu tình." Y Nặc Mễ nhẹ nhàng "dời" bàn chân ngọc ngà của mĩ nữ ra, từ trên sàn đứng dậy, tự kỷ vuốt tóc và áo choàng lại. Tuy tóc tai đều rối bù lên nhưng nàng là quý tộc cao quý a, hình tượng rất quan trọng!
"Cô.... cô sao có thể...." Khó có được một lần Tịch Thấm Nhã có được cái biểu lộ ngạc nhiên. Cô trực tiếp nhìn thấy cái cánh nhỏ sau lưng cô bé thu lại rồi biến mất, đôi đồng tử đỏ dần dần biến đổi chuyển thành một màu đen. Đã thế cái cặp răng nanh mà cô cứ tưởng là răng giả kia cũng thoáng một cái không còn.
Ngoại trừ trên người còn đang mặc một bộ đồ kiểu trung cổ thì cô bé này hầu như biến thành một thiếu nữ bình thường. Cái này, thật làm cho người khác kinh ngạc, cô học y nhiều năm như vậy, cho dù có nhớ lại những điển tịch (sách cổ) cũng chưa bao giờ có cái tình huống khó giải thích như cái chuyện đang xảy ra trước mắt như vậy. Cô nhóc này sao có thể làm được.... hay thật sự cô nhóc này chính là…
Y Nặc Mễ bĩu môi, buông tay: "Bộ dạng bình thường của ta luôn như vậy ah~ hay là chị thích bộ dạng lúc hút máu của ta?" Vừa nói xong tròng mắt liền sáng lên, vẻ mặt mong chờ đến chảy nước miếng, kề sát vào tai Tịch Thấm Nhã: "Kỳ thực ta cũng thấy bộ dạng kia đẹp trai hơn, phù hợp với sự tao nhã và cũng rất hợp với bộ đồ ta đang mặc. Bằng không cho ta hút chút máu của chị đi, chỉ một chút thôi ~ "
Nàng vừa rồi không chút ngại ngần ngay trước mặt thu hồi linh lực biến về trạng thái bình thường, nàng đối với cô có một cảm giác rất đặc biệt nên cứ như vậy trước mặt cô bộc lộ hết không chút lo lắng gì. Cũng có thể là nàng vô thức thăm dò Tịch Thấm Nhã người này có ghét nàng hay không, hay là cô cũng giống như mọi người trên thế giới này, bị nàng hù dọa chạy mất.
Thấm Nhã không hề nghĩ ngợi trực tiếp đẩy Y Nặc Mễ đang sáp tới người mình ra, thu hồi kinh ngạc, giọng nói khôi phục như thường ngày: "Cô vì sao tới đây, cô muốn làm gì?"
"Ta đến vì ta thích chị. Đêm hôm đó ta nhìn thấy chị, ta đã bị chị hấp dẫn, ta liền yêu mến chị ngay, ưm ~ honey ~" Âm thanh của Y Nặc Mễ vừa mị hoặc vừa mang theo một ít tà khí, khẽ vươn tay ôm chặt lấy Thấm Nhã, kéo người kia vào trong ngực mình, âm thanh nỉ non mang theo vô hạn khiêu khích. Vừa thì thầm bên tai vừa tham luyến liếm lên vành tai của cô.
Thấm Nhã nghiêng đầu tránh đi cái động tác quá phận của người kia, không biết tại sao cô cảm thấy hai má có chút nóng lên. Giọng điệu lời nói người này khoa trương như ca kịch, lẽ ra cô phải cảm thấy buồn cười mới đúng, thế nhưng cái âm thanh cùng ngữ điệu mập mờ này -- cô đối với bất cứ ai cũng có thể bình tĩnh mà xử lý, nhưng bây giờ không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh đến kỳ lạ. Có lẽ vì nàng thân cận quá.... một cô nhóc sao có thể ôm mình với tư thế mập mờ đến như vậy.